Hợp đồng hôn nhân ( Cô dâu 14 tuổi ) - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
283


Hợp đồng hôn nhân ( Cô dâu 14 tuổi )


Chương 1


Tôi chỉ là một cô gái mới có 14 tuổi… à không, nói chính xác hơn là một đứa trẻ con không hơn không kém, tính cách thì dở dở ương ương. Ở cái tuổi 14 này người ta thường gọi là “tuổi nổi loạn” (đồng nghĩa với tuổi dậy thì). Hôm nay giờ về, tôi với Bảo Châu và Thanh Trúc_hai nhỏ bạn thân của tôi cùng nhau nói chuyện vui vẻ ở cổng trường. Bỗng tôi thấy một chiếc xe Audi mui trần đen bóng đỗ xịch trước cổng. Vẫn cái tính nhiều chuyện, tôi đoán mò:

– Không biết lại cái ông nào ở phòng giáo dục mà giàu thế , mui trần hàng hiệu cơ đấy ! _ Bỗng một người thanh niên trẻ tuổi (Chắc khoảng 17-18 tuổi thôi) bước xuống xe.

Trông anh ta phải gọi là cực kì “bảnh”: khuôn mặt vuông vức, đầy đặn. Làn da ngăm bánh mật trông rất khỏe mạnh. Mái tóc hơi nâu đen như bị cháy nắng được bắt chéo sang một bên che đi nửa con mắt phải . Đôi mắt hẹp dài , hình như là màu hổ phách, trông rất lạnh lùng. Sống mũi cao , miệng nhếch lên một đường cong hoàn hảo. Nhất là bên tai trái anh ta có một chiếc khuyên tai thập giá lấp lánh trong ánh nắng. “Nhất định tên này là một công tử ăn chơi nào đó được chuyển đến trường này rồi”_Tôi lại đoán mò , tiếp tục quan sát người con trai trước mặt . Anh ta mặc bộ thể thao với tông màu đen và chiếc quân bò trông cũ và hơi rách ở đầu gối nhưng rất hợp với khuôn hình hoàn mĩ của anh ta. Cả người anh ta dường như toát ra một khí chất cao ngạo khiến người ta khó có thể với tới được .

– Thử vẫn may một chút không Nguyệt?_Bỗng Trúc cất tiếng hỏi kéo tôi xuống khỏi đám mây cao vút.

– Trốn Trại! Hôm nay mày lại phát bệnh gì thế?_Tôi hỏi Thanh Trúc. Sở dĩ tôi gọi nhỏ là trốn trại vì tên nhỏ có hai chữ T.

– Không phải tao mà là mày đó. Có phải mày mê anh đằng kia không (chỉ sang cái tên công tử vừa nãy)? . Tao thấy mày cũng F.A lâu quá rồi , cũng nên thử vận may một chút đi chứ ? _ Thanh Trúc vừa nói vừa khoa trương múa chân múa tay .

– Đúng đấy !_Bảo Châu hưởng ứng- Tao thấy ảnh cũng rất “Đập choai” nha !

– Hôm nay mày lại “Bị Chập” phải không?_Tôi hỏi Bảo Châu- Mà tình trạng F.A đâu phải một mình tao , thích thì chúng mày tự đi mà thử , tao đây không rảnh .

– Tất nhiên rùi , Ngu Ngốc nhà ta có bao giờ rảnh đâu , thời gian dành hết cho tiểu thuyết hết rùi còn gì . _ Thanh Trúc châm chọc tôi . Sở dĩ nó gọi tôi là ngu ngốc vì tên tôi có hai chữ N . Và đặc biệt , tôi có sở thích rất kì lạ : đọc truyện tiểu thuyết . Tôi đọc truyện tiểu thuyết vì một phần tôi muốn kích thích trí não mình , để cho trí tưởng tượng bay cao , bay xa và bay mãi , một phần vì tôi muốn học tập văn trong đó .

– Mày thôi đi , tao ghét nhất người ta gọi tao là ” ngu ngốc ” đó ! _ Tôi gắt lên

– NN nhà ta giận rùi kìa , tao cũng đâu có muốn gọi mày bằng cái tên khó nghe đó , nhưng mày nói trước chứ bộ _ Bảo Châu dỗ dành tôi .

– Thôi , về nhà đi , ở đây lâu quá rùi đấy ! _ Trúc nhìn đồng hồ rồi nói . Thế là chúng tôi chia tay nhau rồi nhà ai người đấy về .

[Còn Kỳ thì đang dáo diết đi tìm cái phòng hội trường để mà hỏi hiệu trưởng xem lớp cô ở đâu . Anh chưa từng gặp cô nhưng đã nghe tên cô . Anh không hiểu sao cha anh nằng nặc bắt anh phải đính hôn với một cô gái bình thường như thế . Nhưng do sự đe dọa của ba rằng sẽ thu tịch toàn bộ tài sản của anh nếu anh không nghe lời , vì thế anh đành ngậm bổ hòn làm ngọt mà hôm nay theo cha đến nhà vợ tương lai để gặp mặt . Lúc đến nghe nói cô còn chưa về , anh lại bị cha một lần nữa đe dọa ép phải đến đón cô. Anh thực tình không muốn cưới ở cái tuổi thanh xuân tươi đẹp này , nghĩ đến bị một cô vợ già quản thúc suốt ngày , cuộc sống sau này anh sống sao nổi. Nhưng nghĩ đến cái lợi trước mắt , anh đành tuân theo. Anh đi đến trường thì được biết cô đã về rồi , anh lại ảo não lái xe ra về , than cho số phận mình sao mà khổ đến thế !].

Tôi tung tăng bước vào nhà , đột nhiên thấy có rất nhiều người ở phòng khách đang nói chuyện rất vui vẻ với ba tôi , theo phép lịch sự tôi chào từng người , ông khách gật đầu chào lại tôi . Bà khách kéo tôi vào xem xét khiến tôi không hiểu gì hết . Ba tôi giới thiệu :

– Đây là bác Ngọc và bác Thành , hai bác là bạn của bố ngày xưa , hôm nay đến nhà ta chơi.

( Xong chap 1 )

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN