Chúa Tể Chi Vương
Chương 186: Triệu phong đã chết?
Trong phủ đệ, tàng bảo thất…
Lúc Triệu Phong quay trở lại, trận pháp bảo vệ của ngăn cất chứa lại tự động hồi phục trở lại mấy phần.
Quả trứng màu xám thần bí kia lẳng lặng nằm ở trong ngăn tủ, không chút sứt mẻ, lắng đọng khí tức tuế nguyệt không biết bao nhiêu năm.
Vạn năm tuế nguyệt, từ đó đến nay, ở trong quả trứng màu xám thần bí kia vẫn còn lưu trữ lại một tia khí tức tính mạng yếu ớt.
– Lần này phải mất của ta thời gian năm ngày!
Triệu Phong hít một hơi thật sâu, ánh mắt phi thường lợi hại, quan sát cẩn thận quả trứng kia, nhìn thấu bản nguyên của nó.
Trong tàng bảo thất này, mỗi một kiện vật phẩm cất chứa, đều không phải thứ tầm thường. Một ít Thần binh cất chứa, cơ bản đều là cấp bậc Linh cấp trở lên, giá trị liên thành.
Quả trứng đã sống trên vạn năm này, cất giữ rất tốt, đến cùng bên trong là loại dị chủng hiếm quý gì?
Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy quả trứng thần bí này bất phàm.
Ầm! Ầm!
Triệu Phong thúc giục Phong Lôi Chưởng, phát động công kích về phía trận pháp bảo vệ của ngăn cất chứa, tiết tấu không nhanh không chậm.
Dựa theo tính toán của hắn, còn cần mất năm ngày mới có thể phá vỡ được trận pháp. Bởi vì lúc nãy bị trì hoãn khá lâu, nên trận pháp tự động hồi phục lại rất nhiều, một khi không tiếp tục công kích nữa, tốc độ hồi phục của nó sẽ càng lúc càng nhanh hơn.
Trên Thiên Cảnh Đảo, trong ba người còn lại cuối cùng, Triệu Phong tuyệt đối là người thoải mái nhất.
Giờ phút này, bất luận là Dương Kiền hay là Bắc Mặc, cũng đều thừa nhận sự đuổi giết bất tận, một khắc cũng không có thời gian thở dốc.
Trong đó, Bắc Mặc càng lọt vào sự đuổi giết của hai đầu Hắc Thiết Cự Quái. Thân ảnh của hắn không ngừng bay loạn khắp các nơi trên Thiên Cảnh Đảo, vô cùng bận rộn.
Cho dù là dưới loại tình huống này, sắc mặt của Bắc Mặc vẫn vô cùng lãnh đạm, không một chút kinh hoảng.
Trước ngực Bắc Mặc đeo một cái bích hồ lô kỳ quái, mặc trên người bộ Kim Lục Thiền Y kỳ dị, sau lưng dang rộng một cặp cánh trong suốt, thân hình như một con chuồn chuồn, không ngừng xuyên qua các hoàn cảnh phức tạp.
Tại thời điểm thể lực tiêu hao hết, Bắc Mặc sẽ gỡ xuống bích hồ lô, nhẹ nhàng nhấp khẽ một ngụm linh dịch trong đó.
– Bích Thiên Linh Dịch này quả thật thần kỳ, có thể bổ sung sinh mệnh lực, tẩm bổ cơ năng tính mạng cơ thể!
Khóe miệng Bắc Mặc nhếch lên một đường cong nhẹ, hoàn toàn lộ rõ vẻ tự tin bình tĩnh.
Bích Thiên Linh Dịch là một loại Linh dịch hiếm thấy trong truyền thuyết, chỉ cần bị tổn thương, còn lại một hơi thở, uống vào một ngụm Linh dịch này, có thể trong khoảnh khắc liền khỏe mạnh trở lại.
Loại Linh dịch này cũng không phải là Linh đan bình thường, nó có thể bổ sung sinh mệnh lực bản nguyên nhất.
