[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế
Chương Quyển 3 - Chương 45
Mấy tháng làm Hoàng đế, Triệu Trăn đã dưỡng thành thói quen dậy sớm, thời gian vừa đến liền theo đồng hồ sinh học đúng giờ thanh tỉnh, nếu muốn ngủ tới khi mặt trời lên cao, chỉ có thể lăn trở về ngủ tiếp. Triệu Trăn múc nước rửa mặt, nhẹ nhàng khoan khoái vặn vẹo cái eo lười: “Tối hôm qua hình như ta có mộng đẹp!”
Thừa Ảnh vừa gấp chăn vừa hỏi: “Mộng thấy cái gì?”
Triệu Trăn cười tủm tỉm, tâm tình vô cùng tốt: “Quên rồi, dù gì cũng là chuyện tốt.”
Triển Chiêu dụi dụi mắt rời giường, vươn tay lấy quần áo mặc vào: “Ngươi đều đã quên, làm sao biết là chuyện tốt?”
Triệu Trăn chạy tới thư trác mài mực: “Bởi vì tâm tình tốt a, gặp ác mộng hẳn là đầu đầy mồ hôi, giật mình bừng tỉnh đi.”
“Nói vậy cũng đúng.” Triển Chiêu mặc quần áo xong, vươn vai hoạt động gân cốt, vừa khéo nhìn thấy Triệu Trăn đang mài mực, ngạc nhiên nói: “Việc lạ trăm năm hiếm có nha, ngươi cư nhiên sáng dậy đã luyện chữ?” Triển Chiêu ra hiệu cho Thừa Ảnh: “Mau ra xem, ở phía Đông mọc lên là Thái Dương hay Thủy tiên bao*!” (Thủy tiên bao là một trong thập đại bánh bao ngon nhất Trung Quốc, bánh này có vỏ ngoài màu vàng giòn, bên trong ăn mềm như nước, hương thơm lan tỏa rất đặc sắc.)
Khóe miệng Triệu Trăn thoáng co rút, chọn một cây bút lông to nhất chấm chấm mực nước, cười đểu tới gần Bạch Ngọc Đường đang ngủ say.
Triển Chiêu bừng tỉnh đại ngộ, cũng tới bên bàn chọn một cây bút mỏng nhỏ, nghĩ muốn vẽ mấy hình như mèo đuổi chuột gì đó trên mặt Bạch Ngọc Đường ~~~
Thừa Ảnh lắc đầu bật cười, có thể đoán được cảnh tượng đuổi mèo giết thỏ sau khi Bạch Ngọc Đường tỉnh dậy… Ai ngờ Thừa Ảnh ôm cánh tay đợi nửa ngày cũng không thấy Triển Chiêu và Triệu Trăn hạ bút vẽ. Hai thầy trò đầy mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm mặt Bạch Ngọc Đường, tiếp đó hai mặt nhìn nhau rồi lại đồng thời cúi xuống nhìn Bạch Ngọc Đường tiếp.
Thừa Ảnh cũng tò mò ghé sát vào nhìn – hóa ra là Bạch Ngọc Đường đang gặp ác mộng.
Chất lượng giấc ngủ của Bạch Ngọc Đường siêp cấp tốt, lần đầu tiên thấy hắn gặp ác mộng. Mi tâm nhíu chặt, tư thế ngủ vốn an ổn đã trở nên bất an, trán ứa ra mồ hôi tinh mịn, hô hấp dồn dập không ổn định. Triển Chiêu có chút lo lắng, dùng lực đánh thức Bạch Ngọc Đường dậy.
Bạch Ngọc Đường vốn bám giường, hôm nay khó được khi không có bất cứ lưu luyến gì bật người ngồi dậy, trên mình đều là mồ hôi lạnh thẩm thấu.
Thấy ánh mắt hắn hoảng hốt, Triển Chiêu vươn tay lắc lắc trước mặt hắn: “Tiểu Bạch, ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao.” Bạch Ngọc Đường đỡ trán có chút trầm trọng, trên người dính đầy mồ hôi không thoải mái.
Triệu Trăn đưa cho hắn một cái khăn bông: “Ngày suy nghĩ nhiều đêm liền nằm mộng, chắc trước khi ngủ ngươi đã nghĩ nhiều nên khi ngủ mới gặp ác mộng đi.”
Bạch Ngọc Đường lau mặt, bỗng nhiên nói: “Hai người cầm bút lông làm gì?”
Hai thầy trò đồng loạt giấu bút lông ra sau lưng , trăm miệng một lời nói: “Luyện chữ!”
Bạch Ngọc Đường và Thừa Ảnh đồng thời thở dài: Hai tên cật hóa sáng sớm dậy luyện chữ? Không bằng nói dùng bút lông làm bàn chải còn tương đối đáng tin…
Bạch Ngọc Đường sờ sờ mặt, lại nhìn khăn bông không có bất cứ một nét mực rây ra nào, bất đắc dĩ nói: “Lần sau không được lấy lý do này nữa.”
Cảnh báo được giải trừ, Triển Chiêu trên dưới đánh giá Bạch Ngọc Đường: “Ngươi gặp ác mộng gì vậy?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, cười có chút trêu chọc: “Bạch Cốt sơn.”
Triệu Trăn và Thừa Ảnh không hiểu gì: “Bạch Cốt sơn gì?”
Triển Chiêu đầu tiên là cả kinh, sau đó lỗ tai đỏ rực nhào tới bịt mồm Bạch Ngọc Đường: “Không cho nói! Không cho nói!”
Bạch Ngọc Đường tiếp được con mèo bay tới bịt miệng mình, cảm thấy mỹ mãn được ‘diệt khẩu’.
Triệu Trăn sờ sờ cằm. Từ sau khi gặp Bạch Ngọc Đường ở Hãm Không đảo, ba người vẫn không tách ra, không có chuyện Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu biết mà bé lại không biết, trừ phi là… cẩn thận ngẫm lại, Tưởng tứ ca dường như có nói qua, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vốn đã quen biết từ trước?
Triệu Trăn nhăn nhăn mũi, ngửi được mùi gian tình nồng đậm!
**************
Tốc độ di chuyển của Công Tôn và Bàng Thống rất nhanh, giữa trưa cùng ngày đã tới Thường Châu phủ, Bàng Thống dẫn binh không tiện vào thành, liền hẹn gặp mọi người ở ngoài thành.
Triệu Trăn có chút nghi hoặc: “Hiện giờ tung tích của ta đã bị lộ, trong tình huống luôn có người đuổi giết, còn hẹn chúng ta ra ngoài gặp mặt?”
Triển Chiêu cũng thấy kỳ quái, cầm bức thư lăn qua lộn lại xem kỹ càng: “Chữ viết và giọng điệu đúng là của tiên sinh, hẳn không phải giả mạo.”
Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Vậy thì cứ tới chỗ hẹn thôi, binh đến tướng chặn, nước dâng đê chắn.”
Thừa Ảnh nói: “Ta phái ám vệ đi dò đường trước.”
“Không cần.” Triển Chiêu khoát tay: “Ám vệ dò đường sẽ đả thảo kinh xà, nếu Công Tôn đã gửi thư tới nói thế, chúng ta cứ dựa theo lời hắn mà làm. Huống chi người nhà ta là thổ đầu xà, độc xà ngoại lai có trở mình cũng không làm dậy nổi bao nhiêu cánh hoa đâu. Nếu thực sự có người muốn hại chúng ta, đại ca ta sẽ xét nhà trợ trận.”
Tuy mọi người có cảm giác kỳ quái nhưng Công Tôn viết thư tay không có khả năng là giả, biết rõ có chút không ổn những vẫn tới chỗ hẹn.
Lương đình ngoài thành, Công Tôn và Bàng Thống đã sớm đứng chờ ở đó, Công Tôn thậm chí còn bình bình thản thản pha một ấm trà thơm.
Triệu Trăn tò mò muốn chết: “Tiên sinh đừng thừa nước đục thả câu nữa, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Công Tôn bất đắc dĩ nói: “Không phải là ta thừa nước đục thả câu mà đây là chủ ý của Bàng tướng quân, tóm lại ngươi đã chọc phải phiền toái lớn.” Công Tôn lấy ra một tập giấy đưa cho Triệu Trăn: “Đây là lời khai của mấy vị trọng thần trong triều, bề ngoài bọn họ là người của Lưu hậu, nhưng lại ngầm phục vụ cho Tương Dương Vương!”
Triệu Trăn sửng sốt, Tương Dương vương không phải là nhân vật đệ nhất đại BOSS phản diện trong nguyên tác sao?
Công Tôn tiếp tục nói: “Lưu hậu và Tương Dương vương đã sớm cấu kết với nhau, Lâm Lang mưu phản cũng có sự giúp đỡ từ đằng sau của Tương Dương vương. Vốn ba người thương nghị xong xuôi đồng thời hành động, Hoàng hậu kèm hai bên tiên đế, Lâm Lang kiểm soát kinh thành, Tương Dương vương chỉ huy binh lính các nơi tạo phản. Ai ngờ Lưu hậu và Lâm Lang đồng thời phản bội, mấy tháng trước khi khởi binh tạo phản, bọn họ vứt bỏ Tương Dương vương một mình hành động. Tương Dương vương bất ngờ không kịp đề phòng, bỏ lỡ cơ hội tốt.”
Tất cả mọi người thở dài một hơi: may mắn hai người kia phản bội, bằng không thiên hạ đại loạn!
Triển Chiêu nói: “Vụ ám sát lần này cũng là do Tương Dương vương an bài?”
Công Tôn không chắc: “Nửa nọ nửa kia đi, Bao đại nhân suy đoán có ít nhất hai nhóm nhân mã…”
Triệu Trăn ngửa mặt lên trời than thở: “Đến tột cùng có bao nhiêu người muốn giết trẫm, trẫm bị người hận như thế sao?!”
Bạch Ngọc Đường nói: “Một nhóm khác là dư đảng của Lưu hậu?”
Công Tôn tiên sinh gật đầu: “Là Quách Hòe. Quách Hòe là tâm phúc ái tướng của Lưu hậu, mọi chuyện xảy ra khi hắn không có ở trong cung, may mắn tránh được một kiếp. Quách Hòe vẫn đang ngủ đông tại Khai Phong, vài lần tạo cơ hội ám sát Hoàng thượng, nghe nói hắn có ý đầu nhập dưới trướng Tương Dương vương, thế nhưng Tương Dương vương không tin hắn.”
Triệu Trăn khẽ cười: “Hóa ra là hắn.”
Quách Hòe, xuyên tới thế giới lạ lẫm này, gặp gỡ đệ nhất tiểu BOSS Quách Hòe. Lưu hậu rớt đài, Quách Hòe không rõ tung tích, hóa ra hắn vẫn còn sống. Độc xà, quả nhiên là độc xà, khó trách cái nhìn đầu tiên thấy hắn, liền nhớ tới độc xà thè lưỡi phun phì phì.
Triển Chiêu vui mừng: “Khó trách mỗi lần ám sát đều đầu voi đuôi chuột, vốn tưởng bọn chúng đang thăm dò, hiện giờ xem ra là lực bất tòng tâm.”
Bạch Ngọc Đường tiếp lời: “Nhất không kháo sơn (không có chỗ dựa vững chắc), nhị không tiền bạc, tam không nhân thủ, Quách Hòe dù đầy bụng hùng tâm nhưng ngay một cuộc ám sát cũng không tổ chức nổi, chỉ có thể thuê đám giang hồ bại hoại làm kẻ chết thay, kết quả chỉ uổng công vô ích.”
Nói tới đây, xa xa bỗng truyền tới tiếng chém giết la hét, mọi người đồng loạt thấy buồn bực, chỉ thấy Bàng Thống nãy giờ vẫn nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở hai mắt.
Bàng Thống đứng lên, dáng người lãnh ngạnh càng thêm cương nghị, chắp tay nói với Triệu Trăn: “Thần đi tiễu trừ thổ phỉ.”
Nói xong một câu không đầu không đuôi, Bàng Thống nhấc trường thương vẫn để một bên cầm lên, ống tay áo bay bay thúc ngựa chạy đi…
o(╯□╰)o Sắc mặt mọi người đều tím đỏ.
Triệu Trăn tìm nửa ngày mới nhặt lại được cái cằm, cảm thán nói: “Nguyên lai đại tướng quân là cái dạng này…”
Mẹ ơi, phong cách của thiết huyết chiến tướng cùng giang hồ hiệp khách thực không giống nhau!
Triển Chiêu hỏi Công Tôn: “Các ngươi đã sớm biết hôm nay có người tới ám sát?”
Công Tôn phất phất tay, hai thân binh dẫn Điệp Vũ đã giả trang thành trung niên phụ nhân tới: “Là nàng nói cho chúng ta biết, trong số binh lính mang theo có người mật báo cho Quách Hòe, Bàng tướng quân liền tương kế tựu kế, không ngờ Quách Hòe thật sự dẫn xác tới.”
Triển Chiêu có chút nghi hoặc: “Trong thư đại nhân nói Điệp Vũ chạy mất…”
“Vốn đã chạy.” Công Tôn nhàn nhã: “Điệp Vũ vốn là mật thám tại Giang Nam của Tương Dương vương, tháng trước được Tương Dương vương phái tới hiệp trợ, giám thị hành động của Quách Hòe. Điệp Vũ không trung thành, mắt thấy Quách Hòe sắp thất bại liền nghĩ cách thừa dịp loạn lạc chuồn đi. Trên đường tới đây, vừa khéo gặp thích khách đang đuổi giết nàng, liền thuận tay cứu.”
Điệp Vũ không trang điểm tinh xảo, không có xiêm y mỹ lệ, ánh mắt tỏ rõ sự nhát gan cùng mỏi mệt, nhìn từ xa giống như đã già đi hai mươi tuổi.
Mọi người hỏi nàng mấy vấn đề, nàng đều tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (không biết không nói, biết sẽ nói hết): “Ta từ nhỏ bị bán vào kỹ viện, bởi vì ca múa xuất sắc được người truy phủng (theo đuổi nâng niu). Nhiều năm trước, một phú thương tên Lưu Đào tới tìm ta, hắn cho ta rất nhiều tiền, còn bảo hộ ta không bị khi dễ, điều kiện là giúp hắn tìm hiểu tin tức từ miệng các quan viên tới kỹ quán. Đến khoảng năm năm trước, Lưu Đào đột ngột rời khỏi Giang Nam, trước khi đi có nói cho ta chuyện của Tương Dương vương, bảo ta tiếp tục làm mật thám.”
Triệu Trăn sờ sờ cằm: “Lưu Đào, tên này thực quen tai, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải?”
Công Tôn nói: “Trong vụ án Trấn Quốc tự cũng có thương nhân Lưu Đào âm thầm giúp đỡ Phúc Thiện và Ngộ Phàm.”
Mọi người hỏi tiếp, Điệp Vũ chỉ khóc lóc: “Ta chỉ là một tiểu nữ tử, chỉ biết câu dẫn nam nhân tiết lộ tin tức, những cái khác ta đều không biết.”
Triển Chiêu bị tiếng khóc làm cho đau đầu: “Ngươi vì cái gì lại tiếp cận Khai Phong phủ?”
“Vương gia phái ta tới Biện Kinh để hiệp trợ người kia, ta không biết hắn tên gì, hắn bảo ta vào Khai Phong phủ thăm dò tin tức.” Điệp Vũ dừng một chút, lại nhìn Triệu Trăn: “Có một ngày, người nọ đưa cho ta một cái hà bao, bảo ta nói là ta nhặt được, nghĩ biện pháp giao cho Triển Chiêu. Ta nhận ra đó là tay nghề nội tạo, liền đoán được ngài là Hoàng thượng, ta sợ hãi…”
Triệu Trăn thở dài: “Cho nên ngươi bỏ chạy?”
Điệp Vũ niết góc áo khóc sướt mướt: “Ta bỏ trốn vài lần, đều bị người nọ bắt được uy hiếp, ta không có biện pháp! Ta liền nghĩ tích cóp nhiều tiền một chút, sau đó tìm một nam nhân tốt gả đi, ta thật sự không biết hắn định ám sát Hoàng thượng! Hoàng thượng ngài đại nhân đại lượng tha cho tiểu nữ đi, ta không muốn chết, ta còn chưa tìm được cha mẹ…”
“Nàng đang nói dối.” Bốn chữ âm lãnh khàn khàn truyền tới, đánh gãy tiếng khóc thê lương của Điệp Vũ.
Bàng Thống trở lại, Công Tôn tiên sinh trên dưới đánh giá một phen, phát hiện ngay cả quần áo của hắn cũng không dính một hạt bụi, cây trường thương cắm trên mặt đất cũng một dạng như chủ không hề hấn gì.
Bốn tiểu binh áp giải Quách Hòe mình đầy thương tích đi tới, Quách Hòe đã không còn phong thái vênh váo kiêu ngạo như ban đầu, lưng hắn bị đè chặt, quỳ gối phủ phục dưới đất ngẩng đầu nhìn Triệu Trăn, trong miệng phát ra tiếng cười khô khốc: “Phong thủy lưu chuyển, Hoàng thượng cảm thấy thế nào?”
Triệu Trăn nhìn hắn, ánh mắt có chút tiếc nuối.
Quách Hòe sửng sốt, không thể hiểu nổi ánh mắt Triệu Trăn: “ Vì sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”
Triệu Trăn đáp: “Khi đó, ngươi cũng nhìn ta như vậy, là vì cái gì?”
Quách Hòe tự giễu cười: “Khi đó ta liền biết, nếu ngươi không chết, tất thành họa lớn. Đáng tiếc ta phụng mệnh Hoàng hậu, không thể lập tức giết ngươi, đi sai một nước thua cả bàn cờ, ta chỉ tiếc đã bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.”
Triệu Trăn than nhẹ một tiếng: “Nếu ngươi mai danh ẩn tích, liền có thể làm lại từ đầu xây dựng một cuộc đời mới, đáng tiếc ngươi chấp mê bất ngộ.”
Quách Hòe sửng sốt, trong mắt lóe lên thần sắc phức tạp: “Ta không thể buông tay, muội muội ta còn đang ở trong tay Tương Dương vương.”
Bạch Ngọc Đường lên tiếng: “Ngươi không phải là tâm phúc của Hoàng hậu sao?”
Quách Hòe lắc đầu: “Ta là người Tương Dương vương phái tới bên cạnh Hoàng hậu, cùng một dạng với tiện nhân này, vừa hiệp trợ Hoàng hậu vừa giám thị bà ta. Trước khi Hoàng hậu khởi sự đã phái ta ra ngoai, không ngờ nhân họa đắc phúc kéo dài hơi tàn…”
Quách Hòe khinh bỉ Điệp Vũ vẫn quỳ rạp trên mặt đất như con chó vẫy đuôi mừng chủ: “Tương Dương vương tính tình đa nghi, hắn nắm giữ mỗi người mỗi thứ để uy hiếp, bắt chúng ta không thể không nghe lệnh y, nếu như các ngươi thả tiện nhân này ra, ả nhất định sẽ quay lại bên cạnh Tương Dương vương, tiếp tục giúp hắn làm việc.”
Điệp Vũ liếc mắt trừng Quách Hòe, ánh mắt tựa như lưỡi dao có độc!
Quách Hòe chẳng thèm để ý: “Ta chỉ có một yêu cầu, nếu Hoàng thượng đáp ứng ta liền kể hết những gì mình biết cho Hoàng thượng.”
Tất cả mọi người đều nhìn Triệu Trăn, Triệu Trăn bình tĩnh nói: “Nếu là chuyện của muội muội ngươi, có thể.”
Trong mắt Quách Hòe hiện lên một chút ôn nhu, càng nhiều hơn là buồn khổ không che giấu được.
“Muội muội ta tên Tiểu Tảo, trước đây nhà ta rất nghèo, sau khi nương ta bị bệnh mất, cha ta cưới mẹ kế. Mẹ kế chê huynh muội chúng ta chướng mắt, đã bán ta vào cung làm thái giám, Tiểu Tảo cũng bị bán tới một nơi xa lạ. Trên vai Tiểu Tảo có ba vết cào nhợt nhạt, đó là do ta trước đây để tiện tìm lại muội muội, tự tay cào lên làm kí hiệu…”
Lời Quách Hòe còn chưa nói xong, Điệp Vũ đột nhiên nổi điên xông lên đánh về phía hắn, Điệp Vũ không biết võ công, vũ khí trên người đều đã bị lấy mất, vũ khí duy nhất còn lại cũng chỉ có răng nanh. Nàng một hơi cắn lên yết hầu Quách Hòe, hai mắt trợn tròn như ác quỷ, sau khi bị mọi người kéo ra, miệng Điệp Vũ đầy máu tươi ngửa mặt lên trời cười to.
Trên cổ Quách Hòe cũng chảy đầy máu, ngã rạp xuống mặt đất khó thở, Công Tôn thấy màu máu không đúng: “Là độc!”
Chỗ Điệp Vũ quỳ ban nãy lưu lại một nhúm tóc đen, xem ra thuốc độc được giấu trong tóc.
Quách Hòe đã không thể cứu, từ cổ họng phát ra tiếng khằng khặc, chết không nhắm mắt, ra sức giãy dụa.
Điệp Vũ điên điên khùng khùng xả vạt áo mình xuống, trên bả vai, ba vết cào còn chưa khép miệng, thật sâu…
“Hóa ra là ngươi! Hóa ra là ngươi! Hóa ra chính là ngươiiii!!!!!” Điệp Vũ điên cuồng xé rách quần áo, móng tay nàng liên tục cào sâu vào miệng vết thương khiến máu càng chảy tràn ra.
“Ta nhớ ra rồi! Ngươi nói ngươi sẽ đón ta về nhà! Ta đau khổ chờ đợi bao năm qua! Ta sợ vết cào này không còn, ngươi liền không nhận ra ta, ta không dám để vết thương này khép miệng! Nhưng vì cái gì?! Vì cái gì ngươi lại không nhận ra ta?! Vì cái gì ta lại không nhận ra ngươi?! Vì cái gì?!!!!”
Điệp Vũ khàn cả giọng the thé hét lên, trong miệng cũng trào ra máu đen, nàng ngửa mặt lên trời ngã xuống, run rẩy hai cái liền không bao giờ động đậy nữa.
Quách Hòe há miệng, phát ra tiếng gầm rống không giống con người, cố gắng vươn tay ra, lại với không tới chỗ Tiểu Tảo đã chết…
****************
Tươi cười hóa thành vết sẹo, chân thực bại bởi giả dối, quý trọng lại bị chà đạp, chấp nhất biến thành trò cười.
Triệu Trăn không rõ.
Vô diệp chướng mục, vi hà bất kiến Thái Sơn. (không lá che mắt, vì sao không thấy núi Thái Sơn)
Hết chương 45
Tác giả có lời muốn nói: ….( _ _)ノ| đỡ tường.
Mỗi khi ta viết tới kết cục một quyển đều thực rối rắm, dù sửa sửa chữa chữa rất nhiều lần vẫn cảm thấy không hài lòng.
Rõ ràng lúc trước đều đã trải đệm rất nhiều chi tiết xong xuôi đâu đó, đến cuối cùng muốn xâu chuỗi chúng lại liền thấy đủ loại phiền lòng.
Aiz…. Trí thông minh này của ta, đại khái không thích hợp viết trinh thám văn đi (┬┬﹏┬┬)
Lẩm bẩm, không ngừng cố gắng.
Phát cáu, trường mệnh trăm tuổi.
Bộ kế tiếp – Phật sống ngoại vực
## Thành Biện Kinh xuất hiện Phật sống##
Phật sống biết hết chuyện thiên hạ, Phật sống chữa được bách bệnh, Phật sống có thể sai khiến quỷ thần, Phật sống không gì không làm được!
Bộ truyện tiếp theo sẽ đề cập tới chuyện cũ Thử Miêu sơ ngộ, cùng với thân thế bí ẩn của Bạch Ngọc Đường!
o(* ̄▽ ̄*)ブ Nội dung từng chút được hé lộ!
Không biết manh manh nhóm còn nhớ không? Lần đầu Trăn Trăn nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đã miêu tả bề ngoài của hắn – nam tử dung mạo tuấn mỹ, đồng tử so với người thường nhạt màu hơn, tựa hồ có chút huyết thống ngoại tộc, mái tóc dài đen như mực không buộc lên, từ bóng dáng nhìn lại, cho người ta có cảm giác vô câu vô thúc tùy y tự nhiên….
Jeremy: =)))) Mẹ Ruột, chị vất vả rồi *vỗ vai*
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!