50 Sắc Thái - Fifty Shades of Grey - Quyển 2 - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


50 Sắc Thái - Fifty Shades of Grey


Quyển 2 - Chương 7


_Khỉ thật, có thật tôi đã làm điều đó không nhỉ? Chắc chắn là do chất cồn rồi. Tôi đã uống champagne cộng thêm bốn ly các loại rượu khác nhau nữa. Tôi liếc qua Christian còn đang bận vỗ tay. Ôi trời, anh ấy sẽ cực kỳ giận dữ, mà chúng tôi thì đang rất hòa thuận với nhau. Cô Nàng Tiềm Thức rốt cuộc quyết định xuất hiện, và mang gương mặt Tiếng thét của Edvard Munch[1].

[1] Edvard Munch (1863-1944) là họa sĩ người Na Uy, nổi tiếng với bức tranh The Scream (Tiếng thét).

Christian nghiêng người về phía tôi, một nụ cười rộng rãi, giả tạo bao phủ trên gương mặt anh. Anh hôn lên má tôi rồi tiến đến gần hơn để thì thầm vào tai tôi bằng một giọng nói rất lạnh lùng, đầy kiểm soát.

“Anh không biết nên quỳ xuống chân em để tôn thờ hay là phát vào mông em nữa.”

Ôi, tôi biết mình muốn gì lúc này. Tôi nhìn anh chằm chằm, chớp mắt qua mặt nạ. Tôi chỉ ước sao tôi có thể đọc được điều gì trong mắt anh.

“Em sẽ chọn cách hai, làm ơn đi,” tôi thì thầm điên cuồng khi tiếng vỗ tay tắt dần. Đôi môi anh hé mở khi anh hít vào đầy mạnh mẽ. Ôi, cái miệng như tạc đó – tôi muốn nó trên người tôi, ngay bây giờ. Anh trao cho tôi nụ cười chân thành rạng rỡ khiến cho tôi chết lặng.

“Em đang chịu đựng sao? Chúng ta sẽ phải xem chúng ta có thể làm gì với điều đó,” anh thì thầm trong khi lướt những ngón tay dọc theo quai hàm tôi.

Sự động chạm của anh vang dội sâu xa, sâu thẳm bên trong nơi khao khát sinh sôi nảy nở. Tôi muốn nhảy lên người anh ngay ở đây, ngay lúc này, nhưng chúng tôi ngồi lại để xem phiên bản đấu giá ở gian bên cạnh.

Tôi có thể cứ ngồi nguyên một chỗ. Christian quàng tay quanh vai tôi, ngón tay cái của anh nhịp nhàng vuốt ve lưng tôi, đem lại những đợt ngứa râm ran ngọt ngào ngấm vào tận xương tủy tôi. Bàn tay kia của anh siết chặt lấy tay tôi, đưa lên môi anh, rồi đặt nó nghỉ yên trong lòng anh.

Chậm rãi và lén lút, vậy nên tôi không nhận ra trò chơi của anh cho đến khi quá muộn, anh thả lỏng tay tôi trên chân anh và áp vào sự cương cứng của anh. Tôi thở hổn hển, còn mắt tôi trợn lên đầy vẻ kinh hoàng nhìn quanh chiếc bàn, nhưng tất cả các cặp mắt đều đóng đinh lên sân khấu, ơn giời là tôi có mặt nạ.

Nắm lấy hoàn toàn lợi thế, tôi chậm rãi vuốt ve anh, để cho những ngón tay của tôi khám phá. Christian vẫn để bàn tay trên bàn tay tôi, giấu đi những ngón tay táo bạo của tôi, trong khi ngón tay cái của anh trượt nhẹ qua gáy tôi. Miệng anh hé mở khi anh thở hổn hển khe khẽ, đó là phản ứng duy nhất tôi có thể thấy với sự động chạm thiếu kinh nghiệm của mình. Nhưng điều đó có ý nghĩa thật nhiều. Anh ấy muốn tôi. Mọi thứ đổ dồn về khu vực bụng dưới của tôi. Chuyện này sắp không thể chịu nổi.

Một tuần bên Lake Adriana ở Montana là phiên đấu giá cuối cùng. Tất nhiên là ông bà bác sĩ Grey có một ngôi nhà ở Montana, việc trả giá leo thang nhanh chóng, nhưng tôi chỉ nhận thấy nó mà thôi. Tôi cảm thấy anh lớn dần dưới những ngón tay tôi, và khiến tôi cảm thấy vô cùng quyền lực.

“Bán, với giá một trăm mười nghìn đô-la!” người dẫn chương trình tuyên bố đầy thắng lợi. Cả căn phòng nổ tung trong tiếng vỗ tay, tôi miễn cưỡng vỗ theo như Christian làm, phá hỏng cuộc vui của chúng tôi.

Anh xoay tôi lại và đôi môi anh giật giật. “Sẵn sàng chưa?” anh nói qua tiếng hoan hô cuồng nhiệt.

“Vâng,” tôi đáp lại.

“Ana!” Mia gọi. “Đến lúc rồi!”

Cái gì? Không. Không thế nữa chứ! “Đến lúc làm gì cơ?”

“Đấu giá Khiêu vũ Đầu tiên. Lại đây!” Cô ấy đứng dậy và chìa tay ra.

Tôi liếc nhìn Christian, lúc này, tôi nghĩ, đang quắc mắt với Mia, còn tôi không biết là nên cười hay khóc nữa, nhưng rồi tiếng cười đã chiến thắng. Tôi không cưỡng lại được bong bóng sục sôi trong tiếng cười khúc khích của cô bé, khi chúng tôi lại bị ngáng trở một lần nữa bởi một người đầy sinh lực, cao ráo, hồng hào là Mia Grey. Christian nhìn tôi chằm chằm, và sau một khắc, một nụ cười ma mãnh nở trên đôi môi anh.

“Lần nhảy đầu tiên sẽ là với anh, được không? Và sẽ không nhảy trên sàn nhảy đâu,” anh thì thầm đầy dâm đãng vào tai tôi. Tiếng cười khúc khích của tôi lắng xuống vì sự đề phòng thổi bùng ngọn lửa ham muốn trong tôi. Ồ vâng! Nữ Thần Ham Muốn của tôi biểu diễn một cú Salchow ba vòng trên đôi giày trượt băng của cô ta.

“Em đang mong đợi điều đó đây.” Tôi ngả người thả một nụ hôn trong sáng, nhẹ nhàng lên miệng anh. Liếc nhìn xung quanh, tôi nhận ra rằng những vị khách cùng bàn của chúng tôi đang vây quanh bàn sửng sốt. Tất nhiên rồi, họ chưa bao giờ thấy Christian hẹn hò trước đây mà.

Anh rộng miệng mỉm cười. Và trông anh thật… hạnh phúc.

“Lại đây nào, Ana,” Mia cằn nhằn. Nắm lấy bàn tay rộng mở của cô, tôi theo cô đi lên sân khấu, nơi hơn mười phụ nữ trẻ tụ hợp, và tôi nhận thấy với nỗi băn khoăn mơ hồ rằng Lily có trong số đó.

“Thưa các quý ông, sự kiện nổi bật của đêm nay đây!” người dẫn chương trình phá tan những tiếng rì rầm. “Thời khắc tất cả các bạn chờ đợi đây rồi! Mười hai quý cô duyên dáng đều đồng ý đấu giá màn khiêu vũ đầu tiên của mình cho người trả giá cao nhất!”

Ôi không. Tôi đỏ bừng từ đầu tới chân. Tôi đã không nhận thức được việc đó có nghĩa thế này. Ngượng ngùng làm sao!

“Để dành cho một sự nghiệp chính nghĩa mà,” Mia rít lên với tôi, thoáng hiểu được nỗi bực dọc của tôi. “Thêm nữa, Christian sẽ thắng.” Cô bé đảo mắt lên. “Em không thể tưởng tượng được anh ấy để cho bất cứ ai đó trả giá cao hơn mình. Anh ấy chẳng hề rời mắt khỏi chị suốt cả tối.” Ừ, tập trung vào sự nghiệp chính nghĩa, và Christian chắc chắn sẽ chiến thắng. Hãy đối mặt với nó nào, anh ấy chẳng thiếu một hai hào đâu.

Nhưng điều đó có nghĩa là tiêu nhiều tiền hơn vào cậu đấy! Cô nàng Tiềm Thức cằn nhằn với tôi. Nhưng tôi không muốn nhảy với bất cứ người nào khác – tôi không thể nhảy với bất cứ ai khác – và chẳng phải là trả tiền cho tôi, anh ấy đang tặng nó cho hội từ thiện. Giống như là hai mươi tư nghìn đô-la anh ta đã trả đó hả? Cô nàng Tiềm Thức nheo mắt lại.

Của nợ. Dường như tôi đã thoát khỏi sự trả giá bốc đồng của mình. Tại sao tôi lại đang tranh cãi với bản thân mình thế chứ?

“Bây giờ, các quý ông, hãy khẩn cầu xung quanh, và nhìn cho kỹ người sẽ là của quý ông trong vòng nhảy đầu tiên. Mười hai quý cô duyên dáng và dễ dãi.”

Khỉ gió! Tôi cảm thấy như mình đang ở chợ người. Tôi nhìn, phát khiếp, vì ít nhất là hai mươi người đàn ông đang tìm đường lên khu vực sân khấu, Christian ở trong số đó, di chuyển uyển chuyển dễ dàng giữa những chiếc bàn và ngập ngừng nói vài lời chào trên đường đi. Khi những người trả giá đã vào vị trí, người dẫn chương trình bắt đầu.

“Thưa các quý ông quý bà, theo truyền thống của buổi dạ hội hóa trang, chúng ta sẽ giữ nguyên bí mật đằng sau những tấm mặt nạ và chỉ bám vào tên thánh mà thôi. Người đầu tiên chúng ta có là Jada dễ thương.”

Jada cũng đang cười khúc khích như một cô học sinh trung học. Có lẽ tôi sẽ không quá lạc lõng với nơi này. Cô ta mặc một chiếc váy dài tới chân bằng vải bóng màu xanh hải quân với một chiếc mặt nạ tương ứng. Hai người đàn ông trẻ bước lên phía trước đầy hy vọng. Jada may mắn.

“Jada nói thông thạo tiếng Nhật, là một phi công lái máy bay chiến đấu có trình độ, và là một huấn luyện viên thể dục Olympic… hừm.” Người dẫn chương trình nháy mắt. “Các quý ông, các vị trả cho tôi bao nhiêu?”

Jada há hốc mồm, kinh ngạc với người dẫn chương trình; rõ ràng là lời ông ta đang nói hoàn toànác rưởi. Cô ta cười bẽn lẽn với hai kẻ địch thủ.

“Một nghìn đô!” Một người xướng.

Rất nhanh chóng giá đấu leo tới năm nghìn đô-la.

“Lần thứ nhất… lần thứ hai… bán!” người dẫn chương trình ầm ĩ tuyên bố, “cho người đàn ông trong chiếc mặt nạ!” Và dĩ nhiên, tất cả đám đàn ông đều đang đeo mặt nạ ré lên trong tiếng cười, vỗ tay, và cổ vũ. Jada tươi cười với người mua của mình và nhanh chóng rời khỏi sân khấu.

“Thấy chưa? Vui mà!” Mia thì thầm. “Em hy vọng Christian thắng được chị, dù cho… Chúng em không muốn cãi lộn,” cô ấy thêm vào.

“Cãi lộn?” Tôi hỏi đầy hoảng sợ.

“Ồ vâng. Anh ấy rất nóng nảy khi anh ấy còn ít tuổi.” Cô ấy rùng mình.

Christian cãi lộn? Christian tao nhã, sành sỏi, như thể là âm nhạc-thánh ca-dòng Tudor ư? Tôi không tài nào tưởng tượng nổi. Người dẫn chương trình làm tôi xao lãng bằng lần giới thiệu kế tiếp – một phụ nữ trẻ trung trong bộ đồ màu đỏ với mái tóc dài đen nhánh.

“Các quý ông, tôi xin giới thiệu Mariah tuyệt trần. Chúng ta sẽ làm gì với Mariah đây? Cô ấy là người đấu bò tót đầy kinh nghiệm, chơi cello cho dàn nhạc tiêu chuẩn, và cô ấy là quán quân môn nhảy sào… điều đó thế nào, thưa các quý ông? Các vị trả bao nhiêu, xin mời, cho một lần khiêu vũ với Mariah thú vị này?”

Mariah nhìn trừng trừng vào người dẫn chương trình và ai đó hét lên, rất to, “Ba nghìn đô-la!” Đó là một người đàn ông đeo mặt nạ với mái tóc và bộ râu màu vàng hoe.

Chỉ có một lần trả giá, nhưng Mariah được bán với giá bốn nghìn đô-la.

Christian đang nhìn tôi như một con diều hâu. Kẻ hay cãi lộn. Brawler Trevelyan – Grey – ai mà biết được nhỉ?

“Trước đây lâu không?” Tôi hỏi Mia.

Cô ấy liếc nhìn tôi, bối rối.

“Christian cãi lộn trước đây bao lâu?”

“Hồi đầu khi mới bước sang tuổi thiếu niên. Khiến cho bố mẹ em phát điên lên, về nhà với đôi môi rách toạc ra và mắt thâm tím. Anh ấy đã bị đuổi học khỏi hai trường. Anh ấy còn gây ra vài thiệt hại nặng nề cho các đối thủ nữa cơ.”

Tôi nhìn cô ấy chằm chằm.

“Anh ấy không nói với chị à?” Cô ấy thở dài. “Anh ấy mắc vào một ả chơi bời tệ hại trong đám bạn em. Anh ấy là một kẻ thật đáng ghét trong vài năm. Nhưng khi anh ấy khoảng tầm mười lăm hay mười sáu tuổi thì chấm dứt.” Cô ấy nhún vai.

Trời ạ. Một mẩu khác của trò ghép hình lắp vào vị trí.

“Vậy, tôi được trả bao nhiêu cho Jill lộng lẫy đây?”

“Bốn nghìn đô-la,” một giọng thâm trầm vang lên từ phía trái. Jill kêu ré lên trong vui sướng. Tôi không còn tập trung vào cuộc đấu giá. Vậy là Christian kiểu người gặp rắc rối ở trường học, đánh lộn nữa. Tôi tự hỏi tại sao. Tôi nhìn anh chằm chằm. Lily đang nhìn chúng tôi đầy thân mật.

“Và bây giờ, cho phép tôi giới thiệu Ana xinh đẹp.”

Ôi, quỷ thật, đó là tôi. Tôi liếc Mia đầy lo lắng, và cô ấy xua tôi ra giữa sân khấu. May thay là tôi đã không ngã lộn nhào, nhưng đứng lúng túng chối chết để trình diễn trước mọi người. Khi tôi nhìn sang Christian, anh cười với tôi đầy tự mãn. Chết tiệt.

“Ana xinh đẹp chơi được sáu loại nhạc cụ, nói thông thạo tiếng Quan thoại, và say mê yoga… nào, các quý ông…” Trước khi anh ta có thể kết thúc câu của mình, Christian cắt ngang lời anh ta, nhìn trừng trừng vào người dẫn chương trình qua chiếc mặt nạ.

“Mười nghìn đô-la.” Tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển đầy hoài nghi của Lily phía sau mình.

Ôi, trời đất.

“Mười lăm.”

Cái gì? Tất cả chúng tôi đều nhất tề quay về phía một người đàn ông cao ráo, ăn vận không chê vào đâu được đang đứng ở phía bên trái sân khấu. Tôi nháy mắt với Năm Mươi. Chết tiệt thật, anh ấy sẽ làm chuyện này thế nào? Nhưng anh đang gãi cằm và trao cho người lạ mặt một nụ cười châm biếm. Rõ ràng là Christian biết ông ta. Người lạ mặt gật đầu lịch thiệp với Christian.

“Nào, các quý ông! Chúng ta có những đối thủ nặng ký trong ngôi nhà này tối nay.” Giọng người dẫn chương trình phát ra đầy sôi nổi qua chiếc mặt nạ hình chú hề khi anh ta quay qua tươi cười với Christian. Đây là một màn tuyệt vời, nhưng đấy là giá của tôi. Tôi muốn khóc nức lên.

“Hai mươi,” người trả giá Christian lặng lẽ thốt ra.

Tiếng rì rầm của đám đông tắt lịm. Mọi người nhìn chằm chằm vào tôi, Christian, và Quý ông Bí ẩn bên cạnh sân khấu.

“Hai mươi lăm,” người lạ mặt đáp.

Chuyện này sẽ còn có thể gây lúng túng hơn nữa không?

Christian nhìn anh ta bình thản, nhưng anh ta mỉm cười. Tất cả các cặp mắt đổ dồn vào Christian. Anh ấy sẽ làm gì đây? Tim tôi lộn lên tận miệng. Tôi thấy buồn nôn.

“Một trăm nghìn đô-la,” anh ấy nói, giọng vang lên rõ ràng vang vọng khắp khu lều.

“Cái quái gì thế?” Lily rít lên rõ ràng phía sau tôi, và tiếng thở hổn hển bao trùm và những tiếng rì rầm kinh ngạc đầy thích thú xuyên qua đám đông. Người lạ mặt đưa tay lên trong vẻ thất bại, cười lớn, còn Christian cười với anh ta đầy tự mãn. Từ trong khóe mắt của mình, tôi có thể thấy Mia nhảy tưng tưng lên vui sướng.

“Một trăm nghìn đô-la cho Ana dễ thương! Lần thứ nhất… lần thứ hai…” Người dẫn chương trình nhìn chằm chằm vào người lạ mặt đang ôm đầu giả vờ đầy tiếc nuối và cúi người xuống lịch thiệp.

“Bán!” Người dẫn chương trình thét lên đắc thắng.

Trong tiếng vỗ tay và cổ vũ chói tai, Christian bước về phía trước để nắm lấy tay tôi và giúp tôi rời khỏi sân khấu. Anh nhìn tôi chằm chằm với nụ cười vui vẻ khi tôi tìm đường xuống, hôn vào mu bàn tay tôi rồi giấu nó vào chỗ khum khum nơi cánh tay anh, và dẫn tôi hướng về lối ra của rạp.

“Người đó là ai?” Tôi hỏi.

Anh nhìn chằm chằm xuống tôi. “Ai đó em có thể gặp sau. Ngay bây giờ, anh muốn cho em thấy cái này. Chúng ta có khoảng ba mươi phút cho tới khi lần Đấu giá Khiêu vũ Đầu tiên kết thúc. Rồi chúng ta phải quay trở lại sàn nhảy để anh có thể thưởng thức lượt nhảy mà anh đã trả tiền cho nó.”

“Một lượt nhảy quá đắt đỏ,” tôi lầu bầu phản đối.

“Anh chắc là nó đáng giá đến từng xu lẻ.” Anh mỉm cười ranh mãnh với tôi. Ôi, anh có một nụ cười thật rạng rỡ, và nỗi đau quay trở lại, trổ hoa trong thân thể tôi.

Chúng tôi đã ra ngồi bãi cỏ. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ đi về hướng nhà thuyền, nhưng thất vọng thay, có vẻ chúng tôi đang hướng về sàn nhảy nơi bây giờ một ban nhạc lớn đang chuẩn bị. Có ít nhất là hai mươi nhạc sĩ, và một vài khách mời đang vây quanh, lén lútút thuốc – nhưng vì phần lớn hoạt động đó ở đằng sau rạp, nên chúng tôi không thu hút quá nhiều sự chú ý.

Christian dẫn tôi ra phía sau nhà và mở một ô cửa sổ kiểu Pháp dẫn vào một căn phòng khách tiện nghi rộng rãi mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Anh sải bước qua sảnh vắng vẻ hướng về phía cầu thang chung với hàng lan can bằng gỗ bóng lộn, tao nhã. Giữ tay tôi trong vòng tay anh, anh dẫn tôi lên tầng hai và lên tới bậc cầu thang để lên tầng ba. Mở một cánh cửa trắng, anh dẫn tôi vào một phòng ngủ.

“Đây là phòng của anh,” anh bình thản nói, khi đứng bên cánh cửa và khóa nó lại sau lưng.

Căn phòng rộng, bình dị và đồ đạc thưa thớt. Các bức tường màu trắng, cũng giống như đồ nội thất; một chiếc giường đôi, một cái bàn và chiếc ghế, những ngăn tủ nhét đầy sách và các chiến lợi phẩm dành được ở bộ môn quyền anh, nếu xét theo vẻ bề ngoài. Những bức tường được treo các poster phim: The Matrix, Fight Club, The Truman Show, và hai poster lồng khung trưng hình các võ sĩ quyền anh. Một người tên là Guiseppe DeNatale – tôi chưa từng bao giờ nghe về ông ta hết.

Nhưng thứ bắt mắt tôi là bảng thông báo màu trắng ở trên bàn, chạm bằng vô số bức ảnh, những lá cờ đuôi nheo hải quân, và các cuống vé. Đó là một lát cắt của Christian trai trẻ.

Mắt tôi quay trở lại với người đàn ông tuyệt diệu giờ đang đứng ở giữa phòng. Anh nhìn tôi vẻ ám muội, nghiền ngẫm và khêu gợi.

“Anh chưa bao giờ đưa một cô gái vào đây,” anh thì thầm.

“Chưa bao giờ?” tôi thì thào.

Anh lắc đầu.

Tôi nuốt khan dữ dội, và cơn đau quấy quả tôi trong hai tiếng trước giờ gào lên, thô bạo và ham muốn. Nhìn anh đứng kia trên tấm thảm màu xanh biển vương giả trong chiếc mặt nạ đó… nó còn hơn cả gợi tình. Tôi muốn anh. Ngay bây giờ. Bằng bất cứ giá nào tôi có thể có anh. Tôi phải cố cưỡng lại việc lăn xả vào anh và xé toạc quần áo anh ra. Anh đi chậm rãi về phía tôi.

“Chúng ta không có nhiều thời gian, Anastasia, và với cách tôi đang cảm thấy ngay lúc này đây, chúng ta sẽ không cần lâu đâu. Quay người lại nào. Để anh đưa em khỏi chiếc váy.” Tôi quay người lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, thật biết ơn là anh đã khóa nó lại. Anh cúi xuống êm ái thì thầm vào tai tôi, “Cứ đeo mặt nạ nhé.”

Tôi rên rỉ khi cơ thể siết chặt lại hồi đáp anh. Anh thậm chí còn chưa chạm vào tôi.

Anh nắm chặt lấy phần thân váy trên của tôi, những ngón tay anh lướt qua da tôi, sự động chạm ấy dội vang qua thân thể tôi. Bằng một động tác mau lẹ, anh mở khóa kéo. Giữ chiếc váy của tôi, anh giúp tôi bước ra khỏi nó, rồi quay lại khéo léo vắt nó trùm lên lưng ghế. Anh cởi áo khoác của mình để nó lên trên chiếc váy của tôi. Anh ngừng lại, chằm chằm nhìn tôi trong khoảnh khắc, say sưa ngắm tôi. Trên người tôi chỉ còn độc chiếc áo lót và quần lót đồng bộ, tôi say sưa với cái nhìn đầy khoái cảm của anh.

“Em biết đấy, Anastasia,” anh nói nhẹ nhàng khi hiên ngang tiến về phía tôi, gỡ chiếc nơ bướm ra vì vậy mà nó lủng lẳng một bên cổ anh, rồi mở ba chiếc cúc áo đầu tiên của áo sơ mi. “Anh phát điên khi em mua lô đấu giá của anh. Tất cả các loại ỷ tưởng chạy qua đầu anh. Anh đã phải nhắc bản thân rằng trừng phạt đã bị loại ra khỏi thực đơn. Nhưng rồi em tình nguyện.” Xuyên qua tấm mặt nạ, anh chằm chằm nhìn tôi. “Tại sao em lại làm như vậy?” anh thì thầm.

“Là người tình nguyện ư? Em không biết. Sự thất vọng… quá nhiều chất cồn… sự nghiệp cao cả,” tôi ngoan ngoãn thì thầm, rồi nhún vai. Có thể để thu hút sự chú ý của anh chăng?

Tôi cần anh lúc đó. Tôi cần anh lúc này hơn. Cơn đau tệ hại hơn, và tôi biết là anh có thể làm dịu nó, trấn tĩnh lại con thú khát thèm đang gầm rú trong tôi bằng con thú trong anh.

Miệng anh mím chặt thành một đường thẳng, và anh chậm rãi liếm môi dưới. Tôi muốn cái lưỡi đó trên người mình.

“Anh đã thề với mình rằng anh sẽ không phát vào mông em nữa, cho dù là em có van nài anh.”

“Xin anh,” tôi khẩn cầu.

“Nhưng rồi anh nhận ra là lúc này chắc hẳn em sẽ khó chịu, và đó chẳng phải là điều em hay có.” Anh nở nụ cười ranh mãnh đầy tự mãn với tôi, đồ khốn kiêu ngạo, nhưng tôi cóc quan tâm bởi vì anh đúng hoàn toàn.

“Vâng,” tôi thốt lên.

“Vậy, có thể là một… phạm vi nào đó. Nếu anh làm điều này, em phải hứa với anh một điều.”

“Bất cứ điều gì luôn.”

“Em sẽ nói năng an toàn nếu cần thiết, và anh sẽ chỉ làm tình với em, được không?”

“Vâng.” Tôi thở hổn hển khao khát. Tôi muốn đôi bàn tay ấy trên người mình.

Anh nuốt khan, rồi nắm lấy tay tôi, dẫn về phía giường. Ném tấm chăn sang một bên, anh ngồi xuống, tóm lấy một cái gối rồi đặt nó bên cạnh anh. Anh ngước nhìn chằm chằm vào tôi vẫn đang đứng bên cạnh và bất ngờ giật mạnh tay tôi, nên tôi ngã nhào vào lòng anh. Anh dịch chuyển chút ít vậy là người tôi ở trên giường, ngực tôi tì lên trên chiếc gối, mặt nghiêng về một bên. Anh cúi xuống, gạt tóc tôi qua vai và lướt những ngón tay qua chùm lông vũ trên mặt nạ của tôi.

“Để tay em ra sau lưng đi,” anh thì thầm.

Ôi! Anh cởi chiếc cà vạt nơ bướm và nhanh chóng dùng nó trói hai cổ tay tôi lại. Hai tay tôi đã bị buộc chặt phía sau, đặt trên lưng.

“Em thật sự muốn điều này chứ, Anastasia?”

Tôi nhắm mắt lại. Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp anh tôi thật sự muốn điều đó. Tôi muốn nó.

“Vâng,” tôi thì thầm.

“Tại sao?” anh nhẹ nhàng hỏi khi vuốt ve mông tôi bằng lòng bàn tay.

Tôi rên rỉ ngay khi anh chạm vào làn da tôi. Em không biết tại sao… Anh bảo em không được mất tự chủ. Sau một ngày giống như hôm nay ư – tranh cãi về tiền bạc, Leila, quý bà Robinson, hồ sơtôi, bản đò chỉ đường, bữa tiệc xa hoa này, những chiếc mặt nạ, rượu mạnh, những quả cầu bạc, cuộc đấu giá… em muốn điều này.

“Em có cần một lý do không?”

“Không, bé yêu, không cần đâu,” anh nói. “Anh chỉ cố gắng hiểu em thôi.” Tay trái anh cuốn lấy eo tôi, giữ tôi ở yên vị trí khi lòng bàn tay anh rời khỏi mông tôi rồi hạ xuống thật mạnh mẽ, ngay phần mông dưới phía trên hai bắp đùi tôi. Cơn đau nối liền với nỗi đau trong bụng dưới của tôi.

Ôi, trời ơi… Tôi rên to lên. Anh đánh tôi lần nữa, đúng vào vị trí đó. Tôi lại rền rĩ kêu lên.

Ôi chao ôi! Điều này có cảm giác khác hẳn so với lần mới đây – đầy nhục dục, đầy… thiết yếu. Anh mơn trớn mông tôi bằng đôi bàn tay với những ngón tay dài, tôi chẳng thể làm gì, bị trói gô và đè gí xuống tấm đệm, phó mặc cho anh, và cho ý chí tự do của chính tôi.

Anh lại vuốt ve mông tôi và lướt những ngón tay của anh vào trong tôi, di chuyển chúng theo vòng tròn, xoáy tròn và xoáy tròn và xoáy tròn, tra tấn tôi.

Tôi rên lên khi thân thể bị chiếm đoạt, và tôi đến, rồi đến, co thắt quanh những ngón tay anh. Thật quá mãnh liệt, bất ngờ, và nhanh chóng.

“Đúng đấy, bé yêu,” anh thì thầm tán thưởng. Anh không cởi trói cho tôi, vẫn giữ những ngón tay anh trong tôi khi tôi nằm thở hổn hển và dốc kiệt vào anh.

“Anh vẫn chưa kết thúc với em đâu, Anastasia,” anh nói và dịch chuyển mà vẫn không rời những ngón tay. Anh nới lỏng đầu gối tôi xuống sàn nhà, giờ đây tôi đang ngả người tỳ trên giường. Anh quỳ xuống phía sau tôi và mở khóa kéo. Anh trượt những ngón tay ra khỏi tôi, và tôi nghe thấy tiếng xé quen thuộc của cái túi nhôm. “Dạng chân ra,” anh gầm gừ, tôi làm theo. Anh vuốt ve mông tôi rồi đâm vào trong tôi.

“Lần này sẽ tới nhanh thôi, bé yêu,” anh thì thầm và tóm lấy hông tôi, anh rút ra rồi phóng thẳng vào tôi.

“A!” tôi thét lên, nhưng sự thỏa mãn thật là tuyệt đỉnh. Anh đang đánh thẳng vào cơn đau bụng, tới rồi lui, diệt trừ nó bằng những cú thúc ngọt ngào, sắc nhọn. Cảm giác mê mẩn thần trí, đúng là thứ tôi cần. Tôi đẩy lại để gặp anh, đẩy tới rồi đẩy lui.

“Ana, không,” anh cằn nhằn cố gắng giữ yên tôi. Nhưng tôi muốn anh vô cùng, và tôi quay chống lại anh, bắt kịp anh mỗi cú thúc bằng một cú thúc lại.

“Ana, chết tiệt,” anh rít lên khi anh tới, cảm giác đau đớn lại nổi lên trong tôi, xoắn lại thành một cơn cực khoái trọn vẹn cứ tiếp diễn mãi không thôi, siết chặt lấy tôi rồi khiến tôi mệt lử và thở dốc.

Christian cúi xuống hôn vào vai tôi, rồi rút ra khỏi tôi. Vòng hai cánh tay anh quanh người tôi, anh tựa đầu ở giữa lưng tôi, chúng tôi nằm như vậy, cả hai đều quỳ cạnh giường, để làm gì? Hàng giây? Thậm chí là hàng phút, để nhịp thở của chúng tôi dịu lại. Cơn đau bụng của tôi biến mất, tất cả những gì tôi cảm thấy là sự thanh thản đầy thỏa mãn và êm dịu.

Christian cọ quậy và hôn vào lưng tôi. “Tôi chắc rằng cô nợ tôi một lượt nhảy, cô Steele,” anh lẩm bẩm.

“Hưm,” tôi đáp lại, nhấm nháp cảm giác cơn đau nhức biến mất và đang phơi mình ra dưới ánh trời chiều.

Anh ngồi lên hai gót chân và kéo tôi ra khỏi chiếc giường, ngả vào lòng anh. “Chúng ta không có nhiều thời gian. Nhanh lên.” Anh hôn lên tóc tôi và lôi tôi đứng dậy.

Tôi càu nhàu nhưng ngồi lại xuống giường và nhặt chiếc quần lót ở trên sàn mặc nó lên. Uể oải, tôi đi về phía cái ghế để lấy lại chiếc váy. Tôi bình thản nhận thấy mình đã không cởi giày ra trong suốt cuộc hẹn hò lén lút của chúng tôi. Christian đang thắt lại nơ bướm, đã hoàn tất việc vuốt lại thẳng nếp cho bản thân và chiếc giường.

Khi mặc váy vào, tôi xem lại những bức ảnh trên bảng thông báo. Thậm chí khi Christian còn là một cậu bé ủ ê đã đẹp tuyệt rồi: cùng với Elliot và Mia trên đường trượt tuyết; một mình ở Paris, Arc de Triomphe là một bằng chứng tố cáo địa điểm anh có mặt; ở London; New York; Grand Canyon; Nhà hát Sydney; thậm chí cả Vạn Lý Trường thành của Trung Quốc, ông chủ Grey đã du lịch nhiều khi còn trẻ.

Những cuống vé tới các buổi biểu diễn âm nhạc khác nhau: U2, Metallica, Verve, Sheryl Crow, Hội Yêu Nhạc New York biểu diễn Romeo và Juliet của Prokofiev – thật là tạp phí lù đủ loại! Còn trong góc, có một bức ảnh cỡ ảnh hộ chiếu của một phụ nữ trẻ. Đó là ảnh đen trắng. Bà ta trông quen quen, nhưng đánh chết thì tôi cũng chẳng thể nhớ ra được. Không phải là bà Robinson, ơn giời.

“Ai đây?” Tôi hỏi.

“Không quan trọng,” anh lẩm bẩm khi mặc áo khoác và vuốt cho thẳng chiếc nơ bướm. “Anh kéo khóa cho em nhé?”

“Vâng, giúp em. Vậy tại sao bà ấy lại có mặt trên bảng thông báo của anh?”

“Một sơ suất của anh thôi. Cái nơ của anh thế nào?” Anh ngửa mặt lên như một cậu bé, còn tôi thì cười và chỉnh nó thẳng thớm cho anh.

“Giờ thì tuyệt rồi.”

“Như em ấy,” anh thì thầm ôm chầm lấy tôi, hôn tôi say đắm. “Cảm thấy tốt hơn chưa?”

“Tốt hơn nhiều, cảm ơn anh, ngài Grey.”

“Rất hân hạnh, thưa cô Steele.”

Khách khứa đang tập hợp trên sàn nhảy. Christian cười toe toét với tôi – chúng tôi đã đúng giờ – rồi anh dẫn tôi lên sàn ô vuông.

“Còn bây giờ, thưa các quý ông quý bà, đến lúc cho lượt khiêu vũ đầu tiên, ông bà bác sĩ Grey, các vị sẵn sàng chưa?” Carrick gật đầu ưng thuận, cánh tay ông vòng quanh Grace.

“Các quý ông quý bà của phiên Đấu giá Màn nhảy Đầu tiên, các vị đã sẵn sàng chưa?” Chúng tôi đều gật đầu đồng ý. Mia với ai đó tôi không nhận ra. Tôi tự hỏi chuyện gì xảy ra với Sean?

“Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu. Tiến hành đi, Sam!”

Một người đàn ông trẻ đi ra giữa sân khấu hâm nóng tiếng vỗ tay, quay lại với ban nhạc phía sau anh ta, bật ngón tay ra hiệu. Giai điệu quen thuộc của “I’ve Got You Under My Skin” tràn ngập không gian.

Christian mỉm cười với tôi, kéo tôi vào vòng tay anh, và bắt đầu di chuyển, ồ, anh nhảy thật giỏi, theo bước anh thật dễ dàng. Chúng tôi cười toe toét với nhau như những kẻ ngốc khi anh xoay tít tôi quanh sàn nhảy.

“Anh thích bài hát này,” Christian thì thầm, nhìn chằm chằm vào tôi. “Có vẻ như rất phù hợp.” Anh không còn cười tươi nữa mà thật nghiêm trang.

“Anh cũng đang ở dưới làn da em,” tôi đáp lại. “Hay là anh ở trong phòng ngủ của mình.”

Anh mắm môi lại nhưng không giấu nổi sự thích thú.

“Cô Steele,” anh cảnh cáo trêu cợt tôi, “Tôi không nghĩ là cô có thể thô lỗ thế đâu.”

“Ngài Grey, tôi không hề. Tôi nghĩ đó là tất cả những kinh nghiệm mới mẻ của tôi. Chúng vẫn đang được đào tạo.”

“Với cả hai chúng ta.” Christian nghiêm trang trở lại, và có lẽ chỉ còn hai chúng tôi và ban nhạc. Chúng tôi đang ở trong không gian riêng biệt của mình.

Khi bài hát kết thúc, tất cả chúng tôi đều vỗ tay hoan hô. Ca sĩ Sam cúi đầu nhã nhặn và giới thiệu ban nhạc của mình.

“Tôi có thể xen vào được không?”

Tôi nhận ra người đàn ông đã trả giá tôi ở phiên đấu giá. Christian miễn cưỡng thả tôi ra, nhưng anh cũng vui vẻ.

“Xin cứ tự nhiên. Anastasia, đây là John Flynn. John, đây là Anastasia.”

Trời ạ!

Christian cười toét và đi về phía bên kia sàn nhảy.

“Xin chào, Anastasia?” Bác sĩ Flynn nói trôi chảy, tôi nhận ra ông là người Anh.

“Xin chào,” tôi lắp bắp.

Ban nhạc chơi một bài hát khác, và bác sĩ Flynn kéo tôi vào vòng tay ông. Ông trẻ hơn nhiều so với tôi tưởng tượng, mặc dù tôi không thể nhìn thấy mặt ông ta. Ông đeo mặt nạ giống như của Christian. Ông ta cao nhưng không cao bằng Christian, và ông ta không di chuyển với vẻ uyển chuyển như Christian.

Tôi biết nói gì với ông ta? Tại sao Christian lại quá hỗn loạn ư? Tại sao ông ta lại trả giá cho tôi? Đó là điều duy nhất tôi muốn hỏi ông, nhưng không hiểu sao điều đó có vẻ khiếm nhã.

“Tôi rất mừng là cuối cùng được gặp cô, Anastasia. Cô có vui vẻ không?” ông ta hỏi.

“Có ạ,” tôi thì thầm.

“Ồ, tôi hy vọng là tôi không phải chịu trách nhiệm cho sự thay đổi trong trái tim cô.” ông ta trao cho tôi một nụ cười ấm áp, ngắn ngủi khiến tôi dễ chịu hơn chút ít.

“Bác sĩ Flynn, ông là bác sĩ tâm lý. Ông nói cho tôi biết đi.”

Ông ta cười tươi. “Đó mới là vấn đề, không phải vậy sao? Bác sĩ tâm lý biết cắn sao?”

Tôi cười khúc khích. “Tôi lo lắng về điều mình có thể bộc lộ ra, vậy nên tôi mới e dè và bị dọa cho sợ chứ. Mà thật lòng tôi chỉ muốn hỏi ông về Christian thôi.”

Ông ta mỉm cười. “Đầu tiên, đây là một bữa tiệc vì vậy tôi không làm việc,” ông ta thì thầm đầy bí ẩn. “Thứ hai, tôi thật sự không thể nói với cô về Christian. Hơn nữa,” ông trêu chọc, “chúng ta sẽ cần thời gian đến tận Giáng Sinh kia.”

Tôi há hốc ra vì choáng.

“Đó chỉ là trò đùa của bác sĩ thôi mà, Anastasia.”

Tôi đỏ mặt, lúng túng, rồi cảm thấy hơi bực bội. Ông ta đang đùa giỡn với chi phí của Christian. “Ông vừa mới xác nhận điều tôi đã nói với Christian… rằng ông là một tay lang băm đắt đỏ.” Tôi nhắc nhở ông ta.

Bác sĩ Flynn cười phá lên. “Cô có thể đang nhắm tới điều gì đó.”

“Ông là người Anh?”

“Vâng. Gốc London.”

“Sao ông lại ở đây?”

“Hoàn cảnh vui vẻ.”

“Ông không đưa nhiều thông tin lắm nhỉ, phải không?”

“Không có nhiều thông tin để đưa. Tôi thật sự là một người tẻ nhạt mà.”

“Thật là đánh giá thấp bản thân quá.”

“Một đặc tính Anh đấy. Một phần của tính cách dân tộc.”

“Ồ.”

“Và tôi có thể kết tội cô như vậy đấy, Anastasia.”

“Rằng tôi cũng là một người tẻ nhạt, phải không bác sĩ Flynn?”

Ông ta khịt mũi. “Không đâu, Anastasia. Rằng cô cũng không đưa ra nhiều thông tin lắm.”

“Đâu có gì nhiều để nói.” Tôi mỉm cười.

“Tôi thành thực nghi ngờ điều đó.” ông ta bất ngờ cau mày.

Tôi đỏ mặt, nhưng nhạc đã ngừng và Christian lại đã ở bên cạnh tôi. Bác sĩ Flynn thả tôi ra.

“Thật là vinh hạnh được gặp cô, Anastasia.” ông lại trao cho tôi nụ cười ấm áp, tôi cảm thấy mình vừa vượt qua được một bài thi kín.

“John.” Christian gật đầu với ông ta.

“Christian.” Bác sĩ Flynn gật đầu quay đi, xoay trên gót trên, rồi biến mất vào đám đông.

Christian kéo tôi vào vòng tay anh cho điệu nhảy tiếp theo.

“Ông ta trẻ hơn em tưởng nhiều,” tôi thì thầm với anh, “và thiếu thận trọng quá chừng.”

Christian nghiêng nghiêng đầu sang một bên. “Không thận trọng ư?”

“Ồ vâng, ông ta nói với em mọi chuyện,” tôi khiêu khích.

Christian căng thẳng. “À, trong trường hợp này, anh sẽ lấy túi cho em. Anh chắc rằng em không còn muốn dây dưa gì thêm với anh nữa,” anh dịu dàng nói.

Tôi dừng hẳn lại. “Ông ta chẳng nói với em điều gì hết!” Giọng tôi đầy hốt hoảng.

Christian chớp chớp mắt trước khi nét khuây khỏa tràn lên gương mặt anh. Anh lại kéo tôi vào trong vòng tay. “Vậy thì hãy tận hưởng lượt nhảy này đi.” Anh tươi cười rạng rỡ với tôi, làm tôi yên lòng, rồi xoay tôi vòng vòng.

Tại sao anh nghĩ rằng tôi muốn rời đi nhỉ? Thật vô nghĩa.

Hai chúng tôi khiêu vũ thêm nhiều bản nữa, tôi nhận ra mình cần vào phòng vệ sinh.

“Em không đi lâu đâu.”

Khi tôi tìm đường đến phòng trang điểm, tôi nhớ là mình đã để ví ở trên bàn ăn tối, vì vậy tôi tiến về phía lều. Khi tôi bước vào, nơi này vẫn còn ánh sáng nhưng khá vắng vẻ, ngoại trừ một cặp đôi ở cuối đầu đằng kia, họ đáng lẽ nên tìm lấy một căn phòng! Tôi với lấy túi của mình.

“Anastasia?”

Một giọng nói nhẹ nhàng khiến tôi giật mình, tôi quay ra thấy một phụ nữ mặc váy dài nhung đen bó sát người. Mặt nạ của bà ta thật độc đáo khác thường. Nó che kín gương mặt bà tới mũi nhưng cũng che kín cả mái tóc luôn. Nó được dát vàng công phu, lộng lẫy.

“Tôi rất vui khi cô có một mình,” bà ta nói nhẹ nhàng. “Suốt cả tối nay, tôi muốn nói chuyện với cô.”

“Tôi xin lỗi, tôi không biết bà là ai cả.”

Bà ta kéo chiếc mặt nạ ra khỏi gương mặt và để mái tóc xõa ra.

Chết tiệt! Đó là quý bà Robinson.

“Xin lỗi, tôi đã làm cô giật mình.”

Tôi há hốc mồm nhìn bà ta. Khiếp thật – người phụ nữ này muốn cái quái quỷ gì chứ?

Tôi không biết có lề thói xã giao nào dành cho cuộc gặp gỡ với những kẻ quấy rối trẻ em không. Bà ta mỉm cười ngọt ngào và ra hiệu cho tôi ngồi xuống bên bàn. Vì tôi không biết phải làm sao trong trường hợp thế này, nên đành làm như bà ta yêu cầu, vượt ra khỏi phép lịch sự, an ủi là tôi vẫn còn đeo mặt nạ.

“Tôi sẽ ngắn gọn thôi, Anastasia. Tôi biết cô nghĩ gì về tôi… Christian đã nói với tôi.”

Tôi bình thản nhìn bà ta đăm đăm, không lộ ra bất cứ điều gì, nhưng tôi vui mừng là bà ta biết điều đó. Nó khiến tôi không phải nói với bà ta, và bỏ qua trò rào đón đuổi bắt. Phần nào trong tôi cũng rất tò mò trước những gì bà ta phải nói.

Bà ta ngừng lại, liếc qua vai tôi. “Taylor đang theo dõi chúng ta.”

Tôi ngó quanh thấy anh ta đang càn quét chiếc lều từ lối vào. Sawyer đi cùng với anh ta. Họ đang nhìn ngó khắp nơi nhưng không nhìn thẳng vào chúng tôi.”

“Nào, chúng ta không có nhiều thời gian,” bà vội vã nói. “Hiển nhiên là Christian phải lòng cô. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ta như vậy, chưa bao giờ.” Bà ta nhấn mạnh vào từ cuối cùng.

“Cậu ta sẽ không nói cho cô bởi vì có lẽ chính cậu ta cũng không nhận ra điều đó, cho dù tôi đã nói điều đó với cậu ta, nhưng đó là Christian. Cậu ta không quen với bất cứ cảm xúc tích cực nào mà bản thân có thể có. Cậu ta đã lún quá nhiều vào xúc cảm tiêu cực. Nhưng rồi, có lẽ chính cô đã làm nó xuất hiện. Cậu ta không nghĩ là mình xứng đáng với tình cảm đẹp đó.”

Tôi choáng váng. Christian yêu tôi ư? Anh ấy không nói thế, mà người phụ nữ này lại bảo anh ấy rằng anh ấy cảm thấy như thế nào? Kỳ quái làm sao.

Cả trăm hình ảnh nhảy múa trong đầu tôi: chiếc iPad, tàu lượn, bay đến để gặp tôi, tất cả những hành động của anh ấy, sự ích kỉ của anh ấy, 100 nghìn đô-la cho một lượt khiêu vũ. Đó có phải là tình yêu không?

Và nghe nói điều đó từ người phụ nữ này, có được sự xác nhận của bà ta, thành thật mà nói, tôi không hề được mong đợi. Tôi muốn nghe chính anh ấy nói điều đó hơn.

Trái tỉm tôi thắt lại. Anh ấy cảm thấy không xứng đáng? Tại sao chứ?

“Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy hạnh phúc thế, và hiển nhiên là cô cũng có cảm giác như vậy với cậu ấy.” Nụ cười ngắn ngủi vụt qua môi bà ta. “Thật tuyệt, và tôi chúc cho cả hai những điều tốt đẹp nhất. Nhưng điều tôi muốn nói là nếu cô làm tổn thương cậu ấy lần nữa, tôi sẽ tìm cô, quý cô ạ, và sẽ chẳng dễ chịu gì khi tôi làm thế đâu.”

Bà ta chòng chọc nhìn tôi, đôi mắt xanh lạnh ngắt khoan thẳng vào óc tôi, cố gắng chạm tới bên dưới mặt nạ của tôi. Lời đe dọa của bà ta thật quá lạ lùng, vượt quá giới hạn, một tiếng cười khúc khích không tình nguyện, không tin nổi vuột ra khỏi môi tôi. Trong tất cả những gì bà ta có thể nói với tôi, điều này là những lời không đáng mong đợi nhất.

“Cô nghĩ chuyện đó buồn cười sao Anastasia?” bà ta mất tinh thần lắp bắp. “Cô đã không thấy cậu ta thứ Bảy vừa rồi đấy.”

Gương mặt tôi xịu xuống, sa sầm. Ý nghĩ về Christian không vui vẻ thật chẳng dễ chịu gì, mà thứ Bảy vừa rồi tôi đã bỏ anh ấy. Anh ấy chắc hẳn đã đến với bà ta. Ý nghĩ này khiến tôi chống chếnh. Tại sao tôi lại ngồi ở đây, nghe những điều vớ vẩn này từ bà ta, chứ không phải từ bất cứ ai khác? Tôi chậm rãi đứng dậy, chăm chú nhìn bà ta.

“Tôi cười vì sự trơ tráo của bà, bà Lincoln ạ. Christian và tôi chẳng liên quan gì tới bà hết. Và nếu tôi rời bỏ anh ấy mà bà đến tìm tôi, tôi sẽ đợi – đừng e ngại gì cả. Và có thể tôi sẽ cho bà nếm mùi nhân danh đứa trẻ-mười-lăm-tuổi đã bị bà quấy rối và gần như làm đảo lộn mọi thứ lên, thậm chí còn hơn là anh ấy từng phải trải qua cơ.”

Miệng bà ta há hốc.

“Giờ nếu bà cho phép, tôi có nhiều việc hay ho để làm hơn là mất thời gian với bà.” Tôi quay gót, adrenaline và cơn giận dữ xuyên qua cơ thể, tôi hiên ngang tiến về phía lối ra của căn lều nơi Taylor đang đứng, vừa lúc Christian đi tới nhìn đầy bối rối và lo lắng.

“Em đây rồi,” anh lẩm bẩm, rồi cau mày khi thấy Elena.

Tôi bước qua anh, không nói năng gì, cho anh cơ hội lựa chọn – bà ta hoặc là tôi. Anh đã có lựa chọn đúng.

“Ana,” anh gọi. Tôi dừng lại và đối mặt anh khi anh bắt kịp tôi. “Có gì không ổn sao?” Anh nhìn tôi, vẻ lo lắng hằn trên nét mặt.

“Sao anh không hỏi người cũ của anh ấy?” Tôi chua chát rít lên.

Miệng anh rúm lại và đôi mắt lạnh giá. “Anh đang hỏi em,” anh nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng ngấm ngầm đe dọa.

Chúng tôi trừng trừng nhìn nhau.

Được rồi, tôi có thể thấy chuyện này sẽ kết thúc bằng một trận chiến nếu tôi không kể với anh. “Bà ta đe dọa sẽ đến tìm em nếu em làm tổn thương anh lần nữa – hẳn là cùng với một chiếc roi da rồi,” tôi cấm cảu đáp.

Vẻ nhẹ nhõm lóe lên qua gương mặt anh, miệng anh giãn ra với nét hài hước. “Chắc chắn là sự châm biếm đó không làm em mất tinh thần chứ?” anh nói, tôi có thể nói rằng anh đang cố gắng hết sức để kiềm chế sự thích thú của mình.

“Chuyện này chẳng buồn cười tẹo nào cả, Christian.”

“Không, em nói đúng. Anh sẽ nói chuyện với cô ấy.” Anh làm bộ mặt nghiêm trang, mặc dù vẫn cố nén vẻ thích thú.

“Anh sẽ không làm như vậy đâu.” Tôi khoanh tay, cơn giận dữ của tôi lại xẹp xuống.

Anh nháy mắt với tôi, ngạc nhiên vì cơn bùng nổ của tôi.

“Xem này, em biết anh bị ràng buộc với bà ấy về mặt tài chính, miễn trò chơi chữ đi, nhưng…” tôi ngừng lại. Tôi sẽ bảo anh ấy làm gì đây? Bỏ bà ta ư? Không được gặp bà ta nữa ư? Tôi có thể làm vậy không? “Em muốn vào nhà vệ sinh.” Tôi nhìn thẳng vào anh, miệng tôi khép lại thành một đường thẳng đầy dữ tợn.

Anh thở dài và ngả đầu sang một bên. Anh có thể thấy điều gì nóng bỏng hơn ư? Đó là mặt nạ hay chỉ là anh thôi?

“Làm ơn đừng có nổi điên. Anh không biết là cô ấy ở đây. Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ không đến.” Giọng anh xoa dịu như thể anh đang nói chuyện với một đứa trẻ. Anh đưa ngón cái lướt dọc theo đường môi dưới đang phụng phịu của tôi. “Đừng để Elena làm hỏng buổi tối của chúng mình, xin em đấy Anastasia. Cô ấy thật sự là chuyện xưa cũ rồi mà.”

“Cũ” trở thành từ có ý nghĩa nhất, tôi nghiệt ngã thầm nghĩ, anh nâng cằm tôi lên và nhẹ nhàng lướt môi anh lên môi tôi. Tôi thở dài ưng thuận, nháy mắt lại với anh. Anh đứng thẳng người, nắm lấy khuỷu tay tôi.

“Anh sẽ hộ tống em đến phòng trang điểm để em không còn bị ngắt quãng giữa đường nữa.”

Anh dẫn tôi băng qua bãi cỏ tiến về dãy phòng vệ sinh xa hoa, tạm thời. Mia nói chúng được dựng lên nhân dịp này thôi, nhưng tôi không nghĩ chúng lại có dáng vẻ xa xỉ như vậy.

“Anh sẽ đợi em ở đây nhé, bé yêu,” anh thì thầm.

Khi tôi ra ngoài, tâm trạng đã dịu bớt đi. Tôi quyết định không để cho bà Robinson làm hỏng buổi tối của tôi, bởi vì chắc hẳn đó là điều bà ấy muốn. Christian đang nghe điện thoại ở khá xa, ngoài tầm nghe của một vài người đang cười lớn và tán dóc gần đó. Khi tôi lại gần hơn, tôi có thể nghe thấy tiếng anh. Anh nói cộc lốc.

“Tại sao cô lại thay đổi ý định? Tôi nghĩ chúng ta đã thống nhất rồi. Thôi, để cho cô ấy yên… Đó là mối quan hệ bình thường đầu tiên tôi từng có, và tôi không muốn cô hủy hoại nó thông qua mối quan tâm không đúng chỗ dành cho tôi. Để. Cô ấy. Yên. Tôi muốn điều đó, Elena.” Anh ngừng lại, lắng nghe. “Không, tất nhiên là không rồi.” Anh cau mày lại khi nói điều đó. Liếc nhìn lên, anh thấy tôi đang nhìn anh. “Tôi phải đi. Chúc ngủ ngon.” Anh nhẩn vào nút ngắt máy.

Tôi ngoẹo đầu sang một bên và nhướn mày lên với anh. Tại sao anh lại gọi cho bà ta?

“Người cũ thế nào?”

“Dở hơi,” anh trả lời đầy mỉa mai. “Em có muốn nhảy lần nữa không? Hay em muốn đi?” Anh liếc nhìn đồng hồ. “Pháo hoa bắt đầu bắn trong năm phút nữa.”

“Em thích pháo hoa.”

“Thế thì chúng mình sẽ ở lại xem.” Anh quàng tay kéo tôi lại gần hơn. “Đừng để cho cô ta xen vào giữa chúng ta, xin em đấy.”

“Bà ta quan tâm đến anh,” tôi lẩm bẩm.

“Ừ, và anh coi cô ấy… như một người bạn mà.”

“Em nghĩ là với bà ấy còn hơn tình bạn chứ.”

Trán anh nhăn lại thành nếp. “Anastasia, Elena và anh… thật là phức tạp. Bọn anh đã cùng chia sẻ một quá khứ. Nhưng chỉ thế thôi, là quá khứ. Như anh đã nối đi nói lại với em rồi đấy, cô ấy là một người bạn tốt. Thế thôi. Xin em, quên cô ấy đi.” Anh hôn lên tóc tôi, và vì tâm tình không muốn làm hỏng buổi tối của chúng tôi, nên tôi cho qua vụ việc. Tôi chỉ cố gắng hiểu mà thôi.

Chúng tôi thơ thẩn bước đi tay trong tay quay trở lại sàn khiêu vũ. Ban nhạc vẫn tràn ngập các giai điệu.

“Anastasia.”

Tôi quay lại thấy Carrick đang đứng sau chúng tôi.

“Tôi tự hỏi liệu quý cô có cho tôi vinh dự trong lượt nhảy kế tiếp không?” Carrick chìa tay ra cho tôi. Christian nhún vai và mỉm cười, thả tay tôi ra, còn tôi để cho Carrick dẫn mình lên sàn nhảy. Sam, thủ lĩnh của ban nhạc đang đắm mình trong ca khúc “Come Fly with Me,” Carrick vòng tay quanh eo tôi và nhẹ nhàng xoay tròn tôi tiến vào trong đám đông đang nhảy.

“Bác muốn cảm ơn cháu vì khoản đóng góp lớn lao cho hội từ thiện của chúng ta, Anastasia.”

Từ giọng nói của ông, tôi ngờ rằng đây là cách nói lòng vòng của ông để hỏi xem liệu tôi có thể có khả năng với món tiền đó hay không.

“Ngài Grey…”

“Vui lòng gọi bác là Carrick thôi, Ana.”

“Cháu vui mừng vì có thể đóng góp ạ. Cháu được hưởng một khoản tiền hoàn toàn bất ngờ. Cháu không cần nó. Và đây là một lý do rất xứng đáng ạ.”

Ông mỉm cười với tôi, còn tôi nắm lấy cơ hội đưa ra vài câu hỏi ngây thơ. Tận hưởng lạc thú trước mắt đi, cô nàng Tiềm Thức trong tôi rít lên.

“Christian có kể cho cháu đôi chút về quá khứ của anh ấy, nên cháu nghĩ hỗ trợ công việc của bác là việc thích đáng ạ,” tôi thêm vào, hy vọng điều này có thể cổ vũ Carrick hé ra cho tôi một góc nhỏ về sự bí ẩn của con trai ông.

Carrick ngạc nhiên. “Nó làm thế sao? Thật là bất thường. Cháu nhất định đã có ảnh hưởng rất tích cực tới nó, Anastasia. Bác không nghĩ là mình từng thấy nó như vậy, thật… sôi nổi.”

Tôi đỏ mặt.

“Xin lỗi, bác không có ý làm cháu lúng túng.”

“À, theo kinh nghiệm hạn hẹp của cháu thì anh ấy quả là một người đàn ông rất khác thường,” tôi lẩm bẩm.

“Đúng thế,” Carrick lặng lẽ đồng tình.

“Theo những gì Christian kể với cháu, thời ấu thơ của anh ấy đau buồn ghê gớm.”

Carrick cau mày, còn tôi lo sợ là mình đã quá trớn.

“Vợ bác là bác sĩ phụ trách khi cảnh sát đưa thằng bé đến. Nó chỉ còn da bọc xương, và mất nước nghiêm trọng. Nó không nói được.” Carrick cau mày lần nữa, đắm chìm vào ký ức khủng khiếp kia, bất chấp tiết tấu nhạc tăng nhanh quanh chúng tôi. “Thực tế, thằng bé đã không nói trong gần hai năm. Chính việc chơi dương cầm đã đưa nó trở lại là chính mình. Ồ, rồi sự xuất hiện của Mia nữa, tất nhiên rồi.” ông ta mỉm cười với tôi đầy trìu mến.

“Anh ấy chơi đàn rất hay. Và anh ấy còn thành công rất nhiều nữa, hẳn bác phải rất tự hào về anh ấy.” Tôi thốt lên chuyển hướng câu chuyện. Trời ơi. Không nói trong hai năm kia à.

“Vô cùng tự hào ấy chứ. Nó là một người trẻ tuổi rất quyết đoán, rất có năng lực, và rất thông minh. Nhưng nói riêng giữa bác cháu ta thôi nhé, Anastasia này, khi nhìn thấy nó như thế này tối nay – vô tư, cư xử đúng tuổi của nó – điều này thật sự làm mẹ nó và bác cảm động. Các bác đều nói mãi chuyện đó hôm nay. Bác tin là hai bác phải cảm ơn cháu vì điều này.”

Tôi nghĩ mình chắc phải đỏ bừng tới tận gót chân. Tôi phải ứng đáp thế nào cho phải đây?

“Nó luôn luôn thui thủi một mình như vậy. Các bác không bao giờ nghĩ sẽ được nhìn thấy nó cùng với bất kỳ ai. Cho dù cháu đang làm gì đi nữa, xin đừng dừng lại. Hai bác muốn được thấy nó hạnh phúc.” ông đột ngột ngừng lại, như thể đã quá đà. “Bác xin lỗi, bác không có ý làm cháu thấy không thoải mái.”

Tôi lắc đầu. “Cháu cũng thích được nhìn thấy anh ấy hạnh phúc,” tôi thì thào đáp, không chắc phải nói điều gì khác nữa.

“Tốt rồi, bác rất vui vì cháu đã tới tối nay. Thật là một niềm vui sướng khi được nhìn thấy hai đứa cùng nhau.”

Khi giai điệu “Come Fly with Me” tắt dần, Carrick rời khỏi tôi và cúi chào, tôi khẽ nhún gối chào đáp lại phép lịch sự của ông.

“Nhảy như vậy là đủ với một ông già rồi.” Christian đã lại ở bên cạnh tôi. Carrick cười lớn.

“Chưa đến mức ‘già’ đâu con trai. Ta từng nổi tiếng vào thời của ta đấy.” Carrick nháy mắt với tôi đầy khôi hài và thong thả đi về phía đám đông.

“Anh nghĩ bố anh thích em đấy,” Christian thì thầm khi anh nhìn ông bố lẫn vào đám đông.

“Có điều gì để ông không thích nhỉ?” Tôi điệu đà liếc trộm anh qua hàng mi.

“Đưa ra luận điểm tốt đấy, cô Steele.” Anh kéo tôi vào vòng ôm ấp khi ban nhạc bắt đầu chơi “It Had to Be You.”

“Nhảy với anh,” anh thì thầm đầy mê đắm.

“Rất hân hạnh, ngài Grey.” Tôi mỉm cười đáp lại, còn anh lại xoay tôi dọc ngang sàn nhảy thêm một lần nữa.

Nửa đêm chúng tôi tản bộ về phía đoạn bờ biển giữa lều và nhà thuyền nơi những người đến dự tiệc đang tập trung lại để xem bắn pháo hoa. Người dẫn chương trình, quay trở lại với nhiệm vụ, đã cho phép bỏ mặt nạ ra, để mọi người được chiêm ngưỡng màn bắn pháo hoa rõ hơn. Christian vòng tay quanh người tôi, nhưng tôi nhận ra Taylor và Sawyer đang ở gần đó, có lẽ vì chúng tôi giờ đang ở trong đám đông. Họ chẳng nhìn vào đâu ngoài phía bờ biển nơi có hai kỹ thuật viên vận đồ đen đang thực hiện những chuẩn bị cuối cùng. Nhìn thấy Taylor lại nhắc tôi nhớ tới Leila. Có lẽ cô ta đang ở đây. Trời ạ. Ý nghĩ này khiến máu tôi đông lại, và tôi vội vã xán lại gần Christian. Anh nhìn xuống tôi chằm chằm khi kéo tôi lại gần hơn.

“Em ổn chứ, bé yêu? Lạnh à?”

“Em ổn.” Tôi liếc nhanh ra phía sau và thấy hai nhân viên an ninh khác, tôi không nhớ được tên, đang đứng gần đó. Đẩy tôi về phía trước, Christian choàng cả hai cánh tay ôm vòng quanh vai tôi.

Đột nhiên bản nhạc cổ điển sôi động vang dội qua vũng tàu đậu và hai quả pháo hoa bay vọt lên không trung, bùng ra trong tiếng nổ chói tai phía trên vịnh biển, chiếu sáng tất cả trong một tấm màn sáng chói lấp lánh màu trắng và da cam, đem lại một trận mưa ánh sáng bao phủ mặt nước vẫn đang tĩnh lặng. Miệng tôi há hốc ra khi còn nhiều pháo hoa hơn nữa đốt cháy không trung và nổ tung thành chiếc kính vạn hoa sắc màu.

Tôi không thể nào nhớ đã bao giờ được thấy màn trình diễn hùng vĩ thế này, có lẽ chỉ thấy trên ti vi, mà trên ti vi thì chẳng bao giờ được đẹp như vậy. m nhạc vang lên thật đúng lúc. Hết quả này đến quả khác, hết tiếng nổ này đến tiếng nổ khác, và hết ánh sáng này đến ánh sáng khác khi đám đông ồ lên, há hốc mồm kinh ngạc cùng phát ra những tiếng trầm trồ tán thưởng. Thật là phi thường.

Trên chiếc cầu phao trong vịnh biển, những chiếc vòi ánh sáng bạc bắn lên không trung cao tới sáu mét, đổi màu sang xanh, đỏ, cam, và rồi trở lại màu bạc – càng nhiều pháo hoa nổ tung thì âm nhạc càng lên cao trào.

Nụ cười ngây ngô kinh ngạc thường trực khiến mặt tôi tê cứng đau đau. Tôi liếc nhìn Năm Mươi, anh cũng vậy, ngạc nhiên như một đứa trẻ trước màn trình diễn phi thường. Để kết thúc, một quả gồm sáu trái pháo bắn thẳng lên màn trời đêm rồi nổ tung cùng lúc, tắm chúng tôi trong ánh sáng vàng kim lộng lẫy khi đám đông bùng nổ tràng pháo tay nồng nhiệt, điên cuồng.

“Thưa các quý ông, quý bà,” người dẫn chương trình nói to khi tiếng hoan hô và huýt gió lắng dần. “Vừa có một thông báo thêm cho buổi tối tuyệt vời này; sự hào phóng của quý vị đã tăng lên tổng cộng là một triệu tám trăm năm mươi ba nghìn đô-la!”

Tiếng vỗ tay lại nổ lên lần nữa, và ở ngồi cầu phao, một thông điệp sáng lên trong những dòng ánh sáng bạc “Chương trình ‘cùng nhau đương đầu’ cảm ơn các bạn,” lấp lánh rồi chìm dần vào mặt nước.

“Ôi, Christian… thật là tuyệt vời.” Tôi cười rạng rỡ với anh còn anh thì cúi xuống hôn tôi.

“Đến lúc đi rồi,” anh thì thầm, nụ cười rộng mở trên gương mặt đẹp đẽ của anh, và ngôn từ của anh chứa đựng bao nhiêu là hứa hẹn.

Tự dưng, tôi cảm thấy rất mệt.

Anh liếc nhanh lần nữa, Taylor ở gần đấy, đám đông đang tản mát quanh chúng tôi. Họ không nói gì nhưng có điều gì đấy được trao đổi giữa bọn họ.

“Ở lại với anh một chút. Taylor muốn chúng ta đợi trong khi đám đông giải tán.”

Ôi.

“Anh nghĩ màn trình diễn bắn pháo hoa này hẳn là làm cho anh ta già đi hàng trăm tuổi,” anh nói thêm.

“Anh ta không thích pháo hoa sao?”

Christian nhìn xuống tôi đầy trìu mến và lắc đầu nhưng không nói gì thêm.

“Vậy là, Aspen,” anh nói, và tôi biết là anh đang cố gắng phân tán tôi khỏi điều gì đó. Nó đã có hiệu quả.

“Ồ… Em vẫn chưa trả tiền cho lượt đấu giá của em,” tôi thở hắt ra.

“Em có thể gửi séc đến mà. Anh có địa chỉ.”

“Anh thật là điên rồ.”

“Ừ, anh điên mà.”

Tôi cười toe toét. “Em khiển trách anh đấy nhé.”

“Em đã khá là tiêu hồn lạc phách đấy chứ, cô Steele. Một kết quả thỏa mãn nhất nếu tôi nhớ không lầm.” Anh mỉm cười dâm đãng.

m nhạc lại nổi lên lần nữa từ phía sàn khiêu nhưng đó là một tay DJ đang chơi một bản nhạc dance, tiếng bass đập thình thình không ngớt.

“Em có muốn nhảy không?”

“Em rất mệt rồi, Christian. Em muốn đi, nếu được.”

Christian liếc nhìn Taylor, anh ta gật đầu, và chúng tôi đi về phía ngôi nhà, theo sau một cặp khách đang say khướt. Tôi lấy làm biết ơn khi Christian nắm tay tôi – đôi chân tôi đang đau điếng vì bị giam hãm trong đôi giày cao ngất và chật cứng của mình.

Mia đến nhảy sát lại phía chúng tôi. “Anh chị không định đi đấy chứ, phải không? m nhạc thật sự vừa mới bắt đầu mà. Nhanh lên, Ana.” Cô ấy tóm lấy tay tôi.

“Mia,” Christian trách móc, “Anastasia mệt rồi. Bọn anh sẽ về nhà thôi. Hơn nữa, ngày mai bọn anh còn có cả một ngày dài.”

Chúng tôi á?

Mia bĩu môi nhưng đáng ngạc nhiên là cô không thúc ép Christian.

“Tuần tới, anh chị phải ghé thăm đấy nhé. Có lẽ chúng ta có thể đi mua sắm được không?”

“Chắc rồi, Mia.” Tôi cười, mặc dù trong lòng tự hỏi từ giờ tôi phải làm việc thế nào để kiếm sống đây.

Cô ấy trao cho tôi một nụ hôn nhanh rồi ôm Christian mãnh liệt, làm cả hai chúng tôi kinh ngạc. Ngạc nhiên hơn nữa, cô ấy còn trực tiếp để tay vào ve áo khoác của anh ấy, còn anh thì nhìn chằm chằm vào cô em đầy khoan dung.

“Em thích được nhìn thấy anh hạnh phúc thế này,” cô ấy ngọt ngào nói và hôn vào má anh. “Tạm biệt. Anh chị vui vẻ nhé.” Cô ấy nhảy chân sáo về phía bạn bè đang chờ – trong đám có Lily, người trông còn có bộ mặt cáu kỉnh hơn khi không đeo mặt nạ.

Tôi vu vơ tự hỏi là Sean đâu rồi.

“Chúng mình sẽ chào tạm biệt bố mẹ anh trước khi về. Đi nào.” Christian dẫn tôi qua một đám khách tới chỗ Grace và Carrick, hai người chúc chúng tôi đầy trìu mến và tạm biệt thân tình.

“Hãy đến đây nữa nhé, Anastasia, thật dễ chịu khi có cháu ở đây,” Grace nói chân thành.

Tôi có phần nào choáng váng bởi phản ứng của cả bà và Carrick.

May mắn thay, ông bà Grace đã rút lui nghỉ ngơi buổi tối, vì vậy mà chí ít thì tôi được thoát khỏi sự nhiệt tình của họ.

Trong sự im lặng mệt mỏi và thanh thản, Christian và tôi tay trong tay đi về phía mặt tiền ngôi nhà, nơi vô số những chiếc xế hộp đang xếp hàng đợi đón các vị khách. Tôi liếc nhìn Năm Mươi. Trông anh thật hạnh phúc. Thật là vui sướng khi được nhìn anh thế này, mặc dù tôi hoài nghi điều ấy thật khác thường sau một ngày phi thường như vậy.

“Em có đủ ấm không?” Anh hỏi.

“Có ạ, cảm ơn anh.” Tôi cài chiếc khăn choàng sa-tanh.

“Anh rất thích tối hôm nay, Anastasia. Cảm ơn em.”

“Em cũng thế, phần nào còn hơn thế nữa kia.” Tôi cười thoải mái.

Anh cười và gật đầu, rồi trán anhnhăn lại. “Đừng có cắn môi thế,” anh cảnh báo theo cách khiến máu trong người tôi sôi lên.

“Anh có ý gì khi nói ngày mai là một ngày dài?” Tôi hỏi để làm mình phân tán.

“Bác sĩ Greene sẽ đến để tư vấn cho em. Hơn nữa, anh có một bất ngờ cho em.”

“Bác sĩ Greene?” Tôi ngập ngừng.

“Đúng vậy.”

“Tại sao?”

“Vì anh ghét bao cao su,” anh nhẹ nhàng nói. Đôi mắt anh lấp lánh trong ánh sáng nhẹ nhàng từ những chiếc đèn lồng bằng giấy, đánh giá phản ứng của tôi.

“Đó là cơ thể em cơ mà,” tôi lẩm bẩm, khó chịu vì anh đã không hỏi tôi.

“Nó cũng là của anh nữa,” anh thì thầm.

Tôi nhìn anh chằm chằm khi nhiều vị khách đi qua, tảng lờ chúng tôi đi. Trông anh rất nghiêm túc. Đúng, cơ thể của tôi là của anh… anh biết nó còn rõ hơn tôi ấy.

Tôi với tay lên, anh liền giật mình chùn lại dù rất nhẹ thôi nhưng rồi vẫn đứng im. Túm lấy một góc nơ bướm của anh, tôi kéo nó tuột ra, lộ ra cúc áo đầu tiên. Tôi nhẹ nhàng cởi nó ra.

“Trông anh thật nóng bỏng khi như thế này,” tôi thì thầm. Thật ra là lúc nào trông anh cũng nóng bỏng, nhưng thực sự nóng bỏng khi mặc thế này.

Anh mỉm cười. “Anh cần phải đưa em về nhà thôi. Đi nào.” ở chỗ xe ô tô, Sawyer đưa cho Christian một chiếc phong bì. Anh cau mày với nó và liếc nhìn tôi khi Taylor dẫn tôi vào trong xe. Vì lý do nào đó, trông Taylor bớt căng thẳng hơn. Christian trèo vào xe và đưa tôi chiếc phong bì, chưa mở, trong khi Taylor và Sawyer ngồi vào chỗ của họ ở phía trước.

“Nó được gửi cho em. Một nhân viên đưa nó cho Sawyer. Không nghi ngờ gì là lá thư này lại đến từ một trái tim bị sập bẫy khác.” Miệng Christian mắm chặt lại. Hiển nhiên đây là một khái niệm chẳng dễ chịu gì với anh.

Tôi nhìn chăm chăm vào tờ giấy. Ai gửi nó chứ? Bóc toạc nó ra, tôi đọc nó rất nhanh trong ánh sáng lờ mờ. Ôi trời, là từ bà ta! Tại sao bà ta không để cho tôi yên chứ?

Có thể tôi đã đánh giá sai về cô. Và cô hoàn toàn đánh giá sai về tôi. Hãy gọi cho tôi nếu cô cần điền vào bất kỳ chỗ trống nào – chúng ta có thể ăn trưa. Christian không muốn tôi nói chuyện với cô, nhưng tôi sẽ vui hơn nếu được giúp đỡ. Đừng nghĩ sai về tôi, tôi sẽ chứng minh, tin tôi đi – nhưng hãy giúp tôi, nếu cô làm tổn thương cậu ấy… Cậu ấy đã bị tổn thương đủ rồi. Gọi cho tôi: (206) 279 6261.

Bà Robinson.

Mẹ kiếp, bà ta ký tên là Bà Robinson chứ! Anh ấy đã kể với bà ta. Đồ khốn.

“Nói với ai, cái gì thế?”

“Rằng em gọi bà ta là Bà Robinson,” tôi nhấm nhẳng.

“Thư từ Elena à?” Christina choáng váng. “Thật là lố bịch,” anh cằn nhằn, lướt bàn tay qua mái tóc, tôi có thể nói chắc là anh đang cáu điên lên. “Anh sẽ giải quyết với bà ấy vào ngày mai. Hoặc thứ Hai,” anh lẩm bẩm đầy cay đắng.

Và mặc dù tôi thấy xấu hổ khi thừa nhận, nhưng một phần nho nhỏ trong tôi thấy thật thỏa mãn. Cô nàng Tiềm Thức của tôi gật đầu tỏ vẻ khôn ngoan. Elena đang phá bĩnh anh, và đây có thể là tin tốt duy nhất – chắc chắn rồi. Tôi quyết định sẽ không nói gì bây giờ nhưng giấu thư của bà ta vào trong túi xách.

Anh liếc nhìn tôi, thật khó để nhìn thấy gương mặt anh trong bóng tối, nhưng tôi nghĩ là anh đang cười tự mãn. Anh chạm vào tay tôi và nắm chặt.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ vào bóng đêm, ngẫm nghĩ về một ngày dài dằng dặc. Tôi đã biết được nhiều điều về anh, lượm lặt được nhiều chi tiết thiếu sót – những thẩm mỹ viện, bản đồ chỉ đường, thời thơ ấu của anh – nhưng vẫn còn nhiều điều để khám phá. Còn về bà R. thì sao? Đúng, bà ta quan tâm đến anh, thật sâu sắc, rõ ràng là thế. Tôi có thể thấy điều đó, anh cũng quan tâm tới bà ta – nhưng không giống như vậy. Tôi không biết phải nghĩ đến điều gì nữa. Tất cả mớ thông tin này khiến đầu tôi đau điếng.

CHRISTIAN ĐÁNH THỨC TÔI DẬY khi chúng tôi dừng lại bên ngoài Escala. “Em có cần anh đưa vào trong không?” anh nhẹ nhàng hỏi.

Tôi lắc đầu ngái ngủ. Không đời nào.

Khi chúng tôi đứng trong thang máy, tôi tựa vào anh, dựa đầu vào vai anh. Sawyer đứng trước chúng tôi, cựa mình một cách không thoải mái.

“Thật là một ngày dài, Anastasia nhỉ?”

Tôi gật đầu.

“Mệt lắm à?”

Tôi gật.

“Em không thích nói lắm nhỉ.”

Tôi gật đầu còn anh cười toe toét.

“Lại đây. Anh sẽ đưa em lên giường.” Anh nắm lấy tay tôi khi chúng tôi ra khỏi thang máy, nhưng chúng tôi dừng lại ở phòng giải lao khi Sawyer giơ tay lên. Trong một phần giây, tôi lập tức tỉnh hẳn. Sawyer nói vào ống tay áo. Tôi không hề biết là anh ta đeo điện đàm.

“Sẽ làm, T,” anh ta nói và quay lại đối mặt với chúng tôi. “Ngài Grey, lốp xe chiếc Audi của cô Steele đã bị rạch và bị sơn phủ lên khắp cả.”

Trời đất ơi. Xe của tôi! Ai đã làm chuyện đó? Tôi biết câu trả lời ngay khi câu hỏi hiện ra trong đầu. Leila. Tôi liếc sang Christian, còn anh thì tái nhợt.

“Taylor lo rằng kẻ đột nhập có thể đi vào trong căn hộ và có thể vẫn ở đó. Anh ấy muốn chắc chắn.”

“Tôi hiểu rồi,” Christian thì thầm. “Kế hoạch của Taylor thế nào?”

“Anh ấy đang đến chỗ phòng bảo dưỡng thang máy cùng với Ryan và Reynolds. Họ sẽ quét một lượt, rồi cho chúng ta biết khi tất cả đã an toàn. Tôi sẽ đợi cùng hai người, thưa ngài.”

“Cảm ơn anh, Sawyer.” Christian siết chặt cánh tay anh quanh người tôi. “Rồi sẽ tốt hơn thôi,” anh thở dài cay đắng, hít hà mái tóc tôi. “Nghe này, tôi không thể đứng đây chờ đợi. Sawyer, chăm sóc cô Steele. Đừng rời cô ấy cho tới khi anh thấy tất cả đã an toàn. Tôi chắc rằng Taylor đang phản ứng thái quá. Cô ta không thể vào trong căn hộ được.”

Cái gì cơ? “Không, Christian – anh phải ở lại với em,” tôi van nài.

Christian thả tay tôi ra. “Sẽ làm như em đã nói, Anastasia. Đợi ở đây.”

Không!

“Sawyer?” Christian nói.

Sawyer mở cánh cửa phòng chờ để Christian đi vào căn hộ rồi đóng cánh cửa lại phía sau anh, và đứng chắn trước nó, bình thản nhìn chằm chằm vào tôi.

Trời ơi. Christian! Tất cả đủ loại kết quả kinh khủng chạy qua tâm trí tôi, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là đứng đó và chờ đợi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN