Toàn Cầu Cao Võ (Dịch) - Nghèo văn giàu võ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Toàn Cầu Cao Võ (Dịch)


Nghèo văn giàu võ



Ngoài tiệm net.

Phương Bình tinh thần kiên quyết, ánh mắt cố chấp

Không cố chấp không được.

Qua một giờ lên mạng tìm hiểu, Phương Bình cuối cùng cũng hiểu rõ một vài điều.

Ví dụ như, Võ gia có ý nghĩa gì?

Võ gia hiện đại và thế giới võ hiệp trước kia trong phim võ hiệp không khác nhau là mấy, nhưng bối cảnh thay đổi thành hiện đại mà thôi, nghề võ gia quang minh chính đại xuất hiện trong xã hội hiện tại.

Nếu như chỉ đơn thuần xuất hiện nghề võ gia đa chức năng, Phương Bình hẳn vui mừng hơn người, cũng không phải nhất thiết phải trở thành võ gia.

Nhưng trong xã hội như hiện nay, võ gia không đơn thuần là một nghề đa chức năng, càng thú vị hơn nữa là địa vị và quyền lực.

Cá lớn nuốt cá bé, chân lý từ xưa đến nay không đổi.

Đời trước, sự khác biệt này không lộ rõ rệt, chung quy tất cả mọi người bình thường đều có thể ngã gục bởi một phát súng.

Nhưng trong xã hội đầy rẫy cường giả võ đạo này, sự khác biệt vô cùng rõ ràng.

Ví như trước kia Dương Kiến nói làm chính trị , buôn bán không qua khỏi thành thị Phương Bình không hiểu hết, bây giờ thì đã thấu đáo.

Người bình thường trong xã hội này là mạch chảy chủ yếu, người bình thường làm bất kỳ ngành nghề gì thật ra không có giới hạn.

Nhưng phải dựa theo pháp luật quy định, thật sự như vậy theo pháp luật văn minh quy định.

Một công ty, phát triển ở một thành phố khác, đại diện pháp nhân đăng ký nhất thiết phải là võ gia, không giới hạn thứ bậc.

Nhưng muốn phát triển ra tỉnh, pháp nhân công ty yêu cầu thứ bậc, phải tứ phẩm trở lên.

Dựa theo tư liệu Phương Bình tra trên mạng, võ đạo ngày nay tất cả chia chín phẩm, nhất phẩm thấp nhất, cửu phẩm cao nhất. Tứ phẩm trở xuống thuộc cấp thấp, bao gồm thất phẩm trở lên là võ gia bậc cao, những người này được xưng là Tông sư cấp cường giả.

Muốn trở thành một công ty phát triển ở tỉnh, điều đầu tiên pháp nhân công ty phải là cường giả tứ phẩm trở lên.

Muốn trở thành tập đoàn quốc gia tuy pháp luật không quy định, nhưng theo Phương Bình tìm hiểu đại khái trên mạng không phải giới võ đạo thất phẩm sợ rằng sản phẩm công ty có tốt đến đâu nhiều người biết đến đâu, nhập bán ra nước ngoài và các khu vực khác không khác gì tự tìm cái chết, cho không tiền của.

Tập đoàn phải có cường giả thất phẩm trở lên chứng minh thực thực thì may ra.

Ví như hiện nay Tiểu Mã Ca!

Sản phẩm của QQ hiện nay và thế giới trước kia như nhau, cũng qua truyền thông là chính, QQ cũng như mọi khi là công cụ trò chuyện trên mạng chủ yếu của Hoa Quốc Có thể cũng chỉ giới hạn ở Hoa Quốc.

QQ đến nay vẫn không cách nào gia nhập Châu Á, do Mã Hoa Đằng trước kia thực lực chỉ đạt đến thất phẩm, nhưng để trở thành tập đoàn lớn có tính quốc tế, cũng khai thác nhanh chóng phần mềm truyền thông, cường giả nắm giữ tại Châu Á là cấp võ đạo bát phẩm.

Mã Hoa Đằng ngày nào không thể chứng minh thực lực của bản thân, thực lực có thể tranh giành tài nguyên với thì đừng nghĩ đến việc bành trướng ra bên ngoài. Bởi vì trong nước, người mà bạn cử đi bành trướng, cũng rất có thể trong một đêm biến mất không dấu vết. Chỉ có hướng ra thế giới, trong cùng một lĩnh vực chứng minh bản thân có đủ thực lực bành trướng bạn mới có thể thật sự mở rộng. Đó cũng chính là lý do Mã Hoa Đằng sau khi đột phá bát phẩm liền lập tức lựa chọn tuyên chiến với Thame.

Lần cạnh tranh này, thắng bại không quan trọng, quan trọng là chứng minh Mã Hoa Đằng ngày nay đã đứng đầu bát phẩm có tư cách phân chia thị trường.

Đây là quy tắc trong giới kinh doanh, mà trong các giới khác cũng đều như nhau.

Ví như trong giới chính trị, so với thế giới trước kia, trong một tỉnh thống đốc quyền lực lớn nhất, thống đốc một tỉnh thấp nhất cũng là bậc võ đạo tứ phẩm.

Trên thực tế, như thống đốc các tỉnh hiện nay, gần như không ai thấp hơn ngũ phẩm, một vài cường giả tổng đốc đều là cấp Tông sư thất phẩm.

Thống đốc hiện nay của tỉnh Nam Giang trước mắt vẫn là ở cảnh giới võ đạo lục phẩm, tuy so với thống đốc các tỉnh khác không phải là yếu nhưng cũng không tính là mạnh, điều này làm cho tỉnh Nam Giang không cách nào thu hút được nhiều tài nguyên hơn.

Tài nguyên ít nhiều, quyết định kinh phí và cường độ đầu tư của chính phủ bồi dưỡng võ giả.

Trước đây có thông tin lan truyền Nam Giang thống đốc đang đột phá, Dương Kiến nói chuyện này khá là vui mừng nguyên nhân chính tại điểm này.

Thống đốc cấp Tông sư có thể khiến Nam Giang tranh được nhiều tài nguyên.

Giới chính trị thương gia quân đội đều như vậy, ngay cả giới giải trí và các ngành nghề khác đều không ngoại lệ.

Danh tiếng thiên hậu thiên vương không chỉ có tài nghệ, tướng mạo hơn người còn phải có thực lực võ đạo tốt.

Bởi vì bạn không có thực lực, bạn kiếm càng nhiều tiền, bạn cũng không thể giữ được nó.

Trừ khi thế hệ cha chú của bạn có thế lực đủ mạnh để chống lưng.

Như ngày nay thế hệ thứ hai có tiền có quyền, gần như đều thống nhất gọi là ——võ nhị đại.

Bởi vì có tiền có quyền, đều là võ gia hùng mạnh.

Người bình thường một số ít bộ phận cũng có thể trở thành tầng lớp cao, nhưng những người này cũng không ngoại lệ, phía sau đều có võ gia hùng mạnh chống lưng.

Không thể trở thành võ gia, định trước không thể bước vào xã hội tinh anh có tiền có quyền.

Sự khác biệt rõ rệt này làm cho tất cả mọi người bình thường trong xã hội hiện đại đều hướng đến chức danh võ giả.

Cho dù một võ giả yếu, cái gì cũng không cần làm, dùng danh nghĩa đứng tên cho một vài công ty mỗi năm thu nhập ít nhất trăm vạn.

Trên thực tế, thật sự có thể trở thành võ đạo cường giả, không ngoại lệ đều là tầng lớp tinh anh trong xã hội, những người này trừ một số ít phục tùng vào cường giả khác đa số là tự thân lập nghiệp.

So với người bình thường, ưu thế của bọn họ quá rõ ràng.

“Không thành võ giả, vàng có nhiều, cũng là dâng thức ăn cho người khác”

Bình tự nói với chính mình, đây cũng là sự thật tàn khốc”.

Vừa mới lên mạng tra tư liệu, ngoài việc có quan hệ với võ gia, những thứ khác đều giống thế giới trước đây.

Cũng có thể nói, Phương Bình nếu muốn lập nghiệp, những thứ sản phẩm, cách thức vẫn còn kém.

Mấu chốt ở chỗ, Phương Bình không có năng lực tự vệ, quan hệ ít, muốn làm lớn thật sự là kẻ ngốc nằm mơ.

Chỉ cần sơ hở, khả năng lớn nhất là sản nghiệp bị đoạt, bởi vì cơ chế pháp luật Hoa Quốc coi như hoàn thiện, vô số cường giả làm quan, không đến mức đoạt mạng, có thể tranh đoạt gia nghiệp, khả năng lớn nhất cũng là lợi dụng kẻ khác.

Như vào lúc này, Wechat vẫn chưa tồn tại trong xã hội.

Nếu như Phương Bình tạo ra, chỉ có hai kết quả, thứ nhất là trở thành của kẻ khác.

Hai là, lưu hành trong thành phố này, trở thành trò chơi yêu thích của một số ít người, vượt ra khỏi thành phố này, xin lỗi tiền kiếm càng nhiều cũng không phải của bạn, cuối cùng thuộc về ai phải xem các nơi đấu sức.

Người bình thường cứ chăm chỉ đi làm công, khá lắm mở một vài công ty nhà xưởng nhỏ, ở tại nội thành đu đưa.

Cho dù ở tại trong nội thành cũng chưa chắc nhất định an toàn.

Loại ăn bữa nay lo bữa mai, cuộc sống thấp thỏm so với so với người bình thường ở thế giới trước hạn chế càng nhiều.

Phương Bình nếu không muốn trở thành kẻ vô dụng, thì trở thành võ giả là điều tất yếu. Cho dù cậu ấy trở thành kẻ vô dụng ít nhất cũng có cơm ăn áo mặc, đảm bảo an toàn.

May mà người bình thường ở thế giới này chiếm số đông, xã hội cũng không bỏ rơi những người bình thường này, cấm đoán hi vọng vươn lên của họ.

Thi đại học, chính là hi vọng một bước lên mây, cá chép hóa rồng của vô số dân thường.

Như ngày nay một số trường danh tiếng, đều thành lập hệ võ khoa, chuyên đào tạo võ gia không đến mức cướp đi hi vọng của người dân thường.

Cũng có một vài trường cao đẳng võ, cũng tại kỳ thi đại học tuyển sinh.

Nhưng tục ngữ nói đúng, nghèo văn giàu võ.

Võ gia có thực lực mạnh, hao phí tài nguyên vượt xa người bình thường, đào tạo một võ gia, hao phí tiền của vô số.

Dưới tình hình trên, đậu vào võ khoa, được quốc gia bồi dưỡng, không kêu ngạo mới lạ

Cho nên mỗi năm thi tuyển, sinh viên khoa võ thi vào trường có tiếng so với thế giới trước kia càng khó.

Năm 07, Tổng sinh viên Hoa Quốc thi tuyển vào đại học là 900 vạn, nhưng trường đại học trên toàn quốc cuối cùng chỉ nhận chưa đến 20 vạn sinh viên, đó là thống kê của tất cả các trường cộng lại.

Thế giới trước các trường nổi tiếng như Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh tuy mỗi năm chiêu sinh chỉ vài ngàn sinh viên, nhưng trường danh tiếng không phải ít. 985 các trường phổ thông cộng lại, mỗi năm nhận sinh viên cũng vượt qua 10 vạn.

Nhưng hiện nay các nơi trên toàn quốc, trường cao đẳng đại học thành lập hệ võ khoa cũng vuợt qua 100 trường, 100 trường đại học chiêu sinh 2 vạn người. Bình quân ra quá ít quá ít.

Tỉ lệ chọi 1/500, xem ra rất thấp, trên thực tế đó là ở thành thị, ở các thành phố nhỏ tỉ lệ này nới lỏng 10 lần.

Dây cũng là lý do chủ yếu khiến Trần Phàm bọn họ tuyệt vọng.

Ngoài ra thi võ khoa còn có vô số ngưỡng cửa.

Trước đây Trần phàm nói phí báo danh 1 vạn, đây chỉ là ngưỡng thấp nhất.

Nếu không nói đến các điều kiện khác, chỉ nói phí đăng ký dự thi võ khoa cũng làm Phương Bình đau đầu.

Mà thi võ khoa, tuần tới bắt đầu rồi, thời gian đăng ký cũng hạn hẹp.

Hết hạn, có tiền cũng không đăng ký được.

“Phí đăng ký 1 vạn….”

Vừa nãy còn một Phương Bình hoài bão lớn lao, đến giờ có chút ủ rủ, chỉ là mấy điều kiện khởi đầu,, ngọn lửa trong lòng đã bị dập tắt hết nửa phần.

Thôi đừng nhắc, phía sau còn một loạt yêu cầu.

“Đau đầu a!”

Phương Bình thở dài, người trùng sinh trùng sinh đến xã hội hiện đại, hỗn độn lại còn thảm như vậy, e rằng không nhiều.

……

Đợi Phương Bình ăn xong cơm quay lại trường, lúc này trong túi còn 15 đồng.

Môn học buổi chiều còn chưa bắt đầu, bạn học lên lớp một số đang làm đề thi chuẩn bị đại học, một số đang tán dóc. Thấy Phương Bình trở về, Trần Phàm đang bận giải đề vội buông bút, hỏi:

“Đi chơi game hả?”

Phương Bình trợn mắt, không nói nên lời:

“Giờ này còn tâm trạng chơi game, cậu tưởng tôi ngốc chắc? Đi tìm tài liệu thi đại học.”

Vừa nói Phương Bình vừa xoa tay, cười híp mắt; “Tiểu Phàm Phàm, có tiền dư trong túi không. Trần Phàm có chút cau mày, hồi lâu mới nói: “còn 10 đồng…….”

“Khụ khụ đừng đùa nữa, nếu có tiền cho mình mượn khoảng một vạn, sau này phát đạt rồi mình trả gấp trăm lần.

“ A A”

Trần Phàm gượng cười, nâng mắt kính lên tiếp tục cúi đầu làm bài tập, Phương Bình nghèo quá hóa điên rồi!

Phương Bình lại thở dài, đường này khó đi đây..

Đều là học sinh, đừng nói gia cảnh Trần Phàm bình thường, điều kiện gia đình có khá giả ai ngốc đến nỗi cho cậu mượn 1 vạn.

Lẽ nào chỉ có thể nói với ba mẹ.

Nhưng điều kiện gia đình bình thường, hiện nay một vạn không phải là con số nhò, dựa vào tiêu chuẩn của bản thân thi võ khoa gần như không có hi vọng, nếu nói ra ba mẹ có đồng ý không?

Hôm nay là thứ 7, chỉ có lớp 12 học, nói tuần sau đăng ký, thật ra chỉ có thời gian không tới hai ngày.

Nếu như thời gian dư dả hơn, tự mình có thể tìm cách xem xem có thể gom góp phí đăng ký, nhưng thời gian hai ngày, tay vàng cũng không thể kiếm nổi 1 vạn.

Đây chỉ là bước đầu tiên báo danh võ khoa, tiếp theo muốn thi võ khoa còn phải tiếp tục tốn tiền.

Trong xã hội này cường giả đều nhờ vào tài nguyên, dựa vào tài phú tích góp thành.

Nếu không cường giả võ đạo đều mở xí nghiệp kinh doanh, đều muốn xí nghiệp mở rộng.

Cho là không kinh doanh xí nghiệp, đa số cũng vào cơ cấu chính phủ.

Cường giả trên tivi, tình tĩnh phóng khoáng, tùy tiện giác ngộ lập tức lên cấp, không ăn không uống đều được, đổi lại là trước kia, Phương Bình cảm thấy chẳng có gì.

Nhưng nay, Phương Bình biết là hoàn toàn vô nghĩa.

Buổi trưa lên mạng xem sơ, có vài tin tức đồn rằng, e rằng để bồi dưỡng võ gia nhất phẩm yếu nhất, tài nguyên hao phí đổi thành tiền cũng mất trăm vạn.

Đó là nhất phẩm, trong mắt Phương Bình đó là võ gia yếu nhất, ít ảnh hưởng nhất.

Theo đó phải chi một trăm vạn kim tiền.

Võ gia càng lên cao, chi càng nhiều tài nguyên, số tiền bỏ ra toàn là những con số trên trời, không có sản nghiệp chống đỡ, muốn tiến xa hơn cũng khó.

Gia đình bình thường nếu không đậu khoa võ, theo như mức tiền lương hiện nay của người dân, có vài gia đình có thể học ở ngoài mà thành tài trở thành võ gia.

Mọi người đều đổ xô vào trường đại học khoa võ, mấu chốt ở khoa võ của các trường đại học sẽ cung cấp cho sinh viên nhiều tài nguyên, là quốc gia chi tiền bồi dưỡng.

Nếu vẫn thiếu hụt thi đậu vào võ khoa các ngân hàng cũng sẽ mở rộng cửa hơn đối với bạn, vậy liền không phải là vấn đề.

Hoặc giả có thể ký hợp đồng trước với một số công ty, sinh viên khoa võ rất được ưu ái, các tập đoàn đều sẵn sàng chi tiền đào tạo hạt giống tương lai.

Tất cả mọi thứ kể trên đều phải hi đậu vào võ khoa mới được.

Muốn không mất tiền mà có thể trở thành võ gia, tên ngốc nằm mơ.

Phương Bình thở dài lần nữa, hôm nay không biết thở dài bao nhiêu lần rồi, lần này trùng sinh sao mà uất ức đến vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN