Đao Giả Bá Vương - : Mộ Dung Tâm Nhi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
210


Đao Giả Bá Vương


: Mộ Dung Tâm Nhi



Dịch Phong liếc nhìn liền nhận ra đó là Mộng Nghiên Chúc và Đình Chiến không những thế lại còn có cặp đôi Chiến Thành, Lâm Vũ, ba người trừ Mộng Nghiên Chúc ngồi tĩnh lặng đeo khăn che mặt không nói gì thì nói chuyện rất vui vẻ thi thoảng lại nâng chén rượu chúc nhau.

-Đệ quen mấy vị kia sao?

Đại Long thấy Dịch Phong quay đầu nhìn sang phía bên cạnh liền hỏi nhưng Dịch Phong cười rồi lắc đầu liền nâng bát rượu uống một hớp.

Đại Long uống sạch bát rượu đặt cạch một tiếng mạnh nói lớn

-Dịch đệ xem ra hôm nay chúng ta có duyên với nhau không thì nhân ngày này ta và đệ kết bái huynh đệ, được không?

Dịch Phong liền nhanh tay rót đầy hai bát rượu rồi nâng bát cười sảng khoái

-Hảo, vậy đệ xin kính huynh.

-Hay lắm.

Hai người liền nốc sạch bát rượu, Đại Long “Khà” một tiếng dài hơi cười lớn

-Dịch đệ sau bát rượu này chúng ta là huynh đệ với nhau có họa cùng chịu có phúc cùng hưởng, nếu ra giang hồ mà gặp chuyện bất bình thì cứ nói là đệ đệ của Đại Long ta.

Dịch Phong cười gật đầu nâng bát rượu kính Đại Long.

-Đa tạ Đại huynh

Uống một lúc thì Dịch Phong cảm thấy trong người buồn tiểu và rất cần phải giải quyết nhanh liền ôm quyền hướng Đại Long nói.

-Đại ca, đệ đi giải quyết nỗi buồn một lát

Đại Long ” À ” một tiếng lớn như hiểu hàm ý câu nói đó rồi gật đầu cười ha hả phẩy tay

-Ừ, đi đi

——————————-

-Tồ…..!!!!!(Tiếng tiểu tiện)

-Đúng là không có gì sung sướng bằng đi vệ sinh kịp thời.

Dịch Phong cười thỏa mãn rồi kéo quần. Đi ra ngoài phòng vệ sinh, hắn liếc nhìn đám tiểu nhị cùng chưởng quầy đang khẩn trương dị thường thoáng như phát sinh điều gì lớn lắm liên tục là nhưng tiếng thúc giục các khách quan rời bàn đi ra ngoài kèm lời xin lỗi, chả lẽ là đóng cửa quán như giờ mới có trưa mà.

Hắn đi đến gần một tên tiểu nhị đang lau chùi cầu thang hỏi nhỏ

-Tiểu đệ, quán đang có chuyện gì vậy? Sao ai cũng mang cái mặt sợ hãi.

-Mộ Dung tiểu thư đến Hương Mãn Lâu dùng bữa nên tất cả phải thật là chỉnh chu không là chịu tội nặng đó.

Dịch Phong thầm nghĩ

-Chỉ là một tiểu thư đi ăn trưa thôi mà làm như là tận thế tới nơi rồi, ta tưởng rằng người ở hoàng gia đến cơ chứ.

Vị chưởng quầy từ chỗ nào đi đến túm lấy cổ áo tên tiểu nhị nói

-Hạ Phàm, cái tên Tiểu Phiên đâu rồi?

-Bẩm, Tiểu Phiên hắn bị đau bụng nên phải đi nằm ở phòng bếp rồi.

-Trời ạ! Sao lại đau vào lúc này cơ chứ, cả quán có mỗi tên đó là mặt mũi sáng sủa.

Vị chưởng quầy ôm đầu than vãn trông chừng ông ta có vẻ rất lo lắng về vị Mộ Dung tiểu thư, Dịch Phong cũng chả biết vị tiểu thư đó lại có uy danh gì mà khiến tất cả người ở đây sợ hãi đến vậy đành lên tiếng.

-Chưởng quầy đại nhân

-À à thật có lỗi khi để khách quan thấy

-Ngài có việc gì cứ nói thẳng cho tại hạ biết được không? Biết đâu tại hạ giúp được.

-Khách quan thật sự muốn giúp sao?

-Nếu nằm trong khả năng thì tại hạ sẽ giúp chứ tại hạ không thích lo chuyện bao đồng.

-Vâng vâng khách quan chỉ cần giúp tại hạ hầu cơm cho Mộ Dung tiểu thư

-Hầu cơm? Là như thế nào?

-Chỉ là đứng rót rượu thôi dễ lắm

-Chỉ thế thôi sao?

-Chỉ thế thôi không cần phải làm gì khác nếu như Mộ Dung tiểu thư có hỏi gì thì trả lời thôi.

-Thế thì được, ta làm.

-Đa tạ, đa tạ. Hạ Phàm mau đưa vị khách quan này đi thay đồ nhanh

————————————————-

Dịch Phong nghĩ việc hầu cơm Mộ Dung tiểu thư là đơn giản nhưng hắn đâu biết sự tình bên trong. Mộ Dung Tâm Nhi khác với các thiên kim tiểu thư thục nữ bởi tính tình nàng vô cùng nóng nảy, ai mà làm phật ý nàng thì chỉ có kết cục tồi tệ.

Khoác trên người bộ quần áo mới Dịch Phong được chưởng quầy căn dặn mọi thứ. Chừng khoảng nửa canh giờ sau, ngoài cửa quán xuất hiện mười đại hán to lớn bên hông giắt thanh đao sáng bóng, phía sau là xuất hiện ba nữ nhân hiển nhiên là Mộ Dung Tâm Nhi và hai cô tì nữ.

Đoàn người đi thẳng đến tầng năm, mọi người nhìn thấy Mộ Dung Tâm Nhi đều cúi đầu thành kính dù sao đây là địa bàn Mộ Dung gia mà chẳng ai điên mà chọc vị tiểu thư nóng tính này.

Dịch Phong thì đã thấy Mộ Dung Tâm Nhi đâu nên mắt cứ nhìn phía trước, một tên đại hán tiến lên quán lớn

-Tiểu tử còn không mau đem đồ ăn lên cho tiểu thư Mộ Dung, cẩn thận cái đầu ngươi đấy

Dịch Phong nghẹn ngay một cục khí, hắn bắt đầu hiểu ra vì sao ai cũng sợ vị Mộ Dung tiểu thư này. Con bà nó chứ, chỉ là đi ăn cơm trưa thôi có cần phải thị uy như thế không, vương pháp không có sao?

Dịch Phong nén giận hắn thấy hôi hận khi đáp ứng giúp chưởng quầy rồi nhưng đã đáp ứng thì phải làm cho chót thôi, đầu tiên là đem rượu đưa cho tì nữ để rót rượu cho Mộ Dung tiểu thư rồi tức tối đi xuống phòng bếp chỉ nháy mắt đã bưng lên nói

-Tuyết Ngư Chưng Thảo Mộc

Đang lúc bưng ” Tuyết Ngư Chưng Thảo Mộc ” đặt lên bàn, hắn ngửa đầu nhìn lên. Không nhìn thì không sao mà đáng lẽ ra là không nên nhìn, hắn đứng như trời trồng từ hai lỗ mũi chảy ra hai dòng máu tươi chảy xuống. ” Mỹ Nhân Thiên Tiên ” mà Dịch Phong có thể nói lúc này,

Dáng điệu uyển chuyển, thân hình cao gầy thon dài, đường cong quyến rũ, lượn lờ mềm mại, lay động tâm tư. Đôi mi thanh tú, cặp mắt dài, trong suốt quyến rũ, ánh sáng trong mắt phát ra thật dịu dàng an tĩnh.

Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan tinh xảo phối hợp, quả thựcchính là vẻ đẹp hoàn mỹ được trời cao ban ân, vẻ kiều diễm hoàn mỹ kia thật kinh tâm động phách, mái tóc màu đen được búi cao như mây, dùng một cây mộc trâm làm trụ, ngắn gọn mà thoát tục.

Chiếc cổ thon dài tuyệt đẹp như thiên nga, khó có thể hình dung được phong tư tao nhã. Đôi ngực lớn như muốn bung ra khỏi lớp áo. Trên người mặc một bộ quần áo màu đỏ bó sát vào người, quần áo dính sát trên người, hiện ra toàn bộ dáng điệu uyển chuyển của thân thể, không thể nói hết vẻ mê hoặc động lòng người.

Dịch Phong nhìn, không khỏi ngây dại.

Dịch Phong ngẩn ngơ, tay run lên, làm đĩa Tuyết Ngư Chưng Thảo Mộ bị nghiêng sang một bên rơi lên trên người Mộ Dung Tâm Nhi lập tức tất cả mọi người đứng đây thất kinh thầm nghĩ

-Con mẹ nhà ngươi tên tiểu nhị kia, ngươi đã đặt một chân vào địa ngục rồi đó.

-Đụ má tên kia ngươi định lôi kéo cả bọn ta vào nữa hả. Trời ạ!

-Không xong rồi, bà chằn sẽ giết mình mất.

-Hu…hu ta chưa có muốn chết.

-……….

-Con mẹ ngươi, tiểu tử này muốn chết rồi!

Một hán tử phía sau Mộ Dung Tâm Nhi không khỏi phân bua, lập tức rút trường đao, khiển trách hô lên một tiếng, trường kiếm liền bổ lên đầu Dịch Phong.

Dịch Phong thân pháp mau lẹ né tránh và lập tức hiểu được thế nào là chỉ vì một bữa cơm mà phải rơi đầu.

Ầm! Một tiếng, trường đao thuận thế chém xuống đánh trúng mặt bàn đằng trước Mộ Dung Tâm Nhi, lập tức nó bị cắt làm đôi. Tất cả mọi người đều không thể tin cái tên tiểu nhị này lại có thể tránh thoát một kích trí mạng trong khoảng cách ngắn như vậy.

Mộ Dung Tâm Nhi vẻ mặt nghi ngờ, lập tức yêu kiều quát lên:

– Lui ra!

Mọi người lại sửng sốt, không biết thiên kim đại tiểu thư điêu ngoa này lại muốn mưu ma chước quỷ gì, không ngờ bị Tuyết Ngư Chưng Thảo Mộc rơi đầy người mà vẫn không phát giận, thật sự là mùa đông không lạnh.

Tuy nhiên càng nhiều người tin rằng, càng bình tĩnh thì bão tố sắp tới càng mạnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN