Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại
Chương 44: Dư vị thăng trầm (trung)
Trời cuối năm thê lương, tuyết thượng cổ thành, trong phòng mờ mờ tối, Thiên Huyên không đốt đèn, cũng không dùng than sưởi, nàng ngồi trên tháp dài, ngây ngốc nhìn ra mảng tường đá xám, nơi đó nhành dây leo đã khô khốc, rơi rụng.
Triệu Tử Đoạn mấy ngày gần đây đều đi luyện binh, y lại không muốn nàng ra ngoài, cũng không để nàng gặp mặt ai, nàng cũng không kháng lệnh. Những điều y làm cư nhiên là muốn tốt cho nàng. Mấy hôm trước Mộ Dung Tường Vân đã đi tìm Thanh Thanh, nàng chỉ mong được gặp lại cận nữ của mình.
Thiên Huyên thở dài, nàng rời đi thế này, ám vệ không còn điều động được, triều binh cũng không, hiện tại, chính là không chút quyền lực không chút bộ dáng Hoàng nữ.
Bên ngoài vang vang tiếng gõ cửa, Thiên Huyên hơi mỉm cười, có thể là y quay về, tuyết đã rơi dày thế này, cũng cần đến lúc nghỉ ngơi rồi. Thiên Huyên choàng áo lông lên người, vội vàng mở cửa. Chỉ là người đang đứng đợi không phải Triệu Tử Đoạn, dáng vẻ cường tráng cùng bộ râu đậm chất thảo nguyên kia khiến nàng có chút bất an.
– Ta là Phạn Lân, Công chúa đừng ngại!
Thiên Huyên gượng cười, người này nàng có nghe qua, cùng Triệu Tử Đoạn là đường huynh đệ. Nàng châm lại nến thêm chút ánh sáng, lại mời hắn ta ngồi xuống.
Phạn Lân không câu nệ tiểu tiết, cũng không biết pha trà, trực tiếp rót nước trắng trên lò đun:
– Công chúa ở đây có thoải mái!
Thiên Huyên mỉm cười, thủy mâu lưu động sóng nước, đôi tay thanh mảnh khẽ khàng chuyên trà như thu lấy toàn bộ ánh nhìn của kẻ đối diện:
– Đa tạ Tướng quân quan tâm! Ta rất tốt!
Phạn Lân nhếch môi, Nhị Hoàng nữ diễm lệ mềm mại thế này, chẳng trách Triệu Tử Đoạn tự thân đột nhập Hãn Thành cướp lấy nàng ta. Phạn Lân nghĩ đến đám thê tử thiếp thất trong điện, liền sinh chán chường, cảm thấy một yêm nhân như Triệu Tử Đoạn giữ khư khư lấy mỹ nữ thật có chút ích kỷ. Mạt Quốc có tục lệ chia sẻ nữ nhân với huynh đệ, còn y đến một câu cũng không nói cho hắn biết.
– Công chúa khi nào định hồi cung chịu tang?
Thiên Huyên có chút mơ hồ không hiểu:
– Ý Tướng quân là…
Phạn Lân thấy nàng ngây ngốc, nảy sinh tà tâm:
– Lang Vương điện hạ không nói Công chúa biết hay sao? Quốc Vương đã băng, Đại Hoàng nữ bị cáo buộc soán triều đoạt vị, bất hiếu sát hại phụ vương, cũng đã xử treo cổ! Lang Vương lại cố tình không nói với người…
Thiên Huyên trong một lúc không tiếp nhận nổi, nàng đứng bật lên, giữa ngày đông mà mồ hôi ướt át cả khoảng lưng áo.
Phạn Lân thâm độc ánh nhìn:
– Để ta đưa Công chúa đi!
Thiên Huyên lảo đảo không vững đẩy cánh cửa, Phạn Lân mải mê ngắm nhìn phía sau nàng căng tròn đầy đặn, xoa xoa đôi tay thèm khát. Chỉ là cửa vừa mở ra, hắn đã giật nảy người, không dám đối diện với huyết y nam tử cao quý lãnh đạm vừa xuất hiện.
Phạn Lân luống cuống:
– Điện hạ, ta chỉ là muốn thăm hỏi Công chúa…
Triệu Tử Đoạn ôm mỹ nhân trong ngực, bờ vai nàng run run, mềm nhược, y thoáng đau lòng:
– Tự ý vào tẩm cung bổn tọa chính là tử tội!
Phạn Lân giữ chặt lấy chuôi kiếm, vốn dĩ Biện Thành là của hắn, từ đâu chui ra một tên đường huynh hô to gọi nhỏ, chỉ là hiện tại chưa phải lúc, Phạn Lân hít một hơi sâu, cúi mặt rời đi.
Triệu Tử Đoạn đặt Thiên Huyên ngồi trên tháp, y vuốt ve mái tóc nàng:
– Huyên Huyên có tin ta?
Thiên Huyên ngẩng mặt, lệ nóng chảy dài gò má, lần đầu tiên Triệu Tử Đoạn không dùng danh xưng với nàng, không phải “bổn tọa” mà là “ta”, Thiên Huyên trong lòng dâng lên bao nhiêu ấm ức cùng buồn bã:
– Chàng lừa ta…
Triệu Tử Đoạn nghe thanh âm nàng nũng nịu, trong lòng ngứa ngáy như mèo cào. Y gối cằm lên vai nàng, bao phủ huyết y giữ ấm mỹ nhân:
– Huyên Huyên không được mở cửa cho người lạ!
Thiên Huyên choáng ngợp trong lòng y, không đáp lời được, chỉ gật gật đầu. Hồi lâu, nàng mới nói:
– Phụ Vương đã mất? Đại tỉ cũng đã mất?
Triệu Tử Đoạn nhìn sâu vào mắt nàng, môi mỏng mang theo trấn an:
– Lý Tiên Lạc thông cáo Đại Hoàng nữ soán triều đoạt quốc là có thật, chính nàng ta cũng che giấu cái chết của Quốc Vương, nhưng mà…
Y đột ngột ngừng lại, cũng buông Thiên Huyên ra:
– Hắn cũng đã thông cáo thiên hạ rằng nàng đã bị Đại Hoàng nữ hạ sát, chết không đối chứng!
Thiên Huyên giằng góc áo lụa, giọng nói nhỏ đến thì thầm:
– Biểu ca có thể như vậy sao!
Triệu Tử Đoạn ngả người ra sau, từ cửa sổ, một bông tuyết nhỏ bay vào, đậu trên huyết phục, y nhàn nhạt:
– Có gì không thể, nàng sinh ra phụ vương không quan tâm, mẫu phi càng tệ bạc đối xử, ngoài Lý Tiên Lạc ra thì sự xuất hiện của nàng ai cũng không muốn! Nàng hiện tại với hắn chút giá trị cuối cùng chính là đẩy Đại tỉ nàng vào chỗ chết!
Triệu Tử Đoạn vỗ về Thiên Huyên, y muốn nàng bình tâm mà tiếp nhận, lại phải tin tưởng y, không bị rối loạn, không bị giao động:
– Huyên Huyên, giang sơn này vốn là của nàng, trước sau gì cũng sẽ là nàng tiếp quản!
Thiên Huyên lắc lắc mớ tóc dày nặng, tay mềm luồn vào lồng ngực nam tử đối diện. Triệu Tử Đoạn khẽ rùng mình, ngạo tiếu:
– Ta là nam nhân, nàng phải cẩn thận!
Thiên Huyên khe khẽ cười, chui vào trong áo y, nàng chợt nhận ra sau bả vai là một vết sẹo dài, tâm nàng dâng tràn bối rối cùng lo sợ. Triệu Tử Đoạn tựa tiếu phi tiếu, huyền mâu thăm thẳm:
– Khi đó nàng vẫn chưa rõ ta là ai, ta không trách, nàng cũng không nên suy nghĩ nữa!
Thiên Huyên lướt ngang làn môi qua xương quai xanh tinh tế, lại ngập ngừng tháo thắt lưng y. Nàng ở đây đã lâu như vậy, kề cận bên y cũng đã nhiều ngày, chút ân ái cuối cùng này, chính là muốn trao đến y.
– Phạn lang…
Triệu Tử Đoạn xoay người, đổi khách thành chủ, bế bổng nàng lên giường gấm đỏ, thân thể y dường như trong suốt, trắng hơn bạch ngọc, làm nổi bật làn da hồng hồng vì ngượng ngùng mỹ nhân dưới thân.
Triệu Tử Đoạn nhìn sâu vào mắt Thiên Huyên:
– Nàng thật sự…muốn…
Thiên Huyên cắn môi, thủy mâu phiếm lệ lấp lánh:
– Thiếp…
Triệu Tử Đoạn thoát y phục, bạc môi khẽ hôn lên thân thể kiều diễm liễu nhược, Thiên Huyên cong người ôm lấy y, hơi thở mị hoặc gấp gáp dần.
Tuyết vẫn thê lương rơi, đông phong điêu linh thổi.
Triệu Tử Đoạn đột ngột buông tay, y bật dậy tựa người vào tường đá lạnh lẽo, lại bọc Thiên Huyên vào chăn ấm. Thiên Huyên nhìn y, không dám mở miệng, ánh mắt y hiện tại thập phần đáng sợ, tựa hồ cổ quỷ oan hồn, y xoa xoa mi tâm, tóc đen xõa ngang huyền mâu.
– Ta không làm được!
Triệu Tử Đoạn qua loa chỉnh trang, bước khỏi tẩm phòng, xuyên ra khoảng sân rộng ngập tuyết trắng, y khó nhọc hít một hơi lạnh, Thiên Huyên nàng thật sự giống người đó, đều là nữ nhân Mạt Quốc, đều yếu mềm lại thích tỏ ra mạnh mẽ, và đều yêu y.
Đôi khi, y nghĩ tạo hóa thật biết cách trêu đùa, mười hai năm trước y gặp người đó, nàng ta chỉ mới mười bảy, lần đầu tiên y gặp Thiên Huyên, nàng cũng chỉ vừa mười bảy. Tựa như cả hai cùng là một, mãi mãi thanh xuân, chỉ có y là trưởng thành, là đổi khác, tàn nhẫn hơn, tồi tệ hơn.
Triệu Tử Đoạn một mình trên hành lang vắng, tay nâng bầu rượu, vụn tuyết thấm đẫm huyết y. Mười hai năm trước, người đó chết trên lưng ngựa, vì một lần cùng y hoan ái. Mười hai năm sau, y lại lần nữa muốn khiến một nữ nhân giống hệt nàng mất mạng!
Mùa đông qua chậm, Mạt Quốc mấy trăm năm mới phải chịu một đợt rét đậm đến độ này.
Tháng ba, khi nắng đã hong từng đợt băng dày trên các dòng sông tan chảy, thì Bạch Thực Thần mới bị đưa ra xử trảm. Giam lâu như vậy, cũng chỉ để đợi Đại Quốc cử người đưa thi thể hắn ta quay về. Dẫu sao Bạch Thực Thần cũng có một thê tử là muội muội Cao Trang Hoàng hậu Phùng thị, không nên quá tuyệt tình tàn độc.
Người đi lần này là Phan Phượng Thuật, hắn ngược lại với Bạch Thực Thần khiêm tốn, cho nên luôn bày ra một bộ dáng đại thần nước lớn đi sang tiểu quốc, nào là song mã sang trọng, cùng hàng trăm cung nữ hoạn quan chưa kể đoàn vệ binh hộ tống.
Phan Phượng Thuật không đến thẳng Ung Đô Hãn Thành mà ghé ngang Biện Thành.
Triệu Tử Đoạn tọa trên trường kỷ, trong lòng thật khâm phục Vĩnh Thành Đế, có thể để một tên quen thói xa xỉ như Phan Phượng Thuật đi sứ, chính là vô cùng tin tưởng.
Phan Phượng Thuật tự nhiên tựa người ra sau, nhìn một vòng:
– Nếu không được báo trước, bản Tướng chẳng dám tin điện hạ đang ở dị quốc đâu?
Chính điện tao nhã mà hoa lệ, không có chút thô lậu thảo nguyên, Phan Phượng Thuật một thân giáp bào hoàng kim rực rỡ xem ra rất hài lòng với cảnh trí.
Triệu Tử Đoạn nhàn nhạt cười, người có thể tỉ mỉ báo tin cho Phan Phượng Thuật đến mức miêu tả một cái tẩm cung, không ai khác ngoài Dương Quân Nguyệt.
Triệu Tử Đoạn vân vê nhẫn ngọc trên tay:
– Ngươi không định gặp hắn?
Phan Phượng Thuật đang vui vẻ liền mất tự nhiên, cơ miệng cũng giật giật:
– Hắn không muốn gặp, cũng không thể ép buộc!
Triệu Tử Đoạn xoay người rời đi, môi vẫn nguyên điệu cười:
– Là ngươi ngốc!
Phan Phượng Thuật thở dài, Dương Quân Nguyệt càng trốn tránh hắn càng khổ sở, lần này phải lấy hết tín nhiệm ra đảm bảo, Hoàng đế mới miễn cưỡng để hắn đi sứ. Sang đến đây rồi, hắn lại không đủ can đảm vào Ung Đô, đành phải đến Biện Thành kéo dài thời gian.
Mộ Dung Tường Vân đứng một bên làm người vô hình, ở đây rõ ràng có hai người ngốc. Một kẻ không dám bày tỏ tình cảm, kẻ còn lại luôn sợ người mình yêu thương tổn. Nhân sinh này, nếu ai nấy đều thật sự nói ra suy nghĩ trong lòng thì tốt biết bao nhiêu.
Mộ Dung Tường Vân đưa tay mời Phan Phượng Thuật:
– Tướng quân, khách phòng bên kia!
Không rõ vì sao, Tường Vân lại buột miệng:
– Nếu Dương Tướng quân không đợi ngài, thì đã quay về Đại quốc từ rất lâu rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!