Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm - Chương 28: Tầm Bảo Chuột
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm


Chương 28: Tầm Bảo Chuột


Thiên Tà và Huyền Nguyệt đi tới một thung lũng, bên trong không có những cây đại thụ lớn, chỉ có những tảng đá nhỏ nhấp nhô và cỏ dại. Đi vào sâu bên trong, một khu vườn linh thảo nhỏ xuất hiện trước mắt, bên trong có vài gốc thuộc loại quý hiếm. Nhưng làm cho hai người kinh ngạc chính là trên một cây Linh Dược, một con chuột, đúng là một con chuột đang nằm dưới gốc cây ngặm nhấm một quả Linh Dược.

Con chuột này khá kỳ lạ, bộ lông ba màu mượt mà, còn phát sáng. Nhìn bên ngoài nó giống chuột nhưng thân hình to bằng con mèo nhỏ, béo mũm mĩm.

Con vật nhỏ này chậm rãi nằm gặm Linh quả, không biết có bốn con mắt đang quan sát nó một cách kỳ lạ.

Huyền Nguyệt nhìn nó rồi nói:

– Công tử, đây là chuột sao?

Thiên Tà nhìn nàng một chút rồi gật gật đầu:

– Chuột ở đây sung sướng quá đi, ban ngày nằm sưởi nắng, đói lại ăn Linh quả. Béo múp míp như vậy .

– Đúng vậy, Công tử.

Thiên Tà nghĩ tới thứ gì đó, lớn tiếng nói:

– Không, không đúng…

– Làm sao vậy Công tử, có gì không đúng.

– Đây hình như là Tầm Bảo… Chuột.

– Tầm Bảo Chuột.

– Đúng… Bắt nó lại, nhanh bắt nó.

Hai người lớn tiếng làm con chuột kia chạy mất tăm, hai người vội vàng đuổi theo.

Sau vô số lần vồ hụt, đuổi theo nó chạy lòng vòng khắp nơi, cuối cùng Thiên Tà cũng đã xách con chuột mập mạp này trên tay. Huyền Nguyệt thở phì phò, nói:

– Công tử, Con chuột mập mạp này là Tầm Bảo Chuột, người chắc chắn chứ. Mà Tầm Bảo Chuột là Yêu thú gì vậy.

Thiên Tà nghe nàng nói xong buồn cười nhưng cố gắng nhịn xuống, loại Tầm Bảo Chuột này không phải ở nơi nào cũng có ghi chép. Trước kia hắn nhờ cơ duyên mới đọc được một chút tin tức về nó.

– Con chuột mập mạp này là Tầm Bảo Chuột, đúng không sai. Tầm Bảo Chuột tác dụng cũng như tên của nó, đối với các loại đồ vật quý hiếm có một loại năng lực nhận biết đặc biệt, có thể tìm được nơi cất dấu những thứ đó. Ai có một con Tầm Bảo Chuột như thế này, chỉ cần nơi nào có đồ vật quý hiếm, người đó sẽ rất nhanh tìm được. Chỉ là loại chuột này vô cùng khó gặp, từ rất nhiều năm trước không ít cao thủ bỏ ra vô số thời gian tìm kiếm bọn chúng mà không tìm được.

Huyền Nguyệt nghe hắn nói xong vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới thế giới này có một loại yêu thú thần kỳ như vậy. Thiên Tà lắc lư con chuột mập mạp, nói:

– Đồ mập mạp, thần phục với ta đi.

Đột nhiên trong đầu Thiên Tà truyền tới một thanh âm non nớt:

– Tại sao ta phải thần phục với ngươi.

– Không thần phục thì bản Công tử lột sạch lông của ngươi, cho lên nướng. Bản Công tử sống bao nhiêu năm còn chưa ăn thử thịt Tầm Bảo Chuột nướng. Ngươi ăn nhiều Linh Dược như vậy, lại mập mạp như vậy, thịt chắc chắn vô cùng ngon.

Thiên Tà nói, còn không ngừng liếm liếm môi, vẻ mặt ngươi chỉ cần không đồng ý lập tức biến ngươi thành chuột nướng.

– Ta thịt toàn mỡ ăn không ngon đâu.

– Tiểu Nguyệt Nguyệt, cho ta mượn thanh kiếm, bản Công tử cho nàng ăn thử thịt Tầm Bảo Chuột nướng.

Thanh âm non nớt trong đầu run rẩy vang lên:

– Ta… Ta thần phục là được chứ gì… Ta dẫn ngươi đi lấy báu vật… Ngươi đừng ăn ta…

Thiên Tà nở nụ cười:

– Vậy còn tạm được, mà ngươi nói Báu vật gì vậy.

Hai người đi theo hướng Tầm Bảo Chuột chỉ dẫn, vượt qua vô số ngọn núi, cuối cùng cũng tìm được một cái hang động. Tầm Bảo Chuột nhảy xuống từ trong ngực Thiên Tà, nói:

– Đi theo ta, bảo bối ở ngay bên trong.

Thiên Tà nhìn Huyền Nguyệt rồi gật đầu đi vào. Vào sâu bên trong, nhìn thấy một chiếc hòm nhỏ ở chính giữa hang động. Huyền Nguyệt định đi tới mở ra nhưng bị Thiên Tà ngăn lại. Hắn tự mình bước tới, phá bỏ vài cái trận pháp, vừa mở nắp hộp thì một vết kiếm khí từ bên trong lao ra, luồng kiếm khí này cực mạnh, nếu võ giả chưa đến Thiên Tiên cảnh sẽ nhanh chóng bị miểu sát. Nhưng đáng tiếc đạo kiếm khí này không chạm nổi vào áo của hắn, chỉ nghe “” Keng “” một tiếng rồi đạo kiếm khí biến mất. Thiên Tà mở hộp ra, bên trong có một thanh kiếm tỏa ra từng đợt khí lạnh cùng vô cùng lớn sát khí khiến người ta lạnh sống lưng, hắn cầm lên xem xét, trên vỏ kiếm có ghi là Huyền Băng kiếm. Rút ra xem thấy thanh kiếm này vô cùng lạnh, tương phản với kiếm của Lãnh Dao. Vất lại phía sau cho Huyền Nguyệt, nói:

– Thánh khí, Huyền Băng kiếm, cầm lấy dùng thay thanh kiếm kia đi.

Huyền Nguyệt lúc trước thấy Lãnh Dao có một thanh Thánh khí cũng vô cùng ghen tỵ, giờ phút này mình cũng có một thanh, nàng vô cùng kích động, nói:

– Đa tạ Công tử.

Thiên Tà nhìn nàng rồi trêu chọc, nói:

– Cám ơn thì không cần, ta chỉ cần một chút…

Nói xong ánh mắt nóng bỏng nhìn cơ thể nàng. Huyền Nguyệt hiểu ý hắn, ngượng ngùng, nói:

– Nguyệt Nguyệt tùy ý Công tử.

Thiên Tà cười cười rồi tiếp tục xem xét đồ vật trong hòm. Một bức thư ghi là:

– Bản nhân là một tông sư luyện khí, lúc luyện ra thanh Huyền Băng kiếm này thì bị anh em kết nghĩa truy sát, muốn cướp đi thanh kiếm này. Bản nhân liều mạng chạy chốn tới được đây thì sức lực cạn kiệt, cả đời bản nhân chuyên tâm luyện khí, không có nhiều báu vật gì. Bây giờ bản nhân cũng đã không có đường sống, để lại ở đây thanh kiếm này cùng vài bộ Công pháp chờ người có duyên. Hy vọng người nào đạt được có thể phát huy hết uy lực của thanh kiếm này, khiến nó dương danh thiên hạ. Đây cũng là nguyện vọng duy nhất của bản nhân. Vừa rồi những trận pháp nguy hiểm kia là bản nhân tận dụng một chút sức lực sau cùng tạo ra, vì bản nhân không muốn thanh kiếm này rơi vào tay kẻ yếu đuối, làm mai một nó….

Thiên Tà đọc xong rồi đưa cho Huyền Nguyệt, còn mình thì tiếp tục lật xem mấy quyển công pháp. Có ba bộ Thiên Cấp công pháp, cất đi, đợi khi nào xem qua xem có phù hợp với người nào để tu luyện.

Ra khỏi hang động, Thiên Tà, nói:

– Có lẽ lên về Băng Nguyệt cung thôi.

– Dạ, Công tử.

– Ai vậy… Ra đây đi.

Huyền Nguyệt nghe vậy nghi ngờ nhìn Thiên Tà, nàng đã quan sát xung quanh không có người nào rồi.

Thiên Tà tiếp tục, nói:

– Còn không muốn ra, hay là ta mời các người ra.

– Sưu…. Sưu…. Sưu…. Sưu.

Trong rừng cây bốn bóng người lao ra, sau lưng tiếng xé gió vang lên. Cả bốn đều mặc đồ đen không nhìn thấy mặt. Tu vi đều là Kết đan trung kỳ.

– Không nghĩ tới các người còn phá được thuật ẩn lấp của Thiên Địa Lâu chúng ta.

Thiên Tà nhìn bọn họ, nghi hoặc:

– Thiên Địa Lâu, Chưa nghe qua, rất mạnh sao…

-Hừ, Thiên Địa Lâu chúng ta…

Tên kia chưa kịp nói hết thì bị đồng bọn kéo lại. Ánh mắt âm lãnh nhìn Thiên Tà và nói:

– Được rồi, cho ngươi hai con đường để chọn. Thứ nhất giao ra những thứ lấy được bên trong hang động kia và đồ vật trên người ngươi, còn hai ngươi tự phế tu vi rồi cút.

Thiên Tà nghe vậy bật cười.

– Tiểu tử, ngươi cười cái gì.

– khục… Khục. Vậy còn lựa chọn thứ hai là gì.

– Thứ hai chúng ta tự mình động thủ. Nam giết, nữ hiếp xong giết.

– Ta nghĩ còn một lựa chọn nữa. Các người toàn bộ tự sát, khỏi làm bẩn tay chúng ta.

Bốn tên hắc y nhân nghe xong cười ầm lên.

– Ngươi muốn giết chúng ta… Ha… Ha… Buồn cười chết ta rồi.

– Thiên Địa Lâu chúng ta ám sát không biết bao nhiêu người, không nghĩ tới hôm nay lại bị một tên tiểu tử bảo tự sát… Ha Ha.

Thiên Tà cũng không để ý bọn họ, mà nhìn về phía Huyền Nguyệt, nói:

– Tiểu Nguyệt Nguyệt, thấy sao?

– Cản trở đường của Công tử, toàn bộ giết. Vừa vặn Nguyệt Nguyệt muốn thử kiếm.

Bốn tên hắc y nhân nghe vậy, nhìn về phía Huyền Nguyệt, ánh mắt sáng lên, nói:

– Không nghĩ tới nơi rừng rậm này còn có mỹ nữ xinh đẹp như vậy. Xem ra chúng ta diễm phúc không cạn ah.Từ lúc vào Vô Tận Lâm đến giờ nín quá khó chịu rồi.

Cả bốn tên ánh mắt dâm đãng nhìn Huyền Nguyệt, sau đó nhìn lại Thiên Tà, nói:

– Chúng ta đối với nam nhân không có hứng thú, nhìn qua tư sắc của cô nàng bên cạnh ngươi. Chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng. tự phế tu vi rồi cút.

Thiên Tà nở nụ cười hài hước nhìn họ.

– Tiểu tử, ngươi cười cái gì, không lẽ bị chúng ta nhân từ làm cảm động rồi, muốn lấy thân báo đáp…. Ta phi….

– Đúng vậy… Đại ca, chúng ta nhân từ quá rồi. Trước kia đều là nam nữ thông sát, bây giờ lại để cho một người sống, khiến tiểu tử này cảm động phải không.

– Được rồi, tiểu tử, chúng ta hôm nay nhân từ. Tự phế tu vi rồi cút đi. Không nghe thấy sao.

Mấy tên hắc y nhân nhao nhao cười nói. Thiên Tà mặt đen lại rồi. Muốn bản Công tử ta đây lấy thân báo đáp, ta nhổ và, móa nó. Không chịu nổi độ tự kỷ nặng của bọn họ nữa, quay sang nhìn Huyền Nguyệt, nói:

– Tiểu Nguyệt Nguyệt, xử lý chúng đi, để lại cho chúng một hơi, ta còn có việc dùng. Chúng quá ghê tởm rồi, còn nghĩ là bản Công tử lấy thân báo đáp.

Huyền Nguyệt khóe miệng hơi cong lên một chút, lấy ra Huyền Băng kiếm chỉ vào chúng, nói:

– Các người muốn chơi nữ nhân phải không? Đến đây ta chơi với mấy người.

– Hừ… Muốn chết. Anh em lên bắt cô nàng này lại. Hôm nay chúng ta cùng vui vẻ.

Bốn tên hắc y nhân lúc này cũng không còn cười đùa nữa, mà lộ ra vẻ ác độc.

Huyền Nguyệt rút Huyền Băng kiếm ra, nhiệt độ xung quanh như giảm xuống vài độ. Hai bên lao vào chiến đấu.

Phanh… Phanh… Phanh… Phanh…

Trước rừng cây không ngừng vang lên những tiếng đao kiếm va chạm, thỉnh thoảng còn có những cây đại thụ ầm ầm ngã xuống.

Rầm… Rầm… Oanh… Oanh…

Các loại công pháp không ngừng được xuất ra, kiếm khí đao khí bay đầy trời, đất đá bay tung toé.

Đánh nhau một lúc bất phân thắng bại, một tên hắc y nhân, nói:

– Tứ đệ, chúng ta chống lại cô nàng này, ngươi qua bắt tiểu tử kia. Không tin cô nàng này không đầu hàng.

– Được, các vị cẩn thận.

Một tên hắc y tách khỏi chiến đấu, lao về phía Thiên Tà.

– Tiểu tử, không nghĩ tới cô nàng kia khó chơi như vậy. Chúng ta đành phải bắt ngươi làm con tin thôi, chịu trói đi.

Thiên Tà lắc đầu:

– Đi qua kia chơi đi, bản Công tử không có hứng thú với ngươi.

Tên hắc y này thân hình hơi lảo đảo một chút, móa nó, ta tới làm thịt ngươi, ngươi lại nói qua chỗ khác chơi rồi không có hứng thú với ta. Bản đại gia ta mặc dù cũng đã từng chơi qua nam nhân, nhưng loại người như ngươi không hợp mắt ta được không.

– Ghê tởm, ta xé xác ngươi ra, móa.

Thấy tên này tiếp tục lao tới, Thiên Tà lấy ra Cục gạch thần khí, nói:

– Khốn kiếp, không phải đã nói bản Công tử không có hứng thú với ngươi rồi sao.

Tiếp theo một thanh âm vang lên “”Choang “” thân hình hắc y nhân bay ngược về phía sau, va đổ vài cây đại thụ, cuối cùng cũng rơi xuống đất, miệng sùi bọt mép, cả người co giật, trên đầu có một cái u từ từ to lên.

– Bản Công tử đã nói không muốn hứng thú với ngươi rồi mà ngươi còn không nghe. Sao ta nói mà không ai chịu nghe vậy, aizzz.

Tên hắc y kia đầu óc choáng váng, không nghe được gì, nếu không hắn chắc chắn tức giận mà ngất đi.

Lắc lắc đầu cho tỉnh táo, tên hắc y nhân này cố gắng bò dậy, giận dữ, nói:

– Ghê tởm tiểu tử, lại dám làm vậy mới ta, đi chết đi.

Nói xong lại lao tới. Nói đùa, hắn đường đường là Kết đan cảnh cao thủ, lại bị một Cục gạch đập cho choáng váng, truyền ra ngoài thì làm gì còn mặt mũi gặp người.

– Lại tới nữa, bản Công tử nói mà ngươi không hiểu sao.

Thiên Tà cũng nổi giận, tên này không hiểu tiếng người sao, bản nhân chỉ muốn đứng một bên quan sát ah, không thèm động thủ với ngươi. Ngươi ngược lại tốt rồi, không thèm nghe lời bản Công tử, cứ thích quấn lấy bản Công tử.

Choang… Chat… Choang… A… Choang… A…

Tiếp theo vô số thanh âm choang choang và tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Lúc này tên hắc y nhân đã bị Cục gạch đập không biết bao nhiêu phát, toàn thân tím bầm, xưng vù lên, nằm co giật trên đất.

Phía bên kia chiến đấu cũng dần kết thúc, bởi vì bớt đi một người khiến cho Huyền Nguyệt dễ dàng giải quyết hơn. Không lâu sau thì kết thúc chiến đấu.

Ba tên hắc y nhân nhìn đồng bọn của mình đang nằm co giật thê thảm trên đất, không khỏi rùng mình một cái.

Thiên Tà đi tới trước mặt bọn họ, cười cười:

– Làm sao, có muốn bản Công tử tự phế tu vi, để nàng lại cho các ngươi chơi nữa không.

Đám người hắc y lập tức lắc đầu, nói đùa ngươi gật gật một cái chắc chắn đầu bay khỏi cổ. Vừa rồi bọn họ chiến đấu kịch liệt nhưng cũng nhìn qua bên này, không nghĩ tới tên tiểu tử cả người vô hại này lại khủng bố như thế. Vừa rồi nghe tiếng thảm thiết truyền tới, bọn họ nhìn sang thì thấy tên này đang cưỡi trên người tứ đệ, tay cầm cục gạch không ngừng đập xuống, sau đó tiếng kêu thảm của tứ đệ lại vang lên.

– Được rồi, bản Công tử tâm trạng tốt, các ngươi tự phế tu vi đi, bản Công tử tha cho các ngươi một mạng.

Ba người nghe vậy không chút do dự tự phế tu vi, dù sao tính mạng cũng là quan trọng nhất.

– Cút.

Cả ba lập tức chạy đi, hận mình không có thêm vài cái chân nữa để chạy. Tên trước mặt này so ác ma còn kinh khủng hơn, toàn thân không có chút nguy hại nào nhưng cầm một Cục gạch đập choáng một tên Kết đan cảnh ah, bọn họ đã mất tu vi làm sao chịu nổi Cục gạch này đập xuống, về phần đang nằm bên cạnh hôn mê tứ đệ cũng mặc kệ rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN