Ta Yêu Chàng - Chương 38 : Âm mưu của Ngũ công chúa.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Ta Yêu Chàng


Chương 38 : Âm mưu của Ngũ công chúa.


Hắn đẩy cửa bước vào rồi bỗng khựng lại nhìn nữ nhân có vẻ rụt rè trước mặt, mắt hắn nheo lại ,mi tâm nhíu chặt, nữ nhân mắt nhìn hắn, miệng ấp úng.

“Vương gia …chàng về ..rồi!

Nhanh như chớp tay hắn đã siết chặt cổ nữ nhân đó.

“Ngươi là ai?”

Nước mắt đã ứa ra, nữ nhân ấy vẫn cố gặng từng chữ.

“Vương …gia chàng..nói gì..thế ta là Lan Nhi đây?”

Hắn nhếch môi giọng không có chút độ ấm.

“Trên người ngươi không có mùi của nàng mà còn cố xảo ngôn?”

Nữ nhân đớ ra, sao nàng ta không nghe nói Dạ Lan Nhi có mùi trên người, chợt một cái hất mạnh tay nữ nhân đó té ngã xuống đất đầy đau đớn.

“Nói! Ngươi có ý đồ gì mà giả dạng nương tử ta?”(hắn gầm giọng)

Nhìn trân trân người nam nhân trước mặt miệng nàng bỗng cong lên một nụ cười thỏa mãng hắn cau mày khó hiểu, nữ nhân đó từ từ đứng dậy đi đến trước mặt hắn rồi đưa lên một cái ngọc bội.

“Chàng còn nhớ cái ngọc bội này lúc ta ở phủ vương gia không, chính chàng đã tặng nó cho ta”

Mắt hắn dao động nhìn ngọc bội ấy, đúng thật là của hắn nhưng hắn đã đưa cho Lan Nhi kia mà.

“Năm ấy chàng đã đem ta về phủ,khi chao ngọc bội cho ta, chàng còn kêu ta giữ nó vì đây là tính vật đính ước của chàng với thê tử tương lai..ta đã giữ nó suốt 11 năm trời”

“Ngươi..thật ra là ai?”(giọng đầy hoang mang)

“Ta là Thẩm Mộc Tâm !”

Hắn rơi vào trầm tư một hồi lâu rồi chợt nhớ ra đều gì.

“Tại sao ngươi ở đây! còn nương tử ta đâu?”

Thẩm Mộc Tâm có vẻ do dự rồi lắc đầu.

“Ta không biết”

==============

(Tại sao lại có người giống người đến thế..Lan Nhi nói nàng quên đi chuyện hồi 11 năm về trước còn Thẩm Mộc Tâm này lại nhớ như in chuyện của năm đó, vậy hài tử năm đó là Thẩm Mộc Tâm sao!)

khép hờ mắt lại hắn cố định tâm, rồi mở nhanh mắt ra vẻ mặt có vẻ kinh ngạc cùng hoang mang.

“Đúng là trên người cô ta có mùi của nữ hài tử năm đó”(hắn lẫm bẩm)

===============

Tại một nơi khác.

Ngũ công chúa nhẻn miệng cười gian xảo nhìn ta, tay chân thì đang bị xích lại.

“Xem ..nào đúng là xấu đến ma chê quỷ hờn mà”(theo câu nói tay cô ta cũng đồng thời năng mặt ta lên”

Trán ta đã nổi đầy gân xanh.

“Đồ đê tiện..nhà ngươi”

“Ha..ha chửi cho thỏa thích đi Dạ Lan Nhi, ngươi ấy à! Sao không nhìn bộ dạng xấu xí của mình bây giờ đi…ta mà thả ngươi chưa chắc gì ngươi dám về gặp Tam vương chàng”

Mắt ta chứa đầy lửa giận , nữ nhân kinh tởm này lại dùng cổ độc trên người ta, giờ ngoại trừ đôi mắt ra thì hết cả khuôn mặt đều đen nhám thật kinh người, ngay bản thân ta cũng không dám nhìn, nếu Bạch Huân thấy thì sao? Hắn có ghê tởm ta không? chứ bản thân ta còn thấy khiếp sợ vô cùng.

“Thấy ngươi đáng thương thế..hay để ta cho ngươi đi gặp chàng..ta đảm bảo sẽ có trò hay cho ngươi xem”

Ta lưỡng lự, ta do dự, ta thật không có can đảm để gặp hắn, không đợi ta đồng ý cô ta đã điểm nguyệt của ta rồi cho người đem ta đi.

Tại một gốc khuất ta đang mở to đôi mắt nhìn người nữ nhân giống ta như hai giọt nước đang tựa vào vòng tay của hắn, mắt ta lệ đã lăng dài, ha..thật ra những chuyện cẩu huyết dịch dung này là có thật cơ đấy, nhưng còn màu tóc kia thật người cổ đại bọn họ vốn không tầm thường mà.

“Đau lòng rồi sau?”

Ngũ công chúa nhẻn miệng cười, đầy đắc ý nhìn ta trước khi rời đi còn buông một câu đầy châm chọc hả hê.

“Ngươi tốt nhất đừng đứng trước mặt chàng…nếu không ta sợ chàng sẽ kinh tởm ngươi..lúc đó thì đừng có mà đau khổ, đa phần nam nhân đều yêu cái đẹp thứ xấu xí như ngươi thì nên cút đi”

Tay ta động thủ, quyết lấy mạng nữ nhân này nhưng phốc.. một tiếng miệng đã chảy đầy máu tươi, ta ôm ngực ngã ngụy xuống trong đau đớn, không những cổ độc hủy dung ta nó còn khống chế luôn võ công của ta nữa.

================

Nữa tháng sau tại một thôn trang cách kinh thành không xa, ta một tay loay hoay cho gà ăn thì một giọng quen thuộc vang lên.

“Lan Nhi tỷ, tỷ xem hôm nay đệ bán được nhiều trứng chưa này”

Dừng động tác trên tay ta đưa mắt nhìn người đang chạy về phía mình, nó tên A Cửu chỉ mới 13 tuổi, tính tình hoạt bát đáng yêu, nữa tháng trước lúc ta không biết nên đi đâu về đâu thì gặp được nó, nó mồ côi từ nhỏ gia sản ngoại trừ căn nhà mục nát này ra thì chẳng có gì, nhưng được cái hiền lành tốt bụng nên người trong thôn ai yêu mến họ thường xuyên cho gạo và rau củ quả nữa.

“Hì..hì..Lan Nhi tỷ thấy đệ có giỏi không”

“Ừ..đệ giỏi lắm”(thuận tay ta xoa đầu nó)

Chợt nó đưa lên một tấm gương nó gượng gạo gãy gãy đầu.

“Lan Nhi tỷ! Cái này đệ mua cho tỷ đấy, đệ thấy là nữ nhân ai cũng thích soi gương nhưng vì không có gương để soi nên tỷ luôn che mặt không hề soi gương được dù chỉ một lần”

Ta cười khổ nhìn tên tiểu tử ngốc này.

“Tỷ không phải không muốn soi mà vì tỷ xấu quá nên không dám soi”

Nó biểu môi.

“Đệ không tin, tỷ nhất định là một đại mỹ nhân”

Ta không dám tháo khăn cũng không biết nói gì cho nó tin nên đành im lặng định bước vào nhà thì một giọng nam nhân ồ ồ vang lên.

“Tiểu tử thối xem hôm nay mày chạy đi đâu”

Phía bên cạnh còn thêm hai tên nhìn như đầu trâu mặt ngựa mặt đã không đẹp mắt còn nhơ nhơ nhát nhát không chịu nổi.

A Cửu nhà ta tuy chân lùi lại một bước nhưng miệng vẫn đầy khí thế.

“Đừng làm càng..nếu không cút, ta sẽ không khách khí đâu”

“Ha.ha..thằng nhảy ranh, luôn lo chuyện bao đồng, xem hôm nay ai sẽ cứu mày”

Dứt câu bọn họ đã xong tới, phập! một cái, một tên hét lên vì đau đớn khi nhìn lại lụa của ta đã xuyên qua bả vai của hắn, rút lụa về hắn lăn ra đau đớn la in ổi, hai tên còn lại kinh hãi nhìn ta giọng lấp bắp.

“Ngươi…ngươi..”

Ta lạnh giọng.

“Muốn sống thì cút..”

Thật ba tên sợ muốn tè ra quần vội đứng dậy bỏ chạy như ma đuổi, ta đưa mắt nhìn A Cửu nó cũng kinh ngạc nhìn ta, miệng đã mở thành chữ o không khép lại được, ta mỉm cười lấy chiếc gương trong tay nó rồi bước vào nhà, nó chết trân tại chỗ hồi lâu rồi cũng hớt hải chạy vào theo.

“Lan Nhi tỷ..tỷ lại hại quá!”

Thật ra thì công lực ta đã không còn bị áp chế nữa, lúc đầu ta cứ nghĩ mình sẽ không dùng võ công được nữa, nhưng ai ngờ cách đây vài ngày ta thử vận công lần nữa thì biết cổ độc kia không còn khống chế công lực ta nữa.

==============

Đệ Nhất! một tửu lâu cũng có tiếng tại Hạ Giới, ta và A cửu đang nhàn nhã dùng cơm, thật ra là chỉ có ta nhàn nhã thôi còn nó thì ăn như ma đói.

“Này..này đệ chết đói từ kiếp trước hả”

“Ưm…tại đồ ăn ở đây ngon quá mà..đệ lớn từng này mới niếm qua thử những đồ ăn ngon đến thế”(miệng đầy thức ăn)

Ta lắc đầu dùng rượu, vô tình đưa mắt lên lầu, ta không thể thu hồi tầm mắt lại được, là hắn..vẫn một thân bạch y tiêu tiêu soái soái đang ngồi thưởng rượu, cặp mắt lạnh tanh đó như chẳng để ai vào trong mắt còn người ngồi bên cạnh rót rượu cho hắn không phải là nhân bản thứ hai của ta sao, tâm ta đau quá, hơn tháng nay ngày nào ta cũng nghĩ đến hắn và nữ nhân đó, tồi tệ hơn nữa là khi họ chung đụng nhau nếu hắn nghĩ cô ta là ta thì một đêm 7 lần là đều khó tránh khỏi rồi, mắt ta ẩn nhẫn đầy đau xót, đến khi A Cửu gọi ta mấy lần ta vẫn không hay.

“Lan Nhi tỷ! Tỷ sao thế?”

Ta ủ rủ lắc đầu.

“Không..sao, tỷ rất ổn”

Dứt câu tay ta cũng liên tục rót rượu mà uống hết chung này đến chung khác, nó đưa mắt nhìn ta khó hiểu rồi đưa mắt nhìn lên chỗ ta đã nhìn..nó gật gù thì ra đã hiểu.
Thật trùng hợp hết sức tên Lục hoàng tử cũng ở đây kia đấy, hắn cũng đang nhìn nữ nhân bên phía đối diện ấy, ánh mắt say mê chứa đầy nhu tình, ta lắc đầu thở ra khi nhìn lại thì không thấy A Cửu đâu cả, nhìn trái, phải, ngó giáo giác khắp nơi cũng không thấy, bỗng ầm một tiếng, đưa mắt nhìn nơi phát ra âm thanh ta thấy A Cửu đang ôm ngực, máu tươi từ miệng đã chảy ra trông rất đau đớn khổ sở, từ trên cao hai tên hộ vệ lao xuống như muốn lấy mạng, ta lao ra, lụa trong tay cũng phóng ra đánh trúng cả hai đập mạnh vào thành lâu .

“A Cửu! Đệ không sao chứ”

“Lan Nhi!”

Cũng cùng lúc đó tim ta như ngừng đập khi một thân ảnh ở đâu lao xuống gọi tên ta, mắt ta mở to nhìn hắn khi tay hắn nắm lấy tay ta.

“Lan Nhi ! Nàng đã đi đâu hơn tháng nay..nàng biết vi phu lo lắng thế nào không?

Ta vẫn phát ngốc nhìn hắn, không phải vợ hắn đang ở kia sao?

“Vương phi của ngươi đang ở kia, ngươi lầm người rồi”

Ta xoay người bỏ đi thì tay hắn đã kéo ta vào lòng giọng đầy thổn thức.

“Nương tử đang đùa vi phu sao? Làm sao vi phu nhận lầm nương tử của mình được chứ”

Mắt ta ứa lệ, ta thật nên buồn hay nên vui đây, vậy là hắn luôn tìm ta hắn vẫn biết nữ nhân kia là giả, nhưng ta hiện tại thế này, sao có thể để hắn thấy được cơ chứ.

“Vương gia..!”

Nữ nhân ấy mắt thật buồn nhìn ta và hắn như muốn khóc đến nơi vậy nhưng vẫn kiên cường, mím chặt môi.

“Ta đang xem gì đây! ngày đó kiên quyết đem nàng đi , giờ lại ôm áp nữ nhân khác, Tam vương ngươi thật có bản lĩnh”(miệng tuy châm chọc nhưng mặt hắn lạnh tanh không đổi sắc)

“Ngươi đây là thích xen vào chuyện của bổn vương ta”( thờ ơ )

“Hừ…ta không thích xen vào chuyện bao đồng nhưng tiệt đối không để ngươi ức hiếp nàng”

Con người này si tình thật, đến nước này mà hắn luôn bảo vệ ta, ta thở dài nhìn thẳng hắn nhẹ giọng.

“Lục hoàng tử ! Cảm ơn ngươi.”

Dứt câu ta đẩy Bạch Huân ra khi hắn chưa phòng bị, rồi ôm lấy A Cửu dùng kinh công tẩu thoát.

“Lan..Nhi”

Tất nhiên là đã bị đuổi theo, còn Lục hoàng tử thì ngẩn ra tý sau đó đưa mắt nhìn nữ nhân bên cạnh rồi cau mày trầm tư.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN