Tà Đạo Tu Tiên Lục
Chương 35: Thế tội cao dương (Quít làm cam chịu)
Trần Nhược Tư có lẽ vì quá chú tâm vào việc của mình nên không hề phát hiện Linh Cơ ở phía sau, hắn chém ra một kiếm gần chạm đến ma tượng thì đạo bạch quang do nàng bắn ra đã chạm vào lưỡi kiếm, chỉ nghe một tiếng “ting”, đoản kiếm đã bị chấn gãy thành hai đoạn. Phần mũi kiếm bị đạo bạch quang nọ làm bắn ra, cắm ngập vào thạch bích bên cạnh Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư trong lòng thất kinh: “Công phu thật lợi hại”, hiện thời động tác chém xuống của hắn đã hoàn thành cũng không chạm được vào ma tượng, hắn trầm mặc một hồi, âm thầm suy tính: “Ta đã bị phát hiện rồi, từ nay về sau chắc chắn bọn họ sẽ tăng cường bảo vệ, ta dù không thể thóat ra hay thậm chí là phải vất bỏ tính mạng mình cũng phải phá hủy ma tượng này ngay”. Hắn nghĩ vậy nâng đoạn kiếm gãy lên chém vào ma tượng lần nữa.
Linh Cơ hoảng hốt, giật mình suy nghĩ: “Kiếm này lẽ nào có ma? Thấy đoạn kiếm đã gần sát pho tượng, nàng liền cấp tốc chạy đến.” Trong lúc Linh Cơ động thủ, lưỡi kiếm gãy đã kịp chém sướt qua ma tượng, đồng thời từ chỗ vết chém phun ra một luồng khói đen kịt, áp lực từ luồng khói khiến cho cả đoạn kiếm gãy bắn về phía sau. Trần Nhược Tư và Linh Cơ cũng bị áp lực đó đánh văng ra, ngã sấp mặt trước cửa đại điện.
Trần Nhược Tư cảm thấy toàn thân đau đớn khó chịu, đầu váng mắt hoa, trước mắt chỉ thấy muôn ngàn vì sao lấp lóa. Linh Cơ ho khan hai tiếng, đưa tay phủi ngực đứng dậy, ngây ngốc nhìn ma tượng, miệng lắp bắp: “Không thể nào!”
Khói đen từ ma tượng phun ra mỗi lúc một nhiều, đồng thời vết chém cũng dần dần toác rộng ra. Chỉ sau một tiếng “Buùum…” inh tai nhức óc, ma tượng đã bị nổ tung thành một mớ đá vụn bay lả tả khắp phòng. Đồng thời lúc này trong đại điện, làn khói đen đã hoàn toàn biến mất sau tiếng nổ kinh hoàng.
Trần Nhược Tư đứng lên, cực kỳ hưng phấn cười nói: “Ha ha, ta làm được rồi, đám hỗn đản cẩu thí thần tiên các ngươi không thể coi thường ta được nữa.” Hắn dường như lúc này đã quên mất mình đang ở trong tình thế cực kỳ hung hiểm.
– “Ngươi là ai, mau lộ diện đi.” Linh Cơ hoảng hốt nhìn về hướng Trần Nhược Tư hét lớn.
Trần Nhược Tư nghe xong tiếng thét của Linh Cơ, hoảng sợ lùi lại hai bước liền, toàn thân run rẩy không dám hó hé gì nữa. Lúc này ở phía ngoài đại điện truyền đến mấy tiếng nổ kinh thiên “Oành… oành…”, Trần Nhược Tư bị mấy tiếng nổ lớn làm cho hai lỗ tai lùng bùng không nghe thấy gì cả, sau đó lại càm thấy cả tòa đại điện cũng rung chuyển theo những tiếng nổ đó. Linh Cơ sắc mặt tái xanh, hơi thở phập phồng, trong tâm không ngừng đánh giá tình hình ở đại điện. Trần Nhược Tư thấy thế, sợ hãi đến độ mặt vàng như nghệ, cũng không dám thở mạnh.
Từ phía ngoài cửa xuất hiện ba thân ảnh, chân bọn họ còn chưa chạm đất Trần Nhược Tư đã nghe một tiếng quát hỏi : “Linh Cơ, việc này…việc này là như thế nào?”
– “Xin lỗi cha, con cũng không biết tại sao lại như thế này.” Linh Cơ cuống quýt trả lời. Ba người vừa đến này đúng là Minh Vương, Thanh Mâu cùng Đế Khai.
Minh Vương vừa tiến đến, thấy mũi kiếm vẫn cắm trên tường, đoạn kiếm gãy còn rơi dưới chân Trần Nhược Tư, phẫn nộ quát lớn: “Khốn kiếp, ngươi không biết à!” Nói xong liền vung chưởng đánh Linh Cơ. Nàng không kịp phòng bị, trúng một chưởng của Minh Vương liền bị đánh văng vào bức tường nơi cửa điện, miệng phun ra một ngụm máu tươi rồi nằm yên tại chỗ không nhúc nhích.
Thanh Mâu và Đế Khai thấy thế bất giác cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, đứng yên tại chỗ không dám hé răng. Bọn họ ở gần Minh Vương lâu như vậy chưa thấy ông ta hạ độc thủ với hạ nhân bao giờ, huống hồ bây giờ người bị đánh lại là chính con gái ông ta.
Trần Nhược Tư bị dọa cho mất mật, lùi về phía sau vài bước, bất chợt vấp phải khung cửa cái “rầm”, sau đó lại kêu to: “Ái da” một tiếng ngã sấp mặt xuống đất.
Minh Vương, Thanh Mâu, Đế Khai ba người còn tưởng Linh Cơ lén lút giấu người trong đại điện, đã trốn mất ra ngoài, liền phóng ngay ra cửa tra xét tình hình.
Trần Nhược Tư cố gượng dậy, nín thở lê bước đến bên Linh Cơ, hắn không biết phải làm thế nào, bất chợt trong lòng hắn gợn lên một cảm giác khó chịu, hắn nhìn nàng thầm nói: “Xin lỗi nàng, vì ta mà nàng phải chết, cũng vì ta mà nàng phải gánh tội, ta cũng không biết phải làm như thế nào thì nàng mới có thể tha thứ cho ta. Sự thể đã đến thế này, ta đành mang nàng đi an táng, coi như đền bù cho nàng”.
Trần Nhược Tư chưa trải đời nhiều, từ nhỏ tới lớn ở tại Thanh Tâm đạo quán cũng không có dịp tiếp xúc với người ngoài, trong lòng cũng không phân rõ chính tà, hắn cảm thấy khó chịu vì cho rằng cái chết của nàng là có can hệ đến mình.
Hắn ngồi xuống bên nàng, rồi bế xốc nàng lên đi ra ngoài cửa. Phía ngoài đại điện trước kia là một thông đạo âm u, bây giờ tuyệt nhiên không thấy đâu cả, thay vào đó là vầng thái dương rực rỡ soi rọi khắp nơi.
Trên bầu trời xuất hiện những vầng mây trắng phiêu lãng, trắng muốt như đôi cánh của những loài cầm điểu đang bay lượn trở về, chốc chốc lại phát ra những tiếng kêu lảnh lót.
Trước mắt Trần Nhược Tư bây giờ chỉ còn lại một dải đất đen ngòm, vách đá sừng sững trước kia đã biến mất, Nhược Tư buồn bực nhìn cảnh tượng trước mắt, ngây dại một hồi rồi lại ôm lấy Linh Cơ rảo bước. Hắn không biết nơi nào chờ đợi mình ở phía trước, cũng không biết phải đi đâu về đâu. Bước thêm mười mấy bước, ngoảnh mặt nhìn lại thì ngay cả cung điện mà mình vừa ở đó cũng đã biến mất rồi, bất giác khiến hắn trở nên hồ đồ. Từ vị trí của Nhược Tư bây giờ, nhìn tứ bề đều là dải đất đen, ngoài ra không thể thấy được gì khác.
– “Đám người Minh Tộc đâu hết rồi nhỉ? Lẽ nào bọn họ đều đã rời khỏi đây?” Trần Nhược Tư nghi nghi hoặc hoặc tự hỏi.
Lúc này trên bầu trời xuất hiện tám điểm sáng chói lòa, những điểm sáng này càng lúc càng lớn dần tỏa ra những vầng sáng đẹp mắt, tựa như trên bầu trời xuất hiện tám chiếc cầu vồng.
Trần Nhược Tư ngẩng đầu nhìn tám chiếc cầu vồng nọ, trong lòng thầm nghĩ : “Ta cứu mạng được thần tiên, bọn họ không nên để ta lại nơi này mới phải.”
Thoáng sau, tám điểm sáng nọ đã biến thành những đám mây sáng rực rỡ, hướng về phía Trần Nhược Tư tiến tới rất nhanh.
– “Ha ha ha, quả nhiên là các người đã không quên ta.” Trần Nhược Tư ngẩng đầu nhìn tám người trên không trung lớn tiếng kêu lên.
Lúc này Linh Cơ vẫn còn ở trong vòng tay hắn, ho khan hai tiếng rồi đột nhiên tỉnh lại. Nàng cảm thấy có người đang ôm lấy mình, thế nhưng nàng lại chẳng thể nhìn thấy ai cả, ngước mặt lên trời nhìn thấy thần tiên, nàng thót dạ kinh hoảng lại chìm vào hôn mê.
“Vù vù vù…” Tám bóng nhân ảnh trên không nhanh chóng hạ xuống trước mặt Nhược Tư. Lúc này tám thần tiên cũng không thể nhìn thấy Nhược Tư, chỉ có thể thấy được Linh Cơ đang được hắn bế trên tay.
Tám thần tiên nhìn thấy Linh Cơ treo lơ lửng giữa không trung đều cảm thấy kỳ quái, một người nói : “Đây chẳng phải là Linh Cơ con gái của Minh Vương hay sao? Nàng ta sao lại bị thương thế này, lại còn treo lơ lửng giữa không trung thế này, quả thật kỳ quái.” Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
– “Nàng chính là nhi nữ của Minh Vương, không phải ai khác, nàng ta là bị Minh Vương đả thương, các người là thần tiên, mau lại đây xem có cách nào cứu được nàng ta không.”
– “Ngươi là ai, ngươi đang ở chỗ nào?” Một thần tiên hỏi lại.
– “Ta là Trần Nhược Tư, là một đạo sĩ ở Thanh Tâm Đạoh Quán, hiện thời các người không thể nhìn thấy ta, không nên nhiều lời, ta cứu các ngươi nhiều người như vậy, bây giờ ta cầu các ngươi ra tay cứu nàng.” Trần Nhược Tư đáp lời.
– “Nàng ta là nhi nữ của Minh Vương chúng ta sẽ không cứu nàng.” Một nữ tiên tử trả lời.
– “Cái gì, các người không cứu vậy mà cũng được làm thần tiên? Nếu biết các ngươi thấy chết mà không cứu, ta cũng chả thèm cứu đám thần tiên các người, một chút lương tâm cũng không có, mẹ kiếp!” Trần Nhược Tư nhìn đám thần tiên trước mắt, phẫn nộ kêu la.
Mấy vị thần tiên nọ nghe Trần Nhược Tư nói xong, mỉm cười đưa mắt nhìn nhau gật gật đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!