Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam
Quyển 1 - Chương 57: Khiêu khích thẩm gia
_ Thẩm gia cái kia cáo già, nghe nói bản vương đem Phi Vũ mang về vương phủ, thế nhưng hướng phụ hoàng nêu ý
kiến nói, ngày mai muốn thiết yến khoản đãi Phi Vũ, đại thần cùng gia
quyến tiến cung tiếp khách
Mộc Lôi nhìn sắc mặt Hoa Trầm Hương, cẩn thận từng li từng tí hỏi- Chủ tử là ko muốn làm cho công chúa xuất đầu
lộ diện sao? Điều này cũng đúng, lấy tài mạo công chúa, sợ này vừa lên
điện, lại muốn đưa tới ko biết bao nhiêu ong bướm đi theo.
_ Mộc Lôi!- Hoa Trầm Hương bất mãn quát khẽ.
_ Hảo, hảo, hảo, lão nô ko nói, chủ tử,
ngươi nên cùng công chúa bách lượng thương lượng, nếu như ko đúng như
lão nô dự liệu, ngày mai cáo già nhất định là muốn nghĩ hết biện pháp
làm khó dễ công chúa điện hạ, trừ phi, vương gia chịu thỏa mãn nguyện
vọng cáo già, cùng Thẩm gia kết làm thông gia.
_ Cái chủ ý này chớ có nhắc lại!
_ Vậy kp bằng như vậy…
Lưỡng chủ tớ lại đang tro thư phòng mưu đồ bí mật một hồi, Hoa Trầm Hương mới đi ra, trực tiếp trở về phòng ngủ của mình.
Đi vào nội thất, mới phát hiện Quân Phi
Vũ thế nhưng còn đang ngủ, này thái dương đều nhanh xuống núi, nàng thật đúng là có thể ngủ.
Nhìn nàng ngọt ngào đi vào giấc ngủ dáng điệu thơ ngây, Hoa Trầm Hương đáy mắt tất cả đều là sủng nịch, khóe môi tràn ra nụ cười thỏa mãn.
Bàn tay to lại muốn bò lên trên mặt của
nàng, nhẹ vỗ về- Tiểu Vũ, ngươi đẹp như vậy, ta thế nào nỡ bỏ cho ngươi
đi xuất đầu lộ diện? Thế nhưng, hoàng mệnh khó vi phạm, đành phải ủy
khuất ngươi. Nếu ai dám can đảm cùng ta cướp ngươi, ta nhất định sẽ làm
cho hắn hối hận!
Nhắm mắt lại ngủ Quân Phi Vũ ko có thấy
vẻ mặt sát khí Hoa Trầm Hương lúc này thế nhưng làm cho người ta sợ hãi, nhưng nàng lại bị động tác của hắn đánh thức, vừa mới nghe được hắn 1
câu cuối cùng, mở mắt nhập nhèm, cười nhìn hắn- Ai lại đắc tội của vương gia chúng ta vậy, còn muốn cho hắn hối hận nữa?
Hoa Trầm Hương cúi đầu hôn nàng 1 chút-
Tiểu Vũ, ngày mai phụ hoàng nói muốn thiết yến khoản đãi ngươi, cũng
triệu gia quyến các đại thần cùng nhau tiếp khách, trung gian có thể sẽ
có 1 chút người sẽ thách đấu tài nghệ cùng ngươi, ngươi có tự tin ko?
_ Ngươi cứ nói đi?- Quân Phi Vũ kia
quyến rũ mê người mị nhãn thoáng nhìn, toàn thân kiều biếng nhác vô lực
bộ dáng, làm cho Hoa Trầm Hương càng yêu lại càng ko muốn.
Hắn cởi y phục xuống bằng tốc độ sét
đánh, nhảy 1 chút lên sàng, đem nàng chặt ôm vào tro ngực, nghe trên
người nàng hương khí, đô lẩm bẩm- Tiểu Vũ, ta đương nhiên tin ngươi.
Nhưng ta thật ko muốn ngươi lộ diện ra. Ta hận ko thể mỗi ngày đem ngươi nhốt tại tro phòng này giấu đi, ai cũng ko cho thấy, chỉ làm cho 1 mình ta thấy của ngươi mỹ, của ngươi hảo.
Quân Phi Vũ vươn phấn nộn cánh tay, nhẹ
nhàng hoàn ở hông của hắn, đem lỗ tai kề sát ở lồng ngực của hắn, nhắm
mắt lại, nghe hắn kịch liệt tim đập, cảm giác đặc biệt hạnh phúc.
_ Trầm Hương, nếu như thời gian có thể dừng lưu vào giờ khắc này thật tốt. Như vậy, chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng 1 chỗ.
Hắn cười- Mặc kệ sau này thế nào, Tiểu Vũ, ta cũng phải cùng ngươi vĩnh viễn cùng 1 chỗ.
Nàng ngước mắt, nghiêm túc nhìn hắn hỏi- Thực sự?
Hắn cũng nghiêm túc nhìn nàng trả lời-
Thực sự! (Trên đời này, luôn có 1 câu: Nếu phút giây này ta có thể yêu
nhau, thì phút tiếp theo sẽ có thể là hận đến thấu xương!- Milk)
4 mắt nhìn nhau, nhè nhẹ tình ý quanh
quẩn, Quân Phi Vũ chỉ cảm thấy, cả đời này có thể được hắn thật tình đối đãi, dù làm cho nàng bỏ qua tất cả, nàng cũng nguyện ý!
Hoa Trầm Hương âm thầm rên rỉ 1 tiếng,
đối mặt nàng như vậy, hắn luôn luôn khống chế ko được dục vọng của mình, chỉ cần ở trước mặt nàng, tựa hồ chỉ nghĩ muốn nàng, muốn xong còn muốn nữa, chuyện gì ở trước mặt nàng đều bị hắn để qua sau đầu, hơn nữa,
loại hiện tượng này tựa hồ càng ngày càng có khuynh hướng nghiêm trọng.
Đây đối với đại nghiệp chưa thành hắn mà nói, tựa hồ ko là 1 chuyện tốt nha?
Tro đầu cận tồn 1 chút do dự, ở nhu môi chủ động dâng kia 1 hình, lập tức biến mất ko còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Bất kể, cái gì đều bất kể, hắn chỉ nghĩ
thuận theo tâm ý của mình, giờ khắc này, hắn chỉ nghĩ muốn nàng! Chỉ
nghĩ hung hăng mà đem nàng dò vào của mình cốt nhục lý, vĩnh viễn ko hề
chia lìa!
Sáng sớm hôm sau, Quân Phi Vũ liền bị
Hoa Trầm Hương hô lên, rời giường làm nàng sinh khí nặng dùng đôi bàn
tay trắng như phấn mãnh đánh Hoa Trầm Hương 1 hồi, khi hắn ko ngừng mà
dỗ dành, lúc này mới ko cam ko nguyện đứng dậy, ngay cả ngồi cũng còn
nhắm mắt lại, tùy ý mặc kệ Hạ Cúc giúp nàng lăn qua lăn lại rửa mặt chải đầu.
Chỉ là ở vừa ra đến trước cửa, nàng mới
nhàn nhạt liếc mình 1 cái tro kính, quả thật ko sai! Chính là cảm giác
này trên người tử sa quần dài có chút quá mức long trọng, bất quá, lúc ở nhìn thấy trên người Hoa Trầm Hương cùng sắc tử bào, Quân Phi Vũ cười
cười, này nha thật đúng là kích thích, thế nhưng cùng nàng mặc vào tình
lữ trang tới. (Ý chị ấy nói là anh chị mặc đồ couple đó!- Milk)
Hoa Trầm Hương nhìn nàng 1 ca lười biếng bộ dáng, tưởng nhớ chính mình tối hôm qua đem nàng lăn qua lăn lại mệt
mỏi, thẳng thắn 1 tay lấy nàng ôm ngang lên, trực tiếp đem nàng ôm vào
xe ngựa, 1 đường cứ như vậy ôm, làm như ôm bảo bối cả đời ko buông tay.
Cho đến mã xe dừng lại, Mộc Lôi ở bên ngoài bẩm báo- Vương gia, nên xuống xe!
Quân Phi Vũ lại thế nào ko hiểu chuyện,
tới cửa hoàng cung, cũng ko có ý tứ lại nương nhờ tro ngực hắn ko đứng
dậy- Làm cho ta xuống, bồng ta đi!
Hoa Trầm Hương trêu ghẹo cười nói- Ta
còn tưởng rằng ngươi sẽ hi vọng ta đem ngươi ôm đến trước mặt phụ hoàng
cùng chúng đại thần đó.
Quân Phi Vũ lườm hắn 1 cái- Ngươi dám ko?
Hoa Trầm Hương ha ha cười, ngạo nghễ
nói- Có gì ko dám? Thiên hạ này còn ko có ta chuyện ko dám làm. Đến đây
đi! Ta ôm ngươi đi vào, vừa lúc chặt đứt ý niệm tro đầu những người đó,
để cho bọn họ biết, ngươi là người Hoa Trầm Hương ta, ai cũng đừng nghĩ
nhúng chàm.
