Bình Dân Áo Vải (Dịch)
Thì là hiềm phiền hà thôi! Không được à?
Dương Đức Quang vĩnh viễn sẽ không có liên tưởng như thế, vậy mới nói IQ giữa người với người, hoặc nói cách khác, não vực vận động quả thực có khác biệt.
Thạch Giản Nhân uống ngụm cháo, chậm rãi đáp:
– Ừ, làm bổng bổng chẳng qua là cần câu cơm khi anh mới tới thành thị này, trên người không có gì cả thôi. Hơn nữa anh cũng thích bến cảng người đến người đi này, ở đây mỗi ngày đều có thể nhìn thấy rất nhiều người và chuyện mà trước kia khi ở trên núi và huyện thành không thấy được, có thể học được rất nhiều thứ trước kia không cơ hội để học… Anh gọi đó là kỹ năng và thường thức trong cuộc sống, đấy là điều mà bây giờ anh đang thiếu, vậy nên sau khi học xong, đương nhiên anh sẽ căn cứ theo tình hình thực tế, đổi tới một nơi khác.
Cảnh muội tử thấp thỏm:
– Đổi tới nơi nào? !
Thạch Giản Nhân thản nhiên:
– Không biết, biết trước thì chẳng có gì hay, hơn nữa anh còn rất nhiều thứ cần phải học tập bổ sung, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Cảnh Hải Yến gấp:
– Em đi với anh!
Thạch Giản Nhân cười:
– Em thông minh lanh lợi, lớn mật đanh đá, mà lại… Nói thật, tuy em có hơi hãn bát, nhưng sóng mắt dài, khóe mắt nở hoa, tai kề sát da, địa các phong mãn tai tròn trán dày, nếu có thể tu thân dưỡng tính, sau này tuyệt đối là tướng sung túc, ở chỗ này em cứ chầm chậm đái lĩnh Dương Đức Quang làm ăn lớn dần, không chừng sẽ biến thành thương nhân giàu phú một phương, đấy chẳng phải là điều em hy vọng nhất?
Cảnh muội tử cuối cùng cũng bị dẫn vào tiết tấu:
– Đúng! Em hi vọng có tiền, nhưng chỉ theo anh mới sẽ có tiền, vậy nên… Em theo anh coi như lấy thân báo đáp được không?!
Khó được mới có lúc nói ra một câu thành ngữ nghe qua trên TV, thần tình nàng khá là kiêu ngạo.
Thạch Giản Nhân sửng sốt mất một lúc, mãi hồi lâu mới ngữ trọng tâm trường khuyên giải:
– Gì? Lưỡng tình tương duyệt mới kêu lấy thân báo đáp, em thế này… Hẳn phải gọi là ân cừu tương báo!
Cảnh muội tử lập tức giương nanh múa vuốt:
– Tiên nhân bản bản, tên thư sinh gàn! Chỉ biết bắt nạt loại thất học như em!
Ý cười trên mặt lại có che cũng không che được.
Thạch Giản Nhân không đánh tình mắng tiếu với nàng, uống xong chén cháo lập tức đi ngay:
– Em về rồi cũng tốt, anh đi làm bổng bổng, tiền cơm hôm nay còn chưa thấy đâu..
Cảnh Hải Yến kéo hắn lại, lấy ra hộp đựng tiền:
– Đây! Tiền anh bán cả sáng nay, chúng ta một người một nửa!
Còn bĩu môi trách nói:
– Anh còn thả tiền túi vào, em thấy cả!
Nữ nhân là thế, có lẽ chút động tác nhỏ cũng có thể khiến nàng cảm động, tiểu cô nương luôn muốn chiếm tiện nghi gặp phải một chàng trai miệng đầy văn hóa, sạch sẽ gọn gàng như vậy không trầm luân mới lạ.
Thạch Giản Nhân không giải thích bộ nguyên tắc của văn nhân cổ đại mà hắn tuân thủ:
– Mẹ em mà biết lại đánh mắng, càng không cho phép em dùng điện thoại trong quán.
Nhà hàng nhỏ nhưng vẫn kéo dây điện thoại, đấy cũng là một trong những đạo cụ để mổ dê béo, môn đạo mà Thạch Giản Nhân tìm ra, có điện thoại mới dễ thực thi, đây cũng là nguyên nhân hắn quyết định để Cảnh muội tử tới thao tác.
Thiếu nữ kinh hô một tiếng, che kín mặt:
– Anh nhìn ra được?
Thạch Giản Nhân thừa cơ bỏ chạy, xem mặt là kỹ năng hắn am hiểu nhất, tuy sớm mai trời mù mờ chỉ mỗi ánh đèn đường hắt xuống, nhưng lớp trang điểm dày đậm vẫn không che được dấu tay in hằn trên mặt tiểu cô nương.
Hổ độc không ăn thịt con, đó là hổ khí độ phi phàm, phú nhân không cần phải hại con mình, nhưng người nghèo điên rồi e là chuyện gì cũng làm ra được.
Gánh lên bổng bổng, Thạch Giản Nhân bắt đầu đi kiếm cơm, hôm nay làm ăn không sai, hắn nhắm tuổi trẻ cô nương làm cố chủ vốn là vì xác suất thành công tương đối cao, kết quả hôm nay ăn mặc suất khí sạch sẽ, dù cho đứng cùng những bổng bổng khác, nữ cố chủ đều tiện tay chỉ vào hắn, thế nên qua mấy lượt, đám người Trần lão tam bắt đầu âm dương quái khí châm chọc:
– Ai nha. Thạch oa tử, giờ cậu lại chơi cả mỹ nam kế cơ đấy, thế không bằng đi làm “vịt trời” đi, trực tiếp tìm mấy phú bà lao động trên giường là được, vừa nhanh vừa nhiều…
Những người khác tức thì bật cười ha hả, bổng bổng thì có bao nhiêu văn hóa đâu, chỉ đôi ba câu lập tức ăn nói rất khó nghe, Thạch Giản Nhân lại không tức giận, người ra mồ hôi khá là nóng, thế là bèn cười cười cởi áo sơmi ra quấn giữa eo, thoát luôn giày vải còn khá sạch sẽ dưới chân thổ thổ xuống đất, trừ quần jean không cách nào kéo gần cự ly với đám đồng hành thì chịu, đám bổng bổng thấy vậy trong lòng không khỏi xấu hổ.
Ngượng ngùng đưa thuốc cho Thạch Giản Nhân, hắn lắc đầu uyển cự:
– Tôi không hút thuốc.
Với tính cách ôn hòa như vải bông đó, không ai có thể tức giận, vậy nên ngữ điệu nói chuyện dần thân mật không ít:
– Thạch oa tử, không nhìn ra được, cởi áo ra mới thấy cơ bắp săn chắc thật, xem ra trước kia không ít làm việc nặng?
Nhưng vô luận là chiều cao, hay trạng thái cơ thịt của hắn đều khác hẳn với đám bổng bổng thường xuyên lao động chân tay, bị sức nặng dồn ép đến độ biến hình.
Thanh niên lại không đắc ý:
– Trước kia ở trên núi mỗi ngày đều phải đi gánh nước, thỉnh thoảng cũng phải ra đồng.
Bắt đầu từ tổ sư gia, loạn thế hành tẩu giang hồ minh triết giữ thân, thái bình thịnh thế tìm kiếm minh chủ, yêu cầu đầu tiên là phải có thân thể cường kiện và năng lực phòng thân, thành quả rèn luyện từ nhỏ chính là thân thể luôn nằm trong trạng thái khỏe mạnh!
Mặc dù nửa người trên để trần, cơ hội được người gọi khuân đồ của Thạch Giản Nhân vẫn lớn hơn bổng bổng bình thường một ít, không tâm tư đâu để lảm nhảm, một mực bận rộn đến giữa trưa mới hưng phấn xách mộc côn đi tới khu chợ đồ cũ.
Kết quả vừa đến đã thấy Cảnh muội tử tay cầm hộp cơm tựa ở ngoài cửa chợ trò chuyện cùng hai tiểu cô nương, từ đằng xa liền vẫy tay với hắn.
Thạch Giản Nhân nhíu mày, nếu không phải tính cách tương đương hiền hậu, giờ này chắc đã quay đầu bỏ chạy.
Cảnh Hải Yến không có vẻ gì là thẹn ngượng, thản nhiên tiến lại trong tiếng chế nhạo của hai tiểu tỷ muội, từ trong trùm đầu rút ra một chiếc khăn lông trắng, chủ động lau mồ hôi trên người Thạch Giản Nhân, chăm chú tỉ mỉ vô cùng.
Thành thật mà nói, bảy tám ngày trước khi lần đầu tiên nhìn thấy Dương Đức Quang, hắn không khỏi cảm thấy cởi trần ngay trước đại đình quảng chúng là hành vi rất khiếm nhã, nhưng hiển nhiên thành phố Trùng Khánh này rất có tập khí giang hồ, đặc biệt là ở khu vực chung quanh bến cảng, bổng bổng quanh đây cơ hồ đều cởi trần, hắn mặc một thân sơmi mới tinh đi khuân vác mới là khác loại, ngoài ra chất liệu chiếc sơmi này có vẻ không tốt cho lắm, hôm nay gánh hàng một là dễ rớt thanh côn, hai là mài cho vai cổ đau nhức, nên mới dứt khoát cởi ra.
Nhưng thanh niên nam nữ đứng ngay ven đường đầu phố, đường hoàng chà lau thân thể cho người khác giới, với kẻ chú trọng nam nữ thụ thụ bất thân như Thạch Giản Nhân quả thật rất khó chịu, vội kéo lấy khăn lông thấp giọng nói:
– Tự anh làm được rồi! Tự anh làm, khăn lông bao nhiêu tiền?
Cảnh Hải Yến không trả lời mà hỏi:
– Vừa về nhà mẹ em liền mắng, ba để ta đi ra tránh phong ba, nên tiện thể cầm suất cơm tới cho anh, em theo anh đi làm, được không?
Những thiếu nữ niên kỷ tương tự trong thành, ở tuổi này chắc vẫn còn theo học ở trường, làm nũng trong ngực cha mẹ, kém nhất cũng là làm nũng với bạn trai, riêng cô nương này lại chẳng biết ngại ngùng là gì.
Đối mặt với chiêu thức từng bước ép sát như vậy, Thạch Giản Nhân cảm thấy tổ sư gia quả nhiên không lừa hắn, nữ nhân đúng là kẻ địch nguy hiếp nhất dưới gầm trời, càng thêm phần cảnh giác kéo giãn cự ly:
– Em ăn chưa? Chưa ăn thì ăn đi, anh qua bên kia mua màn thầu là được.
Cảnh Hải Yến lắc lắc đầu:
– Đám tỷ muội nói nhất định là bởi em hơi béo nên anh mới không thích, thế nên em quyết định giảm béo… Anh không ăn là em quăng!
Cổ huấn bát cơm chan đầy nước mắt khiến Thạch Giản Nhân cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng nâng lên hộp cơm kia, còn đừng nói, loại vị đạo hỗn tạp mấy món mụn rưới trên cơm trắng đúng là ngon cực, nhấm nháp hai hồi, hắn liền tập trung nhai nghiền không nói chuyện. Có điều chính phong cách nhai nuốt chậm trãi đó của hắn dường như càng khiến Cảnh Hải Yến say mê, mắt nhìn đăm đăm hầu kết từ từ di động nuốt trôi thức ăn, nàng bất giác nhè nhẹ đưa đầu lưỡi liếm liếm da mồm!
Ai nói nữ nhân không háo sắc?
Thạch Giản Nhân thoáng nhìn, tưởng là nàng cũng đói, đang muốn nói chuyện, mặt Cảnh muội tử chợt hồng, vội vàng lảng sang chuyện khác:
– Anh thích mẫu bạn gái thế nào?
Thanh niên nhẫn nại nuốt hết cơm trong mồm mới cường điệu:
– Anh nói lại lần nữa, anh không thích chuyện nam nữ, cảm thấy rất phiền toái, đó cũng không phải chuyện mà anh quan tâm!
Cảnh muội tử nhìn hắn như thể nhìn quái vật:
– Anh… Em nghe nói có loại thích đàn ông.
Thạch Giản Nhân nhịn không được bĩu môi phi một tiếng:
– Long dương chi hưng, đồng tính chi tích là có vi nhân luân!
Tuy nghe không hiểu hai điển cố này, nhưng xem thái độ có vẻ Cảnh muội tử yên tâm không ít, song vẫn cứ nan giải:
– Thế vì sao lại không thích? Vì sao lại cảm thấy phiền toái?
Thanh xuân niên thiếu, có ai mà không xuân tình bộc phát, nhìn nhìn đám thanh niên trên bến cảng, có ai là không thích lén nhìn bộ ngực tròn trịa của mình, tiểu cô nương cảm thấy rất thất bại, càng thêm phần khó hiểu!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!