Vô Địch Thăng Cấp Vương - Chương 224: Bụi đất đầy đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Vô Địch Thăng Cấp Vương


Chương 224: Bụi đất đầy đầu


Sáu quang đoàn gần như đồng thời bị phá ra, sáu kiện linh bảo bên trong hóa thành một đạo bạch sắc lưu quang bay ra ngoài.

“Linh bảo có linh tính, muốn chạy thoát, mau chặn lại!”

Sau khi mất đi áp chế của quang đoàn, linh bảo như cá về biển rộng, hướng sáu hướng bay đi. 

Đại điện không phải là rất lớn, nhưng xung quanh lại có rất nhiều thông đạo, vạn nhất nó bay vào trong các thông đạo này, muốn đoạt linh bảo vào tay, nhất định là khó lại càng khó hơn.

“Đoạt đi!”

Hơn hai mươi người ở đây lập tức động, nhằm phía linh bảo mà bản thân chọn. 

Mục tiêu của Lâm Phi là linh bảo hình kiếm, vừa là đồ tốt lại vừa tay.

“Hợp tác quả nhiên là không đáng tin cậy.”

Vốn muốn để Ngô Pháp cùng ra tay, kết quả sau khi quang đoàn vỡ ra, hắn liền lao đến chỗ một kiện linh bảo hình thương, hiển nhiên đã đem ước định trước đó quên luôn rồi. 

“Như vậy cũng tốt, đến lúc đó đỡ lại xảy ra chuyện gì!”

Lâm Phi xoay người nhằm phía linh bảo hình kiếm. Cao thủ đuổi theo linh bảo hình kiếm tổng cộng có năm người, xem ra đều là cao thủ dùng kiếm.

Trong đó lợi hại nhất là một tên mập như một quả bóng tròn, từ chân nguyên ba động trên thân, có thể thấy tên mập này dĩ nhiên là một cường giả Huyền Sư đại viên mãn. 

Còn bốn võ giả khác, hai Huyền Sư hậu kỳ, hai Huyền Sư trung kỳ.

Đội hình cướp đoạt linh bảo như vậy, Lâm Phi muốn tranh đoạt có thể nói là đoạt thức ăn trước miệng cọp, khó lại càng khó hơn.

Đối mặt với đội hình như vậy, Lâm Phi cũng thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng chỉ trong chốc lát đã khôi phục bình thường. Từ khi mở ra đan Hồ, cường giả Huyền Sư đại viên mãn ở trong mắt người ngoài là tồn tại không thể chống lại, nhưng trong mắt hắn Huyền Sư đại viên mãn chưa từng đáng để hắn phải lưu tâm sợ hãi. 

Còn bốn võ giả kia thì lại càng không cần nói đến, Lâm Phi một chút ý sợ hãi cũng không có.

Sau khi khôi phục tâm thái, Lâm Phi mở Phong Chi Dực, tốc độ chợt đề thăng, hóa thành một đạo hắc ảnh, dĩ nhiên hơn hẳn tốc độ của năm người kia, đến gần linh bảo hình kiếm, đưa tay chụp vào linh bảo.

“Tiểu quỷ, muốn chết!” 

Xông lên đầu tiên chính là tên cường giả Huyền Sư đại viên mãn mập mạp kia. Nhìn thấy có người nhanh chân đến trước, phất tay chính là một kiếm chém tới, hiển nhiên muốn một kiếm giết chết tiểu tử này.

Thiên tử phát nộ, thây người nằm xuống trăm vạn dặm. Cường giả Huyền Sư phát nộ, từng giây từng phút đều có thể mất mạng.

Bốn người phía sau cũng không cam lòng, nhất là khi một tiểu tử mới là Huyền Giả đại viên mãn, vậy mà lại dám cướp đồ trước mặt bọn họ, đó không phải là rảnh rỗi không có việc gì làm nên tự đâm đầu vào chỗ chết sao. Bọn họ liên tục dùng chân nguyên công kích, hiện tại xử lý tiểu tử này đã rồi nói. 

“Thủy Hỏa Liên Hoa!”

Phía sau Lâm Phi bay ra mười đóa Thủy Hỏa Liên Hoa, tất cả đều to cỡ nắm tay, màu sắc rực rỡ như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

“Bạo!” 

“Bùm bùm bùm bùm!”

Mười đóa Thủy Hỏa Liên Hoa nổ tung như lựu đạn, khiến cho bọn họ bụi đất đầy mặt, luống cuống tay chân, nhưng dù sao bọn họ đều là Huyền Sư, uy lực Thủy Hỏa Liên Hoa không tệ cũng không đủ để ngăn bọn họ được.

“Tiểu tử, dám cướp đoạt linh bảo, lão tử muốn ngươi chết!” 

Người mập mạp đi đầu tiên y sam trên người cũng có chút tổn hại, có vẻ vô cùng chật vật. Ai mà biết được đột nhiên sẽ có thứ nổ như vậy chứ.

“Linh bảo có duyên với ta. Thứ này chính là của ta!”

Lâm Phi ngoài miệng chiếm ưu thế, tay vẫn không ngừng vũ động, lại phóng xuất ra Thủy Hỏa Liên Hoa, ngăn bọn họ lại nhân cơ hội cướp được linh bảo. 

Đây là cơ hội duy nhất của Lâm Phi.

Luận thực lực, Lâm Phi không phải là đối thủ của bọn họ, nhất là bọn họ còn có tới năm người. Bất luận kẻ nào đi lên, hắn đều khó chống đỡ được.

Nhưng Lâm Phi cũng không phải là không có ưu điểm, chỉ trong phương diện tốc độ, bất luận kẻ nào ở đây cũng đều kém hơn hắn một bậc. 

Thủy Hỏa Liên Hoa lại bạo tạc, lập tức kéo khoảng cách giữa bọn họ dài ra một khoảng chừng mười trượng, từ xa nhìn lại, bọn họ đã bị tụt lại phía sau một khoảng khá lớn.

“Qua đây!”

Lâm Phi chụp về phía trước một trảo, công kích chân nguyên rơi vào phía trên linh bảo, khiến nó lại bị bắn ngược ra, kéo dài khoảng cách. 

“Một kiện linh bảo mà thôi, tao cũng không tin không thu thập được mày!”

Linh bảo đang bay thẳng bỗng nhiên chuyển hướng, lao đến một thông đạo.

“Không tốt, linh bảo thấy thông đạo rồi, tuyệt đối không thể để nó vào bên trong được!” 

Trong lòng Lâm Phi trầm xuống, cắn răng một cái vận chuyển chân nguyên, gắng gượng đề cao tốc độ một bậc nữa, kéo khoảng cách với mấy người phía sau lên đến khoảng mười lăm trượng, về phần tiêu hao bao nhiêu chân nguyên, ngay cả chính hắn cũng không biết.

“Thủy Hỏa Liên Hoa!”

Linh bảo đang chạy thục mạng lập tức bị một đóa Thủy Hỏa Liên Hoa bao lại, phát sinh thanh âm đùng đùng đùng, Thủy Hỏa Liên Hoa dĩ nhiên lại vỡ tan. 

Trong mắt Lâm Phi lóe lên vẻ vui mừng: “Không hổ là linh bảo chi uy, dĩ nhiên có thể khiến cho Thủy Hỏa Liên Hoa mà Huyền Giả đại viên mãn cũng không thể phá vỡ, bị tan nát trong mấy hơi thở như vậy, hay lắm.”

Lâm Phi không dám lưỡng lự, một tay chụp vào linh bảo.

“Ông ông!” 

Tay trái vừa chộp vào trên linh bảo, lực phản chấn khủng khiếp truyền lại suýt chút nữa khiến hắn bắn ngược ra ngoài, Đan Hồ dậy sóng, chân nguyên hồn hậu phun trào, áp xuống linh bảo trường kiếm.

Lâm Phi cũng không ngờ tới, uy thế của linh bảo lại mạnh như vậy, nếu như không phải có đầy đủ chân nguyên trấn áp, một cái bắn ngược vừa rồi hắn sẽ mất đi cơ hội tốt nhất.

Lúc này, linh bảo cũng chưa chân chính tới tay, còn cần phải luyện hóa, mới có thể tính là của mình. 

Nhưng lúc này, căn bản không có thời gian cho Lâm Phi luyện hóa, nhất là khi năm cường giả Huyền Sư phía sau đều có dáng vẻ phẫn nộ như muốn ăn thịt người.

Một cái tiểu tử Huyền Giả đại viên mãn dĩ nhiên lại cướp được linh bảo từ trong tay bọn họ, thế có khác nào là tát một phát lên mặt bọn họ, để cho người người đều biết, bọn họ còn không bằng tiểu tử thối kia?

“Tiểu tử, lưu lại linh bảo rồi cút ngay!” 

“Leng keng!”

Trong hư không đột nhiên xuất hiện đạo kiếm mang ngang trời đâm tới, hướng thẳng đến người Lâm Phi, theo tiếng vỡ nát của hộ thân Thủy Hỏa Liên Hoa, Lâm Phi bay ngược ra ngoài.

“Hừ, chỉ có thực lực này mà cũng muốn cướp đoạt linh bảo, không biết sống chết.” Lý Dương vẻ mặt khinh thường, trong tay nắm hắc sắc huyền thiết trường thương mà đứng, thương mang kia đúng là từ chỗ hắn mà đâm ra, vốn hắn còn nghĩ một thương đó là đủ đâm chết tiểu tử kia rồi, không ngờ đóa liên hoa ngăn cản được. 

“Phụt!”

Lâm Phi phun ra một ngụm máu tươi, đứng lên vung tay một cái chính là một mảnh Thủy Hỏa Liên Hoa bay ra, đồng thời lao về thông đạo phía xa. Về phần linh bảo thì đang bị Lâm Phi gắt gao trấn áp.

Nắm giữ một Đan Hồ, chân nguyên hùng hậu cũng đủ trấn áp một kiện linh bảo. Lúc này Lâm Phi muốn chạy trốn, thật đúng là không có ai có thể ngăn lại. 

Linh bảo đã tới tay, đại điện lại quá nguy hiểm, Lâm Phi thà rằng vào thông đạo, nói không chừng còn có thể cắt đuôi mấy người phía sau, đến lúc thích hợp rồi luyện hóa linh bảo, đại bộ phận thực lực đã dùng để trấn áp linh bảo, lại muốn đối phó với một cường giả Huyền Sư, Lâm Phi cũng không có năng lực làm chuyện đó.

“Muốn chạy, lăn xuống đây cho ta.”

Trường thương của Lý Dương run lên, đâm ra một mảnh bạch mang chói mắt, phá tan toàn bộ Thủy Hỏa Liên Hoa không để sót một cái nào, sau đó trường thương lại đảo qua. 

“Thương Phá Cửu Thiên!”

Một hư ảnh hư ảnh vĩ đại hiện ra, gào thét một tiếng, sát khí lăng nhiên, đánh vào trên Thủy Hỏa Liên Hoa của Lâm Phi, Thủy Hỏa Liên Hoa lực phòng ngự cường hãn, dĩ nhiên rầm một tiếng đã bị phá, như một khối thủy tinh.

“Quá mạnh mẽ, một thương đã phá vỡ Thủy Hỏa Liên Hoa của ta!” 

Từ khi tu luyện Thủy Hỏa Liên Hoa, cho tới bây giờ không có ai có thể một thương phá vỡ phòng ngự của hắn. Vậy mà lúc này gặp một thanh niên Huyền Sư hậu giả, thực lực không ngờ lại cường hãn đến vậy.

Lý Dương cũng có vẻ ngoài ý muốn, vẫn chưa để ý gì: “Xem ngươi có thể chống đỡ bao nhiêu thương!”

Vù vù vù. 

Thương nhanh như tên bay, đâm thẳng đến phía sau lưng Lâm Phi, bốn người đuổi theo tới phía sau nhìn thấy vậy không khỏi hít một hơi khí lạnh, đều sinh ra hàn ý trong lòng, thương thế như vậy, bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ.

Bị một cường giả Huyền Sư hậu kỳ cướp đoạt, bọn họ có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng bị một tiểu tử Huyền Giả đại viên mãn cướp đoạt thì đương nhiên sẽ không vui, đây là chuyện liên quan đến mặt mũi.

“Rầm rầm rầm!” 

Ba đóa Thủy Hỏa Liên Hoa ứng tiếng bể nát. Lâm Phi kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra mấy ngụm máu tươi.

“Thực lực của Huyền Sư hậu kỳ quả nhiên vô cùng khủng bố.” Lâm Phi sầm mặt lại, đáy mắt hiện lên một đạo hàn quang.

“Ta cũng không phải dễ đối phó như vậy. Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người!” 

Lâm Phi là loại người quật cường điển hình, khẽ cắn môi, chuẩn bị liều mạng.

Thương pháp cao siêu, thực lực lại mạnh, ngộ nhỡ bị đuổi kịp, kết cục chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì, biện pháp duy nhất chính là ngăn cản bọn họ ở bên ngoài.

“Thủy Hỏa Liên Hoa!” 

Một đóa Thủy Hỏa Liên Hoa to hơn bất kỳ đóa nào trước đó, lớn chừng một trượng, chắn ngay phía trước bọn hắn.

“Hừ, lại muốn đem chiêu này ra, muốn chết!”

Lý Dương đâm ra một thương, lại nhìn thấy tiểu tử trước mặt quay đầu cười lạnh, bên tai truyền đến một câu nói “Bạo!”, thầm kêu không ổn, toàn thân bạo lui. 

“Tiểu tử chết tiệt này!”

Ùng ùng.

Thủy Hỏa Liên Hoa ầm ầm một tiếng nổ tung, chân nguyên cường đại bạo tạc, dấy lên khí lãng khổng lồ, hầu như muốn đem toàn bộ đại điện thổi bay, đánh bay Lý Dương ở gần nhất ra ngoài, mấy cường giả Huyền Sư còn lại thầm thấy may mắn, thật không ngờ tiểu tử kia lại hung tàn, dĩ nhiên chơi một chiêu như vậy. 

Góc đại điện phát sinh bạo tạc, các cường giả cướp đoạt linh bảo còn lại đều không ngoại lệ cảm giác được nguy hiểm to lớn.

“Đó không phải là Lý gia Lý Dương sao, sao lại bị đánh văng ra ngoài rồi!”

“Vừa rồi rốt cuộc là công kích gì vậy, khí tức thật khủng bố, cao thủ nào đánh ra vậy!” 

Mọi người đều trố mắt nhìn nhau, đồng thời trong lòng xuất hiện nguy cơ, danh khí Lý Dương không nhỏ, vậy mà cũng bị đánh bay ra ngoài, rốt cuộc đụng phải cao thủ gì.

Chỉ có Ngô Pháp thấy tất cả, không khỏi hít một hơi khí lạnh, vừa rồi tùy ý nhìn thoáng qua, sợ đến mức trán đẫm mồ hôi: “Thật là khủng khiếp, một chiêu vừa rồi của Lâm Phi, không kém Huyền Sư tự bạo là bao, không biết đã chết chưa!”

Vụ nổ vừa rồi, mặc dù là Ngô Pháp trong lòng cũng cảm thấy lạnh cả người, nếu như không cẩn thận, Huyền Sư hậu kỳ như hắn cũng sẽ lật thuyền trong mương. 

Lý Dương một thân chật vật từ trong phế tích đại điện bò ra ngoài, bộ dạng vốn dĩ hăng hái sớm đã không còn tồn tại, trở thành bộ dạng như ăn mày, làm người ta khó có thể tưởng tượng ra vị này chính là Lý gia Lý Dương.

“Huyền Thiết Thương của ta!”

Thanh âm nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng Lý Dương truyền ra, có vẻ vô cùng tức giận. 

Mặc dù đây là một linh bảo hạ phẩm, đây cũng là lý do mỗi một thương của Lý Dương, Thủy Hỏa Liên Hoa của Lâm Phi đều không thể ngăn cản, nhưng sau vụ nổ vừa rồi, màu sắc của Huyền Thiết Thương đã ảm đạm đi rất nhiều, uy lực cũng mất đi không ít.

Lý Dương như vậy vẫn coi là tốt, mấy người phía sau dưới vụ nổ của Thủy Hỏa Liên Hoa, mỗi người đều thụ thương không nhẹ.

Một tiểu tử Huyền Giả đại viên mãn, lại khiến bọn họ bụi đất đầy đầu, đúng là chuyện trước nay chưa từng xảy ra. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN