Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh


Chương 17


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Y Nhân nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Tân Từ.

Đó là một đêm trăng tròn, hắn vừa giết người, trên thân thể mùi máu tươi nồng đậm, sát khí cũng chưa kịp thu hồi. Hắn đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, trực tiếp xâm nhập vào trong tầm mắt Sở Y Nhân. Nàng bị ánh mắt âm độc của hắn đảo qua, chân nhuyễn té xuống đất, kinh ngạc nhìn hắn. Ánh trăng trên đỉnh đầu hắn sáng ngời, hắn híp lại con mắt, nở nụ cười.

Sở Y Nhân lại nhớ tới truyền thuyết người sói biến thân lúc trăng tròn. Đó cũng không phải là truyền thuyết, nam nhân trước mắt này, thực sự có thể đem nàng xé nát.

Hắn cúi người xuống, thì thào ở bên tai nàng như tình nhân thủ thỉ:

“Tiểu cừu non lạc đường?”

Về sau, hắn lại đuổi giết nguyên nữ chủ, đuổi giết Mạc Duật. Nàng chưa gọi hắn làm bất cứ chuyện gì, hắn đã sớm an bài thoả đáng, đem toàn bộ chướng ngại trước mắt dọn sạch. Ma Giáo bị diệt, hắn liền lưu lại bên người nàng mai danh ẩn tích. Người khác chỉ nghĩ hắn là nô bộc của nàng, vô thanh vô tức, không rời đi nàng nửa bước.

Hắn yêu thầm lặng như vậy, sâu nặng như vậy, cho nên nàng vẫn không hề cố kị lợi dụng hắn. Nhưng giờ phút này, nàng hối hận.

Sở Y Nhân từ trong hồi ức tỉnh lại, trái tim bang bang nhảy loạn. Nàng khống chế không được ánh mắt của mình, si ngốc dán vào trên mặt hắn. Tân Từ khẽ cười một tiếng, buông lỏng tay ra. Không có thân thể của hắn chống đỡ, Sở Y Nhân lập tức cả người như nhũn ra, ngã ngồi trên mặt đất. Nàng thở phì phò, nhưng ánh mắt vẫn không rời đi.

Tân Từ cúi xuống thắt lưng, bám vào bên tai nàng, khàn khàn nói:

“Nàng dâu tương lai của Phùng tướng, tại hôn lễ của mình cùng dã nam nhân……Ân?”

Sở Y Nhân mở to hai mắt, nước mắt trong suốt ngưng đọng trên khóe mắt:

“……Không, không cần.”

Tân Từ híp mắt, sau đó một tay nâng lên cằm của nàng, rất nhanh hôn lên đôi môi nàng, không chút để ý tới việc nàng kháng cự, triền miên cắn xé.

“Ngươi cho La Chi Hoán, cũng phải bồi thường ta!”

“……Đi…đi bên trong.”

Tân Từ ôm lấy Sở Y Nhân, thô lỗ đem nàng quăng tới trên giường. Trong chớp mắt, bọn họ đã tương đối trần trụi. Hắn căn bản không cho nàng thời gian thở dốc.

“Mở mắt ra!” Tân Từ vuốt ve mặt nàng, tăng thêm cử động.

Sở Y Nhân đau xót, hô lên một tiếng, vừa mở mắt liền lọt vào trong đôi mắt sâu thẳm của Tân Từ. Nam nhân này thị huyết, bạo ngược, hung tàn, cho dù yêu nàng như thế, cũng tuyệt đối không thương tiếc nàng, nhưng hiện tại bọn họ đang trong tư thế cực kỳ thân mật trước đây chưa từng có. Hai cỗ cảm xúc mâu thuẫn làm Sở Y Nhân dâng lên cảm giác thật đặc biệt.

“Không được cầm giữ, kêu ra ngoài!”

Thân thể của nàng sợ run, hô hấp dồn dập. Không được, nàng chịu không nổi tiết tấu của hắn.

“A–”

Nếu nói La Chi Hoán là ôn nhu triền miên, thì Tân Từ chính là thô bạo chiếm đoạt, nhưng vô luận là ai, nàng đều không thể dứt bỏ, không thể không thương. Bọn họ đều rất đặc biệt a!

Tân Từ xâm nhập vào thân thể của nàng, lôi kéo nàng vũ động. Nàng cảm giác như linh hồn của mình đã sắp xuất khiếu. Nàng biến thành đại dương, còn Tân Từ là một con thuyền lớn. Hắn không ngừng chuyển động, mà nàng đã chìm đắm trong sự nhộn nhạo của hắn……

“Thực ngoan, động một chút.”

Sở Y Nhân theo tiết tấu của hắn đong đưa thân thể mình. Nàng đã mệt muốn chết, nhưng tinh thần lại dị thường phấn chấn. Giữa bầu trời đêm tối đen, nàng giống như thấy được đốm sáng của khói lửa, oành một tiếng, sau động tác cuối cùng của Tân Từ, rốt cuộc nổ tung.

Tân Từ ôm lấy Sở Y Nhân đã sức cùng lực kiệt, đặt đầu của nàng tựa vào trên vai mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng. Sau khi thoả mãn, Tân Từ thập phần sảng khoái, hắn cúi đầu, như gần như xa hôn lên vành tai nàng, sau gáy nàng, bên tóc mai:

“Đây mới là tiểu cừu của ta.”

Hơi khôi phục được một chút sức lực, Sở Y Nhân ngẩng đầu, đôi mắt vừa được nước mắt rửa qua, điềm đạm đáng yêu nhìn Tân Từ. Nàng nghẹn ngào nói:

“A Từ, ngươi làm như vậy, ta phải tham dự hôn lễ thế nào đây?”

Tân Từ thay nàng lau đi nước mắt, tà mị cười:

“Ngươi xem, hiện tại ta là ai?”

Sở Y Nhân nhìn kỹ lại hắn, không khỏi kinh hãi:

“Phùng Tu! Ngươi……”

Tựa hồ nghĩ đến chuyện gì đáng sợ, nàng không thể tin nói:

“Ngươi đem hắn……Ngươi điên rồi! Ngươi có biết làm vậy rất nguy hiểm không? Cho dù Phùng Hằng yêu thương ta đến cỡ nào, cũng so ra kém nhi tử thân sinh của hắn. Nếu như bị phát hiện……”

Tân Từ cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải kia, duy trì cho đến khi sắc mặt nàng đỏ ửng, thở phì phò không thể lại mở miệng, hắn mới tự tin nói:

“Bị phát hiện thì thế nào? Thiên hạ này còn không có chuyện Tân Từ ta không dám làm.”

Khí phách bá đạo kia làm tình yêu của Sở Y Nhân trong nháy mắt tăng lên vài cấp bậc. Quả nhiên là nam nhân của nàng, có thêm hệ thống hỗ trợ, cái gì cũng không cần lo lắng. Thân là nữ nhân của một người kiêu hùng như vậy, nàng sao có thể giống như mấy nữ nhân khác chỉ biết khóc sướt mướt, nàng muốn thành trợ lực cho hắn!

Trông thấy ánh mắt Sở Y Nhân tràn ngập tình yêu cùng tín nhiệm, Tân Từ lại hôn nàng một chút:

“Ngươi trước ra ngoài chuẩn bị, chờ một chút ta liền xuất hiện.”

Sở Y Nhân lưu luyến rời đi, Tân Từ sờ soạng môi dưới, lãnh liệt cười:

“Hương vị không sai, đáng tiếc.”

******

Sở Y Nhân không vội vã đi đến đại sảnh. Hiện tại, cảm xúc của nàng dị thường hưng phấn.

Nàng thập phần khát vọng nhìn thấy Mạc Duật. Nói không nên lời là tâm tình gì, nàng chính là muốn để hắn nhìn thấy bộ dáng hạnh phúc này của mình. Nàng trang điểm lại lần nữa, điểm thêm một ít nước hoa làm mình tăng thêm mị lực, từ từ nhắm lại hai mắt, lộ ra một nụ cười mị hoặc chúng sinh. Mạc Duật, lần này ngươi nhất định sẽ thuộc về ta!

Thời gian ước hẹn Mạc Duật đã tới, Sở Y Nhân không sợ hắn cự tuyệt, bởi vì nàng có thứ mà hắn để ý.

Quả nhiên, hắn đến đây.

Trời quang trăng sáng, nam tử bước chậm mà đến, thân hình tuấn dật cao ngất, nhưng lại không thuộc về nàng. Vẻ mặt của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí làm cho Sở Y Nhân hoài nghi, nếu quá gần sát thân thể của hắn, có thể bị đóng băng hay không.

A, sẽ không, vì nàng đã từng hưởng qua.

Sở Y Nhân mỉm cười càng thêm mê người, càng thêm kiều mị, tuy nhiên, Mạc Duật không thể nhìn thấy.

Kỳ thật, ở đầu tiên gặp mặt, nàng liền yêu hắn. Nàng không hiểu, bọn họ đều yêu nàng khăng khăng một mực, vì sao chỉ có hắn đối với nàng một mực khinh thường? Hắn càng lạnh nhạt, nàng lại càng không thể buông tay. Có lẽ một ngày nào đó, nàng còn sẽ tình nguyện cùng hắn đồng quy vu tận. (*cùng chết*)

“Mạc công tử, ta có thể làm cho con mắt của ngươi hồi phục thị lực, ở lại bên người ta đi.” Sở Y Nhân ôn nhu nhìn hắn, chỉ có một mình nam nhân này, mới khiến nàng để lộ thật tình.

“Thứ kia đâu?”

“Mạc công tử, ta có thể giúp ngươi trùng kiến Ngạo Long Sơn Trang. Ngươi vẫn sẽ là trang chủ cao cao tại thượng, tùy tùng vô số. Thậm chí cho dù là giang hồ hay triều đình, chỉ cần ngươi muốn, ta đều có biện pháp giúp ngươi đạt tới. Vì sao ngươi cứ quật cường như vậy, không chịu đáp ứng ta?”

Mạc Duật trầm mặc không nói, Sở Y Nhân nghĩ hắn đã bắt đầu suy xét lời nói của nàng, trong lòng vui vẻ, ngoài miệng lại nhanh chóng nói:

“La Chi Hoán cùng Tân Từ ngươi cũng không cần lo lắng, bọn họ không phải đối thủ của ta. Chuyện trước kia là ta không đúng, ta sẽ hung hăng giáo huấn bọn họ, bồi thường cho ngươi.”

Sở Y Nhân thấy hắn vẫn thờ ơ, không khỏi có chút không kiên nhẫn:

“Chẳng lẽ ngươi luyến tiếc Tố Dĩ?”

Ngón tay Mạc Duật khẽ nhúc nhích. Sở Y Nhân hừ một tiếng, hung hăng nói:

“Nam nhân của ta không cho phép nhớ nhung nữ nhân khác, không cho phép! Nếu ngươi lại đi gặp nàng, ta sẽ giết nàng!”

Câu cuối cùng trong lời nói của Sở Y Nhân cơ hồ là thét chói tai, thanh âm bén nhọn, hoàn toàn không còn vẻ nhu nhược thường ngày. Lúc này, nàng thập phần điên cuồng. Đột nhiên, cổ của nàng bị nắm chặt.

Sở Y Nhân si ngốc nhìn Mạc Duật, nhúc nhích hai tay. Nhưng nàng chưa kịp có động tác, Mạc Duật đã lập tức thu hồi tay. Sở Y Nhân ngã ngồi xuống mặt đất, cái miệng nhỏ thở phì phò, đưa tay vuốt vuốt chỗ vừa bị đụng chạm sau gáy:

“Thật tốt quá, ngươi rốt cuộc chủ động chạm vào ta. Mạc Duật, ngươi không phải là lần đầu tiên nhìn thấy ta liền yêu ta, cầu mà không được mới từ yêu thành hận chứ……Là như thế đi, nhất định là như vậy, nhưng không sao, ngươi không cần ghen, về sau ta chỉ thuộc về một mình ngươi……”

Nữ nhân này điên rồi. Mạc Duật nhíu mày. Hắn biết không thể tìm được đáp án từ trên người nữ nhân này, cho nên hôm nay đến chủ yếu là để làm quen với địa hình Phùng Phủ, chờ thêm vài ngày bọn họ lơi lỏng đề phòng, hắn lại đến tìm. Hắn nghe được bên ngoài có dị động, nơi đây không thể ở lâu, đang muốn rời đi.

Sở Y Nhân đột nhiên nở nụ cười, càng cười càng điên cuồng.

“Ngươi tìm không thấy đâu, Mạc Duật, cả đời ngươi cũng sẽ không tìm được! Ta đã hủy nó, thứ cuối cùng mẫu thân ngươi để lại cho ngươi……”

“Đáng chết.”

Mạc Duật động thủ. Sở Y Nhân đột nhiên phun ra một búng máu thật lớn, kinh mạch bị phong bế. Nếu không được chữa trị ngay, thương thế càng lúc càng nặng, nàng chỉ có thể nằm ở trên giường làm một phế nhân. Sở Y Nhân gắt gao nhìn bóng dáng Mạc Duật rời đi, giống như nổi điên thì thào, tự lẩm bẩm:

“Mạc Duật, Mạc Duật, ngươi thật nham hiểm……Ta biết ngươi hận ta làm tổn thương thân thể của ngươi. Bất quá ta không sợ, ta có hệ thống, ngươi có làm ta bị thương nặng đến đâu, ta cũng sẽ không có việc gì…..”

Dứt lời, thân thể nàng lập tức được bao phủ trong một tầng hào quang màu vàng nhạt. Một lát sau, vết thương trên cơ thể đã dần dần lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được khép lại.

Cùng lúc đó, một đám quan binh xông vào phong tỏa sân viện – nơi ở của Sở Y Nhân, nhưng lúc tiến vào lại nhìn thấy nàng hộc máu hôn mê nằm trên mặt đất, sinh tử không rõ.

“Bắt giam vào đại lao, chờ tỉnh tái thẩm!”

— tiểu kịch trường —

Sở Y Nhân: “Mạc Duật thật sự là dễ xấu hổ, đánh là thương mắng là yêu. Hắn thật sự là yêu chết ta.”

Hệ thống: [Người chơi Sở Y Nhân đang trong trạng thái mất máu, có muốn từ bỏ trị liệu hay không?]

Tố Dĩ: “Mạc Duật, khẩu vị của ngươi thực nặng.”

Mạc Duật: “Không, ta chỉ ăn bánh bao.”

Tố Dĩ: “……Mạc Duật, khí chất cao quý lãnh diễm của ngươi đâu?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN