Hệ Thống Nghịch Thiên Cải Mệnh
Chương 35: Âm Ti Huyết Mạch!
Vô thanh vô tức áp sát một tên đầu tiên cách xa nhất lối vào nhất, xoạt…, hạ được tên đầu tiên, Mục Vân tiếp tục áp sát đối tượng thứ hai, vì bây giờ Mục Vân đã là võ giả Vũ Tướng, giết chết võ giả cùng cảnh giới không chỉ một người, nên đối phó với mấy tên vũ sĩ vẫn dễ như trở bàn tay. Khoảng 3 hô hấp, 6 tên vũ giả gục ngã trên vũng máu của chính mình, Mục Vân âm thầm lặng lẽ tiếng vào bên trong sơn động.
Sở dĩ Mục Vân không cần phải ám sát từng tên một, nhưng bởi vì sự an toàn tuyệt đối của mẹ hắn nên hắn phải làm như vậy.
Tỉ mỉ quan sát xung quanh bên trong sơn động, hắn chỉ nhìn thấy còn một tên đang ngủ với tư thế đứng, lưng dựa vào vách đá, mặt hướng ra ngoài, hai tay ôm thanh đại đao.
Mục Vân lặng lẽ bước đến, không lập tức giết hắn ngay, duỗi hai cánh tay về phía trước, chụp lấy cái đầu đang dựa vào vách đá của hắn, Mục Vân hơi dùng sức một ít, vặn gãy luôn cái đầu quay lui sau lưng!
Giải quyết hết ruồi muỗi, bọ ngậy, Mục Vân lặng lẽ tiếng đến một phiến đá to đặt nằm ngang, trên phiến đá có một người phụ nhân, hai tay bị trói phía sau, đôi chân bị trói co gấp lại. Nhìn thấy tình cảnh của mẹ hắn, bất chợt trên mắt Mục Vân ẩm ướt, hắn nhẹ nhàng cởi trói cho mẹ của hắn, nhận ra mẹ hắn bị thương cũng khá nhẹ nên hắn yên lòng.
Động tác Mục Vân nhẹ nhàng, cứ như sợ kinh động người mà hắn đang bế trên tay. Hắn đôi mắt đầy nước mắt, đôi môi cắn chặt, ngiến răng nức lên tiếng cạ: – Triệu gia, các ngươi tới số rồi!
Đem mẹ hắn về tửu lâu, nhìn thấy mẫu thân của Mục Vân đang nằm trên tay hắn, A nhất, A nhị vội vàng quỳ rập xuống đất! Như Tâm hoảng hốt chạy lại, Mục Vân phất tay ý bảo để yên cho hai người bọn họ. Hắn bế mẹ hắn về căn phòng của bà, đóng sầm cánh cửa, đặt người phụ nữ mỏng manh lên giường, hắn một mực chăm sóc mẹ của hắn đến hai ngày.
Trong hai ngày này, ở trong đại sảnh tửu lâu có hai thân ảnh đang quỳ dưới mặt đất, đúng là A nhất cùng A nhị, không có lệnh của thiếu gia, bọn chúng không giám đứng dậy, bọn chúng biết sai lầm của bọn chúng rất lớn, suýt nữa làm hại mẫu thân của thiếu gia bọn chúng! Cả hai ngày nay, Như Tâm, A nhất, A nhị đều chưa từng ăn uống, vì người thanh niên và người phụ nữ trong căn phòng kia vẫn chưa bước ra ngoài, Như Tâm từng dặn dò tiểu nhị tửu lâu làm mấy món ăn đem lên, nhưng khi tiểu nhị bước đến cửa phòng gõ cửa thì nghe một chữ: – Cút vang lên ở trong căn phòng đó!
Tiểu nhị hoảng sợ, hắn không dám tiến vào, đùa bên trong là một tên điên, dám giết người ở đây, hắn mà vào không may chọc tên điên kia giận, mười cái mạng cũng không đủ cho hắn xài!
Sau lần đó, Như Tâm cũng không dám dặn dò tiểu nhị đem cơm nước lên cho Mục Vân nữa, nàng biết bây giờ Mục Vân đang rất đau khổ.
Giữa trưa, cánh cửa căn phòng mở ra, một thân ảnh cao 1m9 bước ra ngoài, hắn bước đến hai người đang quỳ dưới đất, khuôn mặt đầy sát khí, ầm..ầm.. hai thân ảnh đang quỳ dưới mặt đất bị đánh bay mỗi người một nơi, hai vách tường hai bên bị chúng đụng phải đổ sập. May cho bọn chúng có cảnh giới Vũ sĩ, gân cốt, thân thể so với người bình thường mạnh hơn nhiều, và Mục Vân cũng chỉ dùng một phần lực lượng thân thể của hắn, không dùng linh khí tụ tập mà phát công, nếu không mạng của A nhất cùng A nhị chỉ sợ sẽ kết thúc sau cú đấm đó.
Phụt..Phụt.. A nhất, A nhị đồng loạt phun ra hai ngụm máu tươi, mặc kệ thương thế cũ chưa lành cộng thêm việc nhận một quyền từ Mục Vân, bọn chúng liền bước nhanh tiến đến tiếp tục quỳ trước mặt Mục Vân, hai bọn chúng không giám mỡ miệng, dường như đang đợi Mục Vân ra mệnh lệnh, chỉ cần thiếu gia của bọn chúng nói một câu, A nhất, A nhị sẽ không do dự kết thúc sinh mạng của mình.
Nhận thấy có tiếng đánh nhau và làm gần như làm sập toàn bộ đại sảnh của tửu lâu, các vị khách đến ăn, ở trọ đều hớt hãi chạy thẳng ra ngoài! Như Tâm cũng hoảng sợ không kém, nhìn thấy Mục Vân đánh bay hai người A nhất cùng A nhị, nàng mặc dù muốn ngăn cản nhưng không dám, chỉ nhìn khuôn mặt của Mục Vân lúc này quá dọa người.
Đôi mắt tròng trắng bên trong nổi lên những gân máu to nhỏ, con ngươi từ màu đen bình thường nhưng lúc này đã thấy chuyển sang màu tím( Tử), khuôn mặt với làn da trong suốt cộng thêm đôi mắt có con ngươi màu tím vô hồn làm cho Mục Vân lúc này thật đáng sợ.
– Phủ đệ đã có? Mục Vân vang lên giọng nói uy nghiêm lẫn ý tứ không được từ chối. Mục Vân lên tiếng làm hai người A nhất nhất thời hoảng, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh vội vàng đáp: – Dạ, đã có thưa thiếu gia!
– Chỗ nào?
– Dạ nằm ngay ngoài thành phía Tây Bắc, chỗ đó có một sơn trang nhỏ, tại vì trong thành không có phủ đệ nào hợp với yêu cầu của thiếu gia cho nên thuộc hạ phải ra ngoài tìm kiếm, thuộc hạ thấy sơn trang này hợp với yêu cầu của thiếu gia nên đã mua lại!
– Kiếm một cỗ xe ngựa, mang phu nhân cùng Như Tâm đến sơn trang, kiếm vài nha hoàn chăm sóc phu nhân cho tốt, ta còn có việc, nhớ kĩ, sai lầm chỉ có một, nếu lặp lại tốt nhất các ngươi nên tự sát trước khi ta làm điều đó!
– Vâng thiếu gia, thuộc hạ nhớ kĩ! A nhất, A nhị đồng thanh đáp, hai người đều nhận ra sự khác biệt của thiếu gia sau khi cứu được phu nhân về, hai người lẳng lặng đi thu xếp.
Quay trở lại lúc hai ngày trước, Mục Vân chăm sóc cho mẹ hắn vừa xong, thấy mẹ hắn đang say giấc ngủ ở trên giường, hắn định tiến ra ngời xữ lỹ hai người A nhất cùng A nhị thì âm thanh hệ thống vang lên!
– Đinh… hệ thống nâng cấp thành công, mỡ ra chức năng huyết mạch ngẫu nhiên.
– Huyết mạch ngẫu nhiên? Mục Vân tò mò nhưng rồi hắn cũng hỏi!
– Huyết mạch ngẫu nhiên là thế nào?
– Đinh.. huyết mạch ngẫu nhiên là kí sinh có cơ hội rút thưởng được một lần huyết mạch, dựa vào vận khí của kí sinh mà thu được huyết mạch thấp hay cao!
– Kí sinh có muốn rút thưởng? Âm thanh hệ thống nhắc nhở
– Rút thưởng đi!
– Đinh hệ thống đang bắt đầu tiến hành rút thưởng huyết mạch ngẫu nhiên!
– Đinh chúc mừng kí sinh rút được Âm Ti huyết mạch! Tra xét Âm Ti huyết mạch.
– Đinh… Âm Ti huyết mạch.
– Nguồn gốc: Âm Ti nhất tộc
– Cấp huyết mạch: Không biết.
– Công dụng: Không biết.
Ách, cái quái gì đấy, nghe cái tên thì trâu bò lắm, Âm Ti Nhất Tộc, biết được mỗi cái tên cùng nguồn gốc, còn lại chả biết cái gì? hệ thống có phải ngươi không có khả năng đúng không? Mục Vân tức điên lên hỏi!
– Ý của kí sinh là gì ta không hiểu! Âm thanh hệ thống hồn nhiên hỏi!
– À, là ngươi hình như vẫn chưa được hoàn thiện phải không?
– Đinh.. hiện tại phiên bản của hệ thống là lv 3!
– Ừm,, thôi được rồi, bây giờ ta muốn tu luyện thân pháp Vạn Lý Độc Hành.
Đinh… chúc mừng kí sinh dùng 2000 tích lũy để lĩnh ngộ Vạn Lý Độc Hành thân pháp đến viên mãn!
Cái bộ thân pháp này là Mục Vân lúc trước đánh giết một con yêu thú nhận được, bởi vì yêu cầu cảnh giới cao nên đến mãi bây giờ Mục Vân mới có thể tu luyện.
– Đinh.. kí sinh cần dung hợp huyết mạch vừa được rút thưởng ngay lập tức, đinh… hệ thống cưởng ép dung hợp. Bắt đầu sau 3.2.1.
Chưa kịp hoàn hồn, một cái cảm giác đau đớn truyền đến, cảm giác đau muốn chết đi sống lại, thân thể không ngừng to ra rồi thu nhỏ, từng mảnh vãi áo quần trên người của hắn bị chấn nát vụn, thân thể nứt ra, rồi nhanh chóng khép lại, cứ phá rồi lại lập hàng ngàn lần. Không thể chịu nổi sự thống khổ mà hắn đang chịu đựng, Mục Vân bắt đầu vận chuyển Hỗn Độn Chi quyết áp chế, cảm thấy vẫn không đỡ hơn chút nào, Mục Vân lúc này không còn một tí sức lực, hắn ngã nhào xuống đất, hai mắt tối sầm.
Không biết qua bao nhiu lâu, hắn tỉnh lại, nhận thấy sự khác biệt từ thể chất lẫn tinh thần, hắn bây giờ cảm thấy có một lực lượng huyền bí quỷ dị đang lưu thông trong từng tế bào của hắn, huyết mạch làm hắn thay đổi rất nhiều, từ một thanh niên có khuôn mặt chưa vứt đi sự non nớt, thay vào đó là một khuôn mặt hoàn hảo không thể hoàn hảo hơn được nữa! Khuôn mặt hắn lúc này rất khác xa người bình thường, đôi mắt tròng trắng nổi lên từng tia máu to nhỏ khác biệt, con ngươi từ màu đen chuyển sang thành màu tím, làn da trắng giờ đây trở thành trong suốt hơn, bây giờ hắn cảm thấy mình hết sức quỷ dị…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!