Vạn Thần Hệ Thống: Mỗi Ngày Là Một Cách Giải Cứu Thế Giới
Chương 3: Tiểu bạch thỏ mau lại đây (3)
Nam chủ đại nhân vẻ mặt tức đến không nói nên lời.
Lam Kì vẻ mặt “Anh thấy tôi nói hay không”. Rồi lại bày bộ mặt “Cơ thể cô thật tốt a” với Lưu nữ chủ nào đó.
Lưu Cẩn vẻ mặt mịt mờ, nhìn đến ánh mắt ám muội của Lam Kì liền hốt hoảng lấy chăn che lại.
Lam Kì âm thầm bày tỏ, sao lại chăn gối đầy đủ như thế này? Trường hợp này phải là… ừm, lật bàn để che lại a!
Nam chủ không hổ là nam chủ, rất nhanh lấy lại phong thái, giống như cái chuyện bị bắt gian là hoạt động hằng ngày ấy.
Lam Kì: “…” Ngày nào cũng có kẻ muốn diễn xuân cung, phải xem thôi!
Hệ thống âm thầm vuốt mồ hôi. Thần chủ, ngài từ khi nào tâm biến đen?
— Chính là từ cái ngày ta làm Hắc Bạch rình coi nam nữ lăn lăn lộn lộn a!
Lam Kì đang suy nghĩ nên chụp kiểu nào cho đẹp mà người mẫu không cần điều chỉnh tư thế mà vẫn có thể tạo ra kiệt tác.
Chính là, Lam Kì chưa kịp thử tài nghệ của mình, một đám phóng viên chạy vào chụp ảnh. Trong căn phòng chỉ toàn tiếng”tách tách” vang lên cùng với nhiều tiếng nghị luận đầy hưng phấn.
Dân mạng, người ta rất hứng thú với mấy cái bê bối của hào môn nha.
“Đủ rồi! Hạ Nhan, cô muốn đối đầu với Đới gia?”
Đới Uy tức giận, dùng áo che người cho Lưu Cẩn đang rưng rưng nằm đó. Còn bản thân nam chủ… Lam Kì che mắt lại lần hai.
Nam chủ đại nhân mù sao? Không nhìn thấy nữ chủ đại nhân có cái chăn kia sao. Bản thân mình vẫn nên che chắn cho kĩ.
“Đới tổng, thỉnh tự trọng…. Xem ai đây, Đới tổng a, bây giờ còn lấy Đới gia ra uy hiếp tôi.”
Đới Uy suýt nữa ói một búng máu, vội mặc quần áo, đám “chó săn” bị vệ sĩ dẹp sang một bên. Nam chủ tất nhiên là có vệ sĩ rồi!
Vệ sĩ chưa kịp ra tay, trên Internet hàng loạt tin tức đăng lên.
#Đới thiếu vụng trộm với tiểu tam trong nhà hàng khi chờ vị hôn thê tới!#
#Đới tổng – Hạ tiểu thư – Tiểu tam và Ân oán mối tình danh môn!#
#Đang diễn xuân cung đồ, Đới Uy bị Hạ Nhan bắt gặp!#
#Đới Uy lấy Đới gia uy hiếp Hạ Nhan! Chi tiết click vào đây!#
Lam Kì “phụt” một tiếng, nhưng rất nhanh che miệng lại, nam chủ đại nhân, quà gặp mặt a!
Lưu Cẩn căm tức nhìn Lam Kì…
Lam Kì quay đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười với Lưu Cẩn, nữ chủ đại nhân, quà đáp lễ thấy sao?
Vị nữ chủ này… không phải tiểu bạch thỏ đơn thuần a!
Lam Kì quay về phía phóng viên, phong thái đoan trang nói: “Các vị làm chứng, Hạ gia Hạ Nhan hủy hôn với Đới gia Đới Uy. Các vị biết đấy, tôi không thể lấy người không sạch sẽ làm chồng…”
Nói rồi một bộ dạng thương tâm, ủy khuất. Không để phóng viên đào được thêm tin tức, Lam Kì chạy thật nhanh như trốn tránh ra khỏi nhà hàng, hướng thẳng đường cái mà chạy.
“Kít.”
“Cô điên à! Đi cũng không nhìn đường! Hừ, coi như nay cô may mắn, mau cút!”
Người lái xe căm tức trừng Lam Kì, rồi lẩm bẩm đi tiếp.
Lam Kì cười mấy tiếng, cảm thấy mình diễn cũng rất đạt a! Mà đã diễn thì phải diễn đến cùng. Kẻo người ta nghi ngờ!
“Ngụy tổng rất thích xen vào chuyện người khác…?”
Lam Kì ung dung nhìn về phía Ngụy Thiếu đang từ từ đi tới.
Ngụy Thiếu cười nhẹ một tiếng, “Là Hạ tiểu thư mời tôi tham gia.”
Lam Kì bĩu môi, “Cảm ơn, bây giờ thì không. Đi thong thả, không tiễn.”
Ngụy Thiếu cười khẽ một tiếng.
Cô có chết cũng hiểu Boss phản diện đại nhân cười cái gì.
“Dạ, ba mẹ, Tiểu Kiệt… Mọi người khỏe không ạ? Mọi việc đều ổn thỏa. Công ty của chúng ta trong nước sẽ do con trực tiếp tiếp quản… Dạ vâng, mọi người không cần phải lo lắng… Con đã suy nghĩ đầy đủ khi hủy hôn với Đới Uy.”
“Ừm… Ba mẹ tập trung phát triển bên đó… Mai này còn liên kết với công ty bên này.”
“Tiểu Kiệt, tương lai Hạ gia hy vọng vào em. Chị đây còn muốn có cháu bế…”
“…”
Hệ thống: […] Hình như Thần chủ… đang gián tiếp gây ra nạn tảo hôn trong giới trẻ hiện nay.
Lam Kì nhìn màn hình máy tính tối đen, trong lòng không có chút cảm xúc. Nguyên chủ là rõ ràng là tiểu công chúa được Hạ gia sủng ái trong lòng bàn tay. Nhưng chỉ vì một kẻ hôn phu như thế kia cũng đáng sao?
Ha, không đáng, hoàn toàn không đáng! Đôi lúc, thứ tình cảm ruột thịt còn khó lòng tha thứ cho nhau… huống chi tình cảm nam nữ từ một phía. Hạ Nhan nhận lại được là cái gì? Cô không để ý, nhưng không có nghĩa là không biết.
[Thần chủ…]
Đâu cũng vậy, tình yêu là thứ vô dụng. Chỉ kéo chân người lại thôi.
Lam Kì không nói gì, gập sách vở lại, xách balo đến trường đại học mà nguyên chủ đang theo đuổi.
Cuối cùng thì trí thông minh vẫn là tri kỉ.
[…] Thần chủ bị điên rồi!
Lam Kì dĩ nhiên nghe ra tiếng lòng đang gào thét bên tai mình của Hệ thống. Nhưng chung quy, cô không có nói gì. Dù sao thì giải thích với nó làm gì. Bản thân mình vẫn nên làm chuyện có ích hơn!
“Chị Mạn, em muốn thuê một căn nhà cạnh trường.”
“Vâng chị, hẹn gặp lại.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!