Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
Chương 196: Ai là chủ mưu
Edit: susublue
“Làm càn, dám ám sát Hoàng tử của trẫm ngay dưới chân Thiên tử, trẫm nhất định phải tra rõ xem rốt cục là người nào làm?” Triệu Tử Tu vốn tưởng chuyện mình bị ám sát sẽ trôi qua như vậy, nhưng cuối cùng chuyện này vẫn truyền đến tai Hoàng đế, khiến Hoàng đế tức giận không thôi.
Hắn luôn cho rằng Triệu Tử Tu vẫn luôn trong phạm vi bảo vệ của mình, chưa từng nghĩ là đứa bé này vẫn bị đuổi giết dưới mắt mình, lại còn huy động nhiều người đuổi giết như vậy.
“Phụ hoàng bớt giận, bây giờ chuyện này còn chưa tra được chân tướng, nhưng có thể xác định hiện tại Hoàng đệ không hề gặp nguy hiểm.” Giờ phút này Triệu Tử Hằng vội vàng đứng ra trấn an Hoàng đế.
“Hằng nhi, ngươi nói xem trên đời này ai hận Tu nhi nhất, hận đến mức muốn giết hắn?” Nhìn thấy Triệu Tử Hằng thật sự lo lắng cho Triệu Tử Tu, Hoàng đế lại cảm thấy kỳ quái, tại sao bây giờ hắn lại quan tâm tới đệ đệ của mình.
“Phụ hoàng, con hổ thẹn, con cũng không biết hiện tại ai có thành kiến với Hoàng đệ, có lẽ Hoàng đệ đã chọc giận người nào đó chăng?” Bề ngoài thì Triệu Tử Hằng nói như rất quan tâm Triệu Tử Tu, nhưng lọt vào tai Hoàng đế lại rất chói tai.
“Thái tử, sao ta nghe như ngươi có hàm ý khác vậy, nếu ngươi có gì muốn nói với phụ hoàng thì cứ nói thẳng đi, không cần giấu ở trong lòng, nếu không có một số người lại oán trách trẫm bất công, ngay cả nói cũng không cho ngươi nói.” Triệu Thiên Dương cảm thấy Triệu Tử Hằng nói chuyện quá kỳ quái.
“Phụ hoàng, ta không có ý khác, ta cũng hi vọng hoàng đệ có thể sống tốt, sao nhi thần có thể trách phụ hoàng được.” Tuy rằng ngoài miệng thì nói không có ý gì nhưng hiện tại Triệu Tử Hằng đã sớm hận Triệu Tử Tu thấu xương rồi, cái tên đáng chết này, vì sao cùng là hoàng tử mà hắn lại được sủng ái như vậy.
“Vậy ngươi giúp trẫm phân tích thử coi ai có khả năng đuổi giết Tu nhi nhất, bình thường hắn đều ở trong Kinh thành, rất ít đi ra ngoài, hơn nữa lần ám sát này cũng không phải bình thường, thích khách rất nhiều, hơn nữa lại còn được huấn luyện.” Triệu Thiên Dương nghe nói võ công thích khách không cao nhưng lại rất đông thì trong lòng có chút kinh ngạc.
Đó là loại tổ chức gì, sao lại có nhiều người tình nguyện nhận tiền đi chết như vậy, lúc nghe mật thám hồi báo là võ công thích khách không cao nhưng lại có thể tới gần trong khi ngay cả ám vệ của Lệ Vương cũng không phát hiện ra, hơn nữa lúc tiến hành ám sát thì thật sự giống như đã có âm mưu từ trước rồi.
“Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần không hề biết gì về chuyện này, về phần phân tích cũng không biết nên nói thế nào.” Thái tử Triệu Tử Hằng là người thông minh cỡ nào, đối với chuyện như vậy không phải hắn nên trốn thật xa sao.
Triệu Thiên Dương ngồi bên trên nhìn thấy Triệu Tử Hằng tỏ vẻ xa cách thì nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết, hắn đã sớm hoài nghi có phải là do thái tử làm hay không, nhưng rồi hắn lại xóa bỏ suy nghĩ này.
“Phụ hoàng, chuyện này cũng đã xảy ra, hơn nữa nhi thần cũng không bị thương, chuyện này tới đây coi như kết thúc đi.” Triệu Tử Tu thấy hôm nay lúc vào triều Hoàng đế luôn nhằm vào Thái tử, diễn*daffn;lê~quyssdoon có vẻ như hoài nghi Thái tử chính là hung thủ.
Hơn nữa Thái tử cũng có khí thế bức người, luôn không chịu thua thiệt.
Triệu Tử Tu cảm thấy giờ phút này hắn nên đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện, thật ra chuyện này chính hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng qua nhiều năm như vậy chuyện Thái tử và hắn luôn đối chọi gay gắt mọi người đều biết.
Hơn nữa qua chuyện lần trước Triệu Thiên Dương luôn hoài nghi có phải Thái tử luôn nghĩ cách mưu hại Hoàng đế hay không.
“Không thể được, nếu người của ngươi đến trễ một chút thì có lẽ ngươi đã không còn mạng rồi, sao có thể nói không để ý là không để ý được, bây giờ nhất định phải tra ra chủ mưu phía sau là ai, nếu không sau này ngươi sẽ lại bị đuổi giết, như vậy thì làm sao bây giờ?”
“Cho dù có Tình Nhi hộ vệ bên cạnh ngươi, có thể cam đoan an toàn cho ngươi nhưng nhiều người như vậy, nếu xảy ra một lại nữa thì trẫm không dám tưởng tượng.” Triệu Thiên Dương nghĩ là thiếu chút nữa mình đã mất đi con trai yêu dấu thì lại cảm thấy hoảng hốt không thôi.
“Phụ hoàng không cần lo lắng, nhi thần là Hoàng tử, hộ vệ cũng là người có võ công cao cường. Đương nhiên sẽ không có việc gì, hơn nữa chuyện như vậy cũng không phải một lần hai lần, nhi thần sẽ học cách đề phòng.” Hiện tại Triệu Tử Tu cũng không biết thích khách đến vì thù riêng hay là thù chung.
“Chuyện này nhất định phải điều tra đến cùng, ta muốn xem coi chủ mưu phía sau là ai?” Triệu Thiên Dương thật sự tức giận, cũng không hy vọng chuyện như vậy đã xảy ra.
“Chuyện này xảy ra ở người nhi thần, vậy để nhi thần điều tra đi?” Triệu Tử Tu nghĩ hiện tại Bạch Hiểu Tình đã bắt tay vào điều tra vụ ám sát lần này, vì thế nhất định muốn thỉnh cầu đảm nhiệm chuyện này.
“Nếu ngươi đã chủ động xin đảm nhiệm chuyện này thì cứ giao cho con làm đi, dù sao cũng xảy ra với ngươi, nhớ kỹ nhất định phải tra ra hung thủ.”
“Dạ.” Triệu Tử Tu đồng ý xong thì liền bắt đầu lui ra bên ngoài, bởi vì hắn thấy bộ dáng Hoàng đế đã rất buồn ngủ rồi.
Giờ phút này Triệu Tử Hằng cũng đi theo Triệu Tử Tu lui ra khỏi ngự thư phòng của Hoàng đế.
“Lệ Vương điện hạ, đi nhanh như vậy làm gì, không tán gẫu với ca ca như ta một chút sao? Chẳng lẽ ngươi sợ ta xuống tay với ngươi sao?” Đương nhiên Triệu Tử Hằng biết hắn muốn làm gì.
Mỗi lần hạ triều xong, sau khi đi ra khỏi thư phòng phụ hoàng thì liền khẩn cấp muốn trở về, nhất định là muốn gặp nữ nhân đang ở nhà kia.
“Ta cảm thấy hai chúng ta không có gì để tán gẫu, tin rằng ngươi cũng chưa từng thật sự xem ta như đệ đệ cho nên không biết câu này là nói cho phụ hoàng nghe hay là tự nói cho bản thân nghe, nếu nói cho ta nghe thì ta thấy khỏi đi.” Triệu Tử Tu nghe Triệu Tử Hằng quát to một tiếng thì tỏ vẻ không vui.
“Ngươi nói xem nếu để phụ hoàng nghe được thì nhất định sẽ cho là ta không có dáng vẻ của một người ca ca, để cho đệ đệ mình hiểu lầm như vậy.” Triệu Tử Hằng tỏ vẻ oan uổng, nhưng trong mắt vẫn sung sướng khi thấy Triệu Tử Tu muốn đi lại không thể đi được.
“Bây giờ ta thật sự không có gì để nói với ngươi, ta chỉ muốn về Lệ Vương phủ của ta cho nên nếu ngươi không có việc gì nữa thì ta đi trước đây, ngươi cũng sớm trở về đi.” Triệu Tử Tu nói xong lại khẩn trương muốn rời đi.
“Ai da, sao lại vội vã như vậy, hay là chúng ta tìm một nơi yên tĩnh uống hai chén, ta thật sự muốn biết tiến triển của vụ án này.” Triệu Tử Hằng vẫn giữ chặt Triệu Tử Tu.
“Rốt cục ngươi muốn làm gì, có cái gì thì nói luôn ở đây đi, ta còn có chuyện phải về, phụ hoàng đã giao cho ta đi thăm dò chuyện ám sát kia rồi, hiện tại ta không có thời gian rảnh rỗi, chờ chuyện này tra rõ xong ta sẽ uống hai chén với ngươi.”
“Ta cũng chỉ muốn quan tâm hoàng đệ một chút, cho tới nay phụ hoàng đều nói quan hệ huynh đệ chúng ta không tốt, nói ta làm Thái tử không coi các ngươi là huynh đệ, hôm nay ta nhất định phải tỏ rõ lòng nhiệt thành của ta.” Nói xong dĩ nhiên là Triệu Tử Hằng đi lên muốn kéo tay áo Triệu Tử Tu, những người đi theo bọn họ cũng cảm thấy khó hiểu.
“Lòng nhiệt tình của hoàng huynh ta nhận, nhưng hôm nay ta thật sự có việc gấp cần trở về, ta cần phải tra rõ chuyện này, nếu không buổi tối ta cũng không dám ngủ, lỡ như có người tới ám sát ta thì cuộc sống về sau của ta sẽ càng bất an.
Triệu Tử Tu cảm thấy mình không có gì để tán gẫu với Triệu Tử Hằng, sao hắn lại cứ luôn lôi kéo mình vậy, chẳng lẽ chủ mưu phía sau là hắn, nếu không vì sao hôm nay hắn bỗng nhiên nhiệt tình với mình như vậy.
“Ai da, ta đã chuẩn bị vài vò rượu và thức ăn ngon, hi vọng có thể bồi dưỡng tình cảm huynh đệ với ngươi, hiện tại ngươi lại không cảm kích, ai da, ta thật sự rất thất vọng, nếu để phụ hoàng biết thì nhất định sẽ lại trách ta không có quan hệ tốt với huynh đệ.” Triệu Tử Hằng cố ý tỏ vẻ như mình thật sự bị ghét bỏ.
“Hoàng huynh, sao hôm nay ngươi lại kỳ quái như thế, bình thường cũng không thấy ngươi nhiệt tình với ta như vậy?” Hôm nay thái độ của Triệu Tử Hằng thật sự khiến Triệu Tử Tu cảm thấy rất kỳ quái.
“Ta không có, bình thường đều có người khác đi theo, hôm nay chỉ có hai chúng ta cho nên ta mới muốn nhiệt tình một chút, dù sao ta là Thái tử, cũng là ca ca của ngươi, hiện tại ngươi ở trong hoàng cung, ta giữ ngươi lại ăn một bữa cơm hẳn là không có gì kỳ lạ đi.” Triệu Tử Hằng vô tội nhìn Triệu Tử Tu.
“Nhưng hôm nay ta thật sự có chuyện muốn làm, hơn nữa hôm nay Uyển Tình Cư có đồ ăn mới, cho nên ta muốn nhanh chóng trở về, hiện tại nàng vẫn còn đang chờ ta.” Lúc này Triệu Tử Tu thấy Triệu Tử Hằng không muốn buông tay thì đành phải tùy tiện viện một lý do, hi vọng hắn có thể buông tha cho mình.
“Có đồ ăn mới, vậy ta đi cùng ngươi, ta cũng muốn nếm thử đồ ăn mới của Uyển Tình Cư có được không?” Uyển Tình Cư lại muốn đổi món mới vậy mà đã lâu rồi Phượng Cơ vẫn không hề có động tĩnh gì, dienxdafnleequysdoon chẳng lẽ tửu lâu của hắn cứ bị suy sụp như vậy sao? Trong lòng Triệu Tử Hằng có chút tức giận.
Nhưng thân là người Hoàng gia nên cũng quen rồi, cho nên dù tâm trạng không vui nhưng trên mặt vẫn tươi cười như cũ.
“Không cần, hiện tại trong vương phủ đang bày biện, hơn nữa hoàng huynh thân là Thái tử, nếu hiện tại đi qua đó ta cũng chưa chuẩn bị gì cả, lần sau đi, hôm nay thật sự không tiện, hơn nữa lúc Tình Nhi làm đồ ăn mới không thích có người ngoài ở bên cạnh.” Triệu Tử Tu nói rõ ràng là mình không chào đón hắn.
Triệu Tử Hằng biết nếu hắn còn dây dưa với Triệu Tử Tu thì có thể hắn sẽ thật sự trở mặt.
“Được rồi, khi đồ ăn mới của các ngươi chính thức đưa ra bán thì nhớ nói với ta một tiếng, ta sẽ trực tiếp đến cổ động.” Bây giờ Triệu Tử Hằng đang nghĩ muốn nhanh chóng đến thương lượng với Phượng Cơ về chuyện này, rõ ràng sau khi Uyển Tình Cư khai trương thì tình hình làm ăn của Phượng Lai Lâu càng lúc càng xuống dốc.
“Ta cáo từ trước.” Triệu Tử Tu thấy Triệu Tử Hằng nới tay áo ra thì chạy trối chết rời khỏi Hoàng cung, hi vọng có thể nhanh chóng trở về gặp nữ nhân của mình.
“Chàng đã trở lại, nhanh tới dùng cơm đi, ta làm đồ ăn rất ngon.” Triệu Tử Tu còn chưa trở lại Vương phủ; lúc vào đến bên trong thì liền thấy Bạch Hiểu Tình luôn đứng ở cửa ngóng trông hắn nhanh chóng trở về.
Sau chuyện đêm qua, Bạch Hiểu Tình thật sự rất lo lắng Triệu Tử Tu bị người ta ám sát ở trên đường.
Nàng vốn kiên trì muốn đi theo Triệu Tử Tu tiến cung, nhưng Triệu Tử Tu sợ nàng quá mệt nên không cho nàng đi.
Nhưng thấy Triệu Tử Tu về trễ thì Bạch Hiểu Tình lại không yên lòng, bây giờ nhìn thấy hắn bình an trở lại thì tảng đá đè nặng trong lòng cũng được buông xuống.
Triệu Tử Tu xuống xe liền thấy Bạch Hiểu Tình, nàng mặc bạch y xinh đẹp như vậy, trong lòng nghĩ khi về đến nhà là có người đứng ở cửa chờ mình, loại cảm giác này thật sự rất hạnh phúc, hẳn là không còn gì hạnh phúc hơn chuyện này.
“Hôm nay tiến cung nói cái gì, sao chàng lại về trễ như vậy, đồ ăn đều nguội cả rồi, một lát ta kêu bọn họ hâm nóng lại một chút.” Bạch Hiểu Tình vừa thay quần áo cho Triệu Tử Tu vừa nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!