Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng - Chương 22: Nhĩ Trung Nhân (hai)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng


Chương 22: Nhĩ Trung Nhân (hai)


Edit: Linh Phan

Beta: Tiểu Phong Tranh

Bến cảng nằm ở đảo nhỏ phía Tây, dọc theo suối nước đi về phía Tây Bắc, qua hai ngày một đêm là có thể tới Phượng Lân Châu. Khi tất cả mọi người đang di chuyển, một nam tử mặc y phục màu đen thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, vừa khiến người ta có cảm giác thiêng liêng hào hùng vừa khiến người ta cách xa ngàn dặm, tay trái của nam tử nắm tay một thiếu niên áo trắng, thiếu niên thấp hơn nam tử một cái đầu, thỉnh thoảng lại nhìn ngó xung quanh, vẻ mặt cực kì linh động, quanh thân lộ ra một cổ linh khí, nam tử thỉnh thoảng sẽ xoa đầu thiếu niên, ánh mắt rét lạnh trở nên mềm mại. Gió đêm thổi, trăng rằm dần xuất hiện trong âm thanh huyên náo.

Lúc này, bốn con Tất Phương Điểu Điểu to lớn kéo một chiếc thuyền lớn bay về phía cảng. Hình dáng của Tất Phương Điểu Điểu rất giống Hạc Đầu Đỏ, mỏ màu trắng, dưới thân một chân, trên thân một cánh, bộ lông nhìn tổng thể là màu lam, xen lẫn từng đốm đỏ, nghe nói loại Linh thú này vô cùng thích ngậm lửa tác quái, gia tộc Mặc Sĩ có thể thuần phục đúng là không dễ dàng.

Khi thuyền cập bến, mọi người nhìn thấy thuyền lơ lửng trên dòng nước, trên chân bốn con Tất Phương Điểu đeo xích làm từ huyền thiết, lần lượt móc vào trước và sau thuyền lớn. Một lão giả lưng đeo mai rùa, đỉnh đầu đội mũ hai tai, lưng còng, vô cùng khỏe mạnh nhanh nhẹn.

Người đứng chờ ở bờ biển tự động xếp thành hai hàng, lần lượt đưa đồ cho lão giả, Bạch Tỳ và Đằng Chi Nhất đứng trong đội ngũ.

“A Tỳ, A Tỳ.”

Bạch Tỳ quay đầu về phía phát ra tiếng nói, nhìn thấy một thiếu niên mày rậm mắt to vừa chạy vừa vẫy tay với nàng, chính là Triển Nhan vừa chia tay sáng nay.

Hai ngày ở khách điếm, vết thương trên người Triển Nhan đã khỏi bảy tám phần, nhưng thần trí vẫn còn mơ hồ, thỉnh thoảng lại điên cuồng hô lên: “Sắp đến Nguyên Anh, ha ha…”

Ban ngày còn tàm tạm, đến đêm lại bắt đầu nói bậy nói bạ, tiến bộ đương nhiên là tốt, nhưng sa vào phán đoán chủ quan mà bản thân còn tin chắc không nghi ngờ thì không hay lắm, trừ phi là mắc phải chứng bệnh sư tôn nghe được từ một thế giới nào đó trong ba ngàn thế giới – hội chứng trẻ hóa.

Thiếu niên trên giường nhỏ có đôi má phúng phính, chưa hết trẻ con, hai đường mày anh khí * thỉnh thoảng lại nhíu chặt, vẻ u sầu quanh quẩn.

* anh khí: khí khái anh hùng

“Thái ca ca, ta đã trở về…”

Bạch Tỳ xem xét tu vi của hắn, Trúc Cơ, chỉ chênh lệch hai tầng so với Nguyên Anh, điều này khiến nàng ngạc nhiên không thôi, đệ tử thế gia muốn tu luyện đến Trúc Cơ, không có sự trợ giúp của Trúc Cơ đan cũng sẽ thất bại vài lần, mà Triển Nhan là cô nhi, có thể đạt đến Trúc Cơ chỉ có một loại khả năng chính là đứa nhỏ này quả thật có thiên phú dị bẩm, Bạch Tỳ lập tức nổi lên tâm tư tích tài, lập tức hỏi Triển Nhan có muốn bái nhập tiên môn hay không, Triển Nhan ấp úng không thể trả lời, nếu đã bước nửa chân vào tiên môn, lại cũng không nguyện ý tiến vào tiên môn, hẳn là có chuyện khó nói…

Triển Nhan thở hổn hển chạy tới bên cạnh Bạch Tỳ, nói với Đằng Chi Nhất: “Sư tôn, xin nhận một lạy của đệ tử.” Hai đầu gối còn chưa kịp chạm đất đã bị một sức mạnh nâng lên.

Vẻ mặt Đằng Chi Nhất không chút thay đổi nhìn Triển Nhan: “Bổn tọa cũng không thu đồ đệ.”

Từ lần đầu nhìn thấy Bạch Tỳ và Đằng Chi Nhất, Triển Nhan đã phát hiện cảm giác thân thiết từ trên người hai người, nhưng lại sợ hãi Đằng Chi Nhất cường đại lạnh lùng, Triển Nhan không dám dễ dàng tin tưởng hai người.

“Hai vị, phí đi thuyền?”

Lão giả đeo mai rùa vươn ra một bàn tay, cực kì không kiên nhẫn nói: “Hai vị, đến các ngươi, bảo vật đâu?”

Đằng Chi Nhất túm lấy Triển Nhan, ném tới trước mặt lão giả: “Hắn.”

Vốn Bạch Tỳ cải trang thành thiếu niên là muốn tự mình trở thành phí đi thuyền, sau khi rời thuyền lại tìm thời cơ chạy trốn, vừa lúc Triển Nhan đến đây, nhìn cách ăn mặc quả thực có vài phần quý khí của công tử thế gia.

Lão giả đánh giá từ trên xuống dưới ba, bốn lần, hừ một tiếng: “Vào thôi.”

Ba người chưa đi được mấy bước, âm thanh lão giả lầm bầm lầu bầu truyền tới: “Thật cho rằng mang khuôn mặt tương tự thì chính là tiểu thiếu gia à!”

Cuối cùng, chỉ có mười tám người đủ tư cách lên thuyền, ngoại trừ Bạch Tỳ, Đằng Chi Nhất và Triển Nhan, còn có ba đoàn người, theo thứ tự là hai nam một nữ, một nam một nữ và hai nam tử. Thân tàu khổng lồ, người trên thuyền lại ít, theo lý là sẽ khó gặp được nhau, vì cùng tới chỗ tổng quản nhận thẻ phòng, mấy người mới có thể chạm mặt nhau.

Phí đi thuyền của bốn đoàn người có vẻ giống nhau, đều là thiếu niên mày rậm mắt to, mà giữa trán có chút giống nhau.

Sau khi hoàn tất mọi việc, Triển Nhan đã trở về phòng nghỉ ngơi, Đằng Chi Nhất đến phòng Bạch Tỳ.

“A Nhất? Ta đang nghĩ tới chàng đó.” Bạch Tỳ nhìn Thần Quân đại nhân đứng trước cửa, ánh mắt sáng lên.

Đằng Chi Nhất vén áo, ngồi bên người Bạch Tỳ, trầm mặc không nói.

Vẻ mặt nghiêm túc của Thần Quân đại nhân dẫn tới sự chú ý của Bạch Tỳ, vốn là cảm giác tồn tại của hắn cũng rất mạnh, ở trong phòng chỉ có hai người, nhất cử nhất động lại càng khiến người còn lại chú ý.

“Suy nghĩ gì vậy?” Bạch Tỳ nghiêng người dựa sát vào.

Đằng Chi Nhất nâng mi, nhếch miệng, giọng nói có chút khàn: “Nàng…”

Khoảng cách gần như vậy, nàng càng có thể cảm nhận được vẻ  rung động lòng người này, tác động đến tận sâu trong linh hồn. Bạch Tỳ bỗng nhảy lên, xoay hai vòng trên mặt đất.

