Mùa Hè Định Mệnh
Chương 19
Elisabeth đã không nói quá, Rachel thấy điều đó ngay khi cô dừng lại một chút ở cửa ra vào thư viện. Becky ngồi rúc vào một góc trên chiếc ghế dài màu vàng sáng, đôi chân mảnh mai co lại dưới người, mái tóc xoăn đen tựa vào tay vịn của chiếc ghế, mặt dụi vào chiếc gối nhỏ hình vuông trong cơn nức nở. Ánh lửa bập bùng từ lò sưởi và ánh sáng nhẹ tỏa ra từ chiếc đèn sứ màu xanh trên chiếc bàn nắp cuộn [1] khổng lồ của bố cô chiếu sáng cả căn phòng. Những bức tường màu xanh và những cánh cửa chớp màu trắng trải dài từ sàn nhà lên đến mái làm căn phòng khá ấm cúng, bù lại cho hiệu ứng rộng rãi mà chiếc đèn chùm khổng lồ treo trên trần nhà cao ba mét mang lại. Đồ đạc trong phòng này từng là của bố cô, toàn đồ quá khổ, chất lượng hảo hạng, và được thiết kế cho một người đàn ông to lớn. Tương phản với phông nền đó, một Becky ba mươi mốt tuổi, với khổ người như mẹ và chị gái, trông bé nhỏ như một đứa trẻ.
[1] Loại bàn phổ biến vào thế kỷ XIX và đầu thế kỷ XX, có ngăn kéo hộc tủ và nắp cuộn trên mặt bàn.
Nhìn hình dáng nhỏ bé đó trong chiếc áo sơ mi ngắn tay bằng lụa kỳ cục và quần soóc đi dạo, Rachel cảm thấy lo lắng. Becky luôn có xu hướng chuyện bé xé ra to. Nhưng khi nó khóc lóc thảm thiết như vậy, chắc chắn phải có chuyện gì đó nghiêm trọng.
“Có chuyện gì thế, Beck?” Cô hỏi khi đến gần và đặt một bàn tay an ủi lên tấm lưng đang nhấp nhô của em gái.
“R…Rachel.” Becky ngẩng lên nhìn, mắt sưng mọng và đầy nước. Cô cố ngồi dậy và nặn ra một nụ cười. Nhưng nỗ lực đó lại tạo ra hiệu quả khác xa so với điều cô mong muốn. Cảnh giác trước vẻ mặt em gái, Rachel ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Becky. Elisabeth đứng ở cửa nhìn hai con với đôi mắt lo âu.
“Có đứa nào bị làm sao à?” Có lẽ đứa nào đó đã bị mắc bệnh nặng. Nhưng suy xét như thế vừa vô ích vừa nực cười. Có vô số khả năng.
Becky lắc đầu, khuôn mặt đáng yêu rất giống với khuôn mặt Elisabeth hồi trẻ co rúm lại.
“Không.” Nước mắt lại lã chã rơi xuống má. Miệng cô bắt đầu trề ra.
“Michael à?”
“Ôi, Rachel!” Lấy tay che mặt, Becky bắt đầu khóc nức nở. Hoảng hốt, Rachel vòng tay ôm lấy em gái. Đôi khi Becky hay làm trầm trọng hóa vấn đề, nên những lúc như thế, tất cả những gì Rachel thấy là một đứa em gái bé tí tóc xoăn đang chập chững đi theo chị từ hồi mới biết đi.
“Becky, sao thế? Nói cho chị nghe đi.” Rachel lắc lắc khi Becky gục lên vai cô mà khóc.
“Michael… Michael muốn ly hôn.” Câu nói thì thầm run rẩy, vùi trên vai cô, nhỏ quá nên lúc đầu Rachel không biết mình có nghe nhầm không.
“Ly hôn ư?” Cô nhắc lại, choáng váng.
“Ly hôn ư?” Từ cửa ra vào, Elisabeth đưa tay lên cổ và nhắc lại lời Rachel.
“Hôm nay anh ấy đã bảo con. Qua điện thoại. Anh ấy đang đi công tác ở Dayton. Anh ấy gọi vào máy ở nhà và nói là muốn ly hôn. Chỉ thế thôi. Hai người có tin nổi không?” Becky ngước đầu lên nhìn mẹ rồi nhìn chị gái.
“Nhưng tại sao cơ chứ?” Elisabeth hỏi nhỏ.
“Con nghĩ anh ấy có bạn… bạn gái. Con đoán anh ấy muốn… muốn cưới cô ta.”
“Ôi, Becky!” Becky trông thiểu não đến mức Rachel thấy đau đớn thay cho đứa em gái.
Ánh mắt Becky nhìn thẳng vào chị.
“Em thấy… mệt. Em chưa nói với mấy đứa bé, nhưng chúng biết là có chuyện. Ôi, em phải làm gì đây?” Đó là một lời than van, và Becky giấu mặt vào vai chị khi nói ra câu đó. Rachel vỗ về lưng em, cảm thấy bất lực.
“Em sẽ ở đây với cả nhà và để cả nhà chăm lo cho em.” Rachel nói. Mẹ cô, lúc ấy đã ngồi sụp xuống chiếc ghế gỗ của Stan, gật đầu đồng ý.
“Ôi, Rachel, em đã nhớ chị và bố mẹ nhiều lắm. Xa nhà mới khổ làm sao, phải cố nuôi nấng mấy đứa bé. Michael đi nhiều lắm, và em biết có chuyện gì đó không ổn, nhưng em không biết là chuyện gì. Rồi hôm nay…” Becky lại nức nở. Rachel ôm em chặt hơn.
“Con yêu, sao con không nói với chúng ta?” Giọng Elisabeth nghe đầy đau khổ.
“Con không muốn làm mọi người lo lắng. Và… và con biết mọi người cảm thấy thế nào về chuyện ly hôn.”
Quan điểm của Elisabeth về ly hôn là rất kịch liệt. Bà cực lực phản đối cái kiểu ly hôn chỉ trong chớp mắt của các cặp vợ chồng hiện đại. Nhưng lúc này bà lắc đầu mạnh mẽ cho biết quan điểm đó không cần thiết phải áp dụng với đứa con gái yêu của bà.
“Vớ vẩn,” bà quả quyết nói, từ bỏ nguyên lý của cả đời mình trước nỗi đau của con gái.
“Con biết bố, mẹ và chị Rachel luôn bên con dù con có quyết định như thế nào mà. Chúng ta chỉ muốn điều tốt đẹp nhất đến với con. Và mấy đứa trẻ nữa.”
Người Becky rung lên. “Chúng yêu bố lắm. Con không muốn nói cho chúng biết.”
“Em chưa cần phải kể cho chúng vội,” Rachel nói. “Chờ đến khi em và Michael nói chuyện đàng hoàng với nhau đã. Có lẽ cậu ta không có ý như thế. Biết đâu cậu ta đang buồn về chuyện gì đó.”
“Em nghĩ anh ta muốn thế đấy.” Giọng Becky run run thật tội nghiệp làm tim Rachel nhức nhối. Becky hít một hơi thật sâu và run rẩy, rồi ngồi thẳng lên. “Ôi, Rachel, em ước là anh ta đã lấy chị.”
Tiếng thở dài chân thành này làm Rachel mỉm cười nhăn nhó. “Chà, cảm ơn em nhiều.”
Becky cười trong nước mắt và lấy hai tay quệt những giọt lệ. “Chuyện đó nghe thật kinh khủng phải không? Nhưng chị biết ý em là gì mà. Chị… chị rất mạnh mẽ. Chị sẽ giải quyết chuyện này tốt hơn em. Em cảm thấy mình như một con ngốc. Mấy năm gần đây anh ta đi nhiều lắm. Em nghĩ anh ấy hẹn hò ai đó, nhưng anh ta bảo là em điên rồi. Em gần như đã tin anh ta – rằng mình đã điên thật cũng nên. Nhưng không phải. Em đã luôn luôn đúng.
Anh ta đã lừa gạt em trong suốt bao nhiêu năm, và em cứ chấp nhận, chấp nhận, giả vờ là em không biết gì và không làm ầm ĩ lên. Và bây giờ anh ta muốn ly hôn! Em đã hủy hoại cuộc đời mình vì anh ta, và anh ta không đáng được như vậy, không đáng một chút nào.”
Nước mắt lại dâng lên. Rachel cứng rắn nói, “Cuộc đời em chưa bị hủy hoại. Dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ lại ổn thôi. Em sẽ lại hạnh phúc và tìm được một người đàn ông khác – một người tốt hơn. Và em sẽ có những khoảng thời gian tuyệt vời. Chúng ta chỉ cần giúp em vượt qua giai đoạn khó khăn này. Và chúng ta sẽ làm được.”
Becky mỉm cười với Rachel. Nụ cười run rẩy nhưng đầy âu yếm. “Chị có vui vì đã thoát không?”
“Có, “ Rachel nói thực lòng. “Có chứ.”
Bỗng dưng Rachel nghĩ đến Johnny, đến niềm đam mê sâu kín mà hắn gợi lên trong cô và gần như choáng váng khi nhận ra Michael chưa bao giờ chạm được vào phần đó ở cô. Lần đầu tiên kể từ khi Michael Hennessy chọn Becky thay vì chọn cô, Rachel đã hiểu ra tình yêu mình dành cho anh ta là gì: sự si mê của một cô gái trẻ, đã chìm vào quá khứ lâu rồi. Cô đã trưởng thành kể từ ngày đó.
Trong bếp, chiếc đồng hồ treo trên chạn bát đánh chuông.
“Chúa tôi, đã hai giờ sáng rồi. Chúng ta phải đi ngủ thôi!” Elisabeth kêu lên.
“Phải rồi,” Rachel tán thành, dìu em gái đứng lên cùng mình.
“Katie sẽ tỉnh dậy rất sớm,” Becky ủ rũ nói khi nhắc đến đứa con gái út. “Loren và Lisa sẽ thức dậy sau đó một chút thôi.”
“Tilda, Rachel và mẹ sẽ chăm sóc cho chúng. Con phải đi ngủ đi,” Elisabeth nói khi Rachel và Becky ra cửa.
“Về nhà con thấy nhẹ nhõm hẳn ra.” Becky ôm mẹ, sau đó vòng một tay ra kéo Rachel vào cái vòng ôm ấp ấy. Trong một thoáng, cả ba người phụ nữ đứng đó, ôm nhau giữa cơn khủng hoảng, trán chụm vào nhau, tay ôm vòng quanh nhau. “Con yêu mọi người.”
Sau đó, Rachel lùi lại và mạnh mẽ nói, “Thế này là đủ rồi. Thêm một chút nữa là cả ba chúng ta cùng khóc mất. Mẹ và Becky đi lên lầu đi. Con sẽ khóa cửa và tắt đèn.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!