Xu Xu, Đừng Khóc (full)
Chương 13
Chương 37
con đường từ nhà Long đi vòng vèo 1 hồi, mới ra được lộ chính, vì cậu ấy ở trong khu dân cư Phú Mỹ Hưng.. toàn là nhà đẹp và giàu..có nhà còn có hồ bơi nữa. nhưng tôi lại ko thấy thích thú lắm bằng khi đi với Lãm đến nhà thờ Thánh An..
ở đó thật là yên bình.
nhớ tới Lãm, tôi lại muốn hỏi xem họ có giận nhau ko, vì hình như là đã có gì đó xảy ra..
“cậu…và Lãm…có gì ko vui hả?”
“ko vui gì đâu…”
“thế sao…hồi sáng lại như vậy?”
“ờ thì… mà cũng vì Xu Xu cả.”
“vì tớ là thế nào”
“trời xui đất khiến thế nào, nó lại… thích Xu Xu.”
“thì cậu cũng thích tớ, cùng sở thích, ko phải càng tốt sao?”
“hả?? sở thích ?”
Long quay đầu lại hỏi rồi cười haha, được vài tiếng, rồi lại tỏ ra trầm ngâm.. nói vu vơ mà tôi phải căng lỗ tai mới nghe nổi.
“bọn tôi có thể cùng thích Karate, cùng thích hát bài The top of the world, có thể cùng thích ăn nui chiên bò, uống Pepsi chanh, nhưng ko thể…thích cùng 1 người con gái.”
“tại sao vậy?”
“vì những cái khác là sở thích, còn…con gái, là…”
“là gì…?”
“tình yêu” ………………………………. hai chữ Long nói ra làm tôi bị shock, hoặc là tôi cảm thấy xa lạ với nó… dù chị Huyền cứ hay nói tới
“yêu” với đương.. nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ 1 cách nghiêm túc.
vậy mà lúc này, khi anh bạn hay nghịch phá Trí Long nói với tôi với cái kiểu đàng hòang, nghiêm chỉnh thì tôi mới thấy ..bất ổn.
chữ
“thích” mà họ vẫn hay nói, ko phải là thích 1 cái gì đó, thích 1 bộ phim, 1 thứ gì hay hay mà mình cảm thấy vui khi có, mà là…tình cảm… yêu thương..
“Xu Xu nghĩ gì vậy?”
“ah…tớ ko biết.”
“ăn cái gì ko? tớ đói quá”
ah.. bụng tôi cũng cào cào rồi, hic hic bữa trưa ko ăn mà…nhưng, về trễ nữa thì ko biết ba có la ko, mẹ thích Long nhưng ba thì…khó tính lắm.
“tớ về nhà ăn thôi.”
“ko, đi ăn với tớ!!”
Long lại ra giọng quyết định, nhưng rồi chỉ 2 phút, có lẽ nhận ra mình hơi quá đáng, cậu ấy xuống giọng nhẹ nhàng..
“nếu Xu ko thích thì thôi vậy”
“uh…”
ko phải là ko thích… mà tôi sợ… hoặc tôi ngại cũng được… thôi về nhà cho xong..dù thấy cậu ấy hơi buồn. ………………………..
“về ăn tối rồi nhớ uống thuốc nha.”
“biết rồi.”
“cảm ơn đã đưa tớ về”
“câu này tớ nói mới phải chứ?”
“hihi..^-^…”
“thôi vào ăn cơm đi.”
“chào nha. mà cậu gọi cho Lãm đi, đừng giận nhau nữa”
Long ko nói gì, cười nhạt rồi leo lên xe, nổ máy vụt đi cái vèo… -_______- ………………….
buổi tối ăn cơm xong, tôi gọi sang nhà tìm Đu Đu, định báo số điện thoại cho cậu ấy, nhưng Đu Đu lại đi vắng..cậu ấy cứ đi suốt ko àh. chán thật.
tôi chui về phòng và mở máy điện thoại ra, nó cũng gần hết pin rồi, và thế nên, tôi đi lấy cục sạc…
bỗng nó lại reo tình tang.
“La La is calling….”
Lãm?
“alo?”
“Xuân phải ko”
“uh…cậu gọi tớ có gì thế?”
“nghe…nghe nói thằng Long… bệnh hả?”
“ah, đúng đó. bị cảm nắng. mà hình như bớt rồi.”
“vậy nó.. có đi học nổi ko?”
“chắc được… mà sao cậu ko hỏi Long á?”
“ah..uh… tôi.. sợ nó đang mệt.”
sợ gì chứ……chắc là đang dỗi nhau nên thế.. con trai gì mà…chẳng khác nào con gái vậy.. 2L này, mắc cười quá đi… hihiih
“Xuân cười gì vậy..?”
“gọi cho tớ mà hỏi thăm Long. hai cậu… y như trẻ con àh”
“tôi..tôi.. hỏi cho biết thôi..”
“cậu gọi Long đi nha. Tớ cúp đây.”
nói dứt lời, tôi đóng máy lại, cười tủm tỉm, rồi họ sẽ hòa với nhau sớm thôi… có lẽ do Long bảo vì tôi mà họ như vậy, nên tôi nghĩ mình cũng nên có chút trách nhiệm…T___T
tôi cắm máy vào ổ để sạc pin, định là khoảng 2 tiếng sau sẽ rút ra, nhưng rồi ngủ thiếp đi luôn 1 giấc tới sáng. …………………….
“Xu XU!! DẬY!!”
tôi còn mơ màng trong giấc ngủ thì tiếng ba gọi đánh thức tôi rất là to..
“cái này ở đâu ra?? bây lớn mà bày đặt. tiền ở đâu mua, nói??”
“ơ… ba… nói gì cơ?”
vẻ ngái ngủ ngơ ngáo của tôi làm ba càng điên lên, ông xốc tôi ngồi thẳng rồi cầm cái Samsung đưa sát vào tôi.. …tôi bắt đầu tỉnh giấc và sợ hãi.
Chương 38
đợi tôi ngồi dậy đàng hoàng, ba kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt và hỏi gặn..
“con giải thích xem, Xu XU?” ”cái này…hic.. người ta..bạn con..”
“bạn con gì hả??”
chắc vì nghe tiếng ba hơi to nên mẹ, chị Huyền, và cả ông nội, đều kéo vào phòng tôi xem chuyện gì xảy ra..
tôi run lập bập chỉ biết mếu như phạm trọng tội, mẹ tôi quan sát 1 hồi rồi kéo ba tôi xích ra, giật cái điện thoại lên coi và nói từ tốn..
“chà, đẹp nhỉ.. con mượn của ai vậy, Xu Xu?”
“hic..của bạn… Long và..”
“Long nào?? sao của bạn mà con mượn??”
ba tôi lại chen ngang và nóng nảy tra hỏi, mẹ phải đẩy ba ra và đỡ lời cho tôi, trong khi ông nội cũng bước tới..
“chuyện có gì đâu mà sáng sớm làm um sùm?!”
“ko lớn sao được, con gái mới 17 tuổi đầu đã học thói đua đòi.”
“con đâu có đua đòi…hic hic”
tôi cố gắng biện minh và giải thích yếu ớt, nhưng ba tôi kiên quyết bắt tôi đem trả lại… mới 1 ngày mà tôi đã phải chia tay cái điện thoại rồi. buồn quá..
……………….
“sao cậu buồn hiu vậy?”
“tớ hết được xài điện thoại rồi”
“ủa, tại sao ?” ”ba ko cho xài. nói còn nhỏ.”
“ah………thì ra.. mà cậu thích xài lắm hả?”
“nó…cũng hay hay…”
“thôi bù cho cậu cái này nè.”
Đu Đu chìa ra trước mặt tôi 1 cái dây nhỏ gắn hình con gấu trúc đang mỉm cười, trên đầu còn có cái nơ xinh xinh..
“wow..dễ thương ghê..”
“hết buồn rồi hen..? cái này tớ định cho cậu gắn vào điện thoại mà…”
“ko sao, tớ còn nhiều nơi để gắn, cảm ơn Đu Đu ca ca ^-^”
Đu Đu cười rồi lại như mọi lần, khi xe búyt của trường đến, cậu ấy lại đứng bên dưới vẫy chào tôi.. ……………………………
Long có vẻ đã khỏe bệnh và lại ngang tàng nghịch phá như bình thường, lúc tôi vào lớp cậu ấy còn đang đứng trên bàn học nhảy nhót kiểu gì đó xung quanh là đám bạn đang đứng xem…thích thú..
nhác thấy bóng tôi, Long nhảy xuống ghế cái rầm, ra hiệu giải tán và ngồi ngoan ngoãn lại như chưa hề có trò dancing đó.
tôi ko quan tâm, chỉ đặt cái điện thoại xuống trả cho Long.
“vụ gì vậy?”
“trả cho các cậu, ba tớ ko cho giữ”
“vô lý thế??”
“……cả đồ sạc này, cả hộp và sách nữa này.”
tôi đem hết mọi thứ trong cặp ra và đẩy hết cho Long, cậu ấy nhìn 1 hồi rồi gom tất cả nhét lại trong cặp tôi
“Hàng lấy rồi miễn trả lại!”
+_+ cứ vậy thì biết sao được… tôi đợi đến khi ra về, bỏ các thứ ban nãy lên bàn trước, rồi nhanh chân chạy ra ngoài. trốn vào trong cửa hàng sách..
khi Long đuổi theo tôi ra cổng, ko tìm thấy, cậu ấy quay trở vào, 1 lúc sau thì cùng Lãm đi xe ra.. oh… họ đã làm hòa rồi..
vừa thấy chiếc xe chở 2L vút đi, tôi mới đi ra trạm để chờ chuyến xe về nhà mình… ………………
tôi đâu có biết là họ…đến nhà tôi, gặp ông nội tôi, và cả mẹ nữa.. có lẽ đã ở đó được 10 phút trước khi tôi mò về.
“hello, Xu Xu ^-^”
“các cậu đến làm gì thế??”
“giờ thì Xuân có thể tiếp tục giữ cái này rồi”
Lãm bước tới đặt lại cái Samsung vào tay tôi, nói nhẹ nhàng, tôi vẫn chưa hiểu là họ đã làm gì… nên nhìn sang mẹ..
“con cứ cầm đi, mẹ sẽ nói với ba cho.”
“oh…. mẹ mua lại cho con hả??”
“ah… ko..”
mẹ tôi đang nói
“ko” thì Lãm giật tay bà, nháy mắt, liền thì mẹ gật đầu,
“uh, mẹ mua” hành động qua mắt Xu khờ trơ trẽn.. dĩ nhiên tôi ko quá ngu để ko nhận ra. nhưng , đã có mẹ hậu thuẫn, tôi cũng mặc kệ đi.. ^o^
……………
“Lãm coi vậy mà người lớn quá.”
mẹ nhận xét ngay khi họ vừa đi khỏi, tôi còn đang mở tủ lấy nước uống, ông nội cũng gật đầu đồng ý..
“nói năng như Gia cát lượng.”
“Lãm nói gì vậy ông? mà sao mẹ nói cậu ấy người lớn?”
“thì mẹ thấy vậy.”
“cậu ấy đạo Thiên Chúa đó mẹ, tính hay lắm”
“oh, vậy hả? nhưng mẹ thích Long hơn… ^-^ cái thằng vui vẻ, thoải mái, đơn giản”
“Long mà đơn giản á?”
…mẹ chỉ tủm tỉm cười, rồi bảo tôi đi thay quần áo, chiều nay là thứ bảy, nên ra chợ mua đồ về nấu để làm sinh nhật ông.. ah…
“ông nội, Happy Birthday!!^_^”
“quà đâu?”
Chương 39
ông chìa 1 tay ra, 1 tay chắp sau lưng, chờ đợi, hic, tôi chưa có mua… nên chỉ nhe răng cười..
“ông đợi chiều con sẽ đưa mà.”
“biết ông thích cái gì ko mà tặng??”
“khoai mì nước cốt dừa!^^”
“ko, ông thích con gấu đó kìa”
gấu? gấu nào?? nhìn theo tay ông chỉ, tôi mới biết ông nói cái móc điện thoại, tôi đang móc vào quai đeo cặp..
“cái này?? ko được… nó là của Đu Đu cho con mà.”
“hu`m, ko được à??”
“KHÔNG ĐƯợC MÀ. ông xin cái khác đi”
tôi kiên quyết giữ khư khư con gấu trong tay, lùi vài bước để…tự vệ… T___T ông nội tỏ vẻ thất vọng rồi chỉ qua cái điện thoại để trên bàn ăn..
“vậy ông lấy cái đó được ko?”
“c…cá…i điện thoại á?? hic, sao ông đòi quà xịn thế?”
“vậy ko được luôn à?”
“ko… của con mà.”
“ông cũng muốn có điện thoại mới, cái của ông cũ mà lạc hậu rồi..”
ông nội làm mặt buồn, rồi đi ra mở ti vi, tôi nắm cái móc con gấu chặt hơn và mím môi ngó sang chiếc điện thoại. mẹ vẫn quan sát từ nãy giờ, nhìn tôi mỉm cười.. ông nội…. hồi bé thường cõng tôi đi khắp xóm… lúc tôi bị té ông còn rớt cả nước mắt, huhu, thương ông vô cùng..
“thôi, ông lấy đi nè, ông đổi cái điện thoại cũ cho con nha.”
“hả? cho ông thiệt hả?”
“thì ông thích mà. Sinh nhật con tặng cho ông.”
ông cười hà hà, rồi vò đầu tôi hơi mạnh, mẹ tự nhiên lại thở dài, lắc đầu bỏ vào trong bếp.
“chịu bỏ cái điện thọai mắc tiền nhưng ko chịu bỏ cái móc con gấu bé xíu đó sao, Xu khờ?”
“…thì con….thích con gấu hơn.”
“thôi , ông đùa. gắn cái con gấu lên điện thoại rồi cất đi, bé con.”
oh… đùa thôi hả? hihihi… vậy là ko mất thứ gì… tôi hí hửng vác cặp về phòng, rồi móc con gấu vào chiếc di động, lúc lắc … thật là đáng yêu… ………………
mẹ bảo làm món bánh hỏi thịt nướng, và thêm tôm chiên giòn, tôi nhận nhịêm vụ chiên tôm.. T___T khoảng 4giờ thì Đu Đu sang, cậu ấy…mặc sơ mi xanh đóng thùng, trông lịch sự phát khiếp ^-^
“hễ thấy thằng nhỏ là mắt lại sáng lên à!”
ông nội đang đọc báo bỗng nói vu vơ và làm tôi bối rối, bỏ…con tôm nhảy ra ngòai đất luôn.. T____T
“cần tớ giúp ko?”
“thôi khỏi. -___-
“
tự nhiên bị ông trêu ghẹo, tôi đâm ra cáu kỉnh với Đu Đu, để chứng tỏ là tôi ko có…sáng mắt lên khi gặp cậu ấy.. mặc dù…lúc nãy rõ ràng là có..T__T
“Xu Xu…?đưa cây đũa cho tớ…”
“đã bảo ko cần mà! >__
Đu Đu nhăn như khỉ đột trách móc tôi, hic, làm gì ghê vậy.. hối lộ cậu miếng nè.. tôi đang cầm 1 phần thịt và thế là đưa thẳng vô miệng Đu Đu khi cậu ấy vừa hả ra định kể tội tôi nữa.. ^___^
nhóp nhép, nhóp nhép…
“uhm… tha cho cậu…”
biết ngay mà, Đu Đu ca ca dễ dụ. hihi… thế là cứ vài phút, tôi lại ăn vụn 1 miếng và cho Đu Đu 1 miếng đến khi xong việc chắc 2 đứa cũng ăn hết ¼ phần thịt… T___T
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!