Nhẹ Bước Vào Tim Anh
Chương 4
– Trời ơi , hâm mộ anh quá đi .
Tôi mơ màng kéo gối bịt tai lại , ồn thật.
Nhưng mà người ấy vẫn ko chịu yên, ngược lại càng la to hơn :
– Woaaaaaaa, tập đoàn Khánh Phong là của anh Duy Phong.
Nghe đến tên Duy Phong tôi lập tức bật dậy .
Người kia đang xem lap của tôi, ánh mắt si mê đắm đuối . Tôi có hơi xấu hổ , hôm qua ko lẽ mình cũng như vậy sao ?
– Anh ấy xuất hiện có một lát mà giành luôn vị trí số 1 trong tớ rồi , Lee Min Ho đã xếp thứ 2 . – Trúc Vũ biểu cảm nhìn tôi.
Tôi tiện tay ném luôn cái gối vào Vũ, rồi xông đến giành lại lap vẫn còn cả đống trang web về anh hôm qua.
Trúc Vũ xuất hiện như thế này cũng ko lạ lắm.Mẹ tôi và cô Trúc quen nhau từ những lần họp phụ huynh cho 2 đứa, dần dần thân nhau như chị em ruột, vậy nên 2 đứa là con chung của 2 mẹ. Cứ cuối tuần, cô Trúc thường sang rủ mẹ tôi đi mua sắm, đi chợ sớm mua đồ tươi về nấu món mới. Trúc Vũ tất nhiên cũng theo sang chơi với tôi . Có khi, Mạnh Vũ cũng tới, ba đứa chạy lăng xăng làm chân sai vặt .
Bây giờ nhà chỉ còn mình tôi với Vũ. Bắt đầu đi tưới cây . Được một lát, Vũ rên rỉ :
– Tớ đói, tớ dậy sớm tinh mơ để sang với cậu chưa kịp ăn gì này.
– Quên, tớ cũng chưa ăn sáng.
Rồi dắt nhau xuống lục tủ lạnh , sữa chua này, bánh mì này , bơ này , … lấy tùm lum bày lên bàn , ăn uống và tám đủ thứ chuyện.
– Mạnh Vũ định thi vào đại học kinh tế như anh Duy Phong đấy, mới sáng sớm đã nhắn tin bảo tớ tới lò luyện thi rồi.
– Mạnh Vũ cũng muốn làm kinh tế à, tớ cứ tưởng anh ấy sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cơ mà.
– Ko được, mấy nghề đó mấy khi ở nhà , tớ bơ vơ chắc.
– Trời, cậu nghĩ xa vậy rồi hả.
– Chứ sao nữa, như anh Duy Phong là chuẩn, kế thừa tập đoàn Khánh Phong, trụ sở lại còn nằm gần đây, quá tuyệt .
Tôi ỉu xìu :
– Anh ấy còn chẳng biết tớ là ai.
– Vậy cậu bây giờ định thế nào ?
– Tớ cũng ko biết nữa , còn đang suy nghĩ .
– Này , đừng nói với tớ là cậu cũng như mấy nhân vật nữ chính , luôn nghĩ mình là trèo cao đó nhé.
– Cậu xem thường bạn mình vừa thôi nhá, tớ cũng được hâm mộ lắm chứ.
– Tất nhiên, Nguyễn Phương cuồng cậu nhất đấy.
Tôi giật phăng cái bánh mì của Vũ, cắn.
Rồi 2 đứa phá phách cho tới khi 2 mẹ về.
Rồi 4 người lui lui tới tới trong cái bếp.
– Hai đứa thử gọi anh Huy xem , gần 12 giờ rồi mà chưa về nữa là sao . – Cô Trúc tháo tạp dề, càu nhàu.
– Ko phải bà bảo là nó đi gặp bạn cũ sao