Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng - Chương 21: Nhĩ Trung Nhân (một)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng


Chương 21: Nhĩ Trung Nhân (một)


Edit: Thanh Xuân

Beta: kaylee

《Trong Thập Châu ký • Phượng Lân Châu 》: Phượng Lân Châu ở trung tâm Tây Hải, quanh 1500 dặm, bốn bề đều có Nhược Thủy bao quanh, lông hồng không nổi, không thể vượt qua.

Phượng Lân Châu do Phượng Thành, Lân Thành, Quách Thành tạo thành. Phía bắc là Phượng Thành, nam là Lân Thành, còn Quách Thành là vùng ngoại ô Lân Thành. Phượng Thành là nơi ở của Mặc Sĩ thị trông coi Phượng Lân Châu, Lân Thành là nơi ở của đông đảo tiên nhân, còn Quách Thành là vùng đất của yêu hóa thành hình người.

Phía bắc Phượng Lân Châu có một hòn đảo nhỏ, trên đảo nước chảy róc rách, từ đông sang tây có cá lội nô đùa, bên cạnh dòng nước có liễu yếu, ti dương, xen lẫn nhau thành bóng râm, vô cùng mát mẻ lịch sự tao nhã. Đặt mình vào phong cảnh thiên nhiên thấp thoáng trong đình đài lầu các, cư dân trên đảo đều là những nhân vật có tư chất linh hoạt ưu tú, tỷ như tộc trưởng Mặc Sĩ thị đương nhiệm Mặc Sĩ Tiếu, từng lớn lên ở nơi này.

Bạch Tỳ đứng dựa cửa sổ: “Linh Đài Sơn thẳng đứng, vườn ao tường vây, chòi canh cao nhất, bốn phương thong suốt, cờ lông dày đặc, phòng điện san sát.”

Đằng Chi Nhất không chút để ý liếc nhìn ngoài cửa sổ: “Vạn vật trần thế, chỉ là mây khói.”

Đằng Xà và Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, Thanh Long, Câu Trần đều là một trong lục thần thượng cổ, nhiều thế hệ ngũ thần khác sinh sôi đầy đàn, vạn năm nay bài vị đã đổi hai ba lượt, chỉ có Đằng Xà, Đằng Xà duy nhất trong cửu thiên cửu châu bích lạc hoàng tuyền, trời sanh tính tình Đằng Chi Nhất cao ngạo lạnh lùng, thói quen cô độc, ẩn vào phàm giới. Hắn chỉ có tin đồn duy nhất cùng với vị kia, ngay từ lúc Nữ Oa vá trời đã chết rồi, hơn nữa còn là vị kia theo đuổi Thần Quân. Vì vậy trong chúng thần cửu thiên, thầnbnữ bắt đầu tổ chức thành đoàn thể hỏi thăm chuyện bát quái của Đằng Xà. Tỷ như, Thần Quân anh tuấn như vậy, Bạch Hổ Thanh Long đã nạp mấy phòng tiểu thiếp, Thần Quân có thể có ý trung nhân? Tỷ như, Thần Quân tương đối khí phách, nghe nói vạn năm trước Thủy Thần Hỏa Thần liên hiệp cũng không phải đối thủ của Thần Quân. Sau đó, các thần nữ bừng tỉnh hiểu ra: Đằng Xà Thần Quân, có lẽ là đoạn tụ……

Bạch Tỳ mặc kệ hắn, có thể tưởng tượng, từ nhỏ lão xử nam vạn năm đã không gần nữ sắc, có thể hiểu phong tình mới là lạ. Đáng tiếc tướng mạo tên kia rất được, bản thân không thưởng thức cũng không cho người chà đạp, lãng phí một cách vô ích.

Thế nhưng những thứ đó đều không quan trọng, bây giờ không phải đã quỳ gối dưới gấu váy của nàng sao, Bạch Tỳ kiêu ngạo có chút hí hửng: “A Nhất, chàng sẽ không…… Vẫn chưa từng ăn mặn(*) đi”

(*) Ý ở đây là đã làm chuyện nam nữ.

Thân thể Thần Quân đại nhân cứng đờ, chợt hắn tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Bạch Tỳ: “Ừ, xem như thế đi.”

“Xem như thế đi?”

Thần Quân đại nhân ôm chầm Bạch Tỳ, nói nghiêm túc: “Bị, ăn mặn có tính hay không?”

Bị ăn mặn, trong nháy mắt Bạch Tỳ nhốn nháo, người nào tài cao gan lớn như vậy, một giây kế tiếp, nàng cơn tức dâng cao, hung hăng nhìn chằm chằm Đằng Chi Nhất: “Người nào khốn khiếp như vậy, dám đụng đến người của ta!”

Câu nói đầu tiên đã xù lông thành ra như vậy, quả nhiên có vài thứ cũng không phí thời gian, tỷ như trí nhớ và thông minh của thần thú Bạch Tỳ —— đã sớm trực tiếp về không rồi.

Đằng Chi Nhất nhếch miệng: “Quả thật khốn khiếp, trêu chọc xong thì đi, không phụ trách đến cùng.”

Bạch Tỳ vung quả đấm đấm lên: “Ngươi còn muốn phụ trách, nàng phụ trách, ta làm thế nào!”

“A Tỳ yên tâm, bổn tọa nhất định phụ trách A Tỳ tới cùng.”

Bạch Tỳ:……

Bắt đầu từ khi nào, Đằng Xà Thần Quân uy chấn thiên hạ bắt đầu có tình thú. Bạch Tỳ nghĩ tới, thần sinh (sinh mệnh của thần) dài như vậy, ai còn không gặp qua mấy thần cặn bã chứ, không biết nhìn người không phải lỗi của hắn.

Lúc này Đằng Xà ôm lấy nàng, hơi híp mắt lại, điềm đạm yên lặng, nàng chợt bình thường trở lại.

Gần tối khí nóng biến mất dần dần thì Bạch Tỳ lấy lý do vì quan sát dân tình lôi kéo trạch nam cao lãnh (cao ngạo lạnh lùng) Đằng Chi Nhất đi dạo phố.

“Ra ngoài đi một chút là tốt rồi, ngộ nhỡ đụng phải người có thể mang chúng ta qua Nhược Thủy.”

Sau khi ra cửa, Bạch Tỳ chạy thẳng tới phố ăn vặt, từ hồ lô ngào đường, đồ chơi làm bằng đường, củ ấu, đến hạt dẻ rang, ăn suốt một con đường, vừa ăn vừa cảm khái: “Chỗ này thật là nhân kiệt địa linh (người tài đất thiêng), mứt quả ——” Nàng thẳng tắp nhìn về phía trước.

Cuối con đường, một người mặc y phục lam lũ, đại khái là thiếu niên mười một mười hai tuổi  đang lấy một địch nhiều, vung tay, thiếu niên nhỏ gầy mỏng manh, hai tay không ngừng bấm tay niệm thần chú kết ấn, người tung bay trên phố rộng ba thước, đáng tiếc hai đấm khó địch nổi bốn tay, trong chớp mắt từ thế lực ngang nhau đến xu hướng suy tàn khó cản.

Một nam tử cao gầy tay cầm trường kiếm, kiếm phong chuyển một cái thẳng đến mệnh môn của thiếu niên, đúng lúc này, hắn lại nửa bước khó đi, kiếm ngừng giữa không trung, mà chuôi kiếm của hắn đã bị tay một người nắm lấy.

Ngăn ở trước người thiếu niên chính là Bạch Tỳ, nàng nhẹ nhàng đẩy trường kiếm ra, nói: “Nam nhân tội gì làm khó nam nhân.”

Nam tử cao gầy càng nóng tính hơn, không nói hai lời vung kiếm chém Bạch Tỳ, vậy mà, kiếm, lại dừng ở giữa không trung! Hắn chỉ là muốn chém người, một hai đều tới nắm kiếm, hắn xưng bá đảo nhỏ ba mươi năm, bình thường sao lại không thấy nhiều người gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ như vậy?

Nam tử đối diện cả người áo đen, khí vũ hiên ngang, vẻ mặt nghiêm trang lẫm liệt, chỉ thấy hai ngón tay hắn chà xát một cái, thân kiếm rắc rắc gãy thành hai khúc, hắn bước lên phía trước, bảo vệ nữ tử áo trắng sau lưng.

“Lời A Tỳ nói, xem ra ngươi cũng không hiểu.”

Nam tử cao gầy chỉ cảm thấy ngực khó chịu, trên người như có Thái Sơn áp đỉnh, trọng tâm không vững, ‘bùm’ quỳ xuống đất, đầu gối vùi sâu vào đá vụn nửa thước, trong nháy mắt hắn hiểu vị trước mắt này không chừng là Đại Năng nhóm thần tiên nào đó, hôm nay hắn chọc vào Thái Tuế rồi.

“Thần Tiên, đại thần, cao nhân, tiểu nhân đã sai, vị tiên tử này nói rất đúng,” Nam tử chân chó nhìn Bạch Tỳ: “Nam nhân tội gì làm khó…… Nam nhân.”

Đứa trẻ mười một mười hai tuổi, nơi nào giống như nam nhân, ta nhổ vào. Nhưng mà hắn chỉ nghĩ, cũng không dám nói ra khỏi miệng……

Bạch Tỳ nhào tới bên người Đằng Chi Nhất, khoác cánh tay của hắn, giọng mang hờn dỗi: “A Nhất, chúng ta mang thiếu niên này đi có được hay không?”

Đằng Chi Nhất quét mắt nhìn thiếu niên té xuống đất, chậm rãi gật đầu, không quên đưa cho nam tử cao gầy một ánh mắt cuốn xéo.

Trở lại khách điếm, thiếu niên vẫn còn đang hôn mê, thỉnh thoảng sẽ phát ra mấy câu mê sảng ——

“Ngươi ở đâu?”

“Gần đến Nguyên Anh rồi, ha ha……”

“Thái ca ca, tại sao là ngươi……”

Bạch Tỳ nghe được mùi thơm, xiên một khối trái cây: “Không nhìn ra, hắn là một người Si nhi (si mê)?”

“Hả? Vì sao A Tỳ nói như vậy?”

“Thứ nhất, hắn không ngừng nói thầm gần đến Nguyên Anh rồi, có thể thấy được cuồng dại tu luyện, trúng độc rất nặng; thứ hai, hắn nói Thái ca ca thì chân mày rối rắm, hơi thở dồn dập, thậm chí có cảm giác vô cùng đau đớn, có thể thấy được tình ý sâu nặng, tương tư thành tật. Từ trên tổng hợp lại, ta đoán hắn đơn phương yêu mến Thái ca ca của hắn, mà vị Thái ca ca kia tất nhiên xuất thân hào môn thế gia, lại thiên phú dị bẩm, tùy tiện đi sẽ vây giữ vô số hồng nhan. Trong đó có hắn.” Bạch Tỳ Nhất chỉ vào thiếu niên, tiếp tục nói: “Bất đắc dĩ hai người chênh lệch quá lớn, thiếu niên nhiều lần thổ lộ chưa thành, thậm chí bị tộc nhân Thái ca ca vũ nhục, từ đó hắn quyết định, một ngày kia, nhất định đến Nguyên Anh dùng kiệu tám người khiêng cưới Thái ca ca về nhà. Nhưng mà khi hắn đâm đầu vào tiên môn thì mới phát hiện, tiên môn không phải ngươi nghĩ vào, muốn vào là có thể vào, còn phải xem tư chất, còn phải chọn sư tôn, quay đầu lại vẫn phải so tài nguyên so nhân mạch so hậu đài, rốt cuộc, dưới cơn nóng giận thiếu niên……”

Trên giường nhỏ chẳng biết thiếu niên đã tỉnh từ lúc nào, hắn vỗ ngực, ho khan mấy tiếng: “Ngươi… ngươi chớ có nói bậy.”

Bạch Tỳ nhìn hắn tức sùi bọt mép, mặt mũi tràn đầy ửng hồng, lập tức nổi lên tâm tư trêu chọc, nhếch môi cười xấu nói: “Bị nói trúng rồi, thẹn quá hóa giận?”

Thiếu niên dứt khoát ngồi dậy, sau một hồi ho khan mãnh liệt, giọng nói mang theo mấy phần uất ức: “Ta… làm sao ta có thể thích Thái ca ca, hắn là……”

“Hắn là nam, cho nên không thể yêu nhau, nghĩ như vậy thì không đúng, thiếu niên, ta ngay cả vượt qua chủng tộc cũng đã biết, đừng nói tới vượt qua giới tính.” Bạch Tỳ vỗ vỗ bả vai của thiếu niên, bày tỏ an ủi.

“Ngươi, khụ khụ khụ,” Thiếu niên bị tức nói không ra lời, ho kịch liệt.

“A Tỳ, đừng làm rộn,” Đằng Chi Nhất vận một luồng linh khí cho thiếu niên. Sắc mặt thiếu niên rất nhanh hồng hào lên nhiều, cũng không ho khan nữa.

“Cám ơn các ngươi cứu ta. Triển Nhan không có gì báo đáp, nếu như hai vị có gì cần tại hạ giúp đỡ, nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”

Linh quang Bạch Tỳ chợt lóe lên: “Vậy thì nói một chút ngươi có biết Nhược Thủy và Phượng Lân Châu không.”

Phượng Lân Châu và vùng phụ cận Hải Vực đều là lãnh địa của Mặc Sĩ thị, chỉ có nhất mạch dòng chính mới có thể cư ngụ ở bên trong Phượng Thành. Mỗi khi đến mồng một mười lăm, sẽ có bốn con Tất Phương Điểu Điểu dẫn dắt thuyền lớn lui tới với Phượng Lân Châu cùng chư đảo chung quanh, bởi vì số người lên thuyền có hạn, cho nên điều kiện lên thuyền cực kỳ hà khắc, đầu tiên phải là tu sĩ Nguyên Anh trở lên, tiếp theo phải lấy ra một bảo vật mà gia chủ Mặc Sĩ thị Phượng Lân Châu cần, thứ ba phải đủ đẹp mắt.

Bạch Tỳ liếc nhìn Đằng Chi Nhất, âm thầm nghĩ, gia chủ này cũng quá háo sắc đi, lại lấy vẻ đẹp làm điều kiện lên thuyền. Điều thứ nhất và điều thứ ba nàng và Thần Quân đại nhân đương nhiên là phù hợp, chỉ là điều thứ hai này……

“Gia chủ Mặc Sĩ thị muốn bảo vật gì?”

Triển Nhan ra cúi đầu, hai tay dùng sức nắm tấm chăn trên người, một lúc lâu mới nói: “Hắn có thể muốn cái gì, không phải là người xinh đẹp trong tiên nhân sao.”

Chẳng lẽ vị gia chủ Mặc Sĩ thị này đang tìm lô đỉnh, về trí nhớ Bạch Tỳ khắc sâu nhất chân nhân đoàn tụ cạn tào ráo mán, trong lòng luôn cảm thấy, cần lô đỉnh nhất định không phải là người tốt lành gì, thiên địa chi đạo là âm dương hòa hợp, thải âm bổ dương hoặc là thải dương bổ âm, mặc dù là phương thức thành tiên tốc thành, nhưng quá dễ mất đi nhân tính, người tu thành nói là thành tiên, tất nhiên thất bại thành ma.

Đêm lạnh như nước, Triển Nhan rất nhanh lại ngủ đi, Bạch Tỳ mở gian phòng ra, sau khi tiểu nhị trải đệm giường xong, nói qua ngủ ngon Thần Quân đại nhân lại chống cửa không chịu rời đi.

“Còn có việc, bảo bối?”

Kể từ khi biết Đằng Chi Nhất chính là tọa kỵ Tiểu Hắc của mình, đã thật lâu Bạch Tỳ không có gọi hắn như vậy.

“Ngày mai chính là mười lăm.”

Bạch Tỳ liếc nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, vầng trăng sáng hơn nửa treo giữa bầu trời, trên biển sương mù lờ mờ, mọi vật xung quanh trở nên dịu dàng ở trong sương mù, thậm chí mặt lạnh lùng cương quyết của Đằng Chi Nhất.

Hắn chợt nhảy vào bên trong phòng, ôm lấy nàng: “Chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa.”

Bạch Tỳ cảm thấy bên trong lồng ngực trái có gì đó chạy ra, cố đè cảm xúc xao động xuống, nàng há miệng, nói: “Được.”

“Ừ, này hôn một chút.”

Nói xong, Đằng Chi Nhất hôn mi tâm của Bạch Tỳ như chuồn chuồn lướt nước, mới lưu luyến không rời xoay người rời đi.

Nằm ở trên giường, Bạch Tỳ cảm thấy hôm nay Thần Quân đại nhân có chút kỳ quái, nói như thế nào đây, giống như một đóa hoa cuồng suất tàn khốc mọc trên đỉnh núi cao bất thình lình trở thành một trung khuyển dịu dàng động lòng người…… Họa phong biến chuyển quá nhanh, làm cho người ta theo không kịp.

Bạch Tỳ có chút mất ngủ, trong đầu lại vang lên lời nói vừa rồi của Đằng Chi Nhất, “Chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa”, chữ ‘nữa’ đại biểu đã từng tách ra, nhưng mà nàng moi ruột gan ra nghĩ, cũng nghĩ không ra được lúc nào thì mình đã công chiếm Thần Quân đại nhân, liên tưởng tới những lời lúc ban ngày ——

“Bị, ăn mặn có tính hay không?”

Người có ba hồn bảy phách cần qua lục đạo luân hồi, Thần Quân đại nhân làm nam nhân hoàng kim độc thân vạn năm, nhưng mà, vạn năm trước, hắn chưa chắc không có đạo lữ (người yêu)!

Huống chi hắn nói với nàng là “nữa”……

Bạch Tỳ cảm thấy hình như nàng đến gần chân tướng nào đó.

Thần thú Bạch Tỳ theo Nữ Oa lấy thân vá trời, vạn năm nay, trong tất cả điển tàng (sách ghi chép) của cửu thiên cửu châu bích lạc hoàng tuyền, miêu tả Bạch Tỳ chỉ có một lời: Long loại (giống rồng). Có thể cưỡi mây trong gió du ngoạn, nam là Đằng Xà, nữ là Bạch Tỳ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN