Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
Chương 246: Phiên ngoại [12] Làm phụ hoàng thật không dễ(Nhị)
Lạc Dật quay về rồi ! Y Y bước nhanh tới , nhíu đôi lông mày lại rồi
tự động đỡ cái sọt trên vai hắn xuống, nhìn bên trong đựng đầy ắp dược
thảo quý hiếm.
“Đại cha nuôi!” Tiểu Ngư nhi thấy mẫu thân không nhéo mình nữa liền
nhảy vào lòng Lạc Dật, thân thiết ôm cổ hôn chụt một cái lên khuôn mặt
tuấn mỹ của hắn.
“Chậc, Chậc, chậc, nhìn đi kìa, nhi tử nhà ngươi vô cùng thân thiết
với đại cha nuôi a ” Mẫn Hách trêu tức Phù Vân Khâu Trạch, thích thú
nhìn gương mặt đang bừng bừng nổi giận của hắn.
Phù Vân Khâu Trạch nhếch môi, đôi mắt màu tím thoáng tản ra tia sáng ý vị , hắn cười lạnh.
“Đúng vậy, nhưng dù sao thì nó cũng là nhi tử của ta, còn ngươi cùng
lắm chỉ có thể làm nhị cha nuôi , muốn cười nhạo ta ư , ngươi xem lại
bản thân mình đi đã nhé.” Hắn vung tay áo, ngoảnh mặt nhìn sang nhi tử
bảo bối,ánh mắt đột nhiên nhu hòa như nước không có tý liên quan nào tới cái nhìn mỉa mai lạnh lùng vừa rồi,đúng là trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
Nói gì thì nói , bây giờ phải tạo ấn tượng tốt cho tiểu Ngư nhi cái
đã, nếu không, muốn dụ dỗ nó quay về hoàng cung sống e là rất khó.
Mẫn Hách tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, nheo mắt cười giễu một tiếng,
cố gắng đè nén lửa giận đang dâng lên trong lòng, hừ, dù sao để hắn xa Y Y 6 năm trời cũng đủ rồi, có làm nhị cha nuôi thì hắn vẫn là người ở
bên cạnh tiểu Ngư Nhi nhiều hơn!
Tại sao cứ chạm mặt nhau là bọn họ lại gây gổ thế nhỉ? Y Y bất đắc dĩ lắc đầu,nàng không thèm quan tâm tới bọn họ, ôm cái sọt đi đưa cho hiệu thuốc bắc.
“Đại cha nuôi, nương nói nửa tháng sau cha nuôi mới về cơ, tiểu Ngư
nhi nhớ cha nuôi muốn chết luôn ý.” Tiểu tử đáng yêu chu mỏ làm nũng, vô cùng ngọt ngào vuốt mông lão cha nuôi đáng kính.
“Ta cũng nhớ tiểu Ngư nhi lắm này, vì thế mới vội vàng trở về đây đấy chứ, cái trống lắc này cha nuôi mua tặng con , cầm lấy đi chơi đi.”
Liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh như tảng băng ngàn năm của Phù Vân Khâu Trạch, Lạc Dật âm thầm toát mồ hôi hột,phải nhanh chóng đuổi con cá bé nhỏ này ra ngoài mới được.Lạc Dật nghĩ thầm : trước đây dùng lệnh bài của tiên
đế để ngăn cản Phù Vân Khâu Trạch đến tìm Y Y , chắc chắn hắn đã ôm hận
với mình, giờ lại nhìn thấy cảnh nhi tử bảo bối quấn quýt bên mình ,
trời ạ , hắn không muốn giết mình mới là chuyện lạ nha.
Ho nhẹ một tiếng, Lạc Dật ngồi xuống ghế , rót chén trà uống mấy ngụm cho đỡ khát, hoàn toàn làm như không nhìn thấy những ai đang có mặt ở
đấy.
Hừ, hắn dám giả vờ không thấy mình ư? Khâu Trạch thù càng thêm thù, nhấc tay cướp tách trà trên tay Lạc Dật đặt mạnh xuống bàn.
Há há, vở kịch hay bắt đầu diễn rồi, đêm qua hắn còn nghĩ Lạc Dật
đoán được Khâu Trạch tới nên đã chuồn đi rồi, không ngờ hôm nay Lạc Dật
vẫn quay lại , là hắn đoán sai ư? Thôi thôi không sao hết , dù sao thì
hiện tại mới quan trọng và hiện tại là hai người bọn họ sắp gây gổ với
nhau .
Mẫn Hách tý tách ăn hạt dưa , đang định cười trộm liền bị hai người kia trừng mắt nhìn ,hắn đành xấu hổ cúi đầu nhịn cười.
Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai ngọc thụ lâm phong như thế này à ? Y Y đã từng nói, nếu như nàng xuyên đến triều đại khác thì diện mạo của
nàng với Lạc Dật được xếp vào hạng mục khá dễ nhìn, nghe cũng biết nàng
đang tự khen mình thôi. Đương nhiên, nàng cũng tự động bỏ bớt cái người
nào đó không cho thổi phồng.
“Khụ, hoàng thượng sáu năm không gặp, người có khỏe không? ” Hắn
không còn cách nào khác , cái tên thối tha kia đang cắm gằm mặt ăn hạt
dưa rồi , dù sao thì người quắp Y Y chạy trốn 6 năm cũng là Lạc Dật hắn
nha.
“Khỏe hay không , với tài tiên đoán như thần của ngươi chắc chắn phải biết rõ ràng chứ? Hôm nay ta đến đây làm gì có lẽ ngươi cũng đoán ra
được nhỉ,sao nào ,ngươi không chạy nữa ư? À , phải nói là không mang Y Y và tiểu Ngư nhi đi trốn nữa hả? Nhanh hơn một chút là trẫm đã không thể tìm thấy các ngươi rồi! ” Tách trà trong tay Phù Vân Khâu Trạch bị nắm
quá chặt bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt.
Lạc Dật nhíu mày, cúi đầu nhẹ nhàng thổi vào cái tách trà làm nó biến mất trong không gian , chỉ để lai một nhúm bột trắng trên mặt bàn.
Xem ra, hắn không ra tay với mình đã là cực lực kiềm chế rồi. Lạc Dật đảo mắt liếc nhìn hai nắm đấm run bần bật của Phù Vân Khâu Trạch , trên gương mặt của vị hoàng đế trẻ tuổi lúc này nổi đầy gân xanh .
“Đó là lệnh bài thái hoàng thái hậu ban cho ta, hoàng thượng nếu bất
mãn thì đừng nghe lệnh là được , ta đâu có ép buộc ngươi a .” Cho nên,
nói tóm lại mọi chuyện ân oán không liên quan gì đến Lạc Dật hắn.
“Lạc Dật, ngươi biết rõ trẫm không thể chống lại mệnh lệnh của hoàng
thái hậu, hơn nữa,… hơn nữa nếu không phải do ngươi bảo vệ Lạc Tang
quốc, chỉ sợ giang sơn đã đổi chủ rồi ” Nói đến đây,Phù Vân Khâu Trạch
không quên liếc nhìn người nào đó đang chột dạ cắm cúi ăn hạt dưa “Nhưng ngươi cũng nên thông cảm cho ta, ta vô cùng lo lắng Y Y sẽ gặp điều gì
bất trắc ở bên ngoài, dù sao thì ở đây không thể so với trong cung được, bằng không, ta đâu liều mạng thống trị giang sơn để cho con dân no ấm,
cuộc sống đầy đủ, chí ít thì cũng giúp nàng có một cuộc sống yên bình ở
dân gian.” Nắm tay của hắn chậm rãi thả lỏng, hắn không chú ý tới có một bóng dáng nhỏ bé đứng trốn trong góc nghe lén giờ phút này hoàn toàn đờ đẫn.
Đúng thế, hắn không phân biệt ngày đêm , điên cuồng lao vào giải
quyết chính sự , tất cả chỉ vì nàng , vậy mà đau khổ chua xót trong sáu
năm qua chỉ có mình hắn nếm .
“Nếu không thông cảm với hoàng thượng thì e rằng hôm nay ta đã dẫn nàng cao chạy xa bay rồi” Lạc Dật từ từ lên tiếng.
“Dù thế nào thì ta vẫn chỉ có thể làm ca ca của nàng…” Thấy nàng lăng lăng nhìn mình,sau đó mắt hạnh lại dời đi chăm chú nhìn Phù Vân Khâu
Trạch,hắn(là Lạc Dật nhé) bất đắc dĩ lắc đầu, mọi chuyện không thể cưỡng cầu , nhất là chuyện tình cảm,hắn thua rồi!
Lần đầu tiên trông thấy tia sáng tự tin trong mắt Lạc Dật vụt tắt,
Phù Vân Khâu Trạch cúi đầu ngắm nhìn cánh hoa thiên âm phiêu phiêu trên
chiếc giày của mình, sáu năm trôi qua, chỉ có nó vẫn giữ nguyên như thuở ban đầu,nó bay xuống vòng đi vòng lại trên không trung rồi hạ cánh êm
đềm, còn đối với bọn họ , tất cả những gì xảy ra trong quá khứ hiện tại nhẹ nhàng như đám mây bồng bềnh trôi về phía chân trời kia rồi.
“Ta tha thứ cho ngươi về chuyện dùng lệnh bài chia cắt ta và Y Y tận
sáu năm , tuy nhiên … ” Nói xong, hắn chỉ vào cái người đang cắn hạt dưa ” Tại sao hắn lại âm thầm phái binh ngăn trở ta? “
“Khụ khụ, ” Người nào đó lập tức bị sặc hạt dưa, cuống quít uống một
ngụm nước cho xuôi cổ họng rồi gượng cười “Nàng suýt trở thành vương phi của ta, tặng cho ngươi mà ta vui vẻ chịu để yên á? Nếu không làm thế ,
ta đây sao có thể chiêm ngưỡng được tình cảm mãnh liệt của ngươi a? Dù
sao thì bây giờ ta cũng yên tâm giao Y Y cho ngươi mà.” Dứt lời, hắn chỉ tay vào góc nơi Y Y đứng, đành phải lôi nàng ra làm bia đỡ đạn , tha
thứ cho ta nhé?
Y Y… tại sao nàng khóc? Khâu Trạch khó hiểu, nhìn nàng lao tới đánh
hắn và Mẫn Hách mỗi người một cái , vô cùng công bằng. _
“Hai người các ngươi là đồ bại hoại, hại ta cứ nghĩ rằng sáu năm sau hắn mới muốn tìm ta! Bại hoại! “
“Này này, tại sao chỉ đánh ta, Lạc Dật cũng có phần đấy nhé , ái ái…”
Phù Vân Khâu Trạch trừng mắt ,thì ra nàng không biết gì cả nên mới
chạy trốn hắn liên miên như vậy… Tầm mắt hắn dao động, quay đầu nhìn Lạc Dật liền thấy người này đang bưng một tách trà khác uống ngon lành tựa
như hắn không liên quan tới bất cứ chuyện gì đang diễn ra ở chung quanh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!