Siêu Cấp Hệ Thống Đô Thị
Chương 2: Cô Giáo Ngất Xỉu
Điền Lâm đứng trước cổng trường Mẫu Giáo Mầm Non Thiên Hương mà triệt để ngây ngẩn cả người.
Cái trường này xét về chiều rộng chính là bự bằng một cái sân banh cỡ đại, còn về chiều cao thì tới tận năm tầng lầu lận a, nếu so sánh nó về trường THPT Phú Thiên của bên trong thành phố thì có thể nói chính là người tám lạng kẻ nửa cân luôn.
Theo như nguồn thông tin hắn biết được thì ngôi trường này chính là do một người phụ huynh của bạn học nào đó đóng góp vào đây.
Hệ thống: “Ting, ký chủ nhận được quà tân thủ, có muốn mở ra không?”
Thanh âm hệ thống lại tiếp tục vang lên khiến cho Điền Lâm có chút giật mình nhưng sau đó thì là triệt để nổi giận.
Đậu Móa! Con xuyên qua đây cũng gần một ngày rồi mà giờ mới báo. Hệ thống, cần giải thích gấp!
Hệ thống: “Hôm qua buồn ngủ quá! Nên quên nói!”
Điền Lâm: “…”
Móa! Mày là hệ thống kiểu gì vậy hả?
Sau đó, hắn liền quay sang nói với hệ thống: – Thôi, tao bỏ qua đấy, mở ra cho tao xem quà nào! Quà phải hay để bù a!”
Hệ thống: “Nhận! Đang mở quà…”
Hệ thống: “Quà đã mở – Phần thưởng của ký chủ là:
Điền Lâm: “…”
Móa! Mấy cái kia tạm được đi nhưng bcs là sao hả, tao mới 5 tuổi thôi đấy, mà còn là hiệu hệ thống nữa chứ.
Thôi! Vô trường.
Thế là hắn cùng ông ba bước vô lớp học.
Vừa vô…
– Xin chào các bạn, happy morning! – Hắn chào.
– Chào Điền Lâm! – Cả lớp chào lại.
Cả lớp lẫn cô giáo: “…”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +231 đến từ Trần Trung Kiên.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +261 đến từ Tân Quý Anh.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +145 đến từ Lâm Trung Quốc.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +231 đến từ Hồ Bảo Thiên.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +199 đến từ Trần Đại Bảo.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +… đến từ….”
Trong một lúc, hắn liền thu gần 5000 điểm số khiếp sợ.
Điền Lâm: “…”
Đậu móa! Quên mất mình lúc trước là một thằng thiểu năng.
Mà thôi, dẫu gì cũng có 5000 điểm khiếp sợ, vậy là 2500 điểm yêu thích. Hắc hắc.
Cô giáo Điền Lâm – Tân Quý Anh vừa nghe Điền Lâm chào một tiếng liền muốn ngất xỉu luôn, nói: – Điền…Điền…L..Lâm, em….biết nói…chuyện?
Điền Lâm: – Móa! Cô, em nhớ cô đâu có cà lâm đâu? Sao hôm nay nói lắp thế?
Điền Lâm thật sự chỉ nói theo bản năng thôi, ai dè…
“Bịch”
Bà cô ngất luôn.
P/S: Đến đây thôi, cạn ý tưởng rùi. Hắc hắc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!