Thượng Ngươn Kiếm Pháp - Chương 33: Phong Thiền đài
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Thượng Ngươn Kiếm Pháp


Chương 33: Phong Thiền đài



Ngâm mình trong hồ băng khí, Thiên Hải tợp hết trọn bầu rượu ba cân Trung Nguyên nhất tửu Thiệu nữ nhi hồng, thế mà tưởng như chẳng có giọt rượu nào. Màn khí lành lạnh từ bốn bức vách băng thạch toả ra khiến cho chàng thật thư thái.

Dựa lưng vào vách băng thạch, Thiên Hải với lấy bầu rượu thứ hai ra uống. Chàng vừa uống vừa nhìn lên trần. Những khối thạch nhũ trong suốt rủ xuống tạo ra những hình dáng thật sinh động và kỳ thú, xem không biết chán và có thể dẫn đến những sự liên tưởng do người nhìn nó tạo ra. Thiên Hải nhủ thầm:

“Ngồi trong hồ băng khí như được đắm mình vào cảnh thần tiên, thảo nào mà Tử Hà Băng Cơ Hoạt Thần giáo chủ lại không thích chứ.” Thiên Hải dốc bầu rượu tu một hơi dài rồi nhẩm nói:

– Tử Hà Băng Cơ sống như một tiên nữ trên Phong Ma sơn này. Nếu mình có một nơi như thế này thì chả cần phải xuống dưới núi làm gì nữa để chen chân vào chốn giang hồ.

Thiên Hải sực nhớ đến Thần cái Mộc Ðịnh Can.

“Nếu lão thần cái mà được thư giãn trong hồ băng khí như mình, không chừng lão luyện thành Vạn thiên tửu bất tuý cũng nên” Chàng bật cười với câu nói bâng quơ của mình.

Thiên Hải vươn vai rồi ưỡn người ra nằm duỗi dài ngay trong hồ băng khí. Chàng bắt tay lên trán như một tiên ông thư giãn trong cảnh giới thoát tục, đảo mắt nhìn qua bốn bức vách băng thạch.

“Không biết ai đã tìm ra được chỗ thần tiên này nhỉ? Tử Hà Băng Cơ ư? Nếu Hoạt Thần giáo chủ tìm ra chỗ này và chọn nó thì đúng là người thoát tục.” Thiên Hải xoa trán rồi cầm bầu rượu trút vào miệng, nhắm mắt tận hưởng cảm giác lành lạnh lạ lùng, cùng với hơi men âm ấm chạy lan toả trong kinh mạch chàng.

Mặt Thiên Hải giãn ra với những nét thật thư thái. Chàng chợt ngồi bật lên, mắt chằm chằm nhìn vào bức vách băng thạch đối diện.

Thiên Hải nói:

– Tà khí Thượng Ngươn kiếm pháp, có thể dùng cách đó hóa giải được không?

Thiên Hải cầm bầu rượu quan sát, chàng xoa trán nhẩm nói:

– Mình cầm bầu rượu, thì rượu Ở nguyên trong bầu, nhưng nếu mình trút ngược bầu rượu thì rượu sẽ đổ ra ngoài. Cách đó có thể hóa giải được chứ.

Thiên Hải dốc bầu rượu trút vào miệng uống cạn rồi quẳng chiếc bầu qua phiến băng thạch chắn ngang hồ băng khí.

Chàng nhìn bóng mình chằm chằm in trên bốn bức vách băng thạch.

– Trước đây mình luyện Thượng Ngươn kiếm pháp từ trên xuống dưới, từ thấp lên cao theo quyển kiếm phổ của Diệp Cát Quần. Bây giờ thì mình luyện kiếm pháp từ trên cao xuống thấp, từ trên xuống dưới. Biết đâu chừng…

Nghĩ là làm, Thiên Hải dùng luôn ngọn trủy thủ giấu dưới ống giày bắt đầu luyện kiếm ngược lại.

Chàng dụng tả thủ nắm lấy đốc trủy thủ chậm rãi từ từ theo khẩu quyết đã thuộc nằm lòng,luyện từ cảnh giới cao đến cảnh giới thấp cùng với cách vận công ngược lại tất cả những gì đã hoạ qua kiếm phổ.

Lúc đầu luyện kiếm, Thiên Hải còn thấy ngượng nghịu, nhưng chẳng mấy chốc đã bắt đầu thành thục, rồi sau đó có khí kiếm xuất hiện trong nội thể lưu chuyển theo hướng ngược lại, Thiên Hải giật mình khi thấy mình lần hồi không làm chủ được mình.

Ðan điền Thiên Hải bứt rứt lạ thường. Cùng với cảm giác nặng trĩu trên đầu mình, khiến cho mắt nảy đom đóm. Thiên Hải có cảm giác hữu thủ cũng bắt đầu phát tác kiếm chiêu chống lại tả thủ. Thần thức của chàng càng lúc càng mụ mẫm đi.

Thiên Hải nghiến răng nghĩ thầm:

– Mình tự đánh với mình ư?

Ý nghĩ đó khiến Thiên Hải cố định thần. Chàng chỉ kịp buông ngọn trủy thủ cũng là lúc tả thủ và hữu thủ chạm lại với nhau. Thiên Hải những tưởng như hai thanh kiếm chém thẳng vào nhau bởi hai đại cao thủ bất đội trời chung.

Chát!

âm!

Cảm giác đau thấu đến tận óc, xương ống tay như thể gãy thành nhiều khúc khiến Thiên Hải bừng tỉnh như người thức dậy bởi một cơn ác mộng. Tuy nhiên, chàng lại nhanh chóng nhận ra mình không có sự bần thần u tối bởi kiếm thức.

Ngồi tựa lưng vào vách băng thạch Thiên Hải nhìn lên trần ngắm những khối thạch nhũ đang rủ xuống. Chàng bâng quơ nghĩ:

“Mình tự đánh mình. Mình tự đánh với mình.Diệp Cát Quần với Diệp Tùng tuy hai mà một. Vậy mình thì sao? Mình thì ngược lại phải như là… như là một, nhưng thực chất là hai. Nếu mình làm chủ được mình thì khi phát chiêu sẽ có hai Chu Thiên Hải. .

Thiên Hải xoa trán:

– Ðúng là thứ kiếm pháp quái dị.

Thiên Hải bật cười với ý nghĩ đó, rồi đứng lên bắt đầu luyện kiếm bằng tay không.

Thiên Hải không ngờ kiếm quyết càng lúc càng lôi cuốn khiến chàng không sao ngừng được nữa.

Tay trái Thiên Hải chưa luyện thuần thục nên không ngừng công vào tay phải.

Ngược lại, tay phải như thể có linh trí vừa tránh tay trái, thỉnh thoảng lại chém xả vào nó. Khi Thiên Hải kiệt sức thì hai cánh tay đã mỏi nhừ và nhức buốt.

Mặc rù rát buốt và sưng tấy nhưng Thiên Hải cảm thấy mình phong bế được sự bực bội vốn thường xuất hiện mỗi khi dụng đến Thượng Ngươn kiếm pháp.

Không màng đến cái đau ngoài da, Thiên Hải lại bắt đầu luyện. Tay trái và tay phải không ngừng phát chiêu công kích vào nhau rồi nội thể xuất hiện hai luồng nội khí quái dị từ từ hội nhập tại đan điền. Hai luồng nội khí đó tách ra, chia thành hai hướng chu du những chiều ngược lại với nhau, cuối cùng dồn về đại huyệt sinh tử huyền quan Nhâm Ðốc.

Thiên Hải rống lên một tiếng thật lớn.

Ðầu chàng như thể vỡ tung ra với cảm giác tất cả ba mươi sáu đại huyệt đồng loạt bị phá huỷ khai thông. Hai luồng kiếm khí hoà nhập làm một, rồi lại tách ra làm hai. Cứ như thế chúng không ngừng cuộn trảo chảy trong kinh mạch chàng, sau đó tụ lại tại đan điền.

Toàn thân Thiên Hải xuất hạn mồ hôi.

Chàng từ từ thả lỏng toàn thân thể, tập trung vận hành kiếm khí theo Dịch Cân Kinh mà Giác Chân đại sư đã truyền thụ. Một màn khí kiếm đan chéo xuất hiện bọc lấy khắp thân thể Thiên Hải. Thiên Hải mất dần sự nhận thức mình đang hiện hữu trên cõi đời này, mà tâm niệm đã nhập vào khí lưu điều hoà chân khí lúc nào không biết.

Thiên Hải mở bừng mắt.

Vừa quay lại nhận thức của mình, thính nhĩ Thiên Hải đã nghe tiếng sấm chưởng và binh khí chạm nhau. Tiếng sấm chưởng lẫn tiếng binh khí chạm vào nhau khiến chàng giật mình. Chàng hối hả rời băng động với ý nghĩ:

“Diêm Vương môn đã lên Phong Thiền điện rồi ư?” Ra đến cửa động, Thiên Hải gặp ngay ả a hoàn đứng hầu ngoài cửa động, liền hỏi:

– CÔ nương! Chuyện gì đã xảy ra?

– Tiểu nữ không biết.

– Sao cô nương không biết?

– Tiểu nữ được lệnh của giáo chủ đứng hầu Ở đây đã ba ngày nên không hay biết gì.

– Ðã ba ngày rồi à?

Ả a hoàn gật đầu nói:

– Dạ, đã ba ngày rồi tiểu nữ không nghe công tử réo gọi lấy thêm rượu.

– Thôi được rồi. Tại hạ sẽ uống rượu sau.

Thiên Hải nói xong liền thi triển thuật Phi Ma độn hình lướt nhanh về phía Phong Thiền điện.

Phía trước Phong Thiền điện là một bãi thây ma của những a hoàn thuộc Hoạt Thần giáo khiến cho Thiên Hải não lòng. Chàng vội vã lướt mình vào trong Phong Thiền điện.

Hoạt Thần giáo chủ Tử Hà Băng Cơ vẫn yên vị trên chiếc ngai sơn son thếp vàng.

Phía sau là bức hoành phi thêu hình phượng hoàng đang tung cánh che kín cả vầng nhật quang. Thần pháp Du Mạn Ngọc với xiêm y tả tơi hồ khẩu rườm máu, đứng bên cạnh nàng là lão Lã Ngươi Nhi mặt mày xanh mét, mặt bị rọc một đường kiếm ngang qua sống mũi. Ðứng hai bên Hoạt Thần giáo chủ Tử Hà Băng Cơ là tám ả a hoàn, người nào cũng rút kiếm sẵn. Ðối mặt với Hoạt Thần giáo chủ Tử Hà Băng Cơ là bốn gã đàn chủ Diêm Vương môn cùng với một người vận hắc y dạ hành che mặt. Một trong bốn gã đàn chủ mà Thiên Hải nhận được ra có Hoắc Dị Cung đàn chủ.

Hoắc Dị Cung nhìn Tử Hà Băng Cơ nói:

– Hoạt Thần giáo đã đến ngày tận số rồi, còn mau chưa quỳ xuống để Diêm Vương môn phát lạc.

Tử Hà Băng Cơ thoạt nhìn Thiên Hải, nàng điểm một nụ cười thật tươi rồi nói:

– Diêm Vương môn chủ không sợ bổn tọa lấy mạng ái nữ của lão sao, mà vẫn cho các người công phá Phong thiền điện.

– Với môn chủ đó chỉ là tiểu tiết. Môn chủ đã phán lịnh san bằng Phong Thiền điện Của Hoạt Thần giáo.

Tử Hà Băng Cơ Hoạt Thần giáo chủ lắc đầu:

– Bổn tọa nghĩ môn chủ Diêm Vương môn không thể làm được chuyện đó đâu.

Hoắc Dị Cung quắc mắt nói:

– Ðến nước này mà ma nữ còn huênh hoang ư? Hoắc mỗ sẽ san bằng toà Phong Thiền điện này, rồi sẽ…

Y nhếch môi cười hềnh hệch nghe thật là dâm đãng. Tràng cười của họ Hoắc đập vào thính nhĩ Hoạt Thần giáo chủ Tử Hà Băng Cơ, khiến dung diện xinh xắn của Tử Hà Băng Cơ thoạt nhíu lại lộ vẻ căm tức.

Tử Hà Băng Cơ nói:

– Ngươi đừng nói càn. Bổn cung rất tiếc không thấy gã môn chủ gian trá kia đâu. Nếu như có gã Ở đây thì bổn cung đã chẳng chần chừ để các ngươi đến Phong Thiền điện để cho nơi đây Ô uế.

Hoắc Dị Cung nhún vai nói:

– San bằng Phong Thiền điện của Hoạt Thần giáo đâu cần dụng đến bảo đao, bảo kiếm.

Lời Hoắc Dị Cung vừa dứt thì Thiên Hải đằng hắng.

Nghe tiếng đằng hắng của chàng, bốn gã đàn chủ lẫn tên dạ hành sát thủ bận võ phục hắc y che mặt cũng quay lại.

Hoắc Dị Cung mở ta hai con ngươi, tưởng chừng chúng có thể lọt xuống đất.

-Y tiểu tử…

Thiên Hải rảo bước ngang qua gã, tiến đến lão Ngươn Nhi.

– Lão tiền bối cũng đến nữa à?

– Lão phu không thể bỏ rơi Phong Thiền điện.

– Thế mà vãn bối cứ tưởng lão tiền bối đã quyết tâm quy ẩn giang hồ.

Chàng nói xong, quay lại Hoắc Dị Cung:

– Tôn giá hẳn không ngờ tại hạ có mặt Ở đây?

– Tiểu tử sao lại Ở trên Phong Thiền điện?

Thiên Hải giả lả đáp lời gã:

– Nơi nào có tôn giá thì nơi đó có Thiên Hải.

– Ngươi lúc nào cũng muốn đi tìm cái chết.

– Câu này tại hạ nghe tôn giá nói nhiều quá. Nghe riết rồi lỗ tai của Thiên Hải tưởng như bị đóng băng, chẳng muốn nghe nữa.

– Tiểu tử! Ngươi muốn gì?

– Tôn giá còn hỏi nữa. Muốn đuổi tôn giá ra khỏi Phong Ma sơn chứ muốn gì. Nơi đây đẹp lắm, đến nỗi tại hạ có nằm mơ cũng không thể hình dung ra. Nhưng sự có mặt của tôn giá thì Phong Thiền điện mất đi cái đẹp vốn có của nói.

Thiên Hải ngưng lời. Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, chàng mới từ tốn nói với Hoắc Dị Cung:

– Nào! Giờ tôn giá muốn lặng lẽ ra đi hay muốn chết?

– Tiểu tử lịnh cho bổn đàn chủ đó à? Cả một Hoạt Thần giáo với những cao thủ kỳ tuyệt còn không giữ nổi Hàm môn, một mình ngươi sao có thể đuổi được bổn đàn chủ.

Hoắc Dị Cung gằn giọng nói tiếp:

– Hôm nay tiểu tử sẽ được chết. Sau đó bổn đàn chủ sẽ phanh thây ngươi cho bõ tức.

– Tôn giá tức vì chuyện Ở thảo trang của Mộng Tình à?

Thiên Hải thốt ra câu này, không biết Hoắc Dị Cung nghĩ gì nhưng sắc diện gã biến đổi xanh nhợt. Gã gầm lên:

– Giết gã!

Gã sát thủ vận võ phục rút xoạt thanh trường kiếm dấn đến một bộ. Thiên Hải khoát tay:

– Dừng lại!

Gã dừng bước chiếu tinh quang sát nhãn chiếu vào Thiên Hải.

Thiên Hải hỏi:

– Túc hạ là ai? Túc hạ có phải là Diệp Cát Quần?

Hoạt Thần giáo chủ Tử Hà Băng Cơ lên tiếng:

– Y không phải là mục nhân.

Thiên Hải nhìn gã sát thủ:

– Túc hạ không phải là mục nhân Diệp Cát Quần thì đâu phải là đối thủ của tại hạ.

Chỉ có Diệp Cát Quần mới là đối thủ của Thiên Hải mà thôi.

Tử Hà Băng Cơ nói:

– Sau khi khai thông Hàm môn, Diệp Cát Quần đã quay về rồi. Diêm Vương môn chủ không bao giờ muốn mất một Mục nhân như Diệp Cát Quần. Y cần Diệp Cát Quần như cái bóng của hắn.

Thiên Hải nhìn gã sát thủ:

– Vậy còn người này là ai. Không phải là mục nhân, sao túc hạ lại che mặt?

Thiên Hải vừa nói dứt câu, chớp động thân pháp với khinh thuật Phi Ma độn hình, chớp tới vươn trảo chộp lấy vuông khăn che mặt gã sát thủ.

Thao tác của chàng quá nhanh, nhanh đến độ gã sát thủ không kịp phản ứng, còn lão Ngươn Nhi thì há hốc miệng. Lão Ngươn Nhi không ngạc nhiên sao được, khi nhận ra thuật khinh pháp của Thiên Hải đã vượt xa cả mình.

Bị Thiên Hải lột mất chiếc khăn che mặt, lộ rõ chân tướng. Khi nhận ra chân diện của người đó. Thiên Hải cứ tròn mắt nhìn. Chàng ngơ ngác nói:

– ý! Xung Hư đạo trưởng. Sao lại vậy? Chẳng lẽ…

Xung Hư đạo trưởng rít giọng nói:

– Thiếu hiệp đã buộc bần đạo rồi.

Xung Hư đạo trưởng vừa nói vừa múa kiếm pháp lưỡng nghi. Khí kiếm lưỡng nghi do Xung Hư đạo trưởng kiến tạo dồn thẳng đến Thiên Hải.

Thiên Hải nghiêm giọng nói:

– Tại hạ thất lễ.

Thiên Hải vừa nói, vừa rút ngọn trủy thủ thi triển Thượng Ngươn kiếm pháp bằng hữu thủ. Mặc dù trong tay Thiên Hải chỉ là ngọn trủy thủ dài không quá một tấc, nhưng kiếm quang vẫn toả ra bao trùm lên kiếm ảnh của Xung Hư đạo trưởng. Màn kiếm ảnh vụt tắt, cùng lúc tả thủ của Thiên Hải đã bắt lấy trường kiếm của vị đạo trưởng chưởng môn VÕ Ðang, đặt lưỡi kiếm vào yết hầu của lão.

Xung Hư đạo trưởng hoàn toàn bị bất ngờ trước sự kỳ tuyệt của kiếm pháp do Thiên Hải tạo ra. Kiếm của lão chưa phát tác hết chiêu thì đã bị đoạt mất kiếm mà lão hoàn toàn không hay biết. Lão có cảm giác như có người thứ hai đoạt kiếm của mình, trong khi đang phải chịu áp lực từ đối phương.

Keng.

Lưỡi trủy thủ chặt thẳng vào lưỡi kiếm của Xung Hư đạo trưởng chém nó gãy làm đôi Ðến lúc đó Thiên Hải mới thu hồi ngọn truỷ thủ.

Chàng thở phào một tiếng nói:

– Tại hạ phải chặt gãy kiếm của đạo trưởng, nếu không muốn lấy mạng người.

Xung Hư đạo trưởng xuất hạn mồ hôi nhìn Thiên Hải.

Nhìn Xung Hư đạo trưởng, Thiên Hải nói tiếp:

– Ðạo trưởng rời khỏi Phong Thiền điện chứ?

Xung Hư đạo trưởng lúng túng.

Thiên Hải nheo mày:

– Ðạo trưởng đừng buộc vãn bối phải thất lễ với VÕ Ðang.

Xung Hư đạo trưởng khẽ gật đầu.

Thiên Hải buông lưỡi kiếm gãy của Xung Hư đạo trưởng:

– Vãn bối sẽ lên VÕ Ðang tạ tội với đạo trưởng.

Xung Hư đạo trưởng buông một tiếng thở dài rồi ôm quyền nói:

– Ða tạ thiếu hiệp đã nương tay.

Lão đạo sĩ nói xong, quay bước thi triển khinh công lướt ra ngoài Phong Thiền điện.

Thiên Hải nhìn lại Hoắc Dị Cung:

– Còn tôn giá, có định rời khỏi đây không?

– Tiểu tử…

– Tôn giá vẫn còn giữ ý tưởng kiểm chứng võ công với tại hạ ư?

– Ngươi…

Hoắc Dị Cung chưa kịp thốt hết câu thì Thiên Hải thi triển thuật Phi Ma độn hình phối hợp với Thượng Ngươn kiếm pháp. Ngọn tiểu đao chém sắt như chém bùn của chàng cắt một đường cung nhanh đến độ Hoắc Dị Cung và ba gã kia hoàn toàn chẳng có phản ứng gì cả.

Khi Thiên Hải thối bộ, thì bốn gã kia mới phát hiện ra búi tóc đã bị chém đứt lìa. Cả bốn người đứng bất động.

Thiên Hải nói:

– Tại hạ biết các người không phải là kẻ thủ kiếm sát nhân, nên chừa cho các vị một sinh lộ để rời khỏi Phong Thiền điện. Nếu muốn giết các người thì chẳng khó gì với Thiên Hải đâu.

Hoắc Dị Cung không cần nghe Thiên Hải nói, cũng có thể đoán ra điều đó. Gã nhìn Hoạt Thần giáo chủ Tử Hà Băng Cơ rồi nhìn Thiên Hải gằn giọng nói:

– Hôm nay Diêm Vương môn chưa san bằng được Phong Thiền đài thì ngày mai cũng sẽ san bằng nó. Thiên Hải! Ngươi rang mà giữ mạng để phò trợ cho Hoạt Thần giáo.

Hoắc Dị Cung nói dứt câu, miễn cưỡng cùng với ba gã kia quay bước tháo lui.

Những người đó rời khỏi Phong Thiền đài rồi, Thiên Hải mới thở phào nhẹ nhõm.

Chàng quay lại Hoạt Thần giáo chủ Tử Hà Băng Cơ:

– Giáo chủ có sao không?

– Bổn tọa không sao.

Tử Hà Băng Cơ vừa nói, vừa đứng lên đi thẳng vào hậu điện. Thiên Hải bước đến bên Thần Pháp Du Mạn Ngọc và lão Ngươn Nhi.

Chàng hỏi Mạn Ngọc:

– Mạn cô nương không sao chứ?

– Nếu không có thiếu hiệp thì Phong Thiền đài sẽ biến thành chốn hoang tàn đổ nát bởi hoả pháo.

– Tại hạ đến muộn một chút để cho Phong Thiền đài biến thành bãi tha ma, dù sao mọi người cũng đã quá rõ.

Chàng nhìn sang lão Ngươn Nhi:

– Vãn bối không ngờ lão tiền bối cũng có mặt Ở đây.

– Lão phu không thể bỏ Phong Thiền đài.

Lão ôm quyền:

– Lão phu vô cùng cảm kích đại ơn của thiếu hiệp.

Thiên Hải nhìn lão:

– Vãn bối có thể đòi lại số ngân phiếu đã trao cho tiền bối đó.

– Lão Ngươn Nhi nói:

– Ngươi có đòi cái mạng của lão cũng được!

Thiên Hải bật cười:

– Nếu vãn bối đòi cái mạng lão tiền bối thì đâu còn ai đối ẩm với vãn bối. Vãn bối chỉ đòi tiền bối một vò rượu mười cân đưa đến Ðãi nghinh lầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN