[Đồng Nhân Titanic] Lạc Vào Thế Giới Titanic - Chương 8: Cũng bị ăn?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


[Đồng Nhân Titanic] Lạc Vào Thế Giới Titanic


Chương 8: Cũng bị ăn?


Lúc mới nghe Raveyan báo có một tên đứng ở cửa nhà ăn hỏi thăm tin tức của Rose, sau đó tên đó lén chạy đến phòng ở khoang hạng nhất, Charles vừa lo lắng vừa vội vàng chạy về. Điều khiến hắn giận là tên nhóc kia dám dụ dỗ Rose, nếu không phải sợ dọa cô sợ thì hắn đã đấm tên này mấy đấm rồi.

Jack nghe thấy tiếng nói, xoay người lại thì thấy khuôn mặt tức giận của Charles, cậu ta không biết phải làm thế nào. Tuy rằng cậu ta tự nhận ngoài mặt tiền bạc thì mình chả thua gì tên Charles này nhưng dù sao Charles cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa củ Rose. Quan trọng hơn, lúc này Rose hoàn toàn phủ nhận tình cảm của cậu ta và cô ấy. Bởi thế, việc tình cảm đôi bên của cậu ta và Rose đã trở thành tình cảm đơn phương một bên của cậu ta.

“Chào ngài Hockley…” Đội tuần tra khoang hạng nhất nhận được tin thì vội chạy đến đây, lúc thấy Charles thì họ vội vàng chào hỏi.

“Đây là cách làm việc của các vị? Sao lại có thể để cho một con gián tự tiện chạy đến đây? Nếu như cậu ta dọa vị hôn thê của tôi thì các vị sẽ phụ trách chịu trách nhiệm sao? Tôi sẽ kiến nghị với thuyền trưởng về việc làm việc không có trách nhiệm của các vị” Charles không dám nổi giận với Jack, sợ Rose sẽ bắn ngược lại như trước kia. Thấy có một đội tuần tra đi tới, hắn phát tiết cơn giận lên họ.

“Vâng, là lỗi của chúng tôi, sẽ không xảy ra chuyện này lần nữa, xin ngài yên tâm” Đội tuần tra quấn quýt nhận sai, trong mắt quý tộc, bọn họ luôn là người sai chứ đừng nói lần này bọn họ làm việc thiếu trách nhiệm. Hai người hận Jack vô cùng, sao cái tên đen đủi này lại chạy đến khoang hạng nhất cơ chứ?

“Thất thần làm gì? Hai vị còn muốn tôi tự đuổi hắn ra sao? Nhớ là không phải ai cũng được vào khoang hạng nhất” Charles rống to một tiếng, hai người vội vàng túm Jack ra ngoài, họ không quên bịt miệng cậu ta lại.

Lúc bóng lưng của Jack gần như biến mất, ánh mắt của Charles xuất hiện chút sát khí rồi biến mất, có lẽ lúc lên bờ, hắn nên ‘chăm sóc’ tên này một chút mới được.

Rose lạnh lùng đứng tại chỗ, im lặng nhìn mọi chuyện xảy ra, không phải cô giận hay gì mà cô đang lo lắng. Nếu giờ cô nói chuyện với Charles thì hắn sẽ cho rằng cô chột dạ, nhưng nếu biểu hiện tức giận hay kinh ngạc thì quá giả tạo. Dù sao hôm qua ‘cô’ đã khiêu vũ với Jack, cho nên đành phải xem thái độ của Charles sao rồi tính tiếp.

“Rose thân yêu, em không có chuyện gì chứ?” Charles đang nghĩ đến chuyện khác, lúc nãy hắn cũng thấy được thái độ kiên quyết của Rose. Từ đầu đến cuối đều do tên Jack kia dây dưa với Rose nên hắn cho rằng cô đang rất khó chịu vì điều đó.

“Không có chuyện gì, em có chút mệt thôi” Vẻ mặt của Rose có chút mệt mỏi, cô dùng ngón tay đè lên trán rồi trả lời.

“Bảo bối đáng thương, anh muốn em có thể được nghỉ ngơi thật tốt, kết quả lại đụng tới một kẻ điên như tên lúc nãy, trình độ quản lý của con tàu này còn thiếu chuyên nghiệp, canh gác cũng lỏng lẽo” Nói xong, Charles đỡ Rose về phòng.

“Thật ra em không nghĩ đến lại xảy ra chuyện thế này. Anh ta đã cứu em, em cho rằng anh ta sẽ là một người bạn tốt” Ánh mắt và giọng nói của Rose có chút buồn phiền nhưng trong lòng lại cảm thán: Đàn ông ở nơi này thật rộng lượng.

“Cô bé ngốc, em ngây thơ lại dễ tin người khác, những người này như ong tìm mật, cả ngày chỉ suy nghĩ cách không làm mà hưởng, gặp người xinh đẹp như em thì càng không có suy nghĩ gì tốt đẹp” Charles thấy Rose hiểu chuyện thì vội vàng bôi đen Jack với cô.

“Ý anh là em vừa ngốc vừa dễ lừa sao?” Rose bĩu môi nói rồi quay đầu trừng mắt với Charles, ý bảo: Anh mà nói xấu em nữa thì cứ chuẩn bị đó!!!

“Sao thế được chứ? Rose của chúng ta rất thông minh, lại là học sinh ưu tú trong trường đại học nữa mà. Nhưng những người xung quanh em lại không tốt như em nghĩ, hơn nữa, em chưa từng tiếp xúc với người như tên lúc nãy quá nhiều nên không biết tính cách của bọn họ, cho nên lúc này em hãy rút kinh nghiệm, tránh xa đám người đó một chút” Charles vừa dỗ Rose vừa đạp cho Jack một cái.

Rose nghe Charles nói vậy thì gật đầu. Cô cảm thấy vừa lòng khi Charles luôn đả kích tình địch của mình, dĩ nhiên, chồng của cô không thể là một tên ngu xuẩn không đầu óc. Thực tế khác với tiểu thuyết nhiều lắm, thực tế là kiểu mày không giết được kẻ thù của mày thì nó sẽ giết mày, quy luật của thực tế nó đơn giản như thế đó.

“Bữa tiệc đã kết thúc rồi sao?” Rose thấy Charles ngồi xuống cạnh mình mà không rời khỏi thì mở miệng hỏi.

“Kết thúc từ sớm, với lại cũng chẳng có gì thú em, hơn nữa em đang mệt, anh lại muốn ở cạnh em, cũng may em chưa ngủ, anh chỉ sợ mình sẽ đánh thức em dậy” Charles nới cà vạt, chuẩn bị đi tắm.

Rose không biết nói gì khi nghe Charles nói thế, cô thật sự muốn nói với hắn một câu: Nếu anh không muốn đánh thức em dậy thì cứ việc đi ngủ phòng khác là được. Nhưng cô cảm thấy câu nói này của mình rất dễ bị đánh đòn nên chỉ có thể cười giả lả với Charles.

Lúc đầu óc Rose đang bay bổng trên trời thì cửa phòng tắm mở ra, cả người Charles chỉ có cái quần đùi trắng, tay cầm một cái khăn lông lau tóc.

Rose cứng người.

Đàn ông khỏa thân? Chuyện này quá mức kích thích rồi. Ngày hôm qua cả hai người ngủ trên một giường, nhưng dù sao cũng mặc quần áo ngủ, nhưng sao hôm nay lại khỏa thân chứ? Trưởng công chúa của chúng ta rất tôn quý, trước giờ cô chưa từng thấy thân thể của người khác, nữ còn không có chứ đừng bảo là của đàn ông. Trước ngày thành thân cô chỉ mới xem một quyển đông cung đồ, hiểu được chuyện vợ chồng lúc động phòng là thế nào mà thôi. Lần này nhìn thấy nguyên một tên đàn ông không mặc quần áo khiến tim cô gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Bảo bối, em sao thế? Sao mặt em lại hồng vậy?” Charles tính bảo Rose đi tắm rửa thì thấy cô đỏ mặt, hắn vội vàng đi đến xem.

Trời ạ, ngực của đàn ông đang tới gần cô, nó gần tới mức tóc gáy cô dựng ngược lên, nước từ mái tóc của hắn chảy xuống, chảy từ cổ xuống ngực, sau đó nó tiếp tục chảy xuống nữa… Rose cảm thấy chuyện này rất kích thích, cô phải nhẫn nại lắm mới không gào lên. Mà người đàn ông đang khiêu chiến sức chịu đựng của cô lại không biết điều đó, hắn còn vuốt mặt cô nữa.

“Charles, em…em không sao…” Lời nói của Rose đứt quãng, ánh mắt liếc ngang liếc dọc nhưng không dám nhìn vào hắn.

Lúc đầu Charles cho rằng cô bị gì, nhưng khi thấy ánh mắt tránh né và sự xấu hổ của Rose thì hắn biết cô đang nghĩ gì. Hắn vui vẻ vô cùng. Charles ngồi xổm trước mặt cô, hai tay hắn ôm lấy hông cô, kéo Rose đến sát mình hơn.

“Em không sao thật chứ?” Hắn cúi đầu nói với giọng nói trầm thấp đầy dụ hoặc.

“Không…thật…sự… không có chuyện..gì… em… muốn đi tắ, đúng… em muốn đi tắm…” Rose thấy Charles càng tới gần thì càng nói lắp.

Rose như thế này làm Charles không thể nhịn được mà hôn cô.

Rose bị người đang khỏa thân trước mắt làm cho hoảng hốt choáng váng thì cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Đôi môi nóng bỏng chả Charles chạm vào môi cô, đôi môi mềm mại bị anh hút, lúc cô cảm giác hơi đau đớn thì một cái lưỡi trơn ẩm ướt trượt vào khớp hàm của cô, sau đó nó luồn vào miệng. Cô cảm nhận được mùi vị nam tính ở trong khoang miệng mình, mùi khói thuốc nhàn nhạt, đôi môi mềm dẻo nhưng cực kỳ nam tính đang tuần tra lãnh địa của mình.

Rose bị hôn đến nhũn người ra, trong lòng xấu hổ, cô cố gắng nói mấy lời cuối cùng “Charles, em… chưa tắm…”

“Bảo bối, ngoan nào, đợi lát nữa chúng ta cùng tắm với nhau. Anh sẽ tắm cho em” Nói xong, anh đứng thẳng người, sau đó bế cô đi đến bên giường, hai người cùng ngã vào giữa giường mềm mại. Charles nghiêng người, hắn chồm lên người của Rose, môi cô bị hắn hôn đến đỏ mọng ướt át.

Rose dùng tay đẩy người đàn ông ở trên người theo bản năng, nhưng khi tay cô đụng đến da thịt nóng bỏng của hắn thì cơ thể cô lại càng mềm ra, chỉ có thể bị động chấp nhận sự nhiệt tình của hắn.

Cái gì? Mọi người bảo sao cô không phản kháng ấy hả? Làm ơn đi, trong ý thức của cô, điều này giống như người chồng sủng ái cô vợ thôi, giống như lúc phụ hoàng thị tẩm phi tử ấy, người nào không biểu hiện cảm ơn, vẻ mặt vui vẻ cơ chứ? Cô không tin đám phi tử kia vui vẻ vì có thể đắp chăn bông nói chuyện thuần khiết với hoàng thượng. Lúc trước ma ma dạy cô có nói, đàn ông rất coi trọng chuyện này nên lúc đó cô phải làm như thế như thế và như thế… Nếu như hai người không phải vợ chồng chính thức thì cô sẽ giữ gìn thần thể đến đêm tân hôn, nhưng lúc này hai người đã là vợ chồng chính thức trên giấy tờ, cô phản kháng sẽ khiến Charles nghĩ là cô bất mãn về hắn, nên cô không có ý định phản kháng gì. Lúc này cô bị động như thế cũng có chút ngại ngùng, mọi người nên biết là cô chỉ là một cô gái có nội tâm trong sáng thôi!!!!

Tâm trạng của Charles rất tốt, hắn cảm nhận được mình sắp có một đêm tuyệt vời. Đêm nay Rose lộ vẻ mặt thẹn thùng với hắn khi hai người chuẩn bị làm chuyện đó chứ không lạnh lùng và cả người đầy kháng cự như trước. Nhìn da thịt đỏ hồng của Rose, nghĩ đến thân thể ẩn dưới lớp quần áo kia chắc chắn cũng đỏ hồng xinh đẹp như thế, điều này làm cho hắn vô cùng hưng phấn. Môi của hắn càng thêm càn rỡ, hôn lên môi cô, bàn tay hắn cũng dần dần sờ soạng về phía mềm mại nào đó…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN