Thanh Mai Không Gả Hai Lần
Chương 13
Đêm đó, Phong Tiêu Dã lo lắng vạn phần áp giải Alice lên máy bay còn Vương Dĩ Cầm ở lại bệnh viện chăm sóc Điềm Điềm, đợi Phong Tiêu Dã mang tin tốt lành về.uuquan.wordpress.com
Qua ba ngày, Phong Tiêu Dã gọi về hai cuộc điện thoại, lần đầu để báo anh đã đến Boston bình an, lần hai nói anh đã liên lạc được với Thân Đồ Trí, còn mấy lần sau đó Vương Dĩ Cầm nóng ruột gọi điện cho anh nhưng anh đều tắt máy. uuquan.wordpress.com
Vương Dĩ Cầm chưa bao giờ bối rối như thế, từ nhỏ đến lớn, cô đã rèn được tính cách độc lập kiên cường, chưa bao giờ dựa dẫm vào ai, mọi chuyện đều tự mình xử lý, song khi Phong Tiêu Dã vừa đi thì cô phát hiện cuộc sống của cô đã rối loạn hoàn toàn. uuquan.wordpress.com
Điềm Điềm đã tỉnh, bác sĩ nói cô bé phải nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, tốt nhất là được phẫu thuật ngay, mỗi ngày cô bé đều hỏi cô mấy lần, “Khi nào thì anh trai về?” Vương Dĩ Cầm đã vô phương đối diện với ánh mắt thất vọng của cô bé. uuquan.wordpress.com
Ngày thứ ba sau khi cô rời khỏi Lưu thị, Lưu Khang Thái chuyển khoản một số tiền vào sổ tiết kiệm của cô, “Đây là thứ cháu đáng nhận được, nhà chúng ta đã nợ cháu quá nhiều.” Lưu Khang Thái thở dài hối lỗi. uuquan.wordpress.com
Vương Dĩ Cầm không từ chối, dù là Đường Quả Ốc hay Điềm Điềm, đều cần tiền. uuquan.wordpress.com
Một tuần sau, Lưu Đắc Chí làm thủ tục xuất viện cho Trương Hiển Dương xong thì có đến phòng bệnh thăm Điềm Điềm và Vương Dĩ Cầm. uuquan.wordpress.com
“Anh và Hiển Dương định ra nước ngoài đăng ký kết hôn, Lưu gia đã từ anh, tuy có tiếc nuối nhưng về sau anh có thể là chính mình, cảm giác này thật tốt.” Lưu Đắc Chí không e dè hạnh phúc nắm lấy tay Trương Hiển Dương, vết tích bão táp đã tan biến trên mặt, chỉ còn lại vẻ thông suốt thoải mái. uuquan.wordpress.com
“Chúc mừng anh.” Vương Dĩ Cầm thật vui thay cho Lưu Đắc Chí, “Em tin bác trai bác gái rồi cũng sẽ tha thứ cho anh, máu mủ ruột rà đâu dễ chối bỏ.” uuquan.wordpress.com
“Cảm ơn em.” Trương Hiển Dương cảm ơn từ đáy lòng, mấy năm nay anh cũng rất khổ sở khi phải lừa gạt Vương Dĩ Cầm, anh cũng biết tình cảm của anh và Lưu Đắc Chí sẽ không được chúc phúc, nhưng cắt đứt mối tình này thì anh lại làm không được, dù sao thì, cảm giác được tay trong tay cùng vợ mình đi dưới ánh mặt trời thật thỏa mãn biết bao. uuquan.wordpress.com
“Từ ‘cảm ơn’ em đã phải nghe rất nhiều lần rồi.” Vương Dĩ Cầm cố ý lườm một cái, ba người họ đã quen biết nhiều năm như vậy, nếu vứt bỏ hết mọi chuyện trong quá khứ thì họ có thể làm bạn tốt của nhau. uuquan.wordpress.com
“Tiểu Cầm, khi nào chồng em về?” Lưu Đắc Chí quan tâm hỏi. uuquan.wordpress.com
“Sẽ nhanh thôi.” Vương Dĩ Cầm rủ mày, che giấu nội tâm bất an của cô. uuquan.wordpress.com
Những ngày Phong Tiêu Dã không ở đây, một ngày đều dài như mấy năm, Vương Dĩ Cầm vừa hoảng sợ trấn an Điềm Điềm, vừa phải tìm mọi cách liên lạc với Phong Tiêu Dã, nhưng không có kết quả, mãi đến khi một luật sư mang vẻ mặt nghiêm túc đi vào phòng bệnh. uuquan.wordpress.com
“Cô Vương, đây là đơn ly hôn của ông Phong, cô chỉ cần ký tên là đã hoàn thành thủ tục rồi.” Luật sư xử lý việc ly hôn không nhìn sắc mặt trắng bệch của Vương Dĩ Cầm mà lưu loát nói tiếp: “Cô chỉ cần ký vào đơn ly hôn là sẽ lập tức sở hữu một triệu tiền mặt và căn hộ ở trung tâm Đài Bắc.” uuquan.wordpress.com
Ngón tay Vương Dĩ Cầm run rẩy tiếp nhận đơn ly hôn, đọc đến trang cuối cùng, thấy được chữ ký của Phong Tiêu Dã, quả thật là chữ ký của anh! Cô đã từng thấy qua chữ viết của anh, “Phong Tiêu Dã đâu?” Giọng nói của Vương Dĩ Cầm cũng run rẩy như thân thể cô, tiếng nói quấy nhiễu giấc ngủ của Điềm Điềm, cô bé dụi dụi mắt ngồi dậy, “Chị Cầm, anh trai về rồi sao?” uuquan.wordpress.com
“Điềm Điềm ngoan, ngủ tiếp đi, chị và chú đây đang nói chuyện.” Bàn tay lạnh lẽo của Vương Dĩ Cầm đỡ Điềm Điềm nằm xuống, đắp chăn cho cô bé, hai chân mềm nhũn đi ra ngoài phòng bệnh, “Phong Tiêu Dã đâu?” uuquan.wordpress.com
Luật sư cũng biết cô sẽ hỏi vấn đề này, “Ông Phong đang ở Mĩ chuẩn bị hôn lễ nên việc ly hôn do tôi toàn quyền xử lý, cô chỉ cần ký tên thôi.” uuquan.wordpress.com
“Không! Tôi sẽ không ký!” Vương Dĩ Cầm ném lá đơn ly hôn đi như ném rác, “Tôi sẽ không ký, nếu muốn ly hôn thì anh ấy phải tự mình nói với tôi, còn không tôi sẽ không ký tên, tuyệt đối không.” Vương Dĩ Cầm kiên định nói. uuquan.wordpress.com
Luật sư không nói gì thêm, chỉ để lại đơn ly hôn rồi rời đi. uuquan.wordpress.com
Vương Dĩ Cầm ôm vai ngồi trên sô pha, ngơ ngác nhìn khoảng không ngoài cửa sổ. uuquan.wordpress.com
Di động kêu hết lần này đến lần khác, mãi đến khi y tá tiêm cho Điềm Điềm nhắc nhở thì Vương Dĩ Cầm mới hoàn hồn nghe điện, khi biết đầu giây kia là viện trưởng thì cô liền nước mắt giàn giụa. uuquan.wordpress.com
Viện trưởng Vương ngồi tàu lửa chuyến sớm nhất lên Đài Bắc, mới biết chuyện Điềm Điềm nhập viện và Phong Tiêu Dã đi Mĩ. uuquan.wordpress.com
“Viện trưởng, sao có thể như vậy? Sao anh ấy lại muốn ly hôn? Mọi chuyện rõ ràng đang tốt đẹp…” Đầu óc Vương Dĩ Cầm vô cùng rối loạn, hạnh phúc đến và đi quá nhanh khiến cô hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý, không biết nên giải quyết thế nào, “Viện trưởng, có phải con thể hiện rất kém cỏi không, nên Tiêu Dã hối hận? Con không phải người vợ tốt, việc nhà cũng không làm, ngay cả phòng bếp cũng không vào, nên anh ấy hối hận? Viện trưởng…” Vương Dĩ Cầm suy đoán lung tung, đầu óc hỗn loạn, nói năng không rõ. uuquan.wordpress.com
“Sẽ không đâu, Tiểu Dã sẽ không hối hận.” Viện trưởng Vương cũng hoảng sợ, đời này bà đã gặp nhiều người, nhiều chuyện, nên mới đồng ý cho Phong Tiêu Dã cưới Vương Dĩ Cầm, vì bà thấy Phong Tiêu Dã thật lòng, hai người lại có nền tảng tình cảm từ nhỏ, Tiểu Dã không thể thay đổi ý định nhanh như vậy, nhất định có hiểu nhầm gì đó. uuquan.wordpress.com
“Viện trưởng…” Vương Dĩ Cầm vùi mình vào trong lòng việc trưởng Vương khóc lớn, “Viện trưởng, nếu không có anh ấy, con không sống nổi nữa, con thật không muốn sống nữa, con ngay cả thở cũng không được…” Yêu và ỷ lại vào một người thật đáng sợ, nó ăn mòn sự độc lập và tự tin của cô, khiến cô chỉ biết dựa dẫm hoàn toàn vào Phong Tiêu Dã. uuquan.wordpress.com
Ngày hôm sau, Thân Đồ Trí về Đài Bắc, việc đầu tiên là đến Nguyên Thịnh làm kiểm tra laị lần nữa cho Điềm Điềm, sau khi nghiên cứu kết quả kiểm tra của Điềm Điềm liền đề ra phương án giải phẫu. uuquan.wordpress.com
“Yên tâm đi, với tình trạng hiện tại của Điềm Điềm chắc chắn ca phẫu thuật sẽ thành công, sau này cô bé sẽ lớn lên khỏe mạnh như những đứa trẻ khác thôi.” Thân Đồ Trí an ủi viện trưởng Vương và Vương Dĩ Cầm. uuquan.wordpress.com
Vương Dĩ Cầm mấy lần định mở miệng vẫn không dám hỏi. uuquan.wordpress.com
“Phong Tiêu Dã bây giờ thế nào?” Viện trưởng Vương biết Vương Dĩ Cầm muốn hỏi gì, vì Thân Đồ Trí là do Phong Tiêu Dã mời về, Phong Tiêu Dã còn thanh toán tất cả viện phí và chi phí phẫu thuật cho Điềm Điềm nữa. uuquan.wordpress.com
“Tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ gặp anh Phong một lần, khi ấy anh ta cho tôi xem bệnh án của Điềm Điềm.” Thân Đồ Trí chỉ trở về mấy ngày để phẫu thuật cho Điềm Điềm rồi lại quay về Mĩ tiếp tục bảo vệ luận văn. uuquan.wordpress.com
“Cảm ơn anh, bác sĩ Thân Đồ, Điềm Điềm phải nhờ anh rồi!” Viện trưởng Vương trịnh trọng nắm tay Thân Đồ Trí cảm ơn. uuquan.wordpress.com
Ba ngày sau, ca phẫu thuật của Điềm Điềm tiến hành thuận lợi, sau khi Thân Đồ Trí giải phẫu xong thì dặn dò viện trưởng Vương và Vương Dĩ Cầm, thân thể Điềm Điềm chỉ cần cẩn thận điều dưỡng thì sẽ khỏe mạnh như người bình thường, không bao giờ tái phát nữa. uuquan.wordpress.com
Vương Dĩ Cầm nghe anh nói xong thì ngồi bệt xuống, nhiều ngày qua cô chống đỡ được là vì còn phải lo chuyện phẫu thuật cho Điềm Điềm, bây giờ chuyện Điềm Điềm đã được giải quyết, cô nên làm gì bây giờ? uuquan.wordpress.com
Điềm Điềm vừa hết thuốc mê tỉnh dậy đã hỏi ngay anh trai đâu rồi. uuquan.wordpress.com
Vương Dĩ Cầm đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, viện trưởng Vương đau lòng xoa trán Điềm Điềm an ủi cô bé, lo lắng nhìn về phía nhà vệ sinh. uuquan.wordpress.com
Ngày hôm sau, lúc viện trưởng Vương đang đút nước cho Điềm Điềm uống thì Vương Dĩ Cầm vốn đang mệt mỏi chẳng có chút tinh thần nào ngồi ở sô pha bỗng đứng phắt dậy, “Con muốn sang Mĩ tìm anh ấy!” uuquan.wordpress.com
Viện trưởng Vương tuy lo lắng nhưng không ngăn cản ý định của Vương Dĩ Cầm, bảo cô hãy yên tâm đi, gặp Tiểu Dã thì nhớ hỏi rõ đã xảy ra chuyện gì, nếu có hiểu nhầm thì hãy cởi bỏ, phải đáp ứng viện trưởng, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng phải trở về bên viện trưởng. Biểu hiện mấy hôm nay của Vương Dĩ Cầm khiến bà rất lo lắng, sợ Vương Dĩ Cầm nghĩ quẩn. uuquan.wordpress.com
Đây không phải là lần đầu Vương Dĩ Cầm ra nước ngoài, nhưng lại là lần mà cô căng thẳng nhất. Trên máy bay cô không ăn gì, luôn ngây người ngồi một chỗ, trong đầu hiện lên những đoạn kí ức về Phong Tiêu Dã, từ những chuyện ngày xưa của hai người đến những chuyện diễn ra sau khi hai người gặp lại cô đều nhớ rõ, anh đối xử với cô tốt như vậy, cô còn chưa kịp đáp lại tình yêu của anh, sao hai người có thể ly hôn chứ? uuquan.wordpress.com
Không. Cô tin rằng hai người sẽ lại ở bên nhau, trước đây đều là anh trả giá vì hôn nhân của hai người, bay giờ đến lượt cô. Sau khi suy nghĩ và hồi tưởng suốt chuyến bay dài, Vương Dĩ Cầm càng thêm kiên định quyết tâm sẽ cố gắng vì tình yêu của mình, vừa ra khỏi sân bay cô liền bắt taxi chạy thẳng đến chỗ Alice. Mãi đến khi bước khỏi taxi, đứng trước công ty Howson, Vương Dĩ Cầm mới hiểu rõ gia đình Alice giàu có đến mức nào. Không biết do tòa nhà quá cao lớn bề thế, hay do mệt mỏi vì đi xa và chênh lệch múi giờ mà khi ngẩng đầu nhìn tòa nhà, Vương Dĩ Cầm bỗng thấy hoa mắt chóng mặt. uuquan.wordpress.com
Gặp Phong Tiêu Dã thật không dễ dàng như trong tưởng tượng của cô, tiếp tân công ty rất tuân thủ nguyên tắc nếu khách không có hẹn trước sẽ không cho gặp mặt. Vương Dĩ Cầm đành phải ngồi đợi ở ghế sô pha dưới sảnh Howson. Tiếp tân lễ phép đưa cho cô một ly nước ấm, Vương Dĩ Cầm cầm lấy uống một ngụm lớn, lúc ấy mới phát hiện cơ thể cô đã thiếu nước đến vậy, mệt mỏi đến vậy, nhưng cô không thể buông lỏng tâm trí được, cô phải gặp được Phong Tiêu Dã. uuquan.wordpress.com
Khi một người đàn ông trung niên da trắng bước ra khỏi thang máy, Vương Dĩ Cầm liền cố áp chế mệt mỏi chặn đường ông ta. Cô đã từng thấy người đàn ông này, chính ông ta đã cùng vợ đến Đường Quả Ốc mang anh Tiểu Dã của cô đi, khiến hai người phải chia lìa mười mấy năm. uuquan.wordpress.com
“Ông Howson.” Vương Dĩ Cầm vừa mở miệng nói chuyện thì máu tươi đã trào ra từ những kẽ môi khô nứt. uuquan.wordpress.com
“Là cô à?” Bởi vì cưới vợ là người Trung Quốc nên tiếng Trung của Anthony Howson không tệ lắm. Ông ta liếc nhìn Vương Dĩ Cầm, trong mắt ngập tràn cao ngạo. uuquan.wordpress.com
“Tôi muốn gặp Phong Tiêu Dã, xin hãy cho tôi gặp Phong Tiêu Dã.” Vương Dĩ Cầm kéo cánh tay Howson thỉnh cầu. uuquan.wordpress.com
“Cô còn muốn gặp nó làm gì? Nó sẽ cưới Alice.” Anthony Howson chau này, nhìn Vương Dĩ Cầm như nhìn ruồi bọ vậy. uuquan.wordpress.com
“Tôi muốn gặp Phong Tiêu Dã, nếu không tôi quyết không ký vào lá đơn ly hôn đó.” Vương Dĩ Cầm kiên đinh đón lấy ánh nhìn của Anthony Howson. uuquan.wordpress.com
Anthony Howson cau mày suy nghĩ vài giây rồi đồng ý cho Vương Dĩ Cầm lên xe của ông ta. uuquan.wordpress.com
Không khí lạnh lẽo bao trùm chiếc xe, Vương Dĩ Cầm ngồi cạnh Anthony cố thẳng lưng ngăn không cho chính mình run lên, vẻ hốt hoảng hằn đầy đáy mắt, thứ duy nhất khiến cô còn sức lực để chống đỡ chính là tình yêu cô dành cho Phong Tiêu Dã. uuquan.wordpress.com
Xe chạy khỏi khu phố xá buôn bán phồn hoa, tiến vào một trang viên ở ngoại ô thành phố. Tấm biển đề “Trang viên Howson” sừng sững uy phong lẫn trong mây tước cửa trang viên khiến tim Vương Dĩ Cầm lại càng đập nhanh, xe chạy đến nửa giờ sau thì mới nhìn thấy nóc nhà của gia đình Howson. Cuối cùng xe dừng trước cửa căn biệt thự bốn tầng. Khi Vương Dĩ Cầm ngước nhìn sảnh trước biệt thự rộng lớn như quảng trường có suối phun biến hóa theo nhạc, rồi lại nhìn đám người đang dọn dẹp ở đó thì cô lại càng căng thẳng hơn, cô nắm chặt nắm tay xuống xe, đứng thẳng lưng, dùng tư thế kiêu ngạo nhất để bước vào nhà Howson. uuquan.wordpress.com
Anthony Howson đưa cặp xách cho quản gia, dặn dò ông ta một câu rồi chẳng thèm để ý gì xoay người rời đi. uuquan.wordpress.com
Vương Dĩ Cầm bất lực đứng trơ trọi ở sảnh lớn trống trải xa hoa của căn biệt thự. uuquan.wordpress.com
“Em đến đây làm gì?” Phong Tiêu Dã xuất hiện ở lầu hai, Alice đang đứng bên cạnh ôm anh, dùng ánh mắt của kẻ chiến thắng nhìn Vương Dĩ Cầm. uuquan.wordpress.com
Vương Dĩ Cầm muốn gọi “Ông xã!”, muốn gọi “Anh Tiểu Dã!”, muốn làm nũng, muốn thét chói tai, muốn oán trách, nhưng cuối cùng cô chẳng làm gì hết, chỉ ngẩng đầu nhìn Phong Tiêu Dã cao cao tại thượng đứng trên đó. uuquan.wordpress.com
Anh mặc Âu phục đen đi kèm với áo sơ mi trắng, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt lanh lùng xa cách đầy phức tạp. Alice cao gầy tinh tế bên cạnh anh mặc một bộ váy ngắn màu trắng, thoạt nhìn họ rất xứng đôi với nhau, so với cô nhỏ bé đứng dưới này hoàn toàn không cùng chung một thế giới. uuquan.wordpress.com
“Những gì cần nói anh đã nói rõ ràng với luật sư, em chỉ cần ký tên là được rồi.” Phong Tiêu Dã vừa nói vừa nắm chặt thành ban công chạm trổ kiểu cổ, Alice thấy vậy liền kéo cánh tay anh. uuquan.wordpress.com
“Không muốn, em không muốn ký tên, cũng không muốn ly hôn.” Tiếng nói Vương Dĩ Cầm run rẩy nhưng kiên định vang lên giữa sảnh lớn trống trải. uuquan.wordpress.com
Phong Tiêu Dã gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch gầy yếu của Vương Dĩ Cầm, “Thật xin lỗi, hôn nhân của chúng ta thật sự không thể tiếp tục nữa.” Bàn tay nắm thành ban công của anh càng thêm dùng sức. uuquan.wordpress.com
“Vì sao? Em biết lúc trước biểu hiện của em không tốt, em không phải là người vợ tốt, nhưng em sẽ cố gắng sửa đổi, em sẽ học cách làm việc nhà, em sẽ chăm sóc anh thật tốt.” Vương Dĩ Cầm bối rối nói. Cô không muốn khóc, cô biết nước mắt chỉ có thể đổi lấy sự thương hại chứ không giành được tình yêu, song nước mắt lại không chịu nghe lời vẫn cứ rơi xuống, “Em nhất định sẽ làm một người vợ tốt, anh có thể cho em một cơ hội nữa được không?” uuquan.wordpress.com
“Thật xin lỗi.” Mu bàn tay Phong Tiêu Dã đã nổi lên gân xanh, vẻ mặt anh lại càng thêm cứng ngắc. uuquan.wordpress.com
“Vì sao? Là anh không còn thương em nữa? Hay trước giờ anh chưa bao giờ yêu em, anh chỉ coi em một thứ đồ chơi ngắn ngủi thôi?” Phản ứng lạnh lùng của Phong Tiêu Dã khiến Vương Dĩ Cầm vô cùng đau đớn, cô cảm thấy mình như một vật nuôi bị vứt bỏ, đang khẩn cầu sự thương hại của chủ nhân vậy. uuquan.wordpress.com
“Thật xin lỗi.” Phong Tiêu Dã không nhìn cô. Khuôn mặt điềm đạm đáng yêu của Vương Dĩ Cầm dần dần lạnh xuống. Sở dĩ cô có dũng khí đến đây tranh đấu là vì cô tin rằng anh yêu cô, song nếu anh đã không còn thương cô nữa thì sự tranh đấu của cô có khác gì dây dưa đâu, giờ đây, ngay cả hy vọng muốn nghe chính miệng anh yêu cầu ly hôn cô cũng không màng đến nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!