1 câu rơi, hắn đảo thật là đem nàng từ chỗ ngồi cuối bế lên.
Ở Mộc Lôi cùng thị vệ tro cung dùng ánh
mắt khác thường nhìn 2 người, Quân Phi Vũ vẻ mặt mắc cỡ đỏ bừng- Ngươi
mau buông ta xuống! Ta chỉ là đùa giỡn ngươi thôi! Ngươi ko sợ xấu hổ,
nhưng ta sợ!
Hoa Trầm Hương buông nàng, dùng sức nhéo nhéo mũi của nàng- Người nhát gan! Đi thôi!
Hắn tự nhiên dắt tay nhỏ bé của nàng,
vững vàng nắm ở tro bàn tay của mình, 1 lòng tựa như hòa vào tro tay
mình, ôn nhu mềm, hận ko thể vĩnh viễn như vậy nắm tay nàng cả đời.
Cùng nàng cùng 1 chỗ thời gian tuy ko
lâu, tim của hắn, lại 1 tấc 1 tấc trầm luân ở của nàng tro ôn nhu hương, ko thể tự thoát ra được.
Quân Phi Vũ tò mò đánh giá hoàng cung
Thương Ngô quốc này, xanh vàng rực rỡ lâu vũ, nhiều loại hoa tựa như gấm đình viện, nơi chốn giăng đèn kết hoa, các cung nữ nô tài qua lại bận
rộn qua lại ko ngớt, nơi chốn có thể thấy được náo nhiệt.
Quan viên quần tam tụ ngũ tụ cùng 2 chỗ, sóng vai đi trước đại điện, mọi người nhìn thấy Quang Vinh thân vương
sau khi vào cửa, ko 1 ai ko đứng lên cung kính về phía hắn hành lễ, ánh
mắt cũng thuận tiện rơi vào trên người của nàng, buông xuống tròng mắt
hiện lên 1 tia xem kỹ cùng phán đoán, tự định giá này tuyệt sắc nữ tử
đến tột cùng là thế gia thiên kim tiểu thư nhà ai.
Mà Hoa Trầm Hương cũng cố ý đại gia ko
giúp giới thiệu thân phận của nàng, tùy ý bọn họ suy đoán, chỉ là đem
nàng chăm chú khấu ở trước người, ko cho nàng ly khai hắn nửa tấc, trực
tiếp dẫn nàng đi tới vị trí của mình ngồi xuống.
Đừng tưởng rằng hắn ko có thấy những
người đó như lang như hổ ánh mắt, cả đám tựa như con ruồi thấy miếng
ngon, hận ko thể lập tức đãi 1 cơ hội, hảo thấy phùng đinh đản.
Làm cho hắn nhìn cơ hồ muốn giết người!
Lúc này, cửa truyền đến 1 trận gây rối,
Quân Phi Vũ theo ánh mắt của mọi người nhìn theo, thảo nào trên mặt mọi
người đều xuất hiện ngẩn ngơ biểu tình, này Trầm Khói Nhẹ lên sân khấu,
quả nhiên chấn động.
Trầm Khói Nhẹ cùng Thẩm Khinh Tam sóng
vai đứng ở phía sau 1 đôi trung niên phu phụ tiến vào, trung niên nam
nhân đường nét cùng Thẩm Khinh Ba tương tự, so với Thẩm Khinh Ba thành
thục mấy phần, thành thục tuấn lãng trên mặt lộ vẻ quá phận nụ cười thân thiết, cấp Quân Phi Vũ cảm giác giống như là hồ ly như nhau.
Trung niên nam nhân bên người phu nhân
qua tuổi 40, nhưng vẫn phong vận dư âm, vóc người bảo dưỡng vô cùng tốt, Quân Phi Vũ tự nhiên mà vậy nhớ lại Quân Mạc Sầu, trung niên mỹ phụ
trước mắt nếu so với mẫu hoàng của nàng đến, vẫn là kém đến trời xa.
Vừa vặn chính là, Trầm Khói Nhẹ hôm nay lại cũng mặc quần áo tử sắc xiêm y.
Chỉ bất quá, của nàng là màu tím nhạt,
cùng Quân Phi Vũ trên người sâu tử bất đồng, Quân Phi Vũ sâu tử có vẻ
hậu trọng hoa quý, của nàng đạm tử lại thắng ở nhẹ nhàng quyến rũ.
Mặc dù cùng sắc hệ bất đồng phong cách,
nhưng Quân Phi Vũ tro lòng vẫn là cực độ ko thoải mái, đơn giản là nam
nhân bên người mặc cũng là 1 thân tử bào, những người đang ngồi này có
thể hay ko có những ý nghĩ khác, nàng ko biết được, nhưng nàng lại luôn
luôn cảm giác tựa như có 1 thứ gì đó ở tro lòng.
Làm cho nàng cảm giác càng kinh ngạc
chính là, đầu lĩnh cái kia nam nhân trung niên, tiếu ý dịu dàng cùng
người chung quanh ko ngừng chào hỏi, cuối cùng, thế nhưng dẫn Thẩm gia
huynh muội hướng phía Hoa Trầm Hương đi tới.
Nếu như nàng ko có đoán sai, người trung niên này phải là Thương Ngô quốc thừa tướng Trầm Thiên Lãng.
Trầm Thiên Lãng đứng ở trước mặt Hoa
Trầm Hương, hướng phía Hoa Trầm Hương chắp tay hành lễ- Hạ quan bái kiến Quang Vinh vương gia.
Hoa Trầm Hương thế nhưng lần đầu tiên kéo nàng đứng lên đáp lễ- Trầm thừa tướng lễ độ!
Trầm Thiên Lãng doanh tiếu ý ánh mắt nhẹ liếc đến trên người Quân Phi Vũ- Ko biết vị cô nương này là tiểu thư
nhà nào? Khói Nhẹ, nếu là hồng nhan tri kỹ của vương gia, ngươi cũng nên bắt đầu nhận thức 1 chút, chào hỏi mới đúng?
Quân Phi Vũ tro lòng cả kinh, này Trầm
Thiên Lãng quả thực càn rỡ muốn chết, hắn có cái gì tư bản như thế
cuồng? Thậm chí ngay cả Hoa Trầm Hương cũng phải có lệ với hắn?
Trầm Khói Nhẹ nghe vậy lại nhu thuận
tiến lên, có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Hoa Trầm Hương, lúc này mới quay
đầu hướng phía Trầm Thiên Lãng cười 1 chút- Cha, vị này là Phượng Hoàng
quốc Lục công chúa điện hạ.
Trầm Khói Nhẹ giới thiệu xong, lại hướng Quân Phi Vũ hơi phúc thân, khẽ cười nói- Thần nữ bái kiến vương gia,
bái kiến công chúa điện hạ.
Ở trước mắt bao người, Quân Phi Vũ cũng
ko thể mất đi thân phận mình, cũng khẽ cười nói- Nguyên lai là thừa
tướng đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu đại danh thừa tướng, hôm nay vừa thấy,
quả nhiên danh bất hư truyền!
Trầm Thiên Lãng ha ha cười- Phải ko? Ko
biết công chúa điện hạ nghe được là tin đồn gì? Thậm chí có may mắn làm
cho công chúa điện hạ nhớ kỹ tên lão phu?
Quân Phi Vũ thầm mắng 1 câu, lão nương
chỉ là cùng với ngươi hư ứng 1 phen, ngươi nhưng thật ra đánh rắn theo
côn lên? Cáo già, muốn nhìn ra ta khứu, nào có dễ dàng như vậy!
_ Bản công chúa nghe nói thừa tướng đại
nhân 3 tuổi có thể ngâm thơ, 5 tuổi có thể vẽ tranh, 11 tuổi tứ thư ngũ
kinh mọi thứ tinh thông, càng là 1 vị quan yêu dân như con thật là tốt,
quan uy viễn dương.
Lúc đang nhìn đến Trầm Thiên Lãng đáy
mắt chợt lóe lên kiêu ngạo, nàng vừa cười bồi thêm 1 câu- Bất quá, để
cho bản công chúa ký ức khắc sâu chính là thừa tướng đại nhân giận dữ vì hồng nhan tình yêu giai thoại.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều biến, ngay cả Hoa Trầm Hương nắm tay nàng đều nắm thật chặt.
Quân Phi Vũ lại tựa như là ko có cảm
giác, vẫn như cũ cười đến vẻ mặt vô tội- Trầm phu nhân, tướng công của
ngươi như vậy thật có tài, nhưng lại như vậy yêu ngươi, bản công chúa
thật đúng là hâm mộ ngươi. Nếu như bản công chúa cũng có thể tìm tới 1
vị hôn phu như vậy thật thì tốt quá rồi.
Trầm phu nhân sắc mặt càng thêm khó coi, thậm chí so với rau xanh còn muốn thanh, liền thân thể đều hơi run lên.
_ Làm sao vậy? Trầm Hương, bản công chúa nói sai rồi sao?
Quân Phi Vũ vẻ mặt vô tội quay đầu nhìn
Hoa Trầm Hương, Hoa Trầm Hương lại hướng nàng sủng nịch cười- Ngươi nói
ko sai, bất quá, ngươi lại lầm đối tượng.
_ A?- Quân Phi Vũ vẻ mặt áy náy nhìn
Trầm phu nhân- Xin lỗi! Trầm phu nhân, bản công chúa cho rằng thừa tướng đại nhân là vì ngươi, thật ko ngờ, xin lỗi, thực sự là ta ko đúng rồi…
Trầm Thiên Lãng cũng cười ko nổi nữa,
oán hận trừng liếc mắt Quân Phi Vũ 1 cái, ko chờ nàng nói xong, liền kéo phu nhân của hắn, nói 1 câu- Lão phu xin lỗi ko tiếp được- Liền nổi
giận đùng đùng huy tay áo mà đi.
Thẩm Khinh Ba nhìn Quân Phi Vũ liếc mắt 1 cái, như 1 hoằng thu thủy, sâu thẳm ám trầm, bí hiểm.
Trầm Khói Nhẹ cũng đảo qua điềm đạm đáng yêu bộ dáng, khó có được con ngươi như nước trung thế nhưng doanh đầy
phẫn nộ, mang theo 1 tia tùng hấn nhìn Quân Phi Vũ liếc mắt 1 cái, lúc
này mới nện tiểu tế bộ đi theo.
Quân Phi Vũ vẻ mặt cười lạnh, Trầm Thiên Lãng, muốn cười nhạo nàng, hiện tại đảo ko biết mọi người đang chê cười ai?
Đãi 1 lần nữa sau khi ngồi xuống, Hoa
Trầm Hương mới thầm than 1 tiếng- Tiểu Vũ, ngươi hôm nay ngay trước mặt
đại gia Trầm Thiên Lãng lại kiếm nan kham, hắn nhất định sẽ ko từ bỏ ý
đồ .
Quân Phi Vũ vẻ mặt ngạo nghễ- Ta mới sẽ
ko sợ hắn, binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn, hắn muốn dù thế
nào, tùy tiện đến!- Lập tức lại cười duyên vén ở thân hắn, đem thân thể
tựa ở trên người của hắn- Lại nói, ko phải còn ngươi nữa sao? Ngươi sẽ
che chở cho ta, đúng hay ko?
_ Đương nhiên!- Hắn khẳng định.
_ Sao lại ko được!
Sau đó toàn gia vị Dung vương gia kia
cũng tới, Dung Thơm Thơm vẫn là 1 thân đỏ rực quần áo, nàng tựa hồ thiên hảo này màu sắc, bất quá, này màu sắc phối tính tình nóng nảy của nàng, thật đúng là tuyệt phối.
Nàng vừa vào cửa, liền tả ngắm hữu ngắm
tìm người, lúc đang nhìn đến Trầm Khói Nhẹ, lập tức hướng cha nàng nói
nhỏ 1 câu liền hướng Trầm Khói Nhẹ vọt tới.
Tro đại điện, dần dần ngồi đầy người, nhưng ko ai dám lớn tiếng ồn ào náo động, có chỉ là bàn luận xôn xao, thấp giọng đàm tiếu.
_ Hoàng thượng giá lâm!
1 tiếng to rõ hát thanh, 1 thân minh hoàng Thương Ngô quốc hoàng thượng Hoa Ko Rơi ở Quân Phi Vũ chờ đợi hạ lóe sáng gặt hái.
Vốn cho là, này hoàng thượng khẳng định
cũng tựa như Trầm Thiên Lãng là cái vóc người thân thể cường tráng nam
nhân trung niên, thật ko ngờ, nàng xem thấy lại là 1 gầy trơ cả xương,
sắc mặt tái nhợt bệnh lao quỷ hình tượng.
Như vậy xem ra, này thân thể hoàng thượng hẳn là chống ko được bao lâu, trời Thương Ngô quốc, ko lâu sẽ thay đổi!
Ở của nàng kinh ngạc trung, mọi người đã đứng dậy đón chào- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu
vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Mà đi theo Thương Ngô quốc hoàng thượng
phía sau, chính là duyên dáng sang trọng hoàng hậu cùng cả đám phi tần
trang điểm long trọng, ở hoàng thượng niệm 1 câu- Bình thân- Sau, các
nàng cũng từng người ở vị trí của mình ngồi xuống.
Hoa Ko Rơi rõ ràng tinh thần ko tỉnh
táo, liền vung lên cặp mắt kia tựa hồ cũng có chút vô lực, hướng toàn
trường 1 ngắm, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở trên người Quân Phi Vũ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!