Bắc Mặc cứ cách mỗi nửa ngày lại hớp một ngụm nhỏ Linh dịch, tinh lực dồi dào, sức sống mạnh mẽ.
Nếu so sánh thì người bị bức bách nhất trong ba người chính là Dương Kiền!
Triệu Phong chính là thoải mái nhất, sau khi giết chết xong đầu Hắc Thiết Cự Quái thứ hai, bình yên ở trên đảo đào móc bảo vật.
Tiếp theo là Bắc Mặc, ít nhất có thể thong dong ứng phó đuổi giết.
Mà Dương Kiền, chân lực, tinh thần, sinh mệnh lực… đủ các loại yếu tố đều gần như đã khô kiệt.
Đầu Hắc Thiết Cự Quái thứ hai, vừa mới hiện thân liền có được tốc độ có thể so sánh với Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh. Trải qua thêm hai ngày, tốc độ cơ bản có thể so sánh với Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
o0o
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Đuổi giết ngày thứ mười ba, ngày 31 thí luyện…
– Có lẽ đã vượt qua một tháng…
Ý thức của Dương Kiền đã gần như mơ hồ, các phương diện tinh thần, thể lực đều đạt tới cực hạn, sinh mệnh lực lại càng tiêu hao mạnh mẽ.
Hắn cố tình chạy tới khu rừng có tòa tháp cao, lặp lại chiêu cũ một lần nữa, nhưng lại thất bại mà chết.
Đầu Yêu Thú Vương kia, sau khi diệt sát đầu Hắc Thiết Cự Quái đầu tiên, bản thân cũng bị thương, nguyên khí hao tổn, không biết trốn đến nơi nào để chữa thương, bỏ mặc Dương Kiền với đầu Hắc Thiết Cự Quái thứ hai.
Không qua được bao lâu, Dương Kiền bị đuổi kịp, trúng một chưởng, bị truyền tống rời khỏi thí luyện.
o0o
Phù Loan Điện, ngày thứ 32 thí luyện.
Ô…ô…ô…n…g!
Cửa ánh sáng màu xanh lại lóe lên, một thân ảnh mệt mỏi xuất hiện trên bậc thang lối vào.
– Kiền nhi!
Đại Trưởng lão hô nhỏ một tiếng, tại chỗ lưu lại một đạo hư ảnh nhàn nhạt, chân thân thì đã xuất hiện trước mặt Dương Kiền. Một luồng lực chân linh nhu hòa khổng lồ liền dung nhập vào thân thể Dương Kiền.
Cấp độ Chân Linh Cảnh trải qua bảy lần thoát phàm lột xác, đã trở thành tính mạng cấp Chân Linh, chân lực trong cơ thể đã trong quá trình lột xác, có được sức sống linh tính hóa mục nát thành thần kỳ.
Chính là vì thế, cho nên thọ nguyên của Chân Linh Cảnh mới có thể đạt tới 300 năm. Điều này đối với người bình thường mà nói, chính là cấp độ không thể nào tưởng tượng nổi.
– Hắn chỉ là do sinh mệnh lực tiêu hao quá nhiều mà thôi!
Lục Nguyệt Mỗ Mỗ đưa ra một khỏa Linh đan giá trị xa xỉ.
Một lát sau, trên mặt Dương Kiền khôi phục vài phần huyết sắc, gắng sức nói:
– Sư tôn, ta giữ vững được bao nhiêu ngày vậy?
Mấy ngày cuối cùng, ý thức của hắn đã vô cùng mơ hồ, cuối cùng bị loại như thế nào, hắn cũng không biết rõ ràng lắm.
– 32 ngày! Thời gian ngươi kiên trì trong thí luyện, chỉ kém một ngày so với Vân Hải Chân Nhân năm đó!
Đại Trưởng lão mỉm cười, nói.
Trong Phù Loan Thí Luyện, kiên trì được trên một tháng, phóng mắt trong trăm năm gần nhất, ngoại trừ Vân Hải Chân Nhân ra, đã tìm không thấy người thứ hai.
Nghe thấy vậy, trong lòng Dương Kiền đột nhiên tiếc nuối không biết bao nhiêu mà kể.
Hắn cuối cùng cũng không thể phá vỡ được kỷ lục của Vân Hải Chân Nhân.
Đồng dạng là kiên trì được hơn một tháng, nhưng số ngày của Vân Hải Chân Nhân lại nhiều hơn hắn, cho dù chỉ nhiều hơn một ngày, nhưng cũng đã mạnh hơn hắn rồi.
– Đúng rồi! Kiền nhi, thành tích cuối cùng và kỳ ngộ của ngươi như thế nào?
Thần sắc của Đại Trưởng lão cũng có một chút chờ mong.
Bản chất của Phù Loan Thí Luyện chính là xem đạt được bao nhiêu kỳ ngộ.
Thành tích thí luyện càng tốt, đại biểu cho kỳ ngộ đạt được càng lớn.
– Đồ nhi tổng cộng đạt được 457 điểm thí luyện!
Lúc Dương Kiền nói ra thành tích này, trên mặt cũng vô cùng tự hào.
Tông chủ và mấy vị Trưởng lão cũng đều liên tiếp gật đầu, trên mặt đầy vẻ tán thưởng.
Dương Kiền không hỗ là người có thực lực đứng đầu trong các đệ tử thí luyện. Thành tích của hắn vượt xa những lần Quán quân trước đây.
Trên phương diện thu hoạch kỳ ngộ, Dương Kiền đã nhận được một kiện Thần binh Phàm cấp cực phẩm, ngoài ra, các loại công pháp, bí tịch, thiên linh kỳ vật này nọ, cũng đều nhiều hơn đám người Lâm Phàm một chút.
– Thần binh Phàm cấp cực phẩm! Không tệ! Không tệ! Thực lực của bổn tông lại tăng cường thêm vài phần!
– Phóng mắt trong mười kỳ thí luyện gần đây, ngoại trừ Vân Hải sư đệ ra, không có bất cứ người nào đạt được Thần binh Phàm cấp cực phẩm cả!
Mấy vị Trưởng lão đối với điều này đều vô cùng kinh hỉ.
Chương 186: Triệu Phong đã chết? (2)
Trong Hiểu Nguyệt Tông, bình thường chỉ có nhân vật cấp Trưởng lão mới có được Thần binh Phàm cấp cực phẩm, uy lực của nó rất gần với Thần binh Linh cấp.
Dương Kiền đạt được Thần binh Phàm cấp cực phẩm, bản thân khó có thể phát huy được uy lực chân chính, đem hiến cho tông môn, lập được đại công, còn có được đền bù tổn thất nhất định…
– Biểu hiện của Kiền nhi khiến cho mọi người đều rất vui mừng! Thành tích như thế này, trong trăm năm gần đây, cũng chỉ kém có mỗi mình Vân Hải sư đệ mà thôi!
Tiết trưởng lão lại cười nói.
Trong lòng Dương Kiền lại cảm thấy mất mác nhiều hơn.
Số ngày kiên trì và thành tích thí luyện của hắn cũng chỉ là gần với Vân Hải Chân Nhân, không thể nào phá vỡ được kỷ lục trong trăm năm gần đây.
– Ta nhớ rồi! Bắc sư đệ, dường như vẫn còn đang tiến hành thí luyện…
Dương Kiền không quá khẳng định, nói.
Nhắc tới Bắc Mặc, hắn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Tên siêu cấp thiên tài này, vận khí bên trong thí luyện không phải tốt bình thường, quả thật là đại khí vận trên người.
Tại cửa thứ ba, Dương Kiền bị truyền tống đến bên cạnh một đám Yêu thú, phải chém giết một phen, cực kỳ không may.
Mà Bắc Mặc thì lại trực tiếp truyền tống đến cửa vào Di tích Cổ Viên, đạt được đại kỳ ngộ, tu vi thực lực tăng vọt, lại đạt được mấy món trân bảo.
Vì thế cho nên, Bắc Mặc gặp phải hai đầu Hắc Thiết Cự Quái đuổi giết, vẫn có thể dễ dàng ứng phó.
Cho dù là Triệu Phong, cũng không có được vận khí tốt như trực tiếp truyền tống đến trước mặt đại kỳ ngộ.
Phù Loan Thí Luyện, cái so đấu chính là thực lực, đồng thời cũng là so đấu nhân phẩm và vận khí.
Ở trước mặt kỳ ngộ, vận khí thậm chí còn quan trọng hơn so với thực lực. Huống chi là loại siêu cấp thiên tài mà vận khí và thực lực đều rất tốt như Bắc Mặc.
– A? Tình huống của Bắc Mặc bây giờ như thế nào?
Vẻ mặt Vân Hải Chân Nhân đầy hứng thú, hơi có vẻ chờ mong.
Dương Kiền cũng không có giấu diếm, đem tình huống đại khái của Bắc Mặc thoáng nói qua một lượt.
Sau khi nghe xong, năm vị cường giả Chân Linh Cảnh đều hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới Bắc Mặc lại mạnh mẽ như vậy, đồng thời gặp phải hai đầu Hắc Thiết Cự Quái, lại còn có thể ứng phó dễ dàng như vậy.
– Bắc Mặc sư điệt chỉ sợ là thân mang đại khí vận, nếu không cũng sẽ không có được kỳ ngộ như vậy! Có lẽ phần số mệnh này, cũng sẽ thúc đẩy Hiểu Nguyệt Tông chúng ta quật khởi!
Cặp mày Hiểu Nguyệt Tông chủ nhướng lên, lộ ra vẻ vui mừng cùng mong đợi rõ ràng.
Dựa theo cục diện hiện tại mà xét thì thành tích thí luyện của Bắc Mặc tất nhiên là sẽ vượt qua Vân Hải Chân Nhân, phá vỡ kỷ lục trăm năm qua.
– Vân Hải sư đệ, chúc mừng ngươi, thu được một thiên tài có số mệnh và tư chất tuyệt hảo!
Đám người Tiết Trưởng lão đều hướng Vân Hải Chân Nhân chúc mừng.
Phóng mắt khắp lịch sử đại lục, những vị Đại năng truyền kỳ kia, không người nào mà không mang trên người đại khí vận.
Thậm chí, giới tu luyện đã từng có câu nói như vầy, có thể không có tư chất tuyệt hảo, nhưng không thể không có số mệnh tốt!
Vị Xích Nguyệt Giáo chủ một đời chấn nhiếp cổ kim kia, tư chất bình thường, nhưng trên người có đại khí vận, đạt được Xích Nguyệt Truyền Thừa, một trong Tứ Đại Truyền Thừa của đại lục. So sánh với Tứ Đại Truyền Thừa thần bí của đại lục, Phù Loan Thí Luyện cũng không có được ý nghĩa như vậy, chênh lệch như đom đóm so với ánh trăng.
Bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của số mệnh.
Không nghi ngờ gì, Bắc Mặc chính là người có được số mệnh như vậy, hắn dường như chẳng những có số mệnh trên người, mà tư chất cũng là siêu phàm tuyệt đỉnh.
– Không đúng! Bên trong thí luyện, ngoại trừ Bắc Mặc ra, dường như còn có một người!
Vân Hải Chân Nhân đột nhiên mở miệng nói.
Đại Trưởng lão chau mày, lâm vào suy tư.
Còn có một người!
Mấy vị Trưởng lão cũng khẽ giật mình, cẩn thận ngẫm lại, ngoại trừ những đệ tử thí luyện đã bị đá ra ngoài, ngoại trừ Bắc Mặc ra, quả thật vẫn còn một người.
– Là tên tiểu tử kia!
Cặp mày Tiết Trưởng lão nhăn tít lại.
– Còn có một người?
Trong lòng Dương Kiền chấn động, sắc mặt có chút khó coi:
– Trưởng lão là nói, ngoại trừ Bắc Mặc ra, còn có một người vẫn chưa bị loại?
Biết được tin tức này, trong lòng hắn lập tức nổi lên sóng to gió lớn.
Chẳng lẽ bên trong thí luyện, ngoại trừ Bắc Mặc, vẫn còn có một người siêu việt chính mình?
Bắc Mặc thì cũng thôi đi, thân là thiên tài siêu cấp, lại thân mang đại khí vận, hắn thua cũng chỉ bất đắc dĩ.
– Kiền nhi, tại cửa thứ ba, ngươi có phát hiện tung tích của Triệu Phong hay không?
Đại Trưởng lão trịnh trọng hỏi.
Trong lòng hắn có một loại dự cảm bất hảo.
– Triệu sư đệ?
Trong lòng Dương Kiền nao nao, không nghĩ tới người đó lại là Triệu Phong. Hắn trầm ngâm nói:
– Từ sau khi tiến vào cửa thứ ba, đệ tử không còn phát hiện tung tích của Triệu sư đệ!
Lời vừa nói ra, sắc mặt Đại Trưởng lão khẽ biến, chẳng lẽ…
Trong mắt Tiết Trưởng lão nhìn có chút hả hê. Khóe miệng Vân Hải Chân Nhân thì hơi nhếch lên một nụ cười trào phúng, bộ dạng như đang suy tư.
Đám người Lục Nguyệt Mỗ Mỗ cũng đều lộ vẻ ra chiều suy ngẫm.
Trong Phù Loan Thí Luyện, ngoại trừ qua cửa và bị loại, còn có một loại tình huống thứ ba, đó chính là tử vong!
Chân chính tử vong!
Phù Loan Thí Luyện, tuy nói là địa phương thí luyện của chính đạo, nhưng cũng không thể hoàn toàn cam đoan tính mạng cho những đệ tử tham gia thí luyện.
Phù Loan Thí Luyện các đợt trước, cũng xuất hiện tình huống thương vong, mặc dù tương đối ít, nhưng mà vẫn có.
Không lâu sau, Đại Trưởng lão kêu đám người đã bị loại trước đó như Tuyền Thần, Lâm Phàm, Nhiễm Tiểu Uyển… đến.
– Trước khi ta bắt đầu bị đuổi giết, từng gặp qua Triệu sư đệ!
Lâm Phàm đáp.
Nhiễm Tiểu Uyển và Liễu Nguyệt Nhi cũng trả lời như thế.
Dường như sau khi bắt đầu bị đuổi giết, Triệu Phong liền mất tích, một chút tung tích cũng không có.
Mấy người trả lời, cơ bản là nhất trí.
Hơn nữa cuối cùng, ngay cả Dương Kiền cũng đều không có phát hiện tung tích Triệu Phong. Chân tướng sự tình, dường như như đã xuất hiện rõ ràng rồi.
Đại Trưởng lão hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, không nói một lời.
Đại đa số mọi người trong này, cũng chỉ có thể mặc niệm cho Triệu Phong, trong đó cặp mắt Nhiễm Tiểu Uyển khẽ đỏ lên, vẻ mặt không đành lòng.
Chỉ có một mình Lâm Phàm, mặt lộ vẻ cổ quái, nghĩ đến vẻ bình tĩnh và thong dong trấn định trước giờ của Triệu Phong, cùng với tư thái khống chế hết thảy mọi thứ, hắn cảm giác sự tình không đơn giản như vậy.
o0o
Phù Loan Thí Luyện, ngày thứ 33 thí luyện.
Trong tòa phủ đệ, tàng bảo thất.
Rắc rắc…
Vầng sáng bảo vệ bạch sắc ảm đạm đến cùng cực, lúc này đã hoàn toàn vỡ vụn.
Trận pháp của ngăn cất chứa, rốt cuộc đã bị phá vỡ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!