Xuân Mang Lưu Luyến - Chương 33: Xuân mang lưu luyến (5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Xuân Mang Lưu Luyến


Chương 33: Xuân mang lưu luyến (5)


Mấy ngày sống trong núi nhàn nhã sung sướng giống như Thần Tiên, Thẩm Thanh Lạc oán khí tích tụ trong lòng hơi có tiêu trừ, nhìn cái gì cũng cảm giác đều tốt đẹp. Ngoài cửa sổ Tuyết Sắc trắng noãn tinh khiết, đối diện nóc nhà tuyết đọng lại, trong suốt như nước ở dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng mà rung động, theo mái hiên chậm rãi chảy xuống, trên mặt đất văng lên bọt nước nho nhỏ, Thẩm Thanh Lạc cảm thấy trong lòng giống như có một con sóng đang dần dâng trào.

Ở khách sạn trọ mấy ngày, sáng sớm ngày mồng tám Thẩm Thanh Lạc trở về Cầu phủ.

Những cô nương ở nội viện đã bị đuổi đi chỉ còn có Liễu Yên, Hồng Minh, Nguyệt Tam, nhưng ba người này lại bị Cấm di nương cách chức đi làm việc nặng rồi, nội viện của Cầu Thế Trinh bây giờ rỗng tuếch, Bệ Mộng Dao lại đi đến chỗ Yến Ninh, công việc của nhị quản sự Thẩm Thanh Lạc ở nội viện bây giờ có cũng như không, Lý thị lại rất hiểu tình thế, tự mình lo liệu hết tất cả mọi việc, Thẩm Thanh Lạc mỗi ngày trôi qua thật là thanh thản thư thái.

Ngày mồng mười tháng giêng, ngày hôm đó khí trời đẹp, Thẩm Thanh Lạc nghiêng người dựa vào hành lang phơi nắng, nhìn mây trên trời thầm đếm ngày Cầu Thế Trinh trở về. Lý thị đột nhiên vội vã đến tìm nàng.

“Thanh Lạc, nha hoàn hầu hạ Cấm di nương báo lại, sáng nay phát hiện không thấy Cấm di nương.”

Không thấy! Thẩm Thanh Lạc thất kinh, lúc này mới hơn mười ngày, Tiêu Nhữ Xương liền tìm được vị trí của Ngô Cẩm Lam rồi ! Không có người thấy, đó không phải là đơn giản làm nhục rồi.

“Tình huống là như thế nào?” Thẩm Thanh Lạc hỏi.

Lý thị nói: “Ta đã hỏi rồi, buổi tối trước khi đi ngủ rõ ràng cửa đã được then chặt, nhưng lúc trời sáng phát hiện then cửa không có chen vào, không có dấu vết của Cấm di nương ở trong phòng, đồ trang sức quý giá cũng không thấy nữa.”

Thẩm Thanh Lạc thầm nói Tiêu Nhữ Xương thật là gian xảo, đem người bắt đi lại còn làm hiện trường giả như là người có ý định bỏ trốn, trầm ngâm một hồi, Thẩm Thanh Lạc phân phó Lý thị: “Để Tần quản gia dẫn theo mấy người hầu hạ bên kia, tới nha môn Phượng thành báo án đi.”

Lý thị vội vã đi, Thẩm Thanh Lạc buồn buồn tựa vào trụ cột, nàng cảm thấy rất mệt mỏi, nàng chán nản tâm kế cùng ám toán, chán chường mấy việc gài tang vật vu oan cùng hãm hại.

Tiêu Nhữ Xương sẽ xử trí Cấm di nương như thế nào? Thẩm Thanh Lạc lặng yên nghĩ tới, khi Lý thị tới nói với nàng đã báo án, hỏi nàng muốn an bài những người hầu hạ bên kia thế nào, thì nàng cho giữ lại Tiểu Đồng ở bên kia, gạo và mì cũng những vật phẩm hàng ngày cung ứng đầy đủ cho nàng ta, bố trí việc thêu thùa để cho nàng hoàn thành, những người khác thì gọi về phủ.

Tiểu Đồng là tâm phúc của Ngô Cẩm Lam, Thẩm Thanh Lạc không muốn để nàng trở về phủ sinh thêm sự cố, cũng không nghĩ bán trao tay hay đày nàng đi. Thẩm Thanh Lạc trong lòng vẫn tồn tại sự nhân hậu, không muốn bởi vì tội của Ngô Cẩm lam mà đổ cả lên Tiểu Đồng.

Ngô Cẩm Lam đúng là do Tiêu Nhữ Xương sai người mang đi .

Tiêu Nhữ Xương hỏi thăm được vị trí Ngô Cẩm lam, cũng không có phí bao nhiêu tâm lực. Cầu Thế Trinh nếu chuẩn bị chỗ ở, chắc chắn sẽ không đi thuê nhà hoặc đến khách sạn, Với gia tài của Cầu phủ, cộng thêm Cấm di nương lại là người trong lòng hắn, tự nhiên không thể nào an bài cho nàng ở khách sạn hoặc là thuê nhà, Tiêu Nhữ Xương liền sai Tiêu Nghĩa trực tiếp đến nha môn hỏi thăm trước năm trước mấy ngày có ai xin mua bán ấn khế phòng ốc hay không, Ứng Viễn Phi là Thế tử Hầu phủ, nên sai dịch trong nha môn nhớ rất rõ, Tiêu Nhữ Xương vừa nghe có Thế tử Hầu phủ cùng đi mua nhà với một người, thì biết ngay đó là Thế Trinh, lại mệnh lệnh cho Tiêu Nghĩa sau khi nghe ngóng, liền tìm được vị trí Ngô Cẩm Lam.

Ngô Cẩm Lam cùng thương gia trong thành đã gặp mặt, đều biết nàng là tiểu thiếp của Cầu Thế Trinh, Tiêu Nhữ Xương còn muốn Cầu Thế Trinh làm muội phu của hắn, lại muốn trả thù Ngô Cẩm Lam, tất nhiên là bán nàng vào kỹ viện hạ đẳng nhất, vừa có thể tránh khỏi những thương gia trong thành đến kỹ viện đụng phải khiến Cầu Thế Trinh mất mặt, lại làm cho Ngô Cẩm Lam chịu nhiều đau khổ.

Ngô Cẩm Lam thật sự phải chịu nhiều đau khổ, nàng tuy là xuất thân thanh lâu, nhưng trước đây chưa từng tiếp khách. Trước khi vào Cầu phủ, ở trong Hương Lâu, Nhan Tử Khải vẫn đưa bạc cho chủ chứa, vả lại nàng nhan sắc bình thường, bán không được giá tốt hơn, chủ chứa liền không có ép nàng tiếp khách, chỉ chờ Nhan Tử khải gom đủ bạc chuộc thân đem nàng chuộc đi.

Ra vào hạ đẳng kỹ viện, không cần tốn nhiều bạc vì vậy đến đây toàn nam tử nghèo nhưng muốn giải quyết nhu cầu, không chọn không kị, cho nên chủ chứa chọn kỹ nữ không cần phải quá dễ nhìn, nuôi mấy tên khỏe mạnh giữ cửa phòng kỹ nữ tránh cho bọn họ chạy trốn, cô nương ở trong lầu bán mình một bước không cho ra cửa, cũng không cho ở không nghỉ ngơi, khách tới liền nhận, một tên tiếp theo một tên. Ngô Cẩm Lam vừa mới tiến vào, khách nghe nói là người mới tới, ai cũng cho gọi nàng, chủ chứa chỉ cần có bạc cầm, cũng không quản nàng là người mới, cứ như vậy, Ngô Cẩm Lam đi vào ba ngày, tiếp khách lại đã hơn trăm người rồi, ngắn ngủn thời gian ba ngày, hạ – thân liền sưng đỏ không chịu nổi.

Ngô Cẩm Lam liên tục cầu khẩn chủ chứa cho nàng nghỉ ngơi, cũng không có biện pháp nhờ những khách làng chơi kia đi tìm Tiểu Đồng tới chuộc nàng.

Thẩm Thanh Lạc cho là đồ trang sức của Ngô Cẩm Lam là do Tiêu Nhữ Xương sai người lấy đi, thật ra thì không phải, sau khi Ngô Cẩm Lam bị Cầu Thế Trinh đưa đến nhà mới, trong lòng do dự không ngừng, đem đồ trang sức đáng tiền từ Cầu phủ gói lại mang ra ngoài, giao cho Tiểu Đồng giấu đi, nàng nghĩ —— nếu Cầu Thế Trinh muốn đuổi nàng đi, muốn thu hồi trang sức đã thưởng cho nàng, nàng là tuyệt đối không trả lại .

Những đồ trang sức giá trị kia phải đáng giá hơn năm trăm lượng bạc, chuộc nàng dư dả.

Những khách nhân đến tìm nàng, người nào cũng vội vội vàng vàng cởi quần làm việc, có chuyện gì hãy nói sau, căn bản không cùng với nàng nói chuyện.

Lại qua hai ngày, Ngô Cẩm Lam phía dưới bắt đầu thối nát, khách không dám muốn nàng nữa.

“Năm trăm lượng bạc mua vào, còn chưa có thu về được vốn đâu. . . . . .”

Chủ chứa hùng hùng hổ hổ nói, ngại mua thuốc tốn tiền, cũng không mời đại phu xem bệnh cho nàng, lên tiếng muốn Ngô Cẩm Lam tìm người nộp lên năm trăm lượng bạc để chuộc thân.

“Ta có một muội muội, bên người nàng có bạc. . . . . .”

Ngô Cẩm Lam vui mừng quá đỗi, liền nói ra địa chỉ chỗ Tiểu Đồng, để chủ chứa cho người đi tìm Tiểu Đồng tới chuộc nàng, lại đặc biệt giao phó để Tiểu Đồng không thể đi tìm những người khác, nàng không muốn cho Nhan Tử Khải biết mình không còn tinh khiết, suy nghĩ tới Cầu Thế Trinh nơi này đã vô vọng, sau khi đi ra ngoài chữa khỏi bệnh, nàng muốn gả cho Nhan Tử khải .

Tiểu Đồng giật mình nhìn người tới: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói, Ngô Cẩm Lam để cho ngươi mang theo năm trăm lượng bạc, đến ngõ nhỏ Hạnh Hoa viện chuộc nàng ra ngoài, mau chút.” Hạnh Hoa viện, nàng không kiên nhẫn nói.

“Được, vị đại ca này mời ngươi về trước, chờ ta gom đủ bạc sẽ đi chuộc người.” Tiểu Đồng một câu nói đem người tới đuổi đi.

Tiểu Đồng quá khứ luôn nịnh bợ Ngô Cẩm Lam, cũng không phải là vì tỉ muội thâm tình, chỉ là muốn đi theo Ngô Cẩm Lam có thể an ổn sống qua ngày, bây giờ. . . . . . Nàng nghe nói Ngô Cẩm Lam bị hãm thân trong nhà chứa, nàng cho rằng do bọn họ hãm hại Thẩm Thanh Lạc thất bại, nên Cầu Thế Trinh đem Ngô Cẩm Lam bán vào kỹ viện .

“Cầu Gia chắc chắn sẽ không cần Lam tỷ nữa rồi, trước nói mua cho nàng một viện còn cho thêm một ngàn lượng bạc, đoán chừng cũng sẽ không cho thêm rồi. . . . . .” Tiểu Đồng càng không ngừng từ Ngô Cẩm Lam được voi đòi tiên, hôm nay không làm được chánh thất của Cầu Thế Trinh thì biệt viện này cùng một ngàn lượng bạc cũng bay mất rồi.

Tiểu Đồng lấy ra túi đồ trang sức Ngô Cẩm Lam đã đưa, giá trị ước chừng sáu trăm lượng bạc. Chuộc thân muốn năm trăm lượng, vậy chỉ còn sót lại có một trăm lượng bạc, về sau làm sao mà sống? Ngô Cẩm Lam có thể gả cho Nhan Tử Khải, nhưng nàng thì làm thế nào? Gia cảnh Nhan Tử Khải cũng chả khá khẩm gì, mình đi theo bọn họ, cuộc sống kia. . . . . .

Tiểu Đồng ở Cầu phủ hàng ngày cũng được ăn sung mặc sướng, bây giờ cũng không chịu khổ được

Tiểu Đồng tính toán mang theo đồ trang sức của Ngô Cẩm Lam trộm đi, nàng tính toán mang đi bán, rồi tìm một người thành thật gả cho hắn, có chút bạc này, so với làm nô tì còn hơn nhiều.

Tiểu Đồng mang theo bọc quần áo sau khi ra cửa lại lui trở về, Cầu Thế Trinh đem nàng cùng Ngô Cẩm Lam chuộc từ Hương Lâu về, để cho nàng ký khế ước bán thân, nàng bây giờ là nô tài Cầu phủ, nếu tự tiện rời đi, Cầu phủ báo quan phủ, bị bắt trở về, tội trốn nô sẽ bị bán vào kỹ viện, kết quả thảm hại hơn.

Tiểu Đồng bán trang sức đổi thành ngân phiếu giấu đi, trở về Cừu phủ cầu xin Lý thị khai ân miễn bạc chuộc thân cho nàng rời phủ.

Gia đình giàu có cũng không tiếc ít bạc chuộc thân của một nha hoàn, nhưng Lý thị cẩn thận thành quen, Tần Minh Trí ngày này đi ra ngoài làm việc không có ở trong phủ, nàng không dám làm chủ, lại đi tìm Thẩm Thanh Lạc xin ý kiến.

“Không được, Cấm di nương tung tích không rõ, nàng lại là nha hoàn thân cận của nàng ta.” Thẩm Thanh Lạc quả quyết cự tuyệt, chân mày nhíu lại, ngừng một hồi nói: “Đừng cho nàng trở về chỗ tòa nhà kia nữa, giam lại, trông coi cẩn thận, chờ gia sau khi trở lại sẽ quyết định.”

**

Hậu viện Hạnh Hoa viện có bốn gian phòng cũ đã bị hư hại bẩn thiủ, những phòng này là dùng để chứa những cô nương không chịu nghe lời, cũng có lúc chứa những cô nương bị bệnh nặng chỉ còn lại nửa mạng sống .

Nhan Tử Khải run rẩy đẩy hai cánh cửa phòng trước mặt đã rách nát không chịu nổi ra, hai cánh cửa liền lảo đảo rung dữ dội, tựa hồ tùy thời sẽ rơi xuống, mùi mục nát cùng bụi bậm đập vào mặt, Nhan Tử Khải không nhịn được hắt hơi một cái.

Thấy rõ ràng người nằm gian trên mặt đất trong phòng thì da đầu Nhan Tử Khải một hồi tê dại.

Trên đất người nọ tóc xõa loạn giống như ma, mặt dính đầy bụi bặm, đôi môi cháy khô, hai mắt nhắm nghiền, giống như người chết không có sức sống. Phía dưới váy máu mủ nhuộm dần, bốc ra mùi hôi thối, còn có một con ấu trùng to bằng một móng tay từ trong đó chui ra.

Nhan Tử Khải cảm thấy khó thở, giữa ngực và bụng một cỗ chua xót dâng trào, như muốn nôn mửa, xoay người hướng ngoài cửa chạy trốn.

Tiếng bước chân dồn dập hốt hoảng khiển Ngô Cẩm Lam đang hôn mê kéo tỉnh.

“Tử Khải, là chàng sao? Tử Khải. . . . . .”

Hơi thở mong manh gọi bước chân của Nhan Tử khải kéo lại, Nhan Tử Khải cố gắng kéo bước chận nặng trình trịch quay lại.

“Cấm Lam, Cầu Thế Trinh không phải rất thích nàng sao? Tại sao lại thành như vậy?” Nhan Tử Khải từ xa đứng nhìn, hắn không dám đi về phía trước, đứng xa như vậy, hắn cũng cảm thấy quanh thân ngứa ngáy, tựa hồ có một con ấu trùng mập phì đang hướng trên người hắn bò tới.

Ngô Cẩm Lam mở mắt mờ mịt thấy hắn, thấy ánh mắt hắn kinh sợ, trái tim một hồi đau nhói, trước kia Nhan Tử Khải đều có thể một mực cẩn thận từng chút lấy lòng nàng. Ngô Cẩm Lam miễn cưỡng nuốt xuống oán khí, dịu dàng nói: “Tử Khải, ta hôm nay bị bệnh, chỉ cần một trăm lượng chuộc thân bạc, chàng đem ta chuộc đi ra ngoài đi, về sau ta làm trâu làm ngựa báo đáp cho chàng.”

“Ta. . . . . .” Nhan Tử Khải như bị làm khó chà xát tay, ngập ngừng nửa ngày nói: “Ta mấy ngày trước đã thành thân rồi, bạc để dành cũng đã xài hết rồi, nếu không, ta đi tìm Cầu gia cầu cạnh, để cho hắn đem nàng chuộc về.”

Cầu Thế Trinh khẳng định phát hiện nàng hãm hại Thẩm Thanh Lạc rồi, hắn bán nàng vào kỹ viện, làm sao có khả năng chuộc nàng nữa?

Nghĩ đến Nhan Tử Khải luôn mồn nói yêu nàng, vậy mà một tháng không thấy hắn đã kết hôn, Tiểu Đồng từng tiếng một gọi Lam tỷ, biết tin cũng không tới chuộc nàng, Ngô Cẩm Lam hận đến rất muốn tức miệng mắng to. Nhưng! Nhan Tử Khải là một cây cỏ cứu mạng cuối cùng của nàng, nếu đuổi Nhan Tử Khải đi, nàng chỉ có thể đợi bệnh nặng bỏ mình. Nàng buông tha thể diện cầu xin Xuân mẹ (chủ chứa) thông báo cho Nhan Tử Khải, không thể nào cho Nhan Tử khải cứ như vậy bỏ lại nàng.

Ngô Cẩm Lam ý định đi lòng vòng, khóc không ra tiếng: “Tử Khải, chàng hãy đi nói với Xuân mẹ, chàng chẩn mạch cho ta, phát hiện ta không cứu sống được nữa, chàng không có ý định chuộc người nữa, nguyện trả mười lượng bạc, làm chi phí nhặt xác, dẫn ta đi, có thể hay không?”

Mười lượng bạc trên người Nhan Tử Khải có thì có, chỉ là, nếu Xuân mẹ đáp ứng, hắn cũng không tìm được nơi an trí cho Ngô Cẩm Lam.

Ngô Cẩm Lam nhìn ra Nhan Tử Khải lo lắng, ở trong lòng đem Nhan Tử Khải róc xương lóc thịt ngàn vạn lần, trên mặt lại cười nói: “Chàng đã thành thân rồi, sau khi rời khỏi đây ta không thể đi làm phiền chàng nữa, chàng đem ta đưa đến trong ngõ nhỏ Đông Lý là được.”

Ngõ nhỏ Đông Lý chính là biệt viện mà Cầu Thế Trinh mua của Hạ Xuân trước kia, Ngô Cẩm Lam còn đang suy nghĩ sau khi trở về, đem đồ trang sức nàng đưa cho Tiểu Đồng lấy trở về, sẽ đem Tiểu Đồng kia hành hạ một trận.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN