Cao Quan - Chương 656: Trở lại Thành ủy: Suy tính thực tế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Cao Quan


Chương 656: Trở lại Thành ủy: Suy tính thực tế


Không thể không nói, kiếp trước Bành Viễn Chinh có ấn tượng rất tệ đối với nhân viên quản lý đô thị. Nhưng kiếp này, đây là lần đầu hắn tận mắt trông thấy bọn quản lý đô thị đối xử tàn tệ đối với người bán hàng rong, khiến hắn vô cùng tức giận.

Trước mặt Cố Khải Minh, Quách Vĩ Toàn và các lãnh đạo quận, Bành Viễn Chinh nổi trận lôi đình, mấy nhân viên quản lý đô thị kia mới biết, anh chàng “Trình Giảo Kim” (1) này là Bành Viễn Chinh, đang giữ chức Chủ tịch thành phố, sắp thăng chức Bí thư Thành ủy Tân An, không khỏi tuôn mồ hôi lạnh đầm đìa.

Cán bộ dưới cơ sở không biết Bành Viễn Chinh, do hắn rất ít khi xuất hiện trên ti vi và các cơ quan truyền thông. Từ lúc hắn nhậm chức đến giờ, ảnh chụp chỉ đăng lên báo vài ba lần, nhưng đều ở báo Đảng, mấy nhân viên quản lý đô thị này không nhận ra hắn là điều dễ hiểu.

Bình thường bọn họ vẫn làm việc với tác phong như vậy, không nghĩ rằng mình làm sai. Bọn họ cho rằng, nếu như có thái độ nhẹ nhàng, những người bán hàng rong “xảo quyệt” này sẽ không coi ra gì, dù hôm nay bỏ đi, ngày hôm sau lại quay lại. Để đối phó với họ, chỉ có cách đuổi cổ, cho dù là thô bạo một chút, cũng là vì hình ảnh văn minh của toàn thành phố. (sic!)

Nhưng ngày hôm nay, mấy nhân viên quản lý đô thị và cả Cục trưởng Mã Hách Lượng, đều biết đã gây họa, bị Chủ tịch thành phố Bành bắt gặp ngay tại chỗ.

Bí thư Quận ủy, Chủ tịch quận, Phó chủ tịch quận phân quản, đều có mặt, tình thế này khiến họ rất sợ hãi.

Cố Khải Minh rất bối rối, vụ tung tin trên truyenfull.vn còn chưa dẹp xong, mấy nhân viên quản lý đô thị này lại gây thêm phiền phức cho y. Cho dù như thế nào, nhân viên quản lý đô thị sử dụng bạo lực trước mặt mọi người, bị Bành Viễn Chinh bắt gặp, chuyện này không tránh khỏi một cơn gió lốc chỉnh đốn và cải cách hệ thống quản lý đô thị quận Kiến An.

Cố Khải Minh tỏ thái độ với Bành Viễn Chinh, sẽ trừng phạt mấy nhân viên quản lý đô thị kia thật nghiêm khắc.

Sau đó, chờ Bành Viễn Chinh đi khỏi, Cố Khải Minh cùng với Quách Vĩ Toàn và Phó chủ tịch quận phân quản, triệu tập văn phòng Ủy ban nhân dân quận, Ủy ban Xây dựng quận và Cục quản lý đô thị quận, mở một hội nghị ngay tại hiện trường. Cố Khải Minh đề xuất cách chức toàn bộ sáu nhân viên quản lý đô thị, chờ điều tra xét xử, Cục trưởng Cục quản lý đô thị Mã Hách Lượng làm kiểm điểm bằng văn bản trước Ủy ban nhân dân quận, đại diện cho Đảng ủy Cục quản lý đô thị công khai xin lỗi hai vợ chồng người bán hàng rong, bồi thường tổn thất kinh tế và chi phí trị thương cho hai người.

Cùng lúc đó, Cục quản lý đô thị quận Kiến An lập tức tiến hành chỉnh đốn tác phong, đẩy mạnh năm hành động “Chấp hành pháp luật một cách văn minh”. Đồng thời, yêu cầu thiết lập đường dây nóng, tiếp nhận ý kiến và sự giám sát của quần chúng.

Đột nhiên Quách Vĩ Toàn đưa ra một kiến nghị. Y trầm giọng nói:

– Bí thư Cố, tôi nghĩ ra một giải pháp.

– Lão Quách, anh nói xem!

Cố Khải Minh biết Quách Vĩ Toàn là tâm phúc của Bành Viễn Chinh, đối với Quách Vĩ Toàn tương đối khách khí.

– Bí thư Cố, hai năm gần đây, các cơ quan truyền thông và truyenfull.vn đã đăng nhiều bài về vấn đề quản lý đô thị. Cũng không chỉ quận chúng ta có hiện tượng chấp pháp không văn minh. Nguyên nhân chủ yếu, tôi nghĩ là do quyền hạn của Cục quản lý đô thị quá lớn, thiếu chế độ giám thị và quản chế một cách hiệu quả. Nhưng trong điều kiện xã hội hiện nay, không thể thiếu bộ phận quản lý đô thị. Căn cứ nguyên tắc này, tôi thấy chi bằng đưa Cục về Ủy ban Xây dựng quận quản lý. Đồng thời, xác định rõ ràng quyền hạn và phạm vi quản lý của bộ phận Quản lý đô thị, quản lý đến mức nào, dùng phương thức gì v.v…, đều phải cụ thể và rành mạch.

Quách Vĩ Toàn khoát tay:

– Có lẽ, trực tiếp sáp nhập Cục quản lý đô thị vào Ủy ban Xây dựng quận, để Ủy ban Xây dựng quận thành lập Phòng quản lý đô thị.

Cố Khải Minh kinh ngạc, Mã Hách Lượng toát mồ hôi lạnh. Đây là Quách Vĩ Toàn muốn hủy bỏ Cục quản lý đô thị, cho dù Cục quản lý phải chịu sự lãnh đạo của Ủy ban Xây dựng quận hay sáp nhập trực tiếp vào Ủy ban xây dựng quận, đều có nghĩa là Cục quản lý đô thị không còn sự tồn tại độc lập.

– Lão Quách, như vậy có thích hợp không? Thành phố chưa có tiền lệ.

Cố Khải Minh trầm ngâm nói.

Quách Vĩ Toàn nở nụ cười:

– Bí thư Cố, thành phố không có tiền lệ. Nhưng ở một số địa phương trong nước cũng không có Cục quản lý đô thị. Chức năng của bộ phận quản lý đô thị có phần trùng lặp với Ủy ban Xây dựng, nếu như có thể sáp nhập, còn có thể quy phạm hóa hoạt động chấp pháp quản lý đô thị ở mức tối đa.

Cố Khải Minh trầm ngâm một chút, liếc nhìn Quách Vĩ Toàn một cái.

Y không phản bác lại Quách Vĩ Toàn, mặc dù trong lòng không cho là đúng. Y rất sợ, đây là ý kiến của Bành Viễn Chinh, hắn nhờ Quách Vĩ Toàn nói ra miệng.

Trên thực tế, tuy đó không phải là ý tưởng của Bành Viễn Chinh, nhưng vào nắm ngoái, trong lúc nói chuyện riêng với nhau, Bành Viễn Chinh từng nói với Quách Vĩ Toàn về việc sáp nhập Cục quản lý đô thị vào Ủy ban Xây dựng, do chức năng hai đơn vị này trùng nhau.

Cố Khải Minh ngập ngừng một lúc, rồi gật đầu nói:

– Ý kiến không tồi, nhưng còn cần phải thận trọng thảo luận. Như vậy đi, lão Quách, trong hội nghị thường vụ lần sau, chúng ta đưa vấn đề ra cho các đồng chí thảo luận một chút, rồi báo cáo lên thành phố, xem ý kiến của thành phố ra sao. Nếu thành phố đồng ý, chúng ta đi tiên phong cũng không sao.

Bành Viễn Chinh chậm rãi đi vào trụ sở Thành ủy, không ít cán bộ cơ quan trông thấy hắn, đều đứng lại, cung kính chào hỏi.

Trước sau như một, Bành Viễn Chinh nhã nhặn gật đầu chào hỏi mọi người, rồi đi thẳng đến phòng làm việc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Điền Minh đã đến nhận chức Phó trưởng ban thư ký Thành ủy. Y nghe nói Bành Viễn Chinh đã trở về, lập tức phẩn khởi chạy tới phòng làm việc của Bành Viễn Chinh.

Tuy nhiên Điền Minh đã chậm chân. Phòng làm việc của Bành Viễn Chinh đã chật cứng các lãnh đạo chủ yếu của cơ quan, mà ngay cả trên hành lang, Hàn Duy cũng đang ngẩng đầu mà bước ở phía trước y.

Người đến báo cáo công tác rất nhiều, Điền Minh thấy vậy, bèn im lặng xoay người trở về.

Hàn Duy vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, đằng hắng một tiếng.

Mấy cán bộ đến với danh nghĩa báo cáo công tác, thấy Hàn Duy, đều có phần hậm hực cáo từ.

Nhìn họ rời khỏi, Bành Viễn Chinh mỉm cười, cầm một bao thuốc lá trên bàn ném cho Hàn Duy:

– Bí thư Hàn, tôi đi Giang Nam mang về ít thuốc lá, anh hút thử xem.

Hàn Duy đón lấy, cười ha hả:

– Tôi không khách khí đâu.

Có chuyện này, muốn thông báo với đồng chí một chút.

Hàn Duy cười:

– Hai ngày nay, tôi và đồng chí Nghiêm Hoa bàn bạc, định tham khảo chế độ của huyện Lân trước kia, đẩy mạnh hoạt động đưa cán bộ cơ quan về quận huyện và xã, thị trấn, luân phiên công tác, rèn luyện một chút, có tác dụng cải thiện tác phong và hiệu năng công tác ở cơ quan.

Tôi nghĩ hoạt động này cũng là cho các đồng chí ở cơ quan một cơ hội, Ở cơ quan, có rất nhiều người công tác đã hơn mười năm, thậm chí hơn hai mươi năm, không có cơ hội đến cơ sở, họ cũng không có cơ hội phát huy năng lực, chỉ có thể ngồi mài đũng quần ở cơ quan cả đời. Nếu như chúng ta tạo ra cơ hội, lựa chọn một số cán bộ xuống cơ sở công tác luân phiên, khơi thông con đường thăng chức cho họ, tôi nghĩ điều đó có lợi cho việc xây dựng đội ngũ cán bộ.

Sự kiện tung tin trên mạng, khiến Hàn Duy càng nhận thấy, ở cơ quan có quá nhiều người rảnh rỗi, ăn no dửng mỡ, nhàn cư vi bất thiện, chi bằng để họ xuống cơ sở làm chuyện có ích hơn.

Bành Viễn Chinh nhướng mày, chợt vỗ tay tán thưởng, cười nói:

– Ý kiến hay! Bí thư Hàn, tôi nghĩ hoạt động luân phiên xuống cơ sở công tác, cải thiện tác phong, là rất cần thiết. Tuy nhiên, không thể làm một cách hình thức, mà phải hình thành một cơ chế hiệu quả. Tôi thấy sau này chúng ta phải ban hành một quy định, hễ là cán bộ đảm nhiệm quản lý một bộ phận, buộc phải có kinh nghiệm công tác ở cơ sở.

Thật ra Bành Viễn Chinh đã sớm có ý nghĩ này, nhưng hắn là Chủ tịch thành phố, chứ không phải Bí thư Thành ủy, công việc “quản lý và huấn luyện cán bộ” trong phạm vi toàn thành phố như thế này, chỉ có thể do Thành ủy đứng ra làm, hắn không thể làm thay. Hôm nay Hàn Duy chủ động đề cập tới vấn đề này, đương nhiên hắn vui vẻ ủng hộ.

– Được, nếu như đồng chí đồng ý, tôi sẽ bảo văn phòng Thành ủy và Ban Tổ chức Thành ủy phối hợp đưa ra một phương án, xem nên triển khai hoạt động thế nào, mỗi đợt điều chuyển mấy người, thời gian bao lâu, đều cần xác định một cách cụ thể và chi tiết.

Hàn Duy nói xong, rút ra một điếu thuốc đưa cho Bành Viễn Chinh, rồi cũng tự mình châm một điếu.

Hàn Duy hít sâu một hơi, nhả ra một vòng khói, rồi lại nói:

– Thời gian gần đây, lòng người ở các quận huyện có phần xao động, đồng chí trở về là tốt rồi. Đồng chí xem có cần triệu tập một hội nghị các Bí thư Quận ủy, Huyện ủy, trấn an nhân tâm?

Thời gian vừa qua, do tổ công tác Ban Tổ chức Tỉnh ủy đến Tân An điều tra ý dân, khiến một số cán bộ quận huyện cảm thấy bất ổn. Hiện giờ, Bành Viễn Chinh sắp nhậm chức Bí thư Thành ủy, Hàn Duy cho rằng nên sớm triệu tập hội nghị để trấn an.

Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút, lắc đầu:

– Bí thư Hàn, tôi thấy thôi đi, đợi vài ngày nữa xem sao.

Ý Bành Viễn Chinh là chờ thêm vài ngày nữa, Ban Tổ chức Tỉnh ủy đến thành phố tuyên bố bổ nhiệm, đến lúc đó, hắn lấy thân phận tân Bí thư Thành ủy nói vài câu, còn có tác dụng hơn bây giờ nói vạn câu.

Điền Minh thấy phía Bành Viễn Chinh “yên tĩnh” rồi, mới im lặng đi qua, gõ gõ cửa, đẩy cửa mà vào.

– Lãnh đạo!

Tuy Điền Minh đã là lãnh đạo cấp “chính huyện”, cũng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng đối với Bành Viễn Chinh vẫn kính cẩn như trước.

Đối với Điền Minh, Bành Viễn Chinh vừa có ơn dẫn dắt vừa có ơn tri ngộ, có thể nói là nặng như núi, sâu như bể. Nếu như không có Bành Viễn Chinh, hiện giờ e rằng y cũng vẫn không được như ý ở thị trấn Vân Thủy, cao lắm cũng chỉ là một Phó chủ tịch thị trấn mà thôi. Từ khi được công tác bên cạnh Bành Viễn Chinh, là bước ngoặt quan trọng đối với số phận của Điền Minh. Mấy năm nay, Điền Minh thẳng tiến, mạnh mẽ thực hiện hoài bão và lý tưởng.

– Điền Minh, ngồi đi. Chừng nào cậu đến cơ quan?

Bành Viễn Chinh cười hỏi.

– Hôm nay vừa nhận chức xong.

– Sao nhanh như vậy?

– Nghiêm đại tỷ cho tôi biết, bảo tôi lập tức đến Thành ủy, nói là sắp tới cơ quan Thành ủy công việc rất nhiều, tôi càng đến sớm, càng có thể chia sẻ gánh nặng với lãnh đạo.

Điền Minh từ từ đi tới, theo thói quen rót đầy một chén trà cho Bành Viễn Chinh.

(1) Lô quốc công Trình Tri Tiết (589—665), tự Nghĩa Trinh, nguyên danh Giảo Kim, sau đổi là Tri Tiết, người nhà Tùy, sau thành khai quốc danh tướng nhà Đường, được phong tước Lô quốc công, được Đường Thái Tông Lý Thế Dân xếp vào hàng hai mươi bốn công thần ở Lăng Yên Các. Trong tiểu thuyết Trung Quốc, chủ yếu miêu tả, vì sinh kế, Trình Giảo Kim phải đi cướp đường, về sau cùng mười tám hảo hán tụ nghĩa lập trại, phản kháng chống lại nhà Tùy. Trong tiểu thuyết, Trình Giảo Kim có tính trượng nghĩa, “gặp chuyện bất bằng chẳng tha”, có sức khỏe hơn người, chuyên dùng búa làm vũ khí, có đặc điểm là chỉ có ba búa đầu mạnh như sấm sét, nếu không thắng được địch thủ, thì Trình Giảo Kim phải…bỏ chạy, bởi vì búa thứ tư nhẹ hều như gãi ngứa!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN