Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt - Chương 72:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt


Chương 72:


– Tôi tên là Harold. Harold Mars

” Harold Mars…”

” Mars?”

Vô lý!

– Harold… Mars… _ Tôi kinh hãi đọc lại tên anh

– Phải Jessica Mars, tôi chính là anh trai của em.

Cái cảm giác này là sao? Tại sao tôi lại đau đớn như thế?

– Anh trai? Tôi.. em chưa bao giờ nghe mẹ nói về anh.

Harold nổ máy trầm lặng, còn tôi vẫn không hết hoang mang tột độ.

– Mẹ… không nói… sao?_ Giọng điệu anh trở nên lạnh tanh

– Anh là anh trai em? Vậy 14 năm qua anh đã ở đâu?

Hàng ngàn câu hỏi trong đầu tôi, mẹ tôi rốt cuộc đã giấu tôi những gì và ông anh trai này là như thế nào?

Hôm nay cả đống chuyện xảy ra cái gì mà bị bắt cóc rồi mẹ bị tên điên khùng nào đó phóng lửa rồi đột nhiên xuất hiện anh trai.

– Anh đừng nói là ở với…

– Chúng ta đến nơi rồi!

Chưa kịp để tôi thốt lên từ “cha” thì anh đã dừng xe lại.

– Hôm nay chúng ta sẽ nghỉ tạm ở đây?

Tôi mở cửa ra và nhận ra đây là một khách sạn 6 sao sầm uất!! Nghỉ… nghỉ tạm sao?

Cái sự nhộn nhịp ở đây làm tôi thấy chán ghét nhưng đồng thời cũng khá ngại ngùng bởi vì ở đây họ ăn mặc lộng lẫy, còn đồ tôi như đang trở về sau cuộc chiến dù nó đồng nghĩa như vậy

Tôi bám theo Harold khi anh đi vào bên trong đến quầy tiếp tân.

Người tiếp tân nở một nụ cười khi gặp khách.

– Chào buổi tối thưa ngài, ngài đã đặt phòng chưa ạ?

– Tôi cần gặp giám đốc, hãy bảo ông ấy là có ngài Mars đến tìm. _ Harold nói

Người tiếp tân đơ ra dường như không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng đành gật đầu và gọi điện.

– Dạ… thưa ngài. Có ngài Mars đến gặp ngài_ Giọng người tiếp tân trở nên run rẩy qua điện thoại

Tôi nghe mang máng có tiếng kêu ” Cái gì? ” và nói gì đó với người tiếp tân làm người đó xanh mặt gập điện thoại xuống, đích thân đứng dậy cúi đầu mời anh và tôi ngồi ở quầy sofa, cung kính nói

– Xin ngài hãy chờ một chút, giám đốc sẽ xuống ngay. Ngài cần gì không ạ?

– Không cần.

Tôi túm lấy tay áo của anh, đôi mắt tôi đầy quyết liệt

– Chúng ta chưa nói xong, anh… có thật là anh trai em và anh đã sống với cha?

– Đúng vậy_ Anh nhìn tôi đầy trìu mến, bàn tay anh đặt lên lọn tóc tôi – Anh đã rất mong gặp em lâu lắm rồi.

Tim tôi đập thình thịch, anh ta… anh ta nói cái gì thế?

– Giám đốc, xin hãy từ từ!

Có tiếng người rầm rập chạy đến, đi đầu là người đàn ông mặc vest trắng cực kỳ phô trương, có bụng bự đến nỗi dây belt đeo trên bụng muốn đứt ra, mái tóc hói lưa thưa vài cọng tóc. Đi sau hình như là cấp dưới của ông ta.

Ông ta nhìn tới nhìn lui để tìm kiếm và chạy đến chỗ chúng tôi, cúi đầu làm mọi nhân viên ở đó sững sờ, há hốc miệng.

– Xin kính chào ngài Mars! Cung nghênh ngài đến với khách sạn của chúng tôi, tôi rất lấy làm vinh hạnh.

Harold đứng dậy, giương ánh mắt lạnh băng làm nhiệt độ ở đây giảm đi không ít.

Những người nhân viên ở đó quan sát thì thầm với nhau

” Nè nè, người đó là ai vậy? Nhìn trẻ măng à, người đó còn để giám đóc tự thân đến đón và cúi người”

” Cái gì?? Lão già đó? Lão cúi mình? Trời ạ, chuyện động trời. Ai mà có thể để lão ta dễ dàng cúi người như thế. Lão ta là một tên hống hách, kiêu ngạo, chẳng coi ai ra gì mà có ngày như vậy”

” Nhìn đi kìa! Người con trai đó. Chúa ơi, đẹp trai quá nhưng vẫn còn trẻ quá. “

– Nhìn cái gì! Đã sắp xếp phòng cho ngài Mars chưa? _ Lão giám đốc hối thúc người thư ký gầy cọc kế bên – Phòng tổng thống hạng sang ấy! Phải sạch sẽ và sang trọng vào

– Vâng!_ Người thư ký cúi chào và chạy mất

Lão giám đốc nhìn sang tôi liền thay đổi ánh mắt khinh bỉ khi nhìn tôi lem luốc, chỉ về phía tôi

– Đây là ai ạ?

– EM GÁI TÔI. Có chuyện gì sao?

– Em… em gái?

Lão nhìn sang tôi và nhìn sang Harold, cười cười giả tạo mong muốn có lợi cho mình.

– Ồ… thế thì thưa ngài và tiểu thư đây hãy cùng tôi đi lên phòng. Sau đó chúng ta có thể bàn về hợp đồng được chứ?

Harold chẳng thèm trả lời, quay sang mỉm cười với tôi.

Lão giám đốc dẫn chúng tôi lên phòng, bắt đầu giới thiệu phòng ốc sao bla bla bla. Nhưng đúng là phòng tổng thống có khác à, nó to gấp mấy lần phòng thường và được trang trí bằng chùm đèn kim cương, khung cảnh nhìn ra toàn thành phố đẹp lộng lẫy, ở đâu cũng sang trọng chẳng khác gì lời lão giám đốc ba hoa.

– Thưa ngài, ngài có vừa ý không?

Harold nhìn sang tôi đang thích thú ngắm cảnh bảo lão giám đốc

– Tìm cho tôi bộ đồ dành cho nữ. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.

– Vâng. Ngài nghỉ ngơi nhé, chừng nào ngài nghỉ xong hãy báo cho tôi biết để chúng ta tiếp tục hợp đồng ấy.

Lão tổng giám đốc đóng cửa lại, mặt mày nghiến răng nghiến lợi, gân máu nổi lên hết trên mặt. Người thư ký sợ hãi nhưng không kiềm được nỗi tò mò mà hỏi lão.

– Thưa giám đốc, người đó là ai thế?

– Cái thằng ôn con chết tiệt ấy, nhìn bộ dáng cao ngạo của nó làm ta phát bực muốn đấm cho nó một cái. Còn ai nữa, thằng nhãi đó chính là người thừa kế của chuỗi dãy khách sạn Tập đoàn February nổi tiếng nhất thế giới, nghe nói chủ tịch ấy là 1 người bí ẩn chỉ xử lý công vụ qua điện thoại nhưng đủ làm lay chuyển cả tập đoàn. Tập đoàn ấy còn ảnh hưởng đến chính trị rất lớn, chúng ta mà đụng vào chỉ như trứng chọi với đá.

Lão giám đốc hít một hơi đi trên hành lang

– Bỗng dưng có một ngày đùng một cái xuất hiện người thừa kế mà chỉ là một thằng nhãi ranh. Đừng quên, chủ tịch chắc giờ chỉ là 1 ông lão bảo thằng cháu non nớt lên. Nếu không vì dạo này tập đoàn chúng ta đang lung lay và đang bị thu mua bởi tập đoàn February thì ta sẽ làm mọi cách để hạ gục tập đoàn ấy và chiếm vị trí độc tôn! Hahahaha!

Ở bên trong phòng, tôi ngắm nhìn thành phố vào ban đêm với ánh đèn của xe cộ, tòa nhà,… sáng lấp lánh làm tôi mê mẩn. Ước gì mình được ở đây ngắm với mẹ.

Harold cởi chiếc áo măng tô bên ngoài, để lộ chiếc áo sơ mi thẳng thớm, khoanh tay đứng kế bên tôi

– Đẹp nhỉ?_ Anh nói

Tôi gật đầu đồng ý.

– Em biết không… anh rất rất muốn gặp mẹ đấy.

Tay tôi nắm chặt lại, quay sang anh

– Ý anh muốn nói là gì?

– Mẹ rời đi khi anh 3 tuổi, nhưng trong trí nhớ của anh, mẹ là 1 người phụ nữ mạnh mẽ, ấm áp, có thể xoa dịu tâm hồn bất cứ ai. Anh quá nhỏ để nhớ hết về mẹ.

– Tại sao mẹ lại rời đi?

Anh nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt anh chứa chan nỗi buồn không thể nói. Đột nhiên, anh giơ bàn tay ôm lấy tôi.

– Cảm ơn em… vì đã ở đây.

Cái ôm của anh quá ấm áp, nó làm tôi đau đến độ không thể nào tưởng tượng nỗi. Trong một giây lát, tôi bật khóc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN