Trọng Sinh Nhược Thủy
Chương 54
Trên bàn rượu đồ ăn uống linh đình, Lăng Sương hoàn toàn không còn ôn nhu uyển chuyển như ban ngày khi ở trước mặt Ngụy Ương nữa, trưng ra bộ mặt lãnh mỹ nhân. Ngẫu nhiên liếc qua cô thư ký nhỏ xinh đẹp đang ngồi trên đùi lão tổng công ty của mình nũng nịu, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
Trương trợ lý đêm nay là đại biểu của Ngụy Ương, bị luân phiên kính rượu một vòng, nhưng tửu lượng anh thập phần tốt, khi mặt mày của lão tổng công ty Lăng Sương đã đỏ ửng, bàn tay đặt ở trên đùi trắng noãn của thư ký nhỏ bắt đầu có chút hạnh kiểm xấu, sắc mặt anh vẫn như thường.
Lăng Sương đã muốn thập phầnên nhẫn, vốn bữa ăn đêm nay ả cũng không cần tham dự, nhưng vì cơ hội tiếp xúc nhiều với Ngụy Ương, ả chủ động xin ông chủ đi giết giặc, ông chủ tai to mặt lớn, bụng nhị thế tổ còn tưởng rằng mỹ nhân lạnh lùng này rốt cục thông suốt, cao hứng cả một ngày.
Lại nhẫn nại trong chốc lát, Trương thư ký đứng dậy đi toilet, ả cũng lấy cớ ra ngoài hít thở không khí.
Trên hành lang ánh sáng huy hoàng, bị váy liền áo bảo thủ vây lấy, dáng người mỹ nhân lại càng có vẻ xinh đẹp, lẳng lặng dựa vào tường, ánh trăng càng làm sáng tỏ thần sắc trên mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, như thánh nữ cao không thể với tới.
Khi Trương trợ lý đi qua thấy liền một cảnh tượng như thế này, anh cùng Ngụy Ương gặp qua rất nhiều, đối với loại cảnh tượng này, cũng chỉ là thản nhiên cười, lễ phép nói: “Lăng tiểu thư đi ra thay đổi không khí?”
“Ừ.” Ngữ điệu Lăng Sương thấp mềm mại, vẻ mặt cũng hiền hoà rất nhiều, cùng người cao ngạo lạnh như băng vừa rồi ở trong phòng như là hai người khác nhau.
Chào hỏi qua, Trương trợ lý liền muốn lướt qua ả trở về phòng, lại bị ả gọi lại: “Trương trợ lý, xin đợi chút.”
“Lăng tiểu thư có việc?” Trương trợ lý quay đầu, cười hỏi.
“Tôi… anh có thể cùng tôi nói một câu, Ngụy Ương anh ấy, chuyện mấy năm nay của anh ấy không?” Ả cười có chút chua sót, nói không nên lời, réo rắt thảm thiết động lòng người: “Anh có biết, người… bạn gái…kia của anh ấy quản có vẻ nghiêm, anh ấy vì tị hiềm, rất nhiều chuyện đều không có thể cùng tôi nhiều lời.”
Trương trợ lý: “…”
Quản có vẻ nghiêm? Cô xác định cô nói là bạn gái Ngụy tiên sinh —— Hách Liên tiểu thư? Sao anh cảm thấy là Ngụy tổng bọn anh mới quản nghiêm?
Hơn nữa, cô là bạn gái trước nhiều năm không liên hệ, ôi chao, vì sao muốn cùng cô nói?
Trương trợ lý cảm thấy logic của mình bị khiêu chiến, anh nghiêm túc nói cho Lăng Sương đang chờ mong trước mắt: “Thật có lỗi, Lăng tiểu thư. Tôi chỉ là trợ lý của Ngụy Tổng, không có tư cách nói cho cô chuyện của anh ấy. Nếu cô muốn biết, có thể tự mình đi hỏi anh ấy.” Nếu anh ấy uyện ý nói cho cô.
Biểu tình của Lăng Sương rất thất vọng, nhưng ả cũng không dây dưa, lập tức mỉm cười: “Thật sự ngượng ngùng, là tôi lỗ mãng.” Khuôn mặt của ả làm như nghĩ tới cái gì, có chút nhợt nhạt u buồn cùng thản nhiên đau thương, “Tôi chỉ là… quá yêu anh ấy mà thôi…”
O(╯□╰)o suýt nữa bị sét đánh thành tro, Trương trợ lý yên lặng rời xa người phụ nữ kỳ quái này.
Đang còn biểu đạt trong lòng sầu bi nan giải, Lăng Sương nhìn Trương trợ lý bước nhanh rời đi, nhíu mi, đứng ở tại chỗ suy nghĩ thật lâu, rốt cục cầm lấy di động, thông qua cái kia xa lạ điện thoại.
“Alo, xin chào, ai vậy?”
Giọng nữ trong điện thoại truyền đến thoáng có chút khàn khàn lại phá lệ khiêu gợi, Lăng Sương nghe giọng nói đã lâu này, sợ run một chút, hít sâu một hơi: “Điềm Điềm, mình là Lăng Sương.”
☻☻☻
“… Cho nên, cô ta tìm chị hỗ trợ, hẹn em gặp mặt?” Nhược Thủy nằm trên giường, hưởng thụ mỹ nam mát xa, cùng Điền Điềm nói chuyện điện thoại.
Nhược Thủy xoay cổ, bàn tay to của Ngụy Ương lập tức liền biết, xoa xoa gáy của cô, cô vừa lòng nghiêng đầu cọ bàn tay to chăm chỉ một chút, “Chị nói cho cô ta, em đáp ứng gặp cô ta. À, địa chỉ chị quyết định đi, tìm nơi tốt ~ “
Thấy cô rốt cục cúp điện thoại, Ngụy Ương cúi thấp đầu xuống hỏi: “Bảo Bối, là ai muốn gặp em?”
Thái độ Nhược Thủy không chút để ý, nhưng nói ra lại dọa Ngụy Ương ra một thân mồ hôi lạnh: “Lăng Sương.”
Anh có chút phiền não oán giận nói: “Cô ta sao như âm hồn không tiêu tan vậy?”
Chuyện buổi chiều hôm nay Lăng Sương đi tìm anh, anh đã báo cáo một hồi, mọi chuyện đều nói sáng tỏ. Nguyên vốn tưởng rằng hôm nay không khách khí như vậy cô ta sẽ chết tâm, không nghĩ tới cô ta thế nhưng càng thêm quá đáng, vươn tay đến trên người Nhược Nhược!
Trấn acậu nhỏ đang dựng lông lên, Nhược Thủy nhàn nhạt nói: “Còn không phải bộ dạng anh rất họa thủy, nên mới chọc hoa đào. Ai ~ từ ngày nhận lời anh, em đã giác ngộ. May mà hoa đào này là một đóa quá thời hạn mạc danh kỳ diệu, tuy rằng em cũng không biết cô ta rốt cuộc muốn làm gì, nhưng không giải quyết triệt để luôn không an tâm.”
Chiếu theo tình trạng trước mắt này, Lăng Sương tiểu thư là toàn tâm toàn ý muốn cùng Ngụy Ương hợp lại, nhưng thái độ Ngụy Ương rất rõ ràng, cô ta không thể cứu vãn, cũng không biết cô ta đến tột cùng có tính toán gì không, kiên trì tìm tới Điền Điềm đã sớm cùng cô ta cả đời không qua lại với nhau, nhờ cô hỗ trợ liên hệ Nhược Thủy. Cô ta nếu chấp nhất như vậy, Ngụy Ương ra mặt khẳng định là vô dụng, hay là muốn cô tự mình đi gặp vị bạn gái trước này một lần.
Ngụy Ương nghe được cô coi anh làm vật sở hữu, tay ngừng động tác, cúi đầu dùng cái mũi hơi lạnh cọ cọ hai má Nhược Thủy, lòng tràn đầy ngọt ngào, thấp giọng nói: “Được, đều nghe lời em.”
☻☻☻
Dù là trước một ngày Nhược Thủy nghĩ ra rất nhiều tình huống có khả năng xuất hiện, cũng thật không ngờ sẽ là một loại tình huống này ——
Làm cô vừa mới đi vào quán trà kia, một thân ảnh yểu điệu tức giận tận trời vọt ra, như một trận gió chạy ngang qua Nhược Thủy, sau đó… đã không thấy tăm hơi.
Cho đến khi Nhược Thủy đi đến trước mặt Điền Điềm, cô mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: trách không được vừa rồi nhìn thân ảnh kia nhìn rất quen mắt, thì ra là Lăng Sương!
Nhưng, cô ta không phải muốn gặp mình sao, sao liền nổi giận đùng đùng chạy mất?
Vấn đề này rất nhanh được Điền Điềm giải đáp, cô tư thái tao nhã uống một ngụm hồng trà trong ly trà, sâu kín thở dài: “Lăng Sương nhiều năm như vậy thế nhưng một chút tiến bộ đều không có, dùng lại mấy chiêu này, tính tình cũng lớn, không bằng lúc trước có thể chịu đâu ~ “
Nhược Thủy bỗng nhiên lanh trí, hiểu được Lăng Sương tức giận từ đâu mà đến, ngồi xuống cười nói: “Có lẽ không phải cô ta không có tiến bộ, mà là chị tiến bộ quá nhanh.”
“Ừ, có đạo lý.” Điền Điềm gật gật đầu.
“Nha, nếu Lăng Sương không chiến mà chạy” Lời này Nhược Thủy nói không chút nào chột dạ: “Chúng ta đây sẽ thảo luận một chút chuyện của chị đi!”
Điền Điềm khó hiểu: “Của chị? Chuyện gì?”
Một tạp chí ở trước mặt cô, rõ ràng là tuần san bát quái giải trí lớn nhất trong nước, tiêu đề dùng chữ đậm thật to: [Thân phận bạn gái thần bí của Dụ Duy đã sáng tỏ]
Bìa tạp chí là hình chụp, hình chụp Dụ Duy cùng Điền Điềm sóng vai đi ra nhà trọ, tuy rằng là hình chụp, nhưng chụp thập phần rõ ràng, mặt hai người đối diện màn ảnh, Dụ Duy ngọt ngào tươi cười nhìn một cái không sót gì.
Có tờ báo khác, trang đầu là hình chụp hai người hôn môi, chụp không rõ ràng lắm, nhưng có thể nhận ra người nào. Tiêu đề là cực đoạt ánh mắt [Bạn gái dạ hội thần bí của Dụ Duy, chuyện tốt của hai người sắp đến]
“Chuyện tốt gần đây?” Nhược Thủy trêu đùa nhìn cô.
Điền Điềm nhìn đến hai “chứng cứ phạm tội” này, tươi cười trên mặt phai nhạt chút: “Ngay cả em đều thấy được…”
Nhược Thủy sửng sốt, lập tức liền đoán: “Đây là Dụ Duy tự mình làm?” Gặp Điền Điềm không có phủ nhận, cô nhăn mày lại: “Anh ta gần đây trừ bỏ phim của em hình như không có diễn phim mới khác, không cần phải làm vậy nha!”
“Không phải để làm gì, là để thử chị.” Điền Điềm giải thích nghi hoặc cho cô, “Gần đây, xảy ra chút chuyện…”
Có thể được Điền Điềm dùng ngữ khí trịnh trọng như vậy nói chữ “chuyện”, vậy tuyệt đối sẽ không là chuyện nhỏ! Sắc mặt Nhược Thủy hơi trầm xuống, hai mắt sáng ngời nhìn về phía Điền Điềm, dường như tính tùy thời lau nước mắt cho cô.
“…” Điền Điềm bị cô nhìn đến mặt đỏ, rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Chị ngủ với Thẩm tam.”
Thẩm tam?
Thẩm tam?!
Thẩm tam!!!
“Aha?” Nhược Thủy nghe xong cảm thấy chính mình đang mơ, “Thẩm tam? Con trai thứ ba của Thẩm gia thích đàn ông kia?”
Điền Điềm yên lặng gật đầu.
“… Chờ, chờ, em muốn chậm lại, chậm lại…” Nhược Thủy đem hồng trà vẫn còn nóng uống một hơi cạn sạch, cầm cái ly sửa sang lại thế giới quan của mình bị đả kích thất linh bát lạc.
“Quên đi, chị vẫn là từ đầu tới đuôi nói một lần đi.” Nhược Thủy bất đắc dĩ thở dài, càng sửa sang lại càng loạn.
Vì thế, Điền Điềm đã đem tiền căn hậu quả đại khái nói một lần.
Thẩm Tam công tử ở thủ đô kỳ thật là rất nổi danh, nguyên nhân chủ yếu không phải ông nội và ông ngoại anh ta là thượng tướng khai quốc, cũng không phải có cha ruột là bộ ngoại giao quốc gia, lại càng không là vì các anh em của anh ta đều có tiền đồ tột đỉnh, mà là vì một cái tên đặc biệt —— Sở Quán.
Dù gia đình có tiền nhiều tới đâu, xuất thân không đủ, liền vào không được Sở Quán, chỉ có thể xa xa nhìn cửa lớn Sở Quán mà thèm. Thiên thượng nhân gian cái gì, nếu bị bắt được bại lộ ở trước mặt công chúng, cũng không tính là nơi sang nhất.
Điền Điềm cũng không có sở thích đặc biệt, sau khi bao Dụ Duy cô cũng rất ít gặp mặt đàn ông khác, hay đi Sở Quán, là vì nơi đó không chỉ có cực phẩm mỹ nhân, còn có cực phẩm mỹ thực.
Thẩm tam tuy rằng là đại Boss Sở Quán, nhưng anh ta rất ít xuất hiện. Cho nên khi anh ta gặp Điền Điềm, là thập phần ngoài ý muốn.
Sau lại cụ thể hai người làm sao có thể lôi nhau lên giường, Điền Điềm vì tiết kiệm thời gian vốn không có nói tỉ mỉ, nhưng xem vẻ mặt cô xấu hổ, phỏng chừng thật sự là cô thượng Thẩm tam, nhưng lại đem người ta ép buộc không nhẹ.
Nhược Thủy đè nén hưng phấn xuống, thấp giọng hỏi: “Chị sẽ không ở phía trước, mặt sau đều làm đi?”
“…”
Đây là… cam chịu?! Nhược Thủy quả thực muốn kinh hô ra tiếng, kỳ thật cô còn muốn hỏi Điền Điềm là lấy cái gì “chọt” Thẩm tam, nhưng nghĩ đến cô vẫn là hoa cúc khuê nữ (… ), nên rụt rè chút, vì thế cũng rất hiểu ý không hỏi nữa.
“Sau đó thì sao?”
Sau lại, Thẩm tam không biết muốn làm như thế nào, liền bò lên người Điền Điềm, thậm chí vì cô thông cáo thiên hạ —— anh ta tuy rằng không thích phụ nữ, nhưng anh ta thích Điền Điềm!
Điền Điềm rất là bất đắc dĩ, nhưng loại sự tình này là lúc trước cô đuối lý, chỉ có thể đông trốn tây núp, miễn cho bị Thẩm tam bắt được lại nháo một chút. Thẩm tam cùng Điền Điềm chơi trốn tìm vài ngày, trong lòng rất là sốt ruột, vì thế anh ta cảm thấy muốn tìm nguyên nhân. Anh ta kiên định cho rằng là Dụ Duy dụ dỗ lừa gạt Điền Điềm trốn anh ta, cũng bởi vì Dụ Duy hồ ly tinh này, Điền Điềm mới coi anh ta như rắn rết.
Cuối cùng, Dụ Duy không hay ho.
Trừ bỏ đang quay bộ phim của Nhược Thủy, những quảng cáo đại diện, hợp đồng điện ảnh khác toàn bộ đều bị huỷ, Thẩm Tam công tử mánh khoé thông thiên, đối với tình địch này như gió thu vô tình cuốn hết lá vàng.
Tại loại thời điểm này, mấu chốt nhất là thái độ Điền Điềm. Dụ Duy biết rõ điểm này, vì thế rất nhanh liền xuất hiện hai tấm hình chụp này, trên báo giải trí, làm sáng tỏ quan hệ hai người, các loại phỏng đoán ùn ùn kéo đến.
“Vậy chị hiện tại… là hai chọn một sao?” Nhược Thủy cố sức tiêu hóa chuyện xưa thần kỳ này, mờ mịt đặt câu hỏi.
Điền Điềm nâng trán, hơi hơi thở dài: “Chị cũng rất muốn có quyền được lựa chọn, nhưng chọn bên nào cũng không ổn.”
☻☻☻phiên ngoại phân cách tuyến☻☻☻
“Em còn giúp thằng đó nói chuyện, thằng đó chính là hồ ly tinh! Chính là, chính là!!” Thẩm tam hé ra khuôn mặt tuấn tú trắng nõn tức giận đến đỏ bừng, hét lớn với Điền Điềm.
Điền Điềm bất đắc dĩ nhượng bộ, cô tận lực ôn nhu giải thích với Thẩm tam: “Em cùng anh ta không phải như anh nghĩ. Em ra tiền, anh ta xuất lực, lại không có gì khác. Hiện tại anh ta bởi vì em gặp tai bay vạ gió, em đương nhiên giúp anh ta.”
Cô ôn nhu như vậy, Thẩm tam lập tức liền không giận nổi, quay đầu đi bất mãn than thở: “Vậy, vậy em đã không thích anh ta, vì sao còn muốn trốn anh?”
… Vấn đề này quá thâm ảo! Điền Điềm suy nghĩ nửa ngày, thật sự ngượng ngùng nói ra “nam nữ hoan ái là chuyện thực bình thường, không phải ngủ với anh một lần thôi sao? Tính toán chi li như vậy làm cái gì?” Vô sỉ đến như vậy, tuy rằng trong lòng cô quả thật là nghĩ như vậy.
Thẩm tam nhìn ánh mắt cô trốn tránh, thần sắc chần chờ, nhất thời liền tự nghĩ rất nhiều nội dung không tốt, bi phẫn hỏi cô: “Em, em nhưng là chê anh từng ngủ với đàn ông?”
“… (⊙o⊙) a!” Điền Điềm trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn anh ta.
Này Thẩm tam tuy rằng sinh ra trắng nõn tuấn tú lại có vẻ gầy, nhưng cô dùng ánh mắt sắc bén xem ra, dáng người kia khẳng định là rất rắn chắc nha! Xem eo nhỏ kia, mông nhỏ kia, chân thon dài kia… Hơn nữa anh ta tựa như một con sư tử nhỏ xù lông, tính cách cũng cũng không phải dễ… chịu nha!
Chậc chậc, thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm [những lời này dùng ở trong này thật sự thích hợp sao?]
Thấy Điền Điềm thật lâu không trả lời, thần sắc cổ quái, Thẩm tam bị thương rất nặng. Anh ta thương tâm muốn chết nghĩ: thì ra là nguyên nhân này, anh ta… Ô ô…
“Vậy, anh để ý em từng ngủ đàn ông khác sao?” Nhìn mặt anh ta đang hồng nhuận nháy mắt xám trắng, Điền Điềm vội vàng làm bộ bình tĩnh đặt câu hỏi.
“Anh không ngại!” Người nào đó vừa rồi còn ủ rũ nháy mắt như đánh máu gà, trả lời cực nhanh, nhưng, rất nhanh, anh ta lại đỏ mặt nho nhỏ bổ sung một câu: “Nhưng là, từ nay về sau, em chỉ có thể ngủ với một mình anh~
“… Được rồi.”
Điền Điềm tuyệt vọng tiếp nhận người đàn ông mười phần vừa ngạo kiều* vừa nóng nảy này.
Từ nay về sau, hai người nữ vương cùng ngạo kiều trên đường càng chạy càng xa…
*Ngạo kiều: mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, rất ôn nhu – đây chính là “ngạo kiều”. Nói đơn giản là “Ngoại lãnh nội nhiệt”! Thường nói các em “thụ”. ^^
Cúi cùng 2 cực phẩm cũng cứu vớt lẫn nhau! Nắn cong thành thẳng! ^^
Xì poi: gặp lại Tạ Phỉ Phỉ… tập2 của Tạ gia!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!