Thiên Hạ Đệ Nhị
Quyển 2 - Chương 34: Tôi không phải là thánh mẫu 2
[Phụ cận] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Thật ra thì MM em có thể ở lại, tên thật dễ nghe, làm bà xã của anh nhe?…
Câu nói kế tiếp trộn lẫn sự cợt nhã và hèn hạ, tôi không chỉ có thấtvọng. Người thường xuyên lăn lộn trong game online, thấp kém cỡ nào cũng có, nhưng tôi vẫn không thể nào tin nổi dòng chữ thật to trên đầu hắnđang đại biểu cho Ẩm Huyết Minh.
Kêu người? Tôi luôn luôn không thích vì chuyện cá nhân mà liên lụyđến người khác. Hơn nữa lần này không chỉ liên quan đến một mình Mãnh Hổ Hạ Sơn thôi.
Trên màn ảnh hai bên bắt đầu chửi bới. Tôi buông con chuột đang nắmchặt, tiếp theo vươn vai một cái mệt mỏi. Sau đó tay đụng phải một cáigì đấy, tôi ngẩng đầu nhìn lên, xấu hổ đến nơi rồi…
Không biết từ lúc nào Tần Tấn đã đứng bên cạnh tôi, cũng nhìn vào màn ảnh, lúng túng nhìn nhau một chút, trên màn ảnh còn đang chiến đấumiệng, anh nhẹ nhàng xua tay ý bảo: Để anh.
Tôi hoài nghi nhìn anh, anh đã ngồi vào chỗ của tôi. Mười ngón tay thon dài tung bay trên bàn phím.
[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Mãnh Hổ, cậu là đàn ông sao?
[Phụ cận] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Anh có phải đàn ông không thì vẫn phải doMM em nói đó. Sao đây, suy nghĩ đến lời đề nghị mới vừa rồi hả?
[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Nếu là đàn ông thì chứng tỏ bản lĩnh bao hết ở đây xem.
[Phụ cận] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Lời này có ý gì?
[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Cậu và tôi, một đánh một, thắng ở lại, thua thì cút.
Bởi vì đã không còn nhiều người, phòng làm việc của tôi chỉ mở chiếcđèn nhỏ. Màn hình máy vi tính màu xanh sáng rực, đường viền của anh hơimờ ảo, áo sơ mi màu trắng, áo khoác màu xanh đen, mùi rượu thoangthoảng. Tuy khoảnh khắc đó khiến tim tôi hơi rộn ràng, nhưng vẫn khôngquên mất sự thật tàn khốc mà nhắc nhở anh: “Lão đại, anh cũng chơi Thiên Hạ à?”
Anh chỉnh thanh kỹ năng của tôi lại theo hình thức anh muốn, trả lời vấn đề của tôi bằng một từ đơn: “Ừ.”
Tôi càng cẩn thận dè dặt: “Nhưng mà trang bị của nhân vật tôi rấttệ.” Lão đại, anh thắng thua không bận lòng nhưng tôi vẫn còn muốn chơitiếp mà…. Làm ơn chừa chút mặt mũi đi mà….
“Ừ.” Anh mở trang bị thay đổi quần áo vô cùng thành thạo, vẻ tập trung lạnh lùng sắc bén lay động lòng người.
“Hơn nữa em còn chưa mãn cấp.” Tiếp tục vạch trần sự thật.
“Không phải sợ.”
[Phụ cận] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Với em?
[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Sợ à?
[Phụ cận] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Ha ha, là anh sợ người ta nói anh bắt nạt em.
Xung quanh đều an tĩnh lại, Vô Thường đứng bên cạnh tôi, một hồi lâu cuối cùng xuất hiện mốt đám tên màu đỏ.
[Bạn tốt] Sinh Tử Vô Thường nói với bạn: Để tôi đi.
[Bạn tốt] Bạn nói với Sinh Tử Vô Thường: Không cần.
Hệ thống: Mộc Tương Phi bộc phát cuồng tính.
Tên của tôi biến thành màu đỏ chói mắt. Cuối cùng tên Mãnh Hổ kiacũng biết là tôi nói thật, nhưng dĩ nhiên là hắn không thèm nhìn vàomắt.
Hệ thống: Mãnh Hổ Hạ Sơn bộc phát cuồng tính.
Trước kia nhân vật của tôi được bọn họ thích dẫn đi phó bản chỉ là vì hiệu quả tăng máu. Nhưng cho đến bây giờ không nghĩ đến nhân vật củatôi có thể PK trâu như vậy. Đeo bộ ngọc được nâng cấp đến cấp 16, toànbộ đều được luyện trong lò Hư Vô, vũ khí là Thiên Vực châm, cũng đượcnâng cấp thành cấp 16. Trang bị toàn thân gia tăng tỷ lệ tránh né và sức tấn công pháp thuật, sức tấn công vật lý.
Khụ, tuy rằng vật liệu cũng là trước đây Vô Ngạn cho.
Bác sĩ vốn có ưu thế trong đánh cận chiến. Mãnh Hổ Hạ Sơn cũng là đạo sĩ, mãn cấp, toàn thân mặc bộ chiến trường. Nhưng Tần Tấn xử đẹp hắnchỉ trong một phút đồng hồ. Châm của Tương Phi có tác dụng quấy nhiễu,có thể cắt ngang hắn niệm chú. Nhưng hắn không thể động đậy, chỉ đợimười mấy giây để hồi sinh, thắng lợi mang tính áp đảo thuần túy.
Cuối cùng, tôi lại nịnh bợ theo lẽ thường: “Ôi, lão đại, anh thật sự là thần tượng của tôi.”
Anh quay đầu liếc tôi một cái, mỉm cười nhạt: “Không có vài bản lĩnh sao có thể làm lão đại của em.”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc, lời khen ngợi trên màn ảnh như thủytriều. Thế nhưng sau khi tôi nhìn những dòng chữ bọn họ đánh thì tronglòng không dễ chịu lắm.
[Phụ cận] Ngưu Đầu Mã Diện: Hừm, chó Ẩm Huyết Minh về nhà uống sữa mẹ vài năm rồi đến đấu lại.
[Phụ cận] Ông Chủ Bán Hàng Trắng: Chưa đủ lông đủ cánh mà học đòi người ta làm xã hội đen.
[Phụ cận] Ông Mày Cắn Đó: Đập đầu vào tường chết đi, như vậy cũng vác mặt ra đường, Ẩm Huyết Minh bọn mày cũng là loại da mặt dày nào sao?
……………
[Bạn tốt] Sinh Tử Vô Thường nói với bạn: Vô Ngạn?
Ngón tay tôi siết chặt theo bản năng, thế nhưng đúng lúc tay lãođại….. đặt lên bàn làm việc. Anh hơi liếc mắt nhìn tôi một cái, thấy tôi rụt lại cũng không phản ứng.
Tim tôi đập nhưng trống dồn, thầm chờ mong, thật là càng ngày càng si mê rồi. Anh chỉ rê chuột nhẹ chuyển đến dấu X góc phải màn ảnh.
Hệ thống: Bạn chắc chắn rời khỏi trò chơi chứ? 15 giây sau tự động tắt. Thời gian đếm ngược….
Anh nhẹ nhàng bấm vào, sau đó ngẫu nhiên nhìn bảng báo cáo trên bàntôi. Tôi hơi bất an, không phải muốn mượn máy tính làm việc của tôi lêngame phát huy chứ?
Thế nhưng anh lại không nói ra điều này: “Thu dọn rồi đi thôi.”
Lúc tôi thu dọn xong đồ đạc đi vào gọi anh, anh xuất thần vuốt taymình. Tôi phải nhỏ giọng nhắc nhở: “Ặc, lão đại, có thể đi rồi.”
Đi cùng anh ra bãi đậu xe, sắp mười giờ rồi, không còn ai ở đây. Bước chân của anh vô cùng rõ ràng, bốn phía yên tĩnh đến quái dị.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!