Sáng, Trưa, Đêm - Sáng (11)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Sáng, Trưa, Đêm


Sáng (11)



Đấy là cuộc tụ họp của một nhóm những người xa lạ Bao nhiêu năm rồi họ chẳng gặp mặt nhau hay liên lạc gì với nhau.

Thẩm phán Tyler Stanford về từ Boston bằng máy bay.

Kendall Stanford Renauld bay tới từ Paris. Marc Renauld đáp xe lửa từ New York.

Woody Stanford và Peggy đến bằng xe hơi từ Hobe Sound.

Gia quyến được thông báo rằng tang lễ sẽ cử hành tại nhà thờ King. Con phố trước cửa nhà thở được chặn lại, cảnh sát được bố trí để trông coi đám đông tụ tập ở bên ngoài xem lễ tang. Phó Tổng thống Mỹ cùng các thượng nghị sĩ, đại sứ và đại diện ngoại giao từ các nước xa xôi như Thổ Nhĩ Kỳ hoặc Ả-rập Xê-út cũng có mặt. Sinh thời, Harry Stanford đã toả một cái bóng khổng lồ lên trái đất và bởi thế, bảy trăm chỗ ngồi trong nhà thờ lúc nầy đều chật khách ngồi.

Tyler, Woody và Kendall, cùng với vợ, chồng họ gặp nhau trong phòng họp nhà thờ. Cuộc gặp thật miễn cưỡng và thiếu tự nhiên. Họ xa lạ nhau quá, và vật duy nhất họ có chung là cái xác của người cha đang nằm trong chiếc xe tang bên ngoài nhà thờ.

– Đây là chồng tôi, anh Marc, – Kendall giới thiệu.

– Đây là vợ tôi cô Peggy. Peggy à, đây là chị gái anh, Kendall, và anh trai anh, Tyler.

Họ trao nhau những cái chào xã giao, rồi đứng nguyên, vụng về nhìn nhau mà chẳng nói gì cho tới khi người phụ trách tang lễ đi vào.

– Xin lỗi quí vị, – Ông ta hối hả nói. – Tang lễ sắp sửa cử hành. Xin mời quí vị theo tôi.

– Ông ta dẫn nhóm người tới một phòng riêng trước cửa nhà thờ. Họ ngồi xuống và đợi, mỗỉ người theo đuổi một ý nghĩ riêng.

Tyler có một cảm giác xa lạ khi trở lại Boston. Hồi ức đẹp nhất còn lại trong y là cái thời mà cả mẹ lẫn Rosemary còn sống. Năm lên mười một, Tyler được xem bức hoạ nổi tiếng Thần Xa-tuya ăn sống con trai của Goya, và chẳng hiểu sao y luôn gán nó cho cha mình.

Còn bây giờ, nhìn chiếc quan tài đang được khiêng vào nhà thờ, Tyler thầm nhủ, Xa-tuya đã đi đời nhà ma.

Tao biết cái bí mật nhỏ bẩn thỉu của mày.

– Ông mục sư bước lên bục giảng kinh.

“Đức Chúa nói với bà, Ta là sự phục sinh và là cuộc sống, ai tin ở ta, dù đã chết cũng sẽ được phục sinh, và những ai sống và tin ở ta sẽ không bao giờ chết”.

Woody đang phê. Gã đã xài một liều bạch phiến trước khi đến nhà thờ, và hiệu ứng của nó vẫn chưa tan hết. Gã liếc nhìn ông anh trai và bà chị. Tyler mập lên. Anh ấy trông giống một thẩm phán. Kendall xinh ra nhiều, nhưng hình như chị ta đang rất căng thẳng. Không biết có phải vì cái chết của cha không? Không phải. Chị ta hận bố chẳng kém gì mình. Gã nhìn vợ đang ngồi bên cạnh. Mình có lỗi chưa kỵp giới thiệu Peggy với ông già Nếu mình làm việc đó sớm thì có phải lão đã ngoẻo vì đau tim rồi không?

Ông mục sư vẫn nói:

“Như người cha thương yêu đứa con, Chúa cũng dành một tình thương như vậy cho những ai tôn kính Ngài. Bởi Ngài biết thân xác của chúng ta; Ngài nhớ chúng ta là cát bụi”.

Kendall không nghe bài kinh. Nàng đang nghĩ tới bộ đồ mầu đỏ. Một buổi chiều, cha nàng gọi điện cho nàng về New York: “Vậy là mày đã thành một nhà tạo mốt lớn rồi đấy Ghê thật. Hãy để tao kiểm tra xem tay nghề mày tới đâu. Tao sẽ đưa cô bạn gái mới của tao đi dự một vũ hội từ thiện vào tối thứ bảy nầy. Số đo của cô ta như của mày đó. Tao muốn mày thiết kế cho cô ta một bộ đồ thật đẹp”.

– Thứ bảy nầy ư, thưa cha? Không thể kỵp được. Con không thể…

– Mày sẽ làm như tao nói.

Và Kendall đã thiết kế một bộ quần áo xấu xí nhất mà nàng có thể nghĩ ra. Nó có một cái nơ con bướm tổ bố cùng một đống đăng ten, râu ria ở trước ngực. Mặc nó vào người ta trông như quái vật ngay. Nàng gửi nó cho cha. Mấy tiếng sau, cha nàng gọi tới:

– Tao đã nhận được bộ đồ. Nhưng thật tiếc là bạn gái tao có việc bận nên không thể đi vũ hội cùng tao vào thứ báy nầy được. Bởi thế, mày sẽ đi cùng tao tới đó và mặc bộ đồ mày đã thiết kế cho cô ấy!

– Không.

Rồi nàng nghe câu nói khủng khiếp đó:

– Mày không muốn làm cha thất vọng, đúng không?

Và nàng phải đi cùng ông tới buổi vũ hội ấy, không dám mặc cái gì khác ngoài bộ đồ ông đã chi định, và đấy là buổi tối nhục nhã nhất trong đời nàng.

“Bởi chúng ta không mang đến cho thế giới nầy cái gì nên chắc chắn cũng không thể mang theo cái gì đi khỏi nó. Chúa cho chúng ta và Chúa lấy đi, sáng danh Chúa đời đời!”

Peggy Stanford thấy bất tiện. Cái nhà thờ nầy tráng lệ quá, những người tham dự lễ tang trông sang trọng quá. Cô chưa tới Boston bao giờ, song trong tiềm thức thì Boston có nghĩa là thế giới của Stanford với tất cả những gì nguy nga, tráng lệ nhất. Những con người nầy trông cao quí hơn cô nhiều quá.

Cô nắm lấy tay chồng.

“Tất cả thịt da là cỏ dại, và tất cả nhung gì tinh tuý trong đó là hoa trái trên đồng… Cỏ sẽ tàn, hoa sẽ héo, songlời của Chúa thì vĩnh cửu”.

Marc đang mải nghĩ về bức thư tống tiền mà vợ chàng vừa nhận được. Lời lẽ của bức thư đã được cân nhắc rất cẩn thận và viết rất khôn ngoan. Chịu, không thể phán đoán kẻ nào đứng đằng sau bức thư đó. Chàng nhìn Kendall, xanh xao và căng thẳng.

Nàng còn chịu được bao lâu nữa? Chàng thầm hỏi và xích lại gần vợ.

“Chúng ta sống trong tình thương và sự che chở của Chúa. Chúa ban phước lành cho chúng ta và gìn giữ chúng ta. Đức Chúa chiếu sáng chúng ta và bao dung với chúng ta. Đức Chúa cho chúng ta hoà bình, hôm nay và muốn đời. Amen”.

Phần hành lễ kết thúc, và vị mục sư tuyên bố:

– Lễ an táng sẽ tiến hành trong nội bộ tang gia.

Tyler nhìn chiếc quan tài và nghĩ tới cái xác trong đó Đêm qua, trước khi đóng nắp quan tài, y đã tức tốc phi thẳng từ sân bay Quốc tế Boston tới nhà tang lễ

Y muốn nhìn tận mắt cái chết của cha y.

Woody theo dõi chiếc quan tải khi nó được khiêng ra khỏi nhà thở và diễu qua trước mặt những người đưa tang. Gã mỉm cười: Hãy trao cho người ta cái người ta muốn đi.

Lễ hạ huyệt tại nghĩa địa Mount Auburn ở Cambridge diễn ra rất chóng vánh. Gia quyến nhìn xác Harry Stanford được hạ từ từ xuống nơi an nghí cuối cùng, và khi những nắm đất đầu tiên được ném xuống, ông mục sư nói:

– Quí vị tang gia có thể trở về nhà nếu không muốn ở lại đây thêm nữa.

Woody gật đầu “Đúng”. Hơi bạch phiến đã tan hết và gã bắt đầu cảm thấy bứt rứt.

– Chúng ta đi khỏi cái nơi khỉ gió nầy thôi.

Marc hỏi:

– Chúng ta đi đâu bây giờ?

Tyler quay ra nói với cả nhóm:

– Chúng ta sẽ ở tại Rose Hill. Mọi thứ đã được sắp đặt cả rồi. Chúng ta sẽ ở lại đó cho đến khi vấn đề phân chia tài sản được giải quyết xong.

Vài phút sau họ đã ngồi vào chiếc xe hòm lớn, đi về toà nhà.

Boston là thành phố có đẳng cấp rõ ràng. Những gia đình cực kỳ giầu có sống ở đại lộ Commomwealth, tầng lớp thượng lưu bậc trung sống ở phố Newbury.

Những gia đình có vị thế kém cỏi hơn thì sông ở phố Marlborough. Back Bay là địa chỉ mới nhất và có thanh thế nhất, song Beacon Hill mới là dinh luỹ của những gia đình lâu đời nhất và giầu có nhất.

Đấy là một sự pha trộn xa hoa giữa những toà nhà tháp kiểu Victoria với những nhà thờ cổ và những khu thương mại sầm uất.

Rose Hill, dinh cơ của nhà Stanford, là một toà biệt thự kiểu Vitoria mới xây trên một thửa đất rộng ba acrơ trên đồi Beacon. Bọn trẻ nhà Stanford lớn lên trong toà biệt thự đầy ắp những hồi ức kinh hoàng đó.

– Tôi không thể hình dùng nổi việc cha đang không có nhà chờ chúng ta, – Kendall nói.

Woody cười hết cỡ:

– Giờ nầy ông ta đang mải điều hành công việc ở địa ngục.

Tyler hít một hơi thật sâu:

– Vào thôi.

Mọi người vừa đi đến cửa tiền thì cánh cửa cũng lập tức mở ra và Clark, vị quản gia đang đứng chờ sẵn ở đó. Ông đã ngoài bảy mươi và đã làm quản gia cho nhà Stanford hơn ba chục năm nay. Ông nhìn bọn trẻ lớn lên, trưởng thành và đã sống qua tất cả các vụ scandal trong nhà.

Trông thấy nhóm người, mắt Clark sáng lên:

– Chào các cô, các cậu chủ.

Kendall ôm chầm lấy ông:

– Bác Clark, thật hạnh phúc khi gặp lại bác.

– Lâu quá rồi nhỉ, cô Kendall.

– Cháu giờ là bà Renaud rồi đấy. Đây là chồng cháu, Marc.

– Chào ngài.

– Vợ tôi đã kể rất nhiều về bác.

– Không có gì quá khủng khiếp chứ, tôi hy vọng?

– Trái lại đấy. Về bác, cô ấy chỉ có những hồi ức rất đẹp thôi.

– Cám ơn ngài. – Clark quay sang Tyler. – Chào thẩm phán Stanford.

– Chào bác.

– Tôi rất vui được gặp lại cậu chủ.

– Cám ơn bác. Trông bác khoẻ mạnh lắm.

– Cậu chủ cũng thế. Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện buồn đã xảy ra với nhà ta.

– Cám ơn bác. Bác chuẩn bị như vậy để đón tất cả chúng cháu có phải không?

– Ồ, phải. Tôi nghĩ chúng tôi có thể làm cho mọỉ người cảm thấy dễ chịu khi ở đây.

– Cháu lại sẽ ở phòng cũ của mình chứ?

Clark cười:

– Đúng vậy. – Ông quay sang Woody. – Rất vui được gặp cậu chủ. Tôi muốn…

Woody khoác lấy tay Peggy:

– Thôi nào. Cháu đang muốn tắm gội, nghỉ ngơi cho người sảng khoái lên chút đây.

Mọi người nhìn Woody bước qua trước mặt và kéo Peggy lên lầu.

Những người còn lại tập trung ở thư phòng lớn. Gian phòng được án ngữ bởi hai cái bàn kiểu Louis XIV. Rải rác quanh tường là những chiếc bàn nhỏ kiểu tấm chìa, mặt lát đã cẩm thạch cùng một loạt ghế tựa, ghế băng có tay ngăn. Trên tường treo những bức hoạ thời trung cổ, màu tối.

Clark nói với Tyler:

– Thẩm phán Stanford, tôi có một lời nhắn cho cậu.

– Ông Simon Fitzgerald muốn cậu gọi đỉện báo cho ông ta biết lúc nào ông ta có thể gặp mặt gia đình.

– Simon Fitzgerald là ai vậy? – Marc hỏi.

– Ông ta là luật sư của gia đình. Cha thuê ông ta đã lâu lắm rồi nhưng mọi người ở đây chưa ai gặp ông ta cả.

– Tôi cho là ông ta muốn bàn chuyện chia tài sản, – Tyler nói. – Nếu các vị nhất trí, tôi sẽ mời ông ta tới đây vào sáng mai.

– Tốt thôi, – Kendall nói.

– Đầu bếp đang làm bữa tối. Các cô, các cậu dùng bữa vào lúc tám giờ có được không?

– Vâng, – Tyler đáp. – Cám ơn bác.

– Eva và Millie sẽ dẫn các cô cậu lên phòng.

Tyler nói với Kendall và chồng nàng:

– Chúng ta gặp lại nhau ở đây lúc tám giờ tối nhé.

Lên tới phòng riêng, Peggy lo lắng hỏi Woody:

– Anh có làm sao không?

– Anh không sao cả, – Woody nói lúng búng. – Hãy để anh yên.

Cô nhìn gã đi vào buồng tắm và đóng sầm cửa lại.

Mười phút sau, Woody đi ra, miệng cười rất tươi:

– Chào em yêu.

– Chào anh.

– Em có thích ngôi nhà cổ nầy không?

– Nó… nó đồ sộ quá!

– Nó là cái địa ngục. – Gã vòng tay ôm ngang người Peggy. – Đây là phòng cũ của anh. Em thấy trên tường còn treo các dụng cụ thể thao. Thời nhỏ anh muốn làm một vận động viên điền kinh. Anh có những ước mơ to lớn. Thời là học sinh ở trường nội trú anh từng làm đội trưởng đội tuyển bóng đá của trường. Anh nhận được hàng chục giấy mời của các huấn luyện viên các trường đại học khác nhau.

– Anh đã nhận lời mời nào?

Gã lắc đầu:

– Anh chối tất. Cha anh nói họ chỉ quan tâm đến cái tên Stanford thôi, rằng họ chỉ muốn đưa anh vào để nhận tài trợ của cha anh. Ông gửi anh tới một trường đại học kỹ thuật, nơi chẳng có ai đá bóng cả. – Gã im lặng một giây, rồi lẩm bẩm. – Anh đã có thể làm một vận động viên chuyên nghiệp…

Peggy nhìn Woody, bối rối:

– Anh nói sao?

Gã ngẩng lên:

– Đã bao giờ em đọc dòng chữ “Đứng đầu ngọn sóng” chưa?

– Chưa.

– Đấy là câu Marlon Brando (tên một diễn viên điện ảnh Mỹ) đã nói. Nó có nghĩa anh và cha anh đã không thể chịu nổi nhau thêm nữa.

– Cha anh chắc là nghiêm khắc lắm.

Woody hú lên cười:

– Chưa thấy ai nói về cha anh tốt như em. Anh còn nhớ thời nhỏ có một lần anh bị ngã ngựa. Song anh không sợ ngựa và muốn được cưỡi lại. Ông ta cấm anh làm việc đó. “Mày không bao giờ thành một kỵ sĩ được đâu”, ông nói. “Mày quá ư vụng về” – Woody nhìn vợ. – Vì câu nói đó mà anh đã trở thành một cầu thủ polo chín bàn.

Họ xuống gặp lại nhau quanh bàn ăn tối, một bữa ăn của những người lạ với nhau. Họ ngồi trong cái im lặng thiếu tự nhiên, với một mối ràng buộc duy nhất là những vết thương của tuổi thơ ấu.

Mãi sau Kendall mới lên tiếng:

– Anh Tyler, em đã đọc về quyết định của anh trong vụ Fiorello. Hắn ta đáng nhận cái anh đã tuyên phạt.

– Làm một thẩm phán chắc phải thích lắm nhỉ, – Peggy nói.

– Đôi khi cũng thú vị.

– Anh xử những án gì?- Marc hỏi.

– Án hình sự: hiếp dâm, ma tuý, giết người…

Sắc mặt Kendall bỗng tái đi. Nàng toan nói cái gì đó song Marc đã bóp mạnh tay nàng ngăn lại.

Tyler nhã nhặn nói với Kendall:

– Em đã trở thành một nhà tạo mốt nổi tiếng rồi.

Kendall thấy khó thở quá:

– Dạ.

– Cô ấy khá lắm, – Marc nói.

– Còn Marc, anh làm gì?

– Tôi làm môi giới tài chính.

– Ồ ra anh là một trong những nhà triệu phú trẻ, năng động của Wall Street đấy.

– Thưa, không hẳn vậy. Tôi chỉ mới vào nghề thôi mà.

Tyler nhìn Marc thăm dò:

– Tôi cho là anh may mắn khi có được một người vợ thành đạt.

Kendall thầm thì vào tai Marc:

– Anh chớ có chấp nê anh ta làm gì. Hãy nhớ là em yêu anh.

Woody bắt đầu cảm nhận được hiệu ứng của bạch phiến. Gã nhìn vợ mà nói:

– Peggy có thể mặc đẹp, song cô ấy vốn tính tuềnh toàng, không để tâm tới ngoại hình của mình. Phải vậy không, thiên thần của anh?

Peggy ngồi lặng đi, lúng túng không biết nói gì.

– Hay em mặc đồ bồi bàn? – Woody gợi ý.

– Tôi xin lỗi, – Cô đứng dậy và chạy vội lên lầu.

Cả bọn ngây ra nhìn Woody.

Gã cười hề hề:

– Cô ấy quá ư nhạy cảm. Thế nào, ngày mai chúng ta sẽ thảo luận về tờ di chúc có phải không?

– Đúng thế, – Tyler nói.

– Tôi dám cá ông già chẳng để lại cho chúng ta một xu me.

Marc nói:

– Tài sản của ông ta đáng giá bao nhiêu là tiền…

Woody khịt mũi:

– Anh không biết cha chúng tôi đấy thôi. Tôi đồ ông ấy chỉ để lại cho chúng tôi cái áo vét cũ và hộp xì gà hút dở. Lão ta khoái dùng đồng tiền để điều khiển chúng tôi. Câu nổi tiếng của lão là “Mày không muốn làm tao thất vọng” đúng không. Và tất thẩy chúng tôi đều hành xử như những đứa trẻ ngoan ngoãn, bởi như anh nói, ông có quá nhiều tiền. Dẫu sao đi nữa, tôi thề là lão già đã tìm cách mang theo toàn bộ những đồng tiển lão có.

– Thôi, đằng nào ngày mai chúng ta cũng rõ mà. – Tyler nói.

***

Sáng hôm sau, Simon Fitzgerald và Steve Sloane xuất hiện. Clark dẫn hai người vào thư viện:

– Tôi sẽ thông báo với cả nhà rằng hai vị đã tới,- lão nói.

Thư viện là một phòng lớn mở ra một vườn hoa bằng hai cửa sổ cao tới trần. Tường phòng ốp gỗ sồi, kê những giá sách chất đầy những cuốn sách bọc da rất đẹp. Rải rác trong phòng có những chiếc ghế mềm tiện lợi và những đèn đọc sách kiểu ý. Góc phòng là bộ sưu tập súng của Harry Stanford, bày trong một chiếc tủ kính bằng gỗ dái ngựa. Tất cả toát lên một không khí cổ kính và nghiêm trang.

– Sáng hôm nay sẽ là một buổi sáng thú vị đây, – Steve nói. – Không biết họ sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

– Chúng ta sẽ biết rất chóng thôi.

Marc và Kendall xuống đầu tiên.

Simon Fitzgerald nói:

– Xin chào ông bà. Tôi là Simon Fitzgerald, còn đây là đồng sự của tôi, Steve Sloane.

– Tôi là Kendall Renaud, còn đây là chồng tôi, Marc.

Marc bắt tay hai người đàn ông.

Woody và Peggy đi vào.

Kendall nói:

– Woody, đây là ông Fitzgerald và ông Sloane.

Woody gật đầu:

– Chào. Các ông có mang theo luôn tiền mặt cho chúng tôi không đấy?

– À thực thì…

– Tôi đùa đấy. Đây là vợ tôi, Peggy. – Woody nhìn Steve. – Lão già có để lại gì không?

Tyler đến.

– Chào mọi người.

– Ông là thẩm phán Stanford phải không ạ?

– Vâng, chính tôi.

– Tôi là Simon Fitzgerald, còn đây là Steve Sloane, đồng sự của tôi. Chính Steve đã đưa thi hài thân phụ ông từ Corsica về Mỹ.

Tyler quay sang Steve:

– Rất cám ơn ông vì việc đó. Chúng tôi thực không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Báo chí có quá nhiều phiên bản về cái chết của cha chúng tôi. Liệu ông có thể bị sát hại không?

– Không. Đấy có vẻ là một tai nạn. Tầu của thân phụ ông gặp một cơn bão lớn ở ngoài khơi Corsica.

Căn cứ lời thuật lại của vệ sĩ Dmitri Kaminsky, thì thân phụ ông đứng ngoài sân hiên và gió đã thổi bay khỏi tay ông một số tờ giấy. Ông nhoài ra bắt, mất thăng bằng và ngã xuống biển. Lúc họ vớt được xác ông lên thì quá muộn rồi.

– Một cái chết rùng rợn quá đi, – Kendall rụt cổ lại – Ông đã nói chuyện với gã Kaminsky đó chưa? – Tyler hỏi.

– Tiếc là chưa. Khi tôi tới đảo Corsica thì anh ta đã đi khỏi đó rồi.

Fitzgerald nói:

– Thuyền trưởng của chiếc tầu chở thân phụ anh cho biết đã hết lời can ngăn ông chớ có lên đường ngày hôm đó, song vì lí do nào đấy mà ông đã rất vội về Mỹ. Ông đã bố trí sẵn một trực thăng để bay tiếp sau khi tầu thuỷ cặp bến. Tôi đoán là ông có một vất đề khẩn cấp phải giải quyết.

– Ông có biết đó là vấn đề gì không? – Tyler hỏi.

– Không. Tôi đang đi nghỉ mát thì phải quay về để gặp ông ấy ở đây. Tôi không biết rằng…

Woody nói chen ngang:

– Tất cả những chuyện đó nghe rất kỳ thú, song giờ chúng chỉ là lịch sử thôi. Chúng ta hãy nói về bản di chúc thì hơn. Nào, ông ta có để lại cho chúng tôi chút gì không?

– Chúng ta ngồi xuống đi chứ, – Tyler mời.

Fitzgerald ngồi đối diện với gia đình Stanford.

– Ông mở cặp và lôi ra một tập giấy tờ.

Woody có vẻ không chịu đựng được nữa:

– Thế nào? Vì Chúa, ông ta có để lại gì cho chúng tôi không chứ?

– Woody…- Kendall nhắc nhở em trai.

– Tôi biết câu trả lời rồi,- Woody giận dữ nói. – Lão ta chẳng để lại cho chúng ta một xu sứt nào hết.

Fitzgerald nhìn mặt đàn con Stanford và nói:

– Thực thì mỗi quí vị sẽ được hưởng một phần tài sản bằng nhau của người cha đã quá cố.

Steve có thể cảm nhận được một bầu không khí hào hứng bao trùm lên căn phòng.

Woody há hốc mồm nhìn Fitzgerald.

– Cái gì? Ông nói cái gì? – Gã nhảy dựng lên. – Kỳ diệu quá. Các anh chị có nghe thấy gì không? Cuối cùng thì lão già đáng nguyền rủa đó cũng làm được cái việc mà chúng ta mong mỏi. – Gã nhìn Fitzgerald. – Chúng ta đang nói đến một khoản tiền bao nhiêu đây?

– Tôi không có con số chính xác. Theo số mới nhất của tạp chí Forbes thì trị giá của Stanford Enterprises được ước tính vào khoảng sáu tỉ đô la. Phần lớn tài sản nầy được đầu tư vào các công ty khác nhau, chỉ có khoảng bốn trăm triệu đô la là thành khoản ngay được.

Kendall lắng nghe và run rẩy thốt.lên:

– Vậy là mỗi chúng ta được hơn một trăm triệu đô la. Thật không thể tin nổi? – Mình được tự do, nàng nghĩ. Mình trả quách số tiền chúng nó đòi hỏi và thoát khỏi chúng vĩnh viễn. Nàng nhìn Marc, ánh mắt sáng ngời.

– Xin chúc mừng, – Marc nói. Chàng hiểu nhiều hơn người khác ý nghĩa của đồng tiền.

Simon Fitzgerald lên tiếng:

– Như quí vị đã biết, chín mươi chín phần trăm cổ phần của Stanford Enterprises là do thân phụ quí vị giữ. Bởi thế, nay cổ phần nầy sẽ được chia đều cho các quí vị. Ngoài ra, thẩm phán Stanford được bảo lưu quyền của mình đối với một phần trăm cổ phần còn lại hiện đang được kí thác tại nhà băng. Dĩ nhiên, có một số thủ tục phải hoàn thành. Hơn nữa, tôi phải thông báo với quí vị rằng có khả năng còn một người thừa kế nữa can dự vào đây.

– Một người thừa kế nữa ư? – Tyler hỏi.

– Di chúc của thân phụ các vị qui định rằng tài sản của ông phải được chia đều cho tất cả con cái.

– Nghĩa là sao? – Woody hỏi.

– Ý tôi muốn nói ngoài ba vị ra có thể còn có một người thừa kế hợp pháp nữa.

– Ai vậy? – Kendall hỏi.

– Tôi tin các vị biết một sự thật rằng nhiều năm trước thân phụ các vị có một đứa con riêng với cô gia sư làm việc cho nhà ta.

– Rosemary Nelson, -Tyler nói.

– Đúng. Con gái bà sinh ở bệnh viện St. Joseph ở Milwaukee. Tên là Julia.

Gian phòng bỗng chìm trong im lặng.

– Nầy! – Woody thốt lên. – Việc đó cách đây hai mươi lăm năm.

– Hai mươi sáu năm, nếu nói chính xác.

Kendall hỏỉ:

– Có ai biết hiện cô ta đang ở đâu không?

Simon Fitzgerald như nghe được tiếng nói của Harry Stanford: “Cô ta viết thư báo cho tôi biết cô ta sinh con gái. Hừm, nếu cô ta nghĩ cô ta sẽ kiếm chác được ở tôi thì quên đi nhé!”. Không, – Fitzgerald chậm rãi nói. – Không ai biết cô ta đang ở đâu.

– Vậy thì còn bàn đến cô ta làm quái gì? – Woody lầu bầu.

– Tôi chỉ muốn quý vị ý thức một điều rằng nếu cô ta xuất hiện thì cô ta sẽ được quyền thừa hưởng một phần di sản của ông Harry Stanford như mỗi quý vị ở đây.

– Tôi cho rằng chúng ta chả phải lo nghĩ đến chuyện nầy làm gì. – Woody nói với vẻ tự tin. – Cô ta thậm chí còn không biết cha mình là ai đâu.

Tyler quay sang Simon Fitzgerald:

– Ông nói ông không biết trị giá tài sản của cha tôi. Liệu tôi có thể được biết tại sao không?

– Bởi vì hãng luật của chúng tôi chỉ đại diện cho ông Stanford trong những giao dịch cá nhân thôi. Các công việc.kinh doanh của ông do hai hãng luật khác đại diện. Tôi đã liên lạc với họ và yêu cầu họ chuẩn bị các báo cáo tài chính càng nhanh càng tốt.

– Chúng ta đang nói đến một thời hạn bao nhiêu đây? – Kendall sốt sắng hỏi. Chúng tôi cần 100.000 đô la ngay lập tức để trang trải chi phí.

– Có lẽ hai, ba tháng gì đó.

Marc đọc thấy nỗi lo lắng trên gương mặt vợ. Chàng quay sang Fitzgerald:

– Có cách gì xúc tiến cho sự việc nhanh lên không?

Steve Sloane đáp:

– Tôi e là không. Bên di chúc phải được trình lên toà án nhận thực, còn lịch làm việc của họ thì đã chật lắm rồi.

– Toà nhận thực là gì vậy? – Peggy hỏi.

– Nhận thực xuất phát từ chữ chứng nhận và sự thật. Đấy là hành vi…

– Cô ta không xin ông một chầu bài giảng tiếng Anh đâu, – Woody gắt lên. – Tại sao chúng ta không thể giải quyết mọi chuyện ngay bây giờ?

Tyler nói với em trai:

– Luật không làm việc theo lối đó. Khi có một cái chết, di chúc phải được đưa ra toà chứng thực. Phải tiến hành việc thẩm định lại toàn bộ tài sản, bất động sản các công ty đang nắm giữ, tiền mặt, đồ trang sức… rồi danh mục chi tiết các tài sản đó cùng với giá trị của chúng phải được trình trước toà. Phải thu xếp các khoản thuế và thanh toán những món nợ tồn đọng. Sau đó, phải trình toà một lá đơn xin phân chia số tài sản còn lại cho những người thừa kế.

Woody nhe răng cười:

– Zích zắc quá nhỉ. Tôi đã phải đợi suốt gần bốn chục năm để trở thành một nhà triệu phú. Tôi cho mình có thể đợi thêm vài tháng nữa.

Simon Fitzgerald đứng lên:

– Ngoài tài sản thân phụ quí vị để lại cho quí vị thừa hưởng còn một số món quà phải tặng, tuy nhiên giá trị của chúng không lớn nên không ảnh hưởng tới tổng giá trị tài sản mỗi vị được chia đều. Thôi nhé, nếu không có gì…

Tyler đứng lên:

– Tôi cho là chẳng còn gì nữa đâu. Cám ơn hai vị.

Nếu có trục trặc, chúng tôi sẽ chủ động liên lạc.

Ra khỏi toà biệt thự nhà Stanford, Simon Fitzgerald hỏi Steve:

– Vậy là cậu đã gặp mặt toàn bộ gia đình nhà người ta rồi đấy. Cậu nghĩ thế nào?

– Họ đang ăn mừng ông bố chết thì đúng hơn là để tang ông ta. Nếu như ông bố ghét họ như họ ghét ông ta thì việc gì ông ta phải cho họ quyền thừa kế nhỉ?

Simon Fitzgerald nhún vai:

– Đấy là điều mà chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được. Có thể đấy chính là lí do ông ta tìm gặp tôi để trao lại tài sản cho một ai đó khác.

Đêm đó không ai trong số mấy anh em ngủ được, mỗi người chìm đắm trong ý nghĩ của mình.

“Chuyện đó đã xảy ra, – Tyler nghĩ – Nó xảy ra thật rồi. Giờ mình đã có thể cho Lee cả thế giới. Bất cứ cái gì! Tất cả!”

Kendall thì nghĩ: ngay khi nhận được tiền mình sẽ tìm cách mua đứt chúng vĩnh viễn, và chúng sẽ không bao giờ còn dám tống tiền mình nữa.

Còn Woody: mình sẽ tậu một đàn ngựa polo tốt nhất thế giới. Vĩnh viễn không phải mượn ngựa của người khác nữa rồi. Mình sẽ là cầu thủ mười bàn!

Gã nhìn sang Peggy đang ngủ say bên cạnh. Việc đầu tiên mình sẽ làm là rũ khỏi con điếm ngu dốt nầy. Rồi gã nghĩ lại, không, mình không thể làm như vậy Gã vùng dậy và đi vào phòng tắm. Lúc bước ra tâm trạng của gã đã lại lâng lâng.

Bầu không khí bữa sáng ngày hôm sau thật là cởi mở.

– Tôi cho là các anh, các chị đã lên xong kế hoạch của mình, – Woody nói.

Marc nhún vai:

Làm sao người ta có thể lên được một kế hoạch trong một tình huống như thế nầy? Một khối lượng tiền lớn đến mức không thể tin nổi.

Tyler ngẩng lên:

– Chắc chắn nó sẽ đổi đời tất cả chúng ta.

Woody gật gù:

Đáng lẽ lão già chết dẫm đó phải chia của cho chúng ta từ lúc lão còn sống mới phải. Nếu căm thù người chết không phải là hành động thiếu lịch sự thì tôi phải nói với các anh chị thế nầy…

– Woody… – Kendall nhắc em.

– Thôi đi. Chúng ta hãy chấm dứt cái trò đạo đức giả nầy đi. Thẩy chúng ta đều căm thù lão và lão đáng bị như vậy. Hãy xem lão đã làm gì?

Clark bước vào phòng ăn và nói với giọng của người có lỗi:

– Xin lỗi các cô, cậu chủ. Có cô Julia Stanford đang chờ ở ngoài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN