Thanh Triều Ngoại Sử
Chương 46: Hoạn nạn thấu chân tình
Dây tơ oan nghiệt trói sinh linh
Lẩn quơ lẩn quẩn hồn luyến ái
Luân hồi bể khổ hỡi trùng sinh
Nữ thần y ngồi trên chiếc giường bằng mây, có đến mấy canh giờ, trong lều lặng ngắt không một tiếng động. Mãi sau, Tần Thiên Nhân mới bước vào, đưa tay nhè nhẹ cởi bỏ mũ của nàng đặt trên giường.
Chàng gọi khẽ:
-Tây Hồ.
Nàng cũng gọi tên chàng, thốt được hai âm thì ngồi yên, mặt đỏ lên, tay chân như bị thừa ra. Nghĩ sắp trở thành người của chàng rồi, có đến nửa khắc nàng còn chưa dám ngẩn đầu lên nhìn chàng.
Tần Thiên Nhân bưng má nữ thần y lên, thấy say đắm trong lòng, nàng không sử dụng phấn son, vẻ đẹp của nàng hoàn toàn tự nhiên.
-Tây Hồ à – Tần Thiên Nhân dịu giọng nói – Huynh không có quà lễ rước dâu, muội có buồn không?
-Chúng ta có thể gặp mặt và ở bên nhau đã là món quà lãng mạn nhất rồi.
-Huynh hứa cả đời này sẽ thương yêu muội.
Nữ thần y nghe lời này, trong lòng dâng trào hạnh phúc, tuy nàng đã nghe chán tai mấy lời tán tỉnh, thậm chí thô tục hơn rất nhiều của các đại gia khác, nhưng nghe từ chàng, cảm giác rất lạ, như một ngọn lửa ấm áp chạy qua trái tim nàng, cơ thể nàng.
Tần Thiên Nhân ôm nàng vào lòng, khi này đã là nửa đêm, chẳng còn bao lâu nữa trời sáng rồi, chợt chàng lại nghĩ tới quân đội triều đình sẽ đánh vào đây, nếu có chuyện gì xảy ra thì đây là người vợ góa trẻ đây. Tần Thiên Nhân thở dài một tiếng.
Nữ thần y hiểu được tâm sự chàng, nói:
– Thiên Nhân, có huynh ở bên, muội sẽ không cảm thấy sợ gì cả, cho dù có chết, ít ra chúng ta cũng được bên nhau. Muội yêu huynh trọn đời trọn kiếp này, à không những kiếp này, còn có kiếp sau, và kiếp sau nữa.
Tần Thiên Nhân nắm lấy tay nàng, nói:
-Tây Hồ, muội đã có cơ hội để rời khỏi đây, mà vẫn về, muội thật khờ…
Nữ thần y ngắt lời chàng:
– Sao huynh lại có thể nói như vậy chứ? Muội là nương tử của huynh, huynh là phu quân của muội. Huynh đã từng nói hai người chúng ta phải cùng buồn, cùng vui, cùng cam, cùng khổ cùng hoạn nạn. Chúng ta đã bái đường và trở thành phu thê. Cho nên huynh ở chỗ nào thì muội phải ở đó. Huynh đừng bảo muội rời khỏi huynh nữa!
Nói đoạn nàng áp bàn tay chàng lên má mình, thêm lời:
– Tại sao huynh còn chưa rõ tấm lòng của muội? Muội thật tình không thể sống thiếu huynh được. Muội biết huynh lo lắng cho muội, và muội cũng hứa rằng kiếp này muội chỉ thủy chung với một mình huynh!
– Muội thật… – Tần Thiên Nhân vẫn lắc đầu – Sống không chịu, ở lại đây với huynh chỉ có con đường chết thôi.
– Muội đã nói không sợ chết mà – Nữ thần y nói, giọng kiên định – Muội chỉ sợ không được chết bên cạnh huynh!
Tần Thiên Nhân nghe những lời này, ôm siết lấy nàng hơn, trong lòng đau như cắt, tự trách không bảo vệ cho nàng được, từ nhỏ nàng mồ côi cha mẹ, chỉ có chàng là người thân thiết nhất. Nàng thường hay bảo chỉ có chàng mới mang đến cho nàng được cảm giác an toàn. Năm xưa nàng chưa đến mười tuổi đã phải bôn ba giang hồ, làm việc cho Đại Minh Triều, theo Bảo Chi Lâm đi tứ phương, nàng rất vất vả. Khi biết những điều đó, trong lòng chàng nghĩ, rằng chàng muốn dành cả cuộc đời để bảo vệ nàng. Có lần chàng hứa với lòng, nàng chỉ việc ước nguyện, chàng sẽ phụ trách làm nàng vui. Nàng chỉ việc hạnh phúc, chàng phụ trách đem hạnh phúc cho nàng. Nàng chỉ việc làm một người vợ, còn chàng, sẽ phụ trách thương yêu nàng, sủng nàng.
—oo0oo—
Càng về khuya tuyết xuống càng dữ dội.
Trương Quốc Khải đang lê từng bước một, vệt máu trải dài phía sau. Chàng không dám hy vọng mình sẽ sống, chỉ hy vọng về được doanh trại, tìm một người, nói một lời với người này.
Gió đông vẫn không ngừng rít lên.
Cuối cùng Trương Quốc Khải cũng thấy ánh đèn lồng le lói của doạnh trại phía trước mặt, cả mừng cố bước đi thật nhanh.
Chàng vẫn là chàng của ngày nào, luôn rạo rực với các biến đổi của thiên nhiên, luôn muốn mang mình ra thử sức chịu đựng với mưa gió và tuyết lạnh, và luôn tin rằng chịu ra sức rèn luyện sẽ giúp mình mạnh mẽ hơn, nội lực sẽ thâm hậu hơn. Đó chính là lòng tin của chàng. Nhưng bây giờ, không biết chàng còn chịu đựng được thêm bao lâu?
—oo0oo—
Khi này tiệc cưới đã tàn, mọi người đều đã trở về lều của họ. Nhất Đình Phong đứng trong lều, hé mở hai cánh cửa sổ.
Một lát sau Tàu Chánh Khê vén rèm đi vào, đứng ở giữa lều phủi tuyết bám trên tóc và áo. Nhất Đình Phong rót một tách trà cho Tàu Chánh Khê, hỏi:
-Ngũ gia, tình hình bên ngoài ra sao?
Tàu Chánh Khê nâng tách trà lên uống một ngụm, khà một tiếng rồi đáp:
-Bọn chúng vẫn chưa có động tĩnh.
Nhất Đình Phong lại nhìn ra ngoài ô cửa, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, tuyết xuống ngập lối đi.
Chợt hai người nghe tiếng kêu la thất thanh bên ngoài lều, rồi có người chạy vào bẩm báo nói có chuyện chẳng lành ở ngoài cổng doanh trại.
Tàu Chánh Khê nhanh chân hơn nên tới cổng trại trước, thấy Lâm Tố Đình, Lạc Thiết Môn, Vạn Văn Thông, Hồ Quảng Đông, Trần Tử Sang đang cùng với một đám đông vây quanh một cột cờ. Tàu Chánh Khê chen vào đám đông, lại thấy Trương Quốc Khải ngồi tựa vào Lạc Thiết Môn, người đầy máu. Tàu Chánh Khê quỳ xuống đối diện Trương Quốc Khải, như không tin vào mắt chàng.
Nhất Đình Phong cũng đâm sầm tới, buông mình phịch xuống đất, cặp mắt như lồi ra nhìn thi thể của bằng hữu đầy thương tích nằm đó, máu trong huyết quản Nhất Đình Phong sôi lên. Trương Quốc Khải như người vô hồn, thốt không nên lời, máu cứ từ miệng trào ra. Trương Quốc Khải liên tục mở miệng nhưng không âm thanh nào phát ra được, mắt trừng trừng nhìn ra phía trước mặt.
Tần Thiên Nhân và nữ thần y đến sau cùng, cả hai vẫn còn mặc hỉ phục trên mình, từ đầu tới chân đều chỉnh tề.
Hai người nghe tiếng thống thiết của Nhất Đình Phong:
– Trương lão huynh! Hai ta đã từng thề là không cần cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, nhưng phải cùng ngày cùng tháng cùng năm tử. Khi nào ta còn sống trên đời thì huynh chưa thể ra đi, huynh không thể chết được!
Tàu Chánh Khê cũng đau lòng nói:
– Tam ca, huynh hãy cố lên, đừng nhắm mắt, huynh còn chưa cưới vợ sanh con, dù sao cũng phải kiên trì!
Nữ thần y hối hả vạch đám đông ra, buông mình quỳ xuống bên cạnh Trương Quốc Khải kêu lên:
-Tam ca, Tam ca!
Tần Thiên Nhân cũng nói, giọng đứt quãng:
-Tam đệ… là ai đả thương đệ ra nông nổi này?
Trương Quốc Khải giơ tay nắm lấy tay Tần Thiên Nhân, muốn nói gì đấy nhưng máu trong miệng chàng không ngừng trào ra, chàng đưa mắt nhìn sang nữ thần y. Chàng không ngờ có thể nhìn thấy nàng lần cuối cùng, ánh mắt chàng như sáng lên, giống như sao băng, nhưng trong nháy mắt tia sáng lại vụt tắt. Chàng nhắm mắt rồi, nhưng vẫn dùng lực nắm chặt tay Tần Thiên Nhân, dùng hết sức nắm lấy bàn tay người anh em, rồi bỗng dưng những ngón tay đang nắm chặt tay Tần Thiên Nhân tự giác buông ra.
-Tam gia!
-Tam đệ!
Mọi người ai cũng đau đớn kêu lên.
-Tam ca! Huynh đừng bỏ chúng tôi mà đi! – Nữ thần y cũng thống thiết kêu gào, nghĩ tới lần chàng bị nàng từ chối tình cảm, nhưng vẫn một lòng theo bảo vệ cho nàng mà không kiềm được nước mắt, lệ liên tục chảy ra từ khóe mắt nàng, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.
Lâm Tố Đình cũng vùi đầu vào ngực Tàu Chánh Khê khóc nức nở. Tàu Chánh Khê ôm chầm lấy Lâm Tố Đình, cằm để ở trên đầu nàng, nhẹ vỗ lưng nàng.
—oo0oo—
Tần Thiên Nhân và Tàu Chánh Khê khiên thi thể Trương Quốc Khải vào từ đường, đặt nằm dưới chân bàn thờ.
Lạc Thiết Môn hậm hực nói:
-Tam gia bị chính binh khí của mình giết chết, sao lại như vậy được?
Mọi người nhìn nhau, lại nhìn thi thể Trương Quốc Khải đầy tuyết và máu, một cánh tay không còn nữa, trong lòng ai nấy đầy nỗi đau xót.
Bên ngoài lều chợt có người chạy vào bẩm cáo, nói quân binh đang tiến đánh vào đây, còn vài ba canh giờ nữa là tới đây.
Vạn Văn Thông nhìn Hồ Quảng Đông nói:
-Bên ngoài tuyết hãy còn chưa tạnh, nên quân đoàn của bọn chúng di chuyển không được nhanh lắm.
Vạn Văn Thông vừa nói xong thì một người khác chạy vào nói:
-Bẩm tổng đà chủ, đại đương gia đã mất tung tích, toán quân đi tuần với ngài ấy đều đã bị giết chết hết!
Lâm Tố Đình vốn can trường hiếu thắng, nghe thế liền quay sang Tần Thiên Nhân, đập tay lên ngực nói:
-Để muội dẫn quân đi cứu đại ca!
Nàng dứt lời định ra ngoài lều để dẫn người đi cứu, Tần Thiên Nhân bỗng nghiến răng lại nói:
-Đại muội trở về đây, mọi người cũng ở lại đây, không cần phải cứu người!
Lâm Tố Đình giật mình quay đầu lại, nửa kinh ngạc nửa nghi ngờ, cứ tưởng mình nghe lầm. Hồi lâu nàng mới hỏi:
-Tổng đà chủ huynh bảo sao? Sao lại không cho muội dẫn quân đi cứu đại ca?
Tần Thiên Nhân nói:
-Huynh nói không được đi cứu là không được đi!
Lâm Tố Đình tái mặt, suýt nữa thì nổi giận, nhưng lập tức nghĩ lại “huynh ấy trước nay vẫn tinh tế đa mưu, không chừng có lý do gì khác.”
Nàng bèn hỏi:
– Tại sao thế?
Tần Thiên Nhân không trả lời, mà quay sang mọi người nói:
-Tất cả mọi người không ai được phép rời khỏi doanh trại.