“Sao lại không thu nhận Triển Nhan, tư chất của hắn rất tốt.” Bạch Tỳ thử chuyển đề tài, muốn che giấu xấu hổ.

“A Tỳ, bổn tọa không thu đồ đệ.” 

Bạch Tỳ chưa từng nghĩ tới, hóa ra khi Thần Quân (tọa kỵ) của nàng tùy hứng lên lại cố chấp như vậy, nhưng nàng hiểu rõ một chút cố chấp nho nhỏ không đáng kể một khi ra hoa kết quả cũng có thể tự phát triển thành một khu rừng.

Xuyên qua cửa sổ, có thể thấy vân đá bất quy tắc phân bố chằng chịt trên toàn bộ thân thuyền, trên cột buồm cao nhất, có khắc hai chữ “Mặc Sĩ” màu bạc. Trên sàn tàu trải một lớp lông ngựa biển, dù đi bằng chân trần chắc chắn cũng sẽ rất thoải mái.

“Được rồi, vậy ta sẽ dẫn hắn về Bất Chu.”

“Việc nàng phải làm là vá trời.” Bá vương khí đã lâu không thấy của Thần Quân đại nhân nháy mắt bắn ra bốn phía, Bạch Tỳ yên lặng nghĩ: Tọa kỵ nhà nàng đang ghen tỵ, vậy mà lại ghen tỵ?

Đằng Chi Nhất lại ném ra một câu như sét đánh giữa trời quang: “Trên người Triển Nhan có yêu khí.”

Lúc trước Bạch Tỳ cũng từng nghĩ tới loại khả năng này, nhưng người tu tiên mắc bệnh cuồng, bản thân đã là mâu thuẫn, yêu không phải hồn phách, không tồn tại cách nói đoạt xá hay nhập hồn, vậy chỉ có thể là ký gửi nuôi nhờ.

“Yêu khí, ở đâu?”

Đằng Chi Nhất đi tới sau lưng Bạch Tỳ, ôm lấy nàng, dán lên vành tai nàng, hơi nóng truyền tới, từ vành tai chảy khắp toàn thân, Bạch Tỳ nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Nơi này.”

Đồng thời, vành tai nàng bị một thứ ấm nóng mềm mại bao trùm, cảm giác khô nóng tê dại tràn tới khiến nàng không còn quá nhiều lý trí…

Bạch Tỳ nhắm mắt lại, lúc chuẩn bị hưởng thụ, Đằng Chi Nhất dừng lại động tác, cười nhìn nàng: “Còn muốn người khác sao?”

Cho nên Thần Quân đại nhân thực sự đang ghen, sau khi trở về từ Bồng Lai bí cảnh, tiểu Hắc trở thành Thần Quân, là nam nhân mà mình ái mộ, tất cả sự thẳng thắn thành khẩn trước kia khi gặp lại trở thành xấu hổ và khó xử, sau khi Vương Linh tự sát, Thần Quân luôn luôn bình tĩnh tự chủ trở nên lo được lo mất đối với bản thân, trong lúc nhất thời khó có thể thích ứng…

“A Nhất nói chính là – Nhĩ Trung Nhân.”

Nhĩ Trung Nhân, là một loại tiểu yêu dài bằng một ngón tay thường ẩn nấp trong tai người tu tiên, thông qua việc hấp thụ chấp niệm của người đó chuyển hóa thành yêu lực, vì muốn kích phát chấp niệm của người tu tiên, Nhĩ Trung Nhân sẽ nhiễu loạn tâm tình người mà nó ký sinh, khiến người đó sinh ra ảo giác cho đến khi trở nên điên cuồng.

Khác với những loại yêu quái khác, đây là một loại yêu quái chuyên nhằm vào người tu tiên.

Giống nhau ở chỗ dùng ánh trăng làm thức ăn, đêm trăng tròn mùng một và mười lăm hàng tháng là lúc yêu lực cao nhất, ngoài cửa sổ, mặt trăng đang lúc tròn đẹp.

Thầm nghĩ “Không ổn”, Bạch Tỳ lao ra cửa, chạy thẳng tới phòng Triển Nhan.

Khoảnh khắc mở cửa ra, hai mắt Triển Nhan phiếm hồng, lảo đảo giống như say rượu, linh khí không ngừng tràn ra quanh thân, nhìn thấy Bạch Tỳ tiến vào thì vung kiếm chém về phía nàng. Bạch Tỳ vội vàng ứng phó, bởi vì tu vi cách xa nhau, Bạch Tỳ chỉ dùng một chiêu đã có thể trói Triển Nhan lại.

Thiếu niên mày rậm mắt to trợn tròn mắt, Bạch Tỳ kéo lỗ tai hắn nhìn vào bên trong, muốn tìm ra Nhĩ Trung Nhân.

“Nhìn như vậy cũng không tìm được đâu.” Chẳng biết Đằng Chi Nhất đã vào phòng từ lúc nào.

Bạch Tỳ nhíu mày nhìn về phía Đằng Chi Nhất, thấy ống tay áo của hắn phất một cái, Triển Nhan trực tiếp ngồi nghiêm chỉnh trên giường, vẻ mặt càng thêm hung dữ, từng sợi tơ trong suốt quấn quanh thân thể, Triển Nhan dùng sức muốn thoát ra, càng giãy dụa sợi tơ càng siết chặt.

“Khốn Tiên Thằng?” Bạch Tỳ nghĩ tới Hợp Hoan chân nhân từng dùng thứ này trói mình.

“Đúng vậy.” Đằng Chi Nhất đáp một câu, tay bắt đầu hoạt động, hắn giơ tay trái lên, dùng ngón trỏ điểm lên mi tâm của Triển Nhan, khi đầu ngón tay tiếp sát, một làn khói đen chậm rãi bay ra từ mi tâm. Triển Nhan chợt quát to một tiếng, nghiên đầu muốn dùng bả vai cọ lỗ tai.

Đằng Chi Nhất ôm lấy Bạch Tỳ đang muốn tới gần: “Đừng vội.”

Hơi thở ấm áp tới gần, Bạch Tỳ cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Lúc này, Triển Nhan lại liên tục hét to vài tiếng, một người dài gần một tấc chui ra từ trong tai phải của hắn, nhìn kỹ một chút, tướng mạo nó hung ác như dạ xoa, sau khi xoay tròn rơi xuống đất, nó nhìn khắp mọi nơi, nhìn thấy Bạch Tỳ, lập tức nhe răng cười quỷ dị, chạy về phía Bạch Tỳ, chưa được hai bước lại giống như bị thứ gì bắt lấy, dù thế nào cũng không chạy tiếp được.

“Nhĩ Trung Nhân.” Âm thanh xa xưa nghiêm nghị truyền đến, Thần Quân đứng tại chỗ, không cần ra tay cũng đã có thể trấn áp bốn phương tám hướng.

“Bịch” một tiếng, tiêu yêu quỳ xuống đất, toàn thân run rẩy không ngừng: “Thần Quân tha mạng, tiểu yêu, tiểu yêu chỉ muốn vấn đạo đăng tiên, tiểu yêu chưa từng hại người, chỉ hấp thụ một ít linh khí…”

Đằng Chi Nhất rũ mi không nói, trong khoang thuyền tràn ngập khí tức xơ xác tiêu điều, tiểu yêu nhìn Đằng Chi Nhất cầu khẩn, trăm năm từ trước tới nay, tuy hút vô số linh khí, quả thực chưa từng thương tổn tính mạng bất cứ ai, Thần Quân sẽ tha cho hắn một con đường sống phải không?

“Tội của ngươi không phải là hại người, là phạm thượng.”

Tròng lòng Bạch Tỳ kích động, thầm nghĩ chẳng lẽ Triển Nhan là một vị Thượng thần chuyển kiếp? Nghĩ tới đó, nàng nhìn Triển Nhan lại có cảm giác quen thuộc.

Tiểu yêu nghiêng đầu nhìn Triển Nhan, vươn ra một tay: “Hắn không phải Thượng thần, tiểu yêu chưa từng lấy được linh khí của Thượng thần từ trong linh khí của hắn. Hắn chỉ là…”

Đầu ngón tay Thần Quân đại nhân chợt lóe, tiểu yêu bị linh khí cắt ngang, chỉ nghe thấy Thần Quân đại nhân kéo cánh tay mềm mại của Bạch Tỳ ở bên cạnh, thản nhiên nói: “Thần thú Bạch Tỳ, viên ngọc từ Thượng cổ, thê tử của Thần Quân.” Hắn chuyển mắt nhìn tiểu yêu trên mặt đất, vẻ mặt chợt biến lạnh: “Tự sát đi.”

Trong mắt Nhĩ Trung Nhân tràn ngập tuyệt vọng, trăm năm tu hành, sao có thể cam tâm, nghĩ tới đây, Nhĩ Trung Nhân hạ quyết tâm, quyết định cá chết lưới rách. Hắn quay người, vọt về phía ngực Triển Nhan, tuy linh khí của Bạch Tỳ thơm ngon hơn, nhưng vẫn nên lựa chọn điểm đột phá đáng tin hơn.

“Bốp”, Nhĩ Trung Nhân dừng giữa không trung, rơi xuống mặt đất, trong không khí dựng lên một bức tường vô hình, ngăn cản thế công của Nhĩ Trung Nhân.

“Không hổ danh là Thần Quân.” Noi xong vỗ vào đỉnh đầu của mình, thân thể tiêu tán, hóa thành từng điểm sáng nhỏ, mà Triển Nhan trên giường sớm đã hôn mê.

Bạch Tỳ sững sờ nhìn toàn bộ, bên tai không ngừng vang lên câu nói kia: “Thê tử của Thần Quân…”

Lúc này, Đằng Chi Nhất mở ra bàn tay, trên tay xuất hiện một cái bình sứ nho nhỏ, những điểm sáng nhỏ chưa tiêu tán hóa thành một dải sáng chui vào bình sứ. Sau khi thu lại hết, Đằng Chi Nhất cầm bình sứ, đi tới bên giường, nâng Triển Nhan dậy, đưa bình sứ tới bên miệng hắn, cho Triển Nhan uống hết.

Sắc mặt Triển Nhan tốt lên rất nhanh, một lần nữa trở nên sáng bóng hồng nhuận, lông mi rung động, có dấu hiệu tỉnh lại.

“Thái ca ca, Thái ca ca…”

Triển Nhan mở mắt, trong cắp mắt trắng đen rõ ràng hiện lên sóng to gió lớn.

Bạch Tỳ bị tiếng kêu của Triển Nhan kéo suy nghĩ về, đi tới bên giường, lo lắng nhìn thiếu niên vừa mới tỉnh lại.

“Triển Nhan, ngươi còn nhớ gì không?”

“A Tỳ,” Triển Nhan quay đầu: “Tiền bối, sao hai người lại ở đây?”

Bạch Tỳ liếc nhìn Đằng Sơ Nhất, đối phương hơi vuốt cằm, sau khi nhận được sự khẳng đinh, Bạch Tỳ nhẹ nhàng nói ra chuyện Nhĩ Trung Nhân. Triển Nhan nghe xong lập tức muốn đứng dậy bái tạ bọn họ, bị Bạch Tỳ mạnh mẽ đè lại mới thôi.

Giờ Dần, sắc trời sáng lên, trên mặt biển, màu đỏ chậm rãi hiện lên.

Sau khi Bạch Tỳ và Đằng Chi Nhất đều đã cất bước, Triển Nhan dựa nửa người vào giường ngẩn người, thì thào lẩm bẩm: “Nhĩ Trung Nhân, là ngươi gieo vào người ta sao?”

Thế nhân đều biết Nhĩ Trung Nhân lấy linh khí của người tu tiên làm thức ăn, lại không biết rằng, cần có máu của người thân làm đường dẫn, từ đó chui vào tai.

*hồ ngôn loạn ngữ: ăn nói lung tung

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN