Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam
Quyển 2 - Chương 13: Mỹ nhân ngủ say dùng toàn bộ tuấn nam gối đầu
Mộ Dung Vũ Hàn nhất thời hóa đá, ko thể nào? Nhanh như vậy liền thị tẩm?
Nữ nhân này nói lên 2 chữ thị tẩm, thế
nào lại ko thấy nàng sinh ra nửa điểm ngượng ngùng đây? Đảo ngược lại
nam nhân bọn hắn nên coi việc hầu hạ nàng là chuyện tất yếu, nữ nhân
này, cũng quá vô liêm sỉ rồi!
Mộ Dung Tống Noãn tâm tình cùng Mộ Dung
Vũ Hàn lại hòan toàn trái ngược, chuyện tích Quân Phi Vũ đã sớm từng
giọt từng giọt truyền vào tro lỗ tai của hắn, hắn còn nhớ rõ, lúc trước
huynh đệ bọn họ lưỡng (Song song, đồng thời) đi sứ Phượng Hoàng quốc
thời gian, vị công chúa đại nhân này ngồi ở trên đại điện lại mang vẻ
mặt buồn chán, chán nản được biểu tình quả muốn ngủ gà ngủ gật, đáng yêu đến nỗi làm cho hắn muốn phì cười.
Lúc đó hắn liền biết, vị công chúa này nhất định là 1 nữ nhân hào phóng ko kềm chế được.
Chỉ là ko có nghĩ đến, nàng sẽ hào phóng đến trình độ da mặt cũng dày theo như vậy.
Nàng làm như vậy, rốt cuộc là chiếm tiện nghi của bọn họ? Hay là muốn cố ý ngoạn đùa bọn họ? Mộ Dung Tống Noãn
thật muốn từ nụ cười như có như ko trên mặt nàng mà tìm ra 1 điểm dấu
vết, thế nhưng lại nhìn ko ra của nàng 1 điểm sâu cạn.
Hắn lại 1 lần nữa cảm thấy Quân Phi Vũ ko hề bình thường!
Bình tĩnh thong dong, cử chỉ ưu nhã,
dường như chuyện tro thiên hạ ko có cái nào có thể lọt khỏi pháp nhãn
của nàng, nàng cứ như vậy tùy ý ngồi hoặc nằm, là có thể tự nhiên mà tản mát ra 1 cỗ khí thế làm cho người ta ko thể ko thần phục.
Đối với việc nàng yêu cầu thị tẩm, Mộ
Dung Tống Noãn cùng Mộ Dung Vũ Hàn phẫn nộ bất đồng, đáy lòng của hắn,
chính phiếm 1 tia nhàn nhạt vui sướng.
Mộ Dung Tống Noãn đã từng có chút ái ngại vì, 2 nước giao chiến, hắn cũng ko có cơ hội làm bạn ở bên cạnh nàng nữa.
Thật ko ngờ, quả thật là thế sự như kỳ,
này tro chớp mắt sự tình liền xảy ra biến hóa long trời lở đất, tro chớp mắt liền cải biến lưỡng số phận của huynh đệ bọn họ.
Ngay thời gian Mộ Dung Vũ Hàn còn đang
kinh ngạc phẫn nộ, Mộ Dung Tống Noãn còn đang len lén vui mừng, bọn họ
đột nhiên nghe được bên tai có người hô to 1 tiếng- Ta ko đồng ý! Dựa
vào cái gì bọn họ có thể thị tẩm, ta lại ko được? Công chúa điện hạ, mọi việc dù sao cũng phải có thứ tự đến trước đến sau chứ?
Mộ Dung huynh đệ đồng thời nhìn về phía người vừa hét lớn, nguyên lai là Long Đằng quốc hoàng tử. . .Long Dạ Tinh.
Nói thật, lúc lưỡng huynh đệ bọn họ lần
đầu tiên nhìn thấy đường đường là Long Đằng quốc hoàng tử thế nhưng cam
tâm làm chức thị vệ nho nhỏ cho Quân Phi Vũ, bọn họ đã chấn kinh lắm
rồi!
Mộ Dung Vũ Hàn nhìn nữ nhân ngồi ở nơi
kia 1 thân biếng nhác, dưới đáy lòng âm thầm hỏi: Quân Phi Vũ, ngươi rốt cuộc có cái ma lực gì? Thế nhưng có thể sai khiến nhiều nam nhân ưu tú
như vậy vì ngươi cam tâm tình nguyện bán mạng?
Quân Phi Vũ nhìn Long Dạ Tinh nhảy dựng lên tiến hành kháng nghị, mặt cười vi hiển ko vui- Long thị vệ, ngươi muốn chết hả!
Chỉ là nhàn nhạt 1 câu, đã đem Long Dạ Tinh kiêu ngạo đánh đi xuống.
Long Dạ Tinh ko dám hướng Quân Phi Vũ
phát hỏa, chỉ có đem tức giận phát tiết ở trên người kẻ sát vách mình…là Mộ Dung Vũ Hàn, hung hăng trừng hắn liếc mắt 1 cái xong, lại thấp giọng hừ lạnh- Đêm nay lưỡng tiểu tử các ngươi thật chiếm được tiện nghi!
Mộ Dung Vũ Hàn cùng Mộ Dung Tống Noãn
liếc mắt nhìn nhau, thật ko ngờ, liền nổi danh lãnh khốc nhất Long Đằng
quốc hoàng tử Long Dạ Tinh, ở trước mặt Quân Phi Vũ, thế nhưng thuận
theo như mèo, chủ nhân quát lớn 1 tiếng, hắn liền ngoan ngoãn meo meo
trở lại.
_ Thiên Hàn, ngươi mang Hàn vương cùng Noãn vương làm quen 1 chút, những người khác đều lui ra đi!
Quân Phi Vũ nói xong, lại lấy mắt liếc 1 cái cái tên nam nhân chính đang dùng 2 tròng mắt lóe sáng biểu thị ko
cam lòng trên khuôn mặt tuấn tú cỏ dại ghen tuông mọc lan tràn- Long Dạ
Tinh, ngươi lưu lại!
Nhìn thấy tất cả mọi người ra cửa, Long
Dạ Tinh thái độ khác thường, mang theo nụ cười mê hoặc đến trước mặt
Quân Phi Vũ, ko nói 2 lời, trước giúp mỹ nhân nhẹ xoa bóp chân, vẻ mặt
nịnh nọt cười, đáng tiếc, kia vẻ mặt vốn như khối băng ngàn năm, bật
cười cũng đã làm người ta ớn lạnh.
_ Vũ nhi, ngươi ko phải thay đổi chủ ý
chứ? Tuyên ta thị tẩm đi! Ta nhất định sẽ hảo hảo biểu hiện, đừng quên,
ta thế nhưng 1 đêm 7 lần lang, ta 1 người so với mấy người bọn hắn còn
muốn lợi hại hơn, có muốn thử 1 chút hay ko? Có muốn hay ko hả?
Tro khoảng thời gian này, hắn mỗi ngày
bị nàng tiến hành dằn vặt tinh thần, mỗi ngày bị nàng buộc nhìn mấy
người bọn hắn ve vãn, hắn dù gì cũng là cái nam nhân huyết khí phương
cương nha! Kia làm sao chịu nổi khiêu khích dụ hoặc của nàng, Long Dạ
Tinh tro cơ thể đã sớm nghẹn 1 cỗ tử tà hỏa, nếu ko phải sợ Quân Phi Vũ
sinh khí đuổi hắn đi, hắn đã sớm làm thật!
_ Long Dạ Tinh, ngươi cảm thấy ngươi có
thể đạt được tựa như Thiên Hàn, Nham Ngạo bọn họ, đối với ta kiền dựa
vào bách thuận sao?- Quân Phi Vũ nhẹ nâng lên hắn cằm, xinh đẹp cười.
_ Có thể!
_ Ta nói 1, ngươi ko được phép nói 2?- Nàng cười đến càng sâu, mị nhãn tro lúc đó, điện quang lóe ra.
Long Dạ Tinh chỉ cảm thấy toàn thân tựa
như bị điện giật, cứ như vậy bị nàng nhìn, cảm giác tim như muốn nổ
tung, tro miệng hung hăng đáp ra 1 chữ… – Phải!
_ Ta kêu ngươi đi hướng đông, ngươi sẽ ko đi hướng tây?
_ Tuyệt đối!
Cuối cùng, Quân Phi Vũ lấy mắt liếc xéo hắn, hoài nghi- Ngươi thực sự có được ko đó?
Long Dạ Tinh cảm giác như bị người ta
lừa tiền, cắn răng, dùng mắt lạnh trừng nàng- Ta được hay ko, 2 ta hiện
tại có thể thử xem!
Quân Phi Vũ đẩy ra hắn, cười nhạo nói- Ngươi nghĩ được mỹ! Ta biết ngươi tiếu muốn ta đã lâu rồi, đừng cho là ta ko biết!
_ Ta liền biết ngươi là nữ nhân lòng dạ
ác độc, biết rất rõ ràng, còn cố ý hướng tử lý (Điểm yếu) mà chỉnh ta,
ta trước đây phạm sai lầm liền như vậy ko thể tha thứ sao?
Long Dạ Tinh nhìn thấy nữ nhân đang nhắm mắt tựa ở trên trường kỷ làm 1 bộ dưỡng thần, mang vẻ mặt bi thúc bực
tức nói- Vì ngươi, ta cam nguyện buông tha ngôi vị vương gia, cam nguyện vì ngươi đi theo làm cái thị vệ kiêm chức tùy tùng, người khác thấy ta
thế nào, ta đều ko để ý, Phi Vũ, ta chỉ để ý cái nhìn của ngươi. Ngươi
nói 1 chút, ta đây là chưa đủ nghiêm túc hay là giống đang đùa giỡn, hay là ta chưa đủ thành ý hả?
_ Như ngươi vừa nói, đúng là hi sinh rất nhiều nha! Nhưng tâm ta trước nay vốn rất khó đi vào, Long Dạ Tinh,
ngươi nói phải trách ai đây?
Quân Phi Vũ nhìn hắn, con ngươi như nước nhẹ gợn, bên tro tầng tầng tiếu ý lóe ra.
Long Dạ Tinh hận được cắn răng, nhưng
vừa nhìn vẻ cười xấu xa trên mặt nàng, tâm lại tựa như là bị cái gì hòa
tan thành 1 dòng nước, ấm áp chảy – khắp toàn thân.
Hắn cũng ko khống chế mình được nữa, thô lỗ lấy 1 tay nàng ôm vào lòng, cằm để ở trên đầu của nàng nhẹ nhàng mà
âu yếm sủng nịnh- Phi Vũ, buông ra tâm của ngươi có được ko, tiếp thu ta đi!
Quân Phi Vũ than nhẹ 1 tiếng, nghe trên người hắn nồng đậm hơi thở nam nhân, 2 tay nhẹ nhàng hoàn lên hông của hắn.
Ở lúc cảm giác được hắn hổ khu (Mông) rung mạnh, môi của nàng giác câu dẫn ra vẻ cười yếu ớt.
Kỳ thực, Long Dạ Tinh mọi cử động đều
rơi vào tro mắt nàng, hắn là người mặc dù lãnh khốc, cũng là người tự
cao tự đại, nhưng đối với nàng lại là hết sức tốt.
Tỷ như việc mượn binh, hắn ko nói 2 lời, suốt đêm đi gấp, đã giúp nàng kiếm được ngũ vạn binh mã nhanh nhất; tỷ
như kêu hắn làm thị vệ của nàng, hắn cũng ko nói 2 lời, liền ngoan ngoãn làm, mặc dù thỉnh thoảng sẽ đối với nàng bực tức cào nhào hay dùng ánh
mắt lang sói mà nhìn nàng, nhưng hắn lại đem chức trách thiếp thân thị
vệ thực hiện được gần như hoàn mỹ.
Cho dù là việc hắn ko muốn, nhưng chỉ
cần nàng mở miệng, hắn nhất định chấp hành xong xuôi, đồng thời. . .làm
đến mức hoàn mỹ nhất!
Theo lần đầu tiên chọn phu nhìn thấy
thấy hắn, Quân Phi Vũ liền biết Long Dạ Tinh là 1 nam nhân đối với bản
thân mình yêu cầu rất cao, bởi vì hắn chuyện gì đều làm được gần như
hoàn mỹ, vì thế, hắn tro đầu cũng là có 1 loại tâm tính kiêu ngạo ko
cong, ai cũng ko thể chinh phục niềm kiêu ngạo của hắn!
Lúc trước, nàng đã từng bởi vì 1 phần kiêu ngạo này của hắn, sợ sau này khó có thể phục tùng mà muốn buông tha hắn.
Bởi vì, nàng sợ nam nhân ko dễ phục tùng như vậy cùng nhiều phu quân ở chung lâu dài sẽ sinh chuyện, cũng sẽ sản sinh ko thoải mái.
Mà nàng, ko muốn làm cho bất luận 1 phu
quân nào của nàng cảm thấy ko vui, ko thoải mái, càng ko hi vọng, bởi
vậy kéo dài ra làm tất cả mọi người bọn họ đều cảm thấy ko hạnh phúc.
Nàng muốn, là 1 đại gia đình tràn ngập
lực ngưng tụ, đại gia đình này, ko chỉ là nơi trụ cột tinh thần của
nàng, là nơi có chung nguyên tắc “Có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng,
cộng đồng tiến thối”, còn là nơi sáng tạo mỗi 1 cái ngày hạnh phúc thuộc về các hắn!
Bọn họ ở bên ngoài đều là phần tử tinh anh, ở trước mặt nàng, chỉ là nam nhân của nàng, ko hơn.
Long Dạ Tinh, nam nhân kiêu ngạo này,
kinh qua mài dũa của nàng, hiện tại hắn đã buông kiêu ngạo của mình, đem chính mình dung hợp vào đại gia đình này.
Mà nàng, cũng quyết định cho hắn 1 cái cơ hội.
_ Dạ Tinh, chờ chúng ta trở lại kinh thành, xin phép mẫu hậu cho chúng ta chứng hôn, thế nào?
Long Dạ Tinh 1 phen buông nàng ra, vẻ
mặt kinh hỉ nhìn nàng cười đến sáng lạn, kinh hỉ thở nhẹ- Thật vậy
chăng? Phi Vũ, thật vậy chăng? Ta ko có nghe sai?
Nhìn thấy hắn khoa trương móc móc lỗ tai, vẻ mặt mừng như điên trên khuôn mặt tuấn tú, Quân Phi Vũ gật đầu cười.
_ Oa ha ha. . . Thật tốt quá! Ta rốt cuộc chờ tới ngày này rồi!
Long Dạ Tinh thế nhưng ở tro phòng điên điên vui vẻ sôi nổi, Quân Phi Vũ nhìn thấy, tro lòng liền dần dần toan lên.
Bọn họ đều là như vậy yêu nàng, hạnh phúc của nàng sao mà nhiều thế?
Thế nhưng, nàng thật có thể mang cho mỗi 1 người nam nhân hạnh phúc sao?
Giải quyết vấn đề Long Dạ Tinh, nhưng
tro lòng của nàng, còn có 1 nam nhân, là nàng vẫn ko muốn buông, đó
chính là Diệp Phong, nàng nên kêu hắn làm sao bây giờ?
Mặt khác tro 1 gian sương phòng.
Mộ Dung Vũ Hàn quái dị nhìn Mộ Dung Tống Noãn trên khuôn mặt tuấn tú mang biểu tình hơi ngượng ngùng, muốn nhẫn, cuối cùng vẫn là ko có thể nhịn được- Noãn đệ, chẳng lẽ ngươi thật cao
hứng đi hầu hạ nữ nhân kia?
Mộ Dung Tống Noãn có chút ko hiểu nhìn
đồng bào huynh trưởng- Hoàng huynh, vì sao ko muốn? Nói thật, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, tro tâm của ta đã có nàng. Sau khi nghe xong nhiều “Công tích vĩ đại” của nàng như vậy muốn ko động tâm cũng khó. Hoàng
huynh, nữ nhân có tài có mạo như vậy, có cái gì ko xứng với điều kiện
của chúng ta? Ngươi xem 1 chút đám nam nhân bên người của nàng, có người nào ko xuất chúng, ko tuấn tú? Ngay cả Thương Ngô quốc hoàng thượng,
Long Đằng quốc Tinh vương đều cam nguyện mặc cho nàng sai khiến, trở
thành 1 tro chúng phu của nàng, chúng ta còn cái gì nghẹn khuất nữa?
Mộ Dung Vũ Hàn biết bào đệ nói là sự thực, nhưng tro lòng hắn chính là ko cam lòng!
Yêu nữ này, làm cho hắn ăn thất bại 1
lần lại 1 lần, hắn tuy là mưu lược ko bằng người, thế nhưng, kêu hắn cứ
như vậy hầu hạ thân thể của nàng, hắn làm ko được!
Mộ Dung Tống Noãn nhìn Mộ Dung Vũ Hàn
cương thân thể vẻ mặt đại hỏa bộ dạng phẫn nộ, đi tới vỗ nhẹ chụp bờ vai của hắn- Hoàng huynh, nếu như ngươi ko muốn, để hoàng đệ đi nói với Phi Vũ, cho ngươi về nước, để hoàng đệ ở tại chỗ này tiếp thu công chúa
trách phạt cũng được rồi.
Mộ Dung Vũ Hàn lập tức phản đối- Vậy ko
được! 2 chúng ta bắt đầu từ tro bụng mẹ, liền như kiếm ko rời chuôi,
chuôi ko rời kiếm, lần này cũng như vậy, tựa như trước ngươi đã nhất
định kiên trì bồi ta cùng chịu phạt, ta làm sao hiện tại có thể bỏ ngươi mà đi? Mà thôi, mà thôi, thị tẩm liền thị tẩm, cũng ko phải là chuyện
gì lớn lao.
Mộ Dung Tống Noãn đi tới trước mặt của
hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt cùng hắn giống nhau như đúc, vươn
tay cầm tay Mộ Dung Vũ Hàn, ôn nhu cười nói- Hoàng huynh, ngươi hẳn là
cần suy nghĩ lại 1 chút, kỳ thực Phi Vũ vốn là 1 thiên tài, thiên hạ này có bao nhiêu người muốn tranh nhau đến chết chỉ để được gục đầu vào tro ngực của nàng, ngươi còn nhớ hay ko, lúc trước chúng ta nghe đến nàng 1 người khiêu chiến Thương Ngô bát tuyệt, có bao nhiêu kinh ngạc, có bao
nhiêu bội phục ko?
Mộ Dung Vũ Hàn gật gật đầu, hắn tinh
tường nhớ, lúc đó hắn nghe được tin tức này, hắn đầu tiên nghĩ chính là. . . Nữ nhân này điên rồi!
Trên cái thế giới này, 1 người có thể
thông tuệ như chuyên gia đã thật ko dễ tìm, có thể có được 2 hạng tuyệt
kỹ đã là khó gặp, có thể đồng thời có được tam hạng tuyệt kỹ người đã là văn sở vị văn, mà nữ nhân này, lại cả gan 1 người khiêu chiến Thương
Ngô quốc trên dưới bát hạng tài nghệ!
Hơn nữa đến cuối cùng, so đấu kỷ tràng thế nhưng tất cả đều thắng, hắn ngay lúc đó khiếp sợ, hiện tại do còn nhớ rõ.
Mộ Dung Tống Noãn trên mặt kia ấm áp tươi cười, tựa như xuân phong, chậm rãi vuốt lên Mộ Dung Vũ Hàn nội tâm lệ khí.
Hắn than nhẹ 1 tiếng- Ta sẽ thử đi tiếp
thu nàng! Noãn đệ, ngươi đừng quên, hiện tại quyền chủ động là ở tro tay nàng, mà ko phải ở tro tay chúng ta, lưỡng huynh đệ chúng ta liền thích ứng tro mọi tình cảnh đi!
Lúc này, trên cửa vang lên tiếng đập cửa, chưởng quầy Mã Phúc thanh âm bên ngoài vang lên- 2 vị khách quan, nước nóng đã tới!
_ Đưa vào đi!
Ở Mã Phúc kêu hạ, 4 người bưng 1 thùng nước nóng lớn tiến vào, toàn bộ cấp tốc đặt thùng gỗ lớn xuống, lại nhanh chóng lui ra.
Nửa canh giờ sau, 2 huynh đệ toàn thân cao thấp rực rỡ hẳn lên bị người dẫn tới gian phòng Quân Phi Vũ.
Ngoài ý muốn của Mộ Dung huynh đệ chính
là, tro phòng của nàng thế nhưng tụ tập đông đảo mỹ nam, hoàn toàn ko
giống với tưởng tượng của lưỡng bọn họ.
Quân Phi Vũ 1 thân tử cẩm y đạm mạc, áo
yếm tím nhạt khoác bên ngoài là 1 lớp lụa mỏng, nằm nghiêng ở trên gấm
trường kỷ, mị hoặc mỹ lệ đến cực điểm.
Đầu của nàng chính nhẹ gối lên trên
người Mạch Thiên Hàn, ngồi phía bên phải chính là Tần Nham Ngạo, hắn vẫn là 1 thân lóa mắt hồng y, hợp với bộ mặt như hoa đào yêu nghiệt của
hắn, phát ra 1 loại ánh sáng như trân châu câu hồn đoạt phách làm người
khác trầm luân.
Hắn dùng cặp tay thon dài của mình, dùng sức mạnh yếu vừa đủ giúp Quân Phi Vũ xoa bóp 2 chân.
2 người bọn họ ngồi ở đó, còn Tần Thiếu
Dương cùng Trình Nhất Đao thì ngồi 1 chỗ ly biệt ngay bên cạnh, mà Long
Dạ Tinh, thì đứng ở phía sau Tần Thiếu Dương.
5 vị nam nhân, 5 loại phong cách ko đồng dạng như vậy, nhưng đồng dạng anh vĩ đẹp trai, ko có chỗ nào mà ko phải là thế gian tuyệt thế mỹ nam.
Nhìn thấy Quân Phi Vũ bị mỹ nam vờn
quanh, ngay cả bọn họ đã vào từ nãy giờ cũng chưa hề nhìn qua bọn họ 1
lần, Mộ Dung Vũ Hàn lần đầu tiên cảm thấy tâm lãnh.
Nàng cứ như vậy ko muốn gặp bọn họ sao? Bọn họ ở tro mắt của nàng cứ như vậy ko chứa nổi sao?
Làm như cảm thấy Mộ Dung Vũ Hàn nội tâm
phẫn nộ, Quân Phi Vũ nhàn nhạt liếc hắn liếc mắt 1 cái, cuối cùng, ánh
mắt lại rơi vào trên người Mộ Dung Tống Noãn, dịu dàng cười yếu ớt nói-
Noãn vương, ngươi ngồi xuống trước đã!
_ Tạ công chúa tứ ngồi!
Mộ Dung Tống Noãn ngồi xuống, lại phát
hiện hoàng huynh còn đứng ở nơi đó, chính muốn đứng lên bồi ở bên cạnh
hắn, lại nghe đến Quân Phi Vũ nói- Hàn vương, bản cung hôm nay sẽ nói
minh bạch, chuyện trách phạt bản cung thật ra đã miễn, bất quá, bản cung nhưng thật ra rất có hứng thú muốn biết, Hàn vương có cái tài nghệ nào? Ko bằng hôm nay liền triển lộ ra cấp bản cung mở khai nhãn giới thế
nào?
Mộ Dung Vũ Hàn nhìn nữ tử nằm trên
trường kỷ bày giả ra 1 thân kiều biếng nhác vô lực kì thực sắc bén vô
cùng, nhàn nhạt trả lời- Vũ Hàn bất tài, nhưng thật ra có thể hát mấy
tiểu khúc cấp công chúa giải buồn, chỉ sợ công chúa ghét bỏ, chỉ sợ ảnh
hưởng tới công chúa nghe nhìn!
_ Vô phương, bản cung sẽ hết sức chăm chú lắng nghe! Thượng cầm!
Quân Phi Vũ dứt lời, tự có người dọn xong cầm án, mặt trên đặt lên 1 đàn cổ chính là thiên hạ nổi danh “Phượng Minh cầm”.
Mộ Dung Vũ Hàn tất nhiên là người biết
xem hàng, nếu Quân Phi Vũ muốn hắn tự bêu xấu, hắn cũng ko cần lại giữ
lễ tiết, thân thủ vén vén dây đàn, hắng giọng 1 cái, lập tức toàn bộ
tinh thần chìm vào, theo đầu ngón tay của hắn, khí thế khuynh tiết ra.
_ Ta nhìn thấy phong cảnh mặt trời lặn cùng bóng hình của nàng
Đem tịch mịch hát thành 1 ca khúc
Ta chẳng khác gì 1 bông hoa hồng đỏ thẫm như máu tro đêm tối
Nở rộ cái gì cũng ko sợ
Nói hết chỉ còn 1 chén rượu
Nếu say bất quá thành 1 giọt lệ
Nhìn thấy ko rõ bộ dáng của nàng
Mặc cho thời gian hong khô nước mắt lại thổi ko xong cô độc
Ta ko sợ hồng trần cười nhạo, cười bất tận lại hóa buồn chán
Ai có thể đi qua năm tháng mà ko già
Nước mắt kia liệu ai sẽ đi tưởng nhớ, ai có thể biết
Nếu cùng nàng si làm 1 giấc mộng thật tốt
Dù sao cuối cùng cũng quên mất, ai nhớ lại sáng nay cười
Tội gì truy vấn tình đến khó khăn
Ko bằng cùng đem 1 chén hát vang, ta lên tiếng ca
Ai có thể nghe được? Ai có thể cùng ta phụ họa?
Đãi Mộ Dung Vũ Hàn hát 1 khúc ca xong,
Quân Phi Vũ lúc này mới phát hiện mình đã ở bất tri bất giác ngồi thẳng
người lên, hết sức chăm chú lắng nghe hắn hát, thậm chí còn cho hết sức
khen ngợi, dùng 1 ánh mắt bậc thầy chuyên nghiệp âm nhạc của nàng đến
xem, Mộ Dung Vũ Hàn này nếu thả ở hiện đại, tuyệt đối tuyệt đối sẽ là 1
siêu cấp siêu sao so với Hàn Tử Tuấn còn muốn hồng thấu trời quang hơn
nữa.
Thật ko ngờ, hắn ngoại trừ có 1 chất giọng tốt như vậy, thậm chí còn có giọng hát hết sức chuyên nghiệp nhà nghề!
Quân Phi Vũ chống lại 2 tròng mắt của Mộ Dung Vũ Hàn, ở đáy mắt hắn, nàng lại thấy được tang thương cùng cô độc, tâm, lại nhịn ko được mềm nhũn!
Ai bảo nàng chống ko nổi nhất chính là sức hút của siêu cấp mỹ nam?
Nhìn qua nhìn lại, người nam nhân này chỉ là 1 ánh mắt, đã khiến nàng đầu hàng, tựa hồ thật ko có mặt mũi 1 chút nào?
Mà thôi! Lúc này Quân Phi Vũ lại cũng ko cần biết sâu như vậy, chỉ cảm thấy tâm tình của mình đã bị Mộ Dung Vũ
Hàn điều khiển, nhịn ko được vì hắn vỗ tay thật lớn thật vang.
_ Thật ko ngờ, nguyên lai Hàn vương lại
cũng là người am hiểu nhạc lý như vậy, hảo! Hát được hảo! Ko bằng lại
thêm 1 khúc! Đại gia nói, có được ko?
_ Hảo!
1 khúc lại hát xong, Quân Phi Vũ còn nói- Dễ nghe, dễ nghe, lại hát lại hát!
Đối với nàng khó có được hứng thú dạt dào như vậy, toàn bộ nam nhân còn lại tro lòng đều cao hứng.
1 đêm kia, Quân Phi Vũ tựa như đứa nhỏ,
cả đêm ko ngừng vỗ tay vui cười, hưng phấn mà vừa cười vừa nhảy, ko
ngừng bắt Mộ Dung Vũ Hàn hát lại hát, đàn lại đàn.
Kết quả cuối cùng đó là: Mộ Dung Vũ Hàn 2 tay đánh đàn tới chảy máu, giọng nói do hát cả đêm dẫn đến ngày thứ 2
trực tiếp mất thanh.
Sau đó, Mộ Dung Vũ Hàn suy nghĩ lại, thì thấy mình đã bị nàng chơi 1 vố. Chỉ là, lúc đó nàng hết khen lại vỗ
tay, dường như ý nghĩ nóng lên như nhau, thế nhưng tựa như là ko biết
mệt mỏi, tiếng đàn cứ cao hứng ko dứt, hát cũng thế đi lên.
Chỉ vì. . . lúm đồng tiền nhỏ bên má phải của nàng chỉ xuất hiện khi vui vẻ cười ~
Từ lúc nào đã bất tri bất giác làm tim hắn trùng xuống?
Là lần đầu tiên chạm vào nhau đã lưu lại cảm giác này? Hay là lần đầu tiên thua ở dưới tay nàng ko cam lòng?
Chẳng lẽ lúc hắn biểu hiện ra ngoài vì nàng chẳng đáng, chỉ là hắn vì
thuyết phục chính mình mượn cớ ko muốn yêu nàng?
Nếu quả thật là như vậy, vậy hắn nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ? Yêu nàng? Ko yêu nàng?
Mộ Dung Vũ Hàn đột nhiên phát hiện, nguyên lai xử lý chuyện tình cảm, so với hành quân chiến tranh còn khó hơn!
Từ ngày đó tới nay, Quân Phi Vũ vẫn chưa đối với hắn dùng sức mạnh, trái lại thường xuyên cùng hắn giống như
bằng hữu, cùng nhau hát đối đánh đàn, chơi cờ uống rượu, mặc kệ bên nào, nàng ko phải hơn 1 chút, thì cũng cùng hắn kỳ phùng địch thủ.
Dần dần, Mộ Dung Vũ Hàn bắt đầu ngóng nhìn nàng xuất hiện ở trước mặt của mình.
Hắn sẽ bắt đầu nghĩ tới nàng trước khi đi vào giấc ngủ, rồi lại bắt đầu tro mộng nhớ kỹ tên của nàng.
Cuối cùng, Mộ Dung Tống Noãn nói cho hắn biết 1 đáp án. . . huynh đã yêu Quân Phi Vũ rồi! Nhận mệnh đi!
Chớp mắt 1 tháng trôi qua, Quân Phi Vũ nhận được thư của Quân Mạc Sầu thúc nàng cấp tốc hồi kinh.
Nghĩ tới chính mình đi ra cũng đã quá 2
nguyệt, cũng đã tới lúc nên hồi kinh, mặc dù bên ngoài tự tại, nhưng mẫu hoàng đã lên tiếng hồi.
Đối với nàng mà nói, hoàng cung chính là căn nhà hiện tại của nàng, nơi đó có mẫu thân yêu dấu của nàng cùng lão tổ tông, nơi đó còn là 1 “Bảo tọa tương lai của nàng ngôi báu được cả
thiên hạ nhòm ngó”.
Khi nàng đem việc hồi kinh quyết định
nói cho Mộ Dung huynh đệ, nàng vẻ mặt chân thành đối với bọn họ nói- Hàn vương, Noãn vương, ta lập tức phải về kinh, đoạn thời gian này có thể
cùng các ngươi vô cấu vô bó buộc cùng 1 chỗ, coi như là hữu duyên. Hôm
nay từ biệt, cũng ko biết khi nào có thể tái kiến, nhưng ta hi vọng, 2
nước chúng ta tro lúc đó ko nên có chiến loạn nữa, có thể vẫn như vậy
tiếp tục chung sống hoà bình.
Mộ Dung Vũ Hàn cùng Mộ Dung Tống Noãn
liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng do Mộ Dung Vũ Hàn trả lời- Phi Vũ, ta sẽ
lập tức quay về nước, cùng phụ hoàng thương lượng huynh đệ chúng ta
lưỡng muốn ở lại, Tống Noãn trước theo công chúa vào kinh hầu hạ đi!
Quân Phi Vũ ko có cự tuyệt, chỉ là nhìn về phía Mộ Dung Tống Noãn hỏi 1 câu- Tống Noãn, ngươi nguyện ý sao?
Mộ Dung Tống Noãn nắm tay nàng, ôn nhuận như ngọc cười- Ta nguyện ý! Tống Noãn sau này còn muốn nhờ Phi Vũ chiếu cố.
Quân Phi Vũ nhìn Mộ Dung Tống Noãn trên
mặt ửng đỏ, tro lòng len lén cười, Mộ Dung Tống Noãn này rất đúng chất
của 1 tiểu thụ mỹ nam, cùng Mộ Dung Vũ Hàn đại công mỹ nam hoàn toàn ko
giống nhau. Thế nào đôi song bào thai này lại có tính cách bất đồng lớn
như vậy?
_ Đã như vậy, vậy Tống Noãn liền theo ta đi trước! Vũ Hàn, ngươi chừng nào thì khởi hành về nước?
Mộ Dung Vũ Hàn nhìn hắn 1 cái, con ngươi đen thâm thúy lóe nhè nhẹ thâm tình- Ta lập tức khởi hành về nước, xử
lý xong sự lập tức đi Phượng Hoàng quốc tìm bọn ngươi!
_ Hảo! Ta chờ ngươi!
1 ngày trước khi đi, Quân Phi Vũ lại riêng đi tới quân doanh 1 chuyến.
Nàng tìm thấy Diệp Phong, lần đầu tiên
mở rộng cửa lòng cùng hắn nói lời tro lòng- Diệp Phong, ở nơi này mấy
năm, ngươi có nghĩ tới hồi kinh ko?
Diệp Phong thật sâu nhìn nàng, cũng lần đầu tiên thẳng thắn hỏi nàng- Ngươi hi vọng ta trở về sao?
_ Ta hi vọng ngươi trở về, nhưng ta tôn trọng quyết định của ngươi
_ Vũ nhi, ngươi có biết hay ko, ta tất
cả đều nghe theo ngươi, ngươi kêu ta đi đâu, ta liền đi tới đó! Ý nguyện của ta, căn bản ko quan trọng!
_ Vì sao?
_ Bởi vì ta thích ngươi! Rất thích! Rất thích!
Quân Phi Vũ kéo tay hắn, nắm thật chặt-
Diệp Phong, ngươi thừa dịp tro khoảng thời gian này tìm được người nối
nghiệp thích hợp, xử lý xong mọi việc hãy trở lại đi! Đến lúc đó, ta sẽ
cho ngươi 1 kinh hỉ lớn.
Cái kinh hỉ gì?
_ Đến lúc đó ngươi sẽ biết! Muốn biết liền trở về sớm 1 chút, biết ko?
_ Hảo!
Diệp Phong dùng sức gật đầu, lại dùng
lực mà đem nàng ôm vào tro ngực, dùng sức ôm, ôm tới nàng sắp ko thở
nổi, lại hạnh phúc cười.
Hoàn tinh ngày 1/5/201, Phượng Hoàng
quốc thái tử Quân Phi Vũ chính thức cùng Long Đằng quốc hoàng tử Long Dạ Tinh, Thiên Tiệm quốc hoàng tử Mộ Dung Vũ Hàn, Mộ Dung Tống Noãn thông
gia, ký kết đế quốc nhân duyên, cộng sang thời đại hòa bình.
Hoàn tinh mùng 1/1/206, Phượng Hoàng
quốc nữ hoàng Quân Mạc Sầu thoái vị, tân nữ hoàng Quân Phi Vũ chính thức đăng cơ tân hoàng, đại xá thiên hạ.
Tro Phượng Nghi cung.
Nữ hoàng bệ hạ Quân Phi Vũ chính nghiêng dựa vào trên phượng trường kỷ, bên cạnh nàng ngồi 1 vị tiểu nam hài
tuấn mỹ đáng yêu lại phấn nộn, tiểu nam hài tuổi chừng 4 tuổi, 1 đôi mắt to nhanh như chớp giống như tia Xquang quét liếc 1 hàng dài nam nhân,
thiên chân khả ái kiêm vô tà giống như là thờ ơ hỏi- Mẫu hoàng, nhiều
người như vậy, ai mới là phụ thân của ta?
_ Ko biết!
_ A?- Tiểu nam hài há to mồm, 1 lát sau mới từ tro mộng (Shock) tỉnh lại đến.
_ Ngươi xem ngươi giống ai, người đó chính là cha ngươi!
_ Mẹ, ngươi thật hết nói nổi!
Lúc này, 1 đám khoảng 5 nam nhân vì danh phận nhi tử của mình mà tranh đấu đến cùng, cả đám điên cuồng mà hướng
Quân Phi Long đánh móc sau gáy.
_ Hắn giống ta! Là nhi tử của ta!
_ Sai! Giống ta mới đúng! Là nhi tử của ta!
_ Là của ta…
_ Là của ta chứ…
_ Nha , ai đạp ta 1 cước?
1 vòng lớn tử chiến tranh cướp lại bắt
đầu, còn đối với 2 mẹ con lại hoàn toàn mặc kệ sống chết của bọn họ, ở
nơi đó thảnh thơi ăn hoa quả, thường thường nhìn sơ liếc mắt 1 cái, quan sát tình hình mới nhất, nếu ko thì lại nhẹ nhàng phẩm trà.
Thẳng đến Quân Phi Vũ chơi chán, mệt mỏi, nàng mới miễn cưỡng đứng dậy, hướng nội thất đi vô.
Rất có ăn ý, đám nam nhân kia vừa thấy nàng đứng dậy, liền đồng thời dừng tay, cả đám ngoan ngoãn theo đuôi nàng vào phòng.
Chỉ chốc lát, kia 1 chuỗi tiếng rên rỉ nhẹ nhàng tiêu hồn đoạt phách, cùng cao thấp thô suyễn thanh hỗn hợp ở tại cùng nhau.
Ngoài phòng, Quân Phi Long rung đùi đắc ý cảm thán- Mẫu hoàng thực sự là càng ngày càng lợi hại! Rất có tư thế
của nữ vương thiên hạ, thiên hạ này dù nam nhân có quyền thế thế nào,
đều nhanh vây thành vòng tròn quanh nàng 1 người! Lợi hại! Lợi hại! Ai,
nói xem, cha ruột của ta đến tột cùng là ai?
Ngay hắn thì thào tự nói thời gian, đột nhiên nghe được 1 tiếng trong trẻo trả lời- Là ta!
Quân Phi Long híp mắt đánh giá nam nhân
ngược hướng ánh sáng mặt trời đi vào tro phòng, giữa lịch sự nho nhã,
lại lộ ra 1 cỗ vương giả sắc bén, nam nhân này ko tồi! Hắn gặp qua rồi
nè, dường như gọi là gì nhỉ?
Ah nhớ rồi, gọi Hoa Trầm Hương, là Thương Ngô quốc hoàng thượng!
Quân Phi Long nhíu mày trừng mắt- Ngươi bằng chứng đâu lại nói ta là con trai của ngươi?
Hoa Trầm Hương nhìn chung quanh, tới gần bên tai hắn hỏi 1 câu- Trên mông nhỏ của ngươi có phải có 1 vết bớt hình trăng non ko?
Quân Phi Long vẻ mặt hoảng sợ che hạ thân- Ngươi có phải hay ko thoát qua quần của ta, nhìn lén mông của ta.
_ Chưa hề! Bởi vì, ta cũng có!
Nhìn Hoa Trầm Hương trên mặt thâm trầm ái muội cười, Quân Phi Long bừng tỉnh đại ngộ, 1 lớn 1 nhỏ bắt tay- Nguyên lai là ngươi!
_ Nhi tử, là ta!
_ Cha, ngươi tới chậm 1 bước! Mẹ bị người ta chia cắt!
Hoa Trầm Hương mị mị cười- Hôm nay có
thể sinh ra được nhi tử như ngươi, còn ko chứng tỏ ta lợi hại? Chờ coi
đi, mẹ ngươi nhất định sẽ đơn độc bồi ta 1 khoảng thời gian, hiện tại,
liền để cho bọn họ trước ăn 1 bữa ăn no, đến lúc đó bọn họ lại chết đói, bọn họ sẽ trông mà thèm đến chết!
_ Cao! Không hổ là lão tử của ta!
_ Hắc hắc hắc hắc…!
_ Ha ha ha ha…
1 lớn 1 nhỏ cười gian thanh, ngay cả ngoại thất Phượng Nghi cung cũng lay động ~
Ở hiện đại.
Giữa nghĩa trang rộng lớn có rất nhiều
mộ địa thế nhưng có 1 mộ địa, trước mặt bia mộ, đứng 1 người nữ nhi cao
gầy, xinh đẹp đến cực điểm, tro tay của nàng đang nắm 1 tiểu nữ oa
khoảng chừng 4 tuổi.
Tiểu nữ oa cùng nàng xinh đẹp giống
nhau, ngũ quan xinh xắn phi thường tú lệ, có thể thấy được trưởng thành
khẳng định lại là 1 họa thủy.
_ Tình Tình, ta tới thăm ngươi, thực sự
là xin lỗi! Ta vừa đi liền nhiều năm như vậy, mấy năm nay cũng ko tới
thăm ngươi, ngươi ở dưới đó có khỏe ko? Ngươi xem, ta mang theo Niệm
Tình tới thăm ngươi, nàng xinh đẹp ko? Đúng, nàng là bảo bối của ta,
cũng là con gái nuôi của ngươi.
Tiểu cô nương nhìn ảnh chụp trên bia mộ
kia là 1 a di rất đẹp, đưa tay sờ sờ, lại ngước mắt nhìn về phía đại mỹ
nữ kia, nhẹ giọng hỏi- Mẹ, có phải là bởi vì a di này, vì thế ba ba mới
ko để ý tới chúng ta?
Chu Đồng Đồng sắc mặt đột nhiên cứng
lại- Ko phải! Tình Nhi, ngươi vĩnh viễn phải nhớ, a di Tình Tình là vị
bằng hữu tốt nhất của mẹ, cũng là vị bằng hữu mẹ yêu nhất, ba ba là bởi
vì nguyên nhân khác, cho nên mới ko thể theo chúng ta cùng 1 chỗ, nguyên nhân ko phải là bởi vì a di Tình Tình, biết chưa?
_ Mẹ, Tình Nhi đã biết!
_ Được rồi, chúng ta đi thôi!
Chu Đồng Đồng dắt tay Chu Tình Tình,
đang chuẩn bị ly khai, quay người lại, lại phát hiện phía trước có 1
thân ảnh cao lớn, đang dùng vẻ mặt bí hiểm nhìn nàng.
Chu Đồng Đồng cứng người 1 chút, tro nháy mắt liền khôi phục nguyên dạng, kéo theo kéo nữ nhi đi tới.
Đi tới trước mặt của hắn đứng lại, cười nhạt ân cần thăm hỏi- Tử Tuấn, đã lâu ko gặp!
Hàn Tử Tuấn tháo xuống kính râm trên
mặt, nhìn nữ nhân trước mắt tự tin thản nhiên, nhìn lại trong tay nàng
nắm tiểu bất điểm, mâu quang đột nhiên căng thẳng- Đứa nhỏ này là của
ai?
_ Là của ngươi!
_ Của ta? Ngươi nói là của ta?- Hàn Tử
Tuấn bén nhọn kêu lên- Chu Đồng Đồng, ngươi thế nhưng mang theo cốt nhục của ta, 1 chạy chính là hơn 4 năm?
Chu Đồng Đồng khuôn mặt tươi cười thản
nhiên- Ta bây giờ ko phải đã trở về? Hàn đại tổng tài, khi nào có thời
gian rảnh rỗi, chúng ta có thể đi uống cà phê, hoặc dùng cơm, liên lạc
lại 1 chút tình xưa.
1 lát, Hàn Tử Tuấn mới nghiến răng
nghiến lợi nói- Chu Đồng Đồng, ta thật muốn bóp chết ngươi! Ngươi ko
phải là muốn báo thù ta lúc trước đối với ngươi sinh hiểu lầm sao? Ngươi thế nhưng vừa đi đã là 4 năm, hảo, hiện tại bỏ qua được nên trở về,
đúng ko? Đi, cùng ta về nhà!
_ Ta ko muốn trở về!
_ Ko trở về cũng phải về! 4 năm trước do ngươi định đoạt, 4 năm sau, tới phiên ta!
Hàn Tử Tuấn nói xong, 1 phen ôm lấy Chu
Tình Tình, 1 tay tha trụ tay Chu Đồng Đồng, nổi giận đùng đùng từ núi Lễ Phật chạy đi xuống, nhanh ngồi lên xe hơi của hắn, hướng phía về nhà
vội vả chạy.
Chu Đồng Đồng quay đầu lại nhìn trên
núi, giữa con ngươi lệ quang bắt đầu khởi động, lặng yên vươn tay, hướng phía phương hướng bia mộ, giơ lên 1 ngón tay thắng lợi!
Mặc dù làm việc tốt thường gian nan, nhưng Hàn Tử Tuấn hắn, đúng là vẫn chạy ko thoát khỏi lòng bàn tay Chu Đồng Đồng nàng.
Tình Tình, ta sẽ hạnh phúc! Ngươi cũng nhất định phải hạnh phúc! Biết chưa?
Quân Phi Vũ cách cự ly thời ko, đang
cùng Hoa Trầm Hương thưởng hoa dưới ánh trăng, đột nhiên “Ắt xì ắt xì”
liền đánh kỷ 2 cái hắt xì, nàng lấy ra khăn tay lau mũi, lầm bầm nói- Là gia hỏa nào mắng ta lợi hại như vậy?
_ Ngươi ở đó lẩm bẩm cái gì a?- Hoa Trầm Hương bất mãn nhìn nàng thất thần, lấy tay nâng mặt nàng, hung hăng hôn xuống.
Vừa mãnh hôn xong, liền nghe được Quân
Phi Vũ ở nơi đó nói- Được rồi, Trầm Hương, thừa dịp ngươi cũng tới,
ngươi xem hội mọi người cũng đều tới đủ, Tiêu Bạch, Thiên Hàn, Nham
Ngạo, Thiên Hựu, Nhất Đao, Thiếu Dương, Vô Tinh, Mộ Dung huynh đệ, còn
có Trường Thanh cùng Dịch Nho, được rồi, còn có Diệp Phong cùng ngươi,
ngày nào đó phải giúp ta thực hiện 1 nguyện vọng.
_ Cái nguyện vọng gì?
_ Ta muốn 1 bức tranh gia đình a!
【KẾT THÚC】
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!