-Dạ! – Mọi người đồng thanh hô lên.
Lâm Tố Đình không phục, lại nói:
– Chúng ta đã mất đi tam đương gia rồi, chẳng lẽ chúng ta nhẫn tâm đứng nhìn quân Thanh giết hại luôn cả đại đương gia mà không màng đi cứu hay sao?
Tần Thiên Nhân nói:
– Huynh chỉ sợ dẫn binh đi mà cứu người không thấy, lại còn tổn thương thêm mấy ngàn người nữa. Muội đã thấy cái bẫy để bắt sói bao giờ chưa? Trên móc sắt có móc một miếng thịt dê, con sói mà cắn vào miếng thịt một cái là khởi động cơ quan, bị kẹp dính ngay. Bọn chúng muốn chúng ta làm con sói, sát thủ thiết đầu lôi chính là miếng thịt dê.
Nghe Tần Thiên Nhân gọi Khẩu Tâm bằng danh hiệu chứ không phải là đại ca hay đại đương gia như thường ngày vẫn gọi, Lâm Tố Đình lùng bùng hai tai. Thêm vào đó, nàng không hiểu sao hôm nay Tần Thiên Nhân lại không hiểu được đạo nghĩa, trong lòng giận dữ, nàng dậm chân thình thình, la lớn:
– Đã từ khi nào mà huynh lại lo sợ thương vong như vậy? Các bằng hữu trong hội chúng ta, ai ai cũng là người trong nhà hết, đại ca đối với chúng ta đã nhân nghĩa tận cùng như thế, cho dù chúng ta vì huynh ấy mà chết thì có sao đâu?
Tần Thiên Nhân không đáp. Mọi người cũng làm thinh không nhúc nhích, Lâm Tố Đình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bàng hoàng không biết làm sao. Nàng vừa giận vừa nóng trong lòng, quay sang Tàu Chánh Khê nói:
-Ngũ ca, bọn họ bỏ mặc sự sống chết của đại ca, huynh đi với muội đi!
Vừa nói nàng vừa kéo tay Tàu Chánh Khê. Tàu Chánh Khê còn chưa trả lời, thì Tần Thiên Nhân rút lệnh tiễn, nghiêm nghị nói:
– Hôm nay chúng ta quyết đấu một trận sinh tử với binh lính triều đình Mãn Châu. Trận chiến này do ta chỉ huy. Ngoài ta các người không được nghe hiệu lệnh của ai!
Dừng lại một chút, Tần Thiên Nhân gằn giọng hỏi:
-Mọi người đã rõ hay chưa?
– Rõ!
Trừ Lâm Tố Đình mọi người ai cũng đồng loạt hô lớn.
Lâm Tố Đình trợn mắt nhìn Tần Thiên Nhân, thấy Tần Thiên Nhân cũng trừng trừng nhìn lại nàng. Đột nhiên chàng đi đến dựng thi thể Trương Quốc Khải ngồi dậy tựa vào chàng, sau đó lật lòng bàn tay trái của Trương Quốc Khải lên, trong đó có khắc chữ “Đại.”
Lâm Tố Đình nhìn Tàu Chánh Khê, sau đó quay sang nhìn mọi người, ngơ ngác một chốc, rồi vở lẽ, lúc nãy Trương Quốc Khải cứ nắm chặt lấy tay Tần Thiên Nhân, chắc muốn Tần Thiên Nhân nhìn thấy chữ này, Lâm Tố Đình hiểu được rồi nước mắt nàng tuôn ra.
Tần Thiên Nhân nhẹ nhàng đặt thi thể Trương Quốc Khải nằm xuống trên đất, đoạn cởi áo choàng của chàng ra, đắp lấy toàn bộ thân mình Trương Quốc Khải, rồi Tần Thiên Nhân quay sang Tàu Chánh Khê bảo:
-Ngũ đệ, phiền đệ mang địa đồ ra đây.
Tàu Chánh Khê tuân lệnh đi lấy địa đồ của vùng hồi cương, banh ra.
Tần Thiên Nhân dùng tay vẽ ba đường trên tấm địa đồ rồi nói:
-Bọn Thanh binh đang tiến đến bằng ba con đường này. Tam ca đã từng bảo chúng có bốn vạn quân, ta chỉ có một vạn rưỡi. Nếu đánh nhau chính diện thì chắc chắn phải thua. Cho nên chúng ta chỉ có thể dùng mưu mới thắng được trận.
Vạn Văn Thông từ lâu đã hoàn toàn tin tưởng vào tài dụng binh của Tần Thiên Nhân, gật đầu nói:
– Tướng giỏi ở mưu chứ không ở dũng. Chúng ta ít quân, phải dùng kỳ mưu mới thắng được đối phương. Dương Tiêu Phong hắn đã có độc kế, chúng ta phải tương kế tựu kế đánh cho một trận.
Mọi người gật đầu đồng tình.
Tần Thiên Nhân bắt đầu hạ lệnh nói:
-Đội trưởng đội một, huynh hãy lãnh hai ngàn quân binh, cùng với Lạc đại hiệp đóng ở hai bên của Thạch Thuỷ Hà, mai phục tại đó.
Tổng đà ở hồi cương khi không có những người đương gia và các trưởng lão ở đó thì do bảy người đội trưởng lãnh đạo.
Tần Thiên Nhân vừa nói vừa dùng tay chỉ vào hình vẽ một con sông trên tấm địa đồ, sau đó quay sang Trần Tử Sang và Nhất Đình Phong nói:
-Trần vị anh hùng và Nhất đại hiệp, hai huynh cùng với đội trưởng đội hai lãnh một ngàn quân binh, làm mồi dụ bọn Thanh binh tới vùng này. Dọc đường có thể ứng chiến nhưng chỉ được thua không được thắng, đội trưởng đội một và Lạc đại hiệp sẽ ở đó chờ lệnh của các huynh.
Trần Tử Sang gật gù:
-Ý của tổng đà chủ là chúng tôi sẽ quyết chiến với bọn cẩu tẩu Mãn Thanh ở con sông này?
-Đúng vậy, đó chỉ là chiến trường thứ nhất.
Tần Thiên Nhân gật đầu nói phải. Người đội trưởng đội một ôm quyền bái một cái, sau đó nhanh nhẹn đi bố trí.
Tần Thiên Nhân bảo Trần Tử Sang, Nhất Đình Phong và đội trưởng đội hai:
-Lần này các huynh xuất lĩnh binh mã từ phía tây đánh vào Thanh binh, dụ cho bọn chúng chạy tới Thạch Thủy Hà, dẫn dụ chúng theo qua sông. Nhưng có một điều rất quan trọng là ngựa của các huynh phải chọn ngựa nhỏ và nhẹ, nhưng phải thật nhanh, không được cưỡi con nào chạy chậm. Khi các huynh qua sông phải dàng thành một hàng, nối đuôi nhau qua sông, lập tức hành động, chuẩn bị xuất phát.
-Tuân lệnh!
Đội trưởng đội hai ôm quyền cúi đầu, rồi lập tức đi ra ngoài điểm quân và chọn ngựa.
-Đội trưởng đội ba và đội trưởng đội bốn.
Tần Thiên Nhân lại khoanh một vùng trên địa đồ, nói:
– Hai huynh dẫn quân theo Hồ tiền bối dụ Thanh binh rượt theo vào Tinh Tinh Hiệp, bên ngoài Tinh Tinh Hiệp đội trưởng đội năm và Vạn tiền bối sẽ bố trí quân của họ ẩn vào trong các lùm cây, những người này có nhiệm vụ trông chừng quân Thanh, hễ thấy bọn chúng kéo vào Tinh Tinh Hiệp cả rồi thì sẽ đốt lửa lên. Tới chừng đó hai huynh và Hồ tiền bối phải nhanh tay lấp cửa ra động, để tránh bọn chúng có thể tìm được lối ra.
Hồ Quản Đông nghĩ tới địa hình Tinh Tinh Hiệp, gật đầu nói:
-Nơi đó hang động quanh co quanh qua quẹo lại, chỉ có người của chúng ta mới biết đâu là ngõ ra! Để cho bọn quân Thanh ngạt khói chết vì hỏa hoạn cũng hay lắm!
Mọi người gật gù. Tần Thiên Nhân tiếp:
-Đội trưởng đội sáu và bảy, hai huynh dẫn toàn bộ các binh sĩ của hai huynh theo Tàu ngũ gia mai phục ở phía sau thành Trạch Nhĩ Khương. Ta sẽ dụ bọn quân thiết giáp tới đó, khi các huynh nhận được hiệu lệnh của ta mới bủa lưới tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.
Tàu Chánh Khê hô dạ, phụng lệnh mà lòng nghĩ “Tổng đà chủ, huynh định một thân một mình dẫn dụ đoàn quân thiết giáp hay sao? Như vậy thật quá nguy hiểm…”
Quả nhiên không phải chỉ mình chàng nghĩ như vậy, Lạc Thiết Môn há hốc miệng nói:
-Trong hội chúng ta ngoài toán quân dự bị ở lại trại lính này bảo vệ Lâm tiểu thư và nữ thần y cô nương, chỉ có bảy sư đoàn chính, tất cả đều đã có nhiệm vụ cả rồi, không còn tinh binh tinh nhuệ nào trong hội để cùng theo giúp cho ngài nữa.
Lạc Thiết Môn nói xong thì một thành viên của bang hội chạy vào, theo sau hắn là hai tộc trưởng Kha Tất Khắc và Thạch Vai Nhĩ.
Tộc trưởng Kha Tất Khắc và Thạch Vai Nhĩ làm động tác cúi chào Tần Thiên Nhân, Kha tộc trưởng nói:
-Tần tổng đà chủ, hai người chúng tôi nhận được thư bồ câu của ngài đã lập tức dẫn binh tới đây ngay.
Tần Thiên Nhân cúi đầu đáp lễ. Phen này quân Thanh xâm lược hướng tây, không những người Đại Minh Triều bị giết hại rất nhiều mà các bộ lạc hồi giáo trong vùng núi Thiên Sơn cũng bị họa lây. Vì thế mà hai trong bảy bộ tộc đã liên hiệp với Đại Minh Triều để chống trả quân Thanh.
Tần Thiên Nhân bàn với hai tộc trưởng vừa mới đến:
-Kha tộc trưởng, huynh chỉ huy binh sĩ của huynh ở mặt trận này. Thạch tộc trưởng, huynh chỉ huy các đội nhân mã ở mặt trận này. Còn tại hạ thống lĩnh ba trăm binh sĩ ở giữa điều động và tiếp ứng. Chúng ta phải dẫn dụ bọn quân thiết giáp đến gần thành Trạch Nhĩ Khương. Tàu ngũ gia sẽ ở sẵn đó chờ đợi.
Giải thích tường tận xong, Tần Thiên Nhân nói:
-Mọi người đã nghe và hiểu rõ hết rồi chưa? Dù núi đao hay biển dầu, chúng ta cũng phải đấu với họ!
Mọi người nhìn Tần Thiên Nhân, gật đầu, đồng thanh hô:
-Dạ!
Tàu Chánh Khê cảm thấy yên bụng một chút, xếp bản đồ lại đặt trên bàn thờ, xong gọi người cho đem rượu vào lều. Khi rượu đã được mang vào và rót ra những cái bát lớn, Tần Thiên Nhân bèn xoay tay rút trên thắt lưng ra một thanh chủy thủ sáng đến chói mắt, đưa mũi chủy thủ khẽ đâm vào ngón trỏ bên trái của mình, nhỏ mấy giọt máu tươi vào cái chén đựng rượu.
Những người còn lại trong lều cũng rút dao ra, mỗi người nhỏ mấy giọt máu vào ly rượu của mình. Tần Thiên Nhân nâng chén lên cất tiếng dõng dạc:
-Nếu không đánh lại trận này, thà chết cũng không quy hàng triều đình!
Mọi người trong lều đều tuyên thệ theo như thế. Tuy ánh đèn cầy ảm đạm, nhưng cũng đủ thấy trên mặt người nào cũng đầy vẻ khẳng khái quyết tâm. Mọi người thề xong thì nâng chén lên uống cạn, rồi xuống giọng thầm thì bàn tính.
Lát sau bên ngoài nghe tiếng hiệu lệnh nổi lên, người thì chạy tới chạy lui, ngựa thì hí vang giậm vó, đao kiếm đã tuốt trần, đội ngũ đã tập hợp. Rồi thoáng mắt một cái, các chiến sĩ đã rời khỏi doanh trại để đi bày trận.
Lâm Tố Đình vào lều tìm Tàu Chánh Khê, thấy chàng hãy còn chưa đi, chàng đang ngồi tựa lưng vào vách lều mài thanh đại đao của chàng, bên hông chàng đeo thanh gươm gãy của Trương Quốc Khải, áo giáp chàng cũng đã mặc vào. Khi nàng bước vào hai mắt Tàu Chánh Khê ánh tia lấp lánh ấm áp, Lâm Tố Đình trong một phút đã ngỡ dường như chàng chưa đi vì muốn chờ gặp mình. Song Lâm Tố Đình không có thời gian suy nghĩ nhiều, muốn nói với chàng một câu, nàng lại gần, ngồi xuống đối diện chàng nói:
-Ngũ ca, huynh đang suy nghĩ điều gì mà như khờ luôn vậy?
-Huynh đang nghĩ đến lời tổng đà chủ nói?
-Huynh ấy nói gì nói khi nào?
Tàu Chánh Khê ngưng mài binh khí lại, nói:
-Mấy hôm trước, có lần huynh và hắn đang đi tuần tra doanh trại, bỗng hai người bọn huynh gặp tổng đà chủ đang kiểm kê lại ngựa, tổng đà chủ trò chuyện với bọn huynh một lúc, trước khi rời đi tự nhiên nói… thật ra cũng không rõ ràng lắm, huynh ấy bảo cái gì mà… “tình huynh đệ,” rồi “ý chí cương quyết, vượt mọi khó khăn, ta hy vọng tất cả huynh đệ chúng ta thật sự đồng tâm…”
Tàu Chánh Khê kể cho Lâm Tố Đình nghe xong lắc đầu nói:
-Khi đó huynh nghe tổng đà chủ huynh nói vậy huynh đã không hiểu nghĩa là gì.
Lâm Tố Đình im lặng bên Tàu Chánh Khê, nghĩ tới Trương Quốc Khải nàng lại muốn khóc, không ngờ mọi sự lại ra như vậy!
Tàu Chánh Khê nói xong cũng thở dài một hơi, đoạn cho tay vào ngực áo lấy ra vài hạt binh lang cho vào miệng nhai. Lâm Tố Đình nhướng mắt nói:
-Hồi trước tam ca hay ăn trái này, huynh thường hay cản huynh ấy, muội còn tưởng đâu ăn trái này không tốt cho sức khỏe chứ?
Tàu Chánh Khê đưa mắt nhìn xuống phần còn lại của Phục y kiếm, đáp:
-Huynh cần trợ sức trong lúc này.
Lâm Tố Đình nhìn Tàu Chánh Khê, thấy rõ hai quần thâm dưới bọng mắt chàng, mặt chàng cũng xanh xao. Nàng nghĩ tới chàng đã cùng với nàng bôn ba đi tìm nhân sâm, từ khi ở Giang Nam trở về đây chưa một lần chàng được chính thức nghỉ ngơi, hẳn là chàng đang mệt mỏi lắm, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy xúc động vô cùng.
Khi này người đội trưởng đội bảy tới bảo binh mã đã chuẩn bị đầy đủ có thể xuất phát. Lâm Tố Đình rưng rưng nước mắt nhìn Tàu Chánh Khê, hy vọng đây không phải là lần cuối cùng nàng nhìn thấy chàng. Chàng cũng nắm lấy đôi tay nhỏ xinh của nàng. Lần này bang hội lâm vào cảnh sanh tử khó lưỡng toàn được, trong lòng chàng chỉ muốn ôm nàng vào lòng, thỏ thẻ nói cho nàng biết tình cảm dành cho nàng suốt gần mười mấy năm qua, chàng không phải là người dễ trao tình cảm, đã rung động và yêu nàng thực sự.
Song Tàu Chánh Khê chỉ nói:
-Đại muội, một lát nữa các huynh đi rồi muội và nữ thần y phải thật cẩn thận.
Lâm Tố Đình gật đầu, rơi nước mắt nói:
-Các huynh cũng vậy! Ngũ ca, lát nữa đây nhờ huynh triệt để bảo vệ huynh ấy cho muội!
Tàu Chánh Khê không ngần ngại gật đầu, tuy vậy trong lòng ngập đầy chua chát. Chàng đứng dậy ra ngoài rồi, Lâm Tố Đình hãy còn dõi ánh mắt đầy nước nhìn theo bóng chàng rời khỏi căn lều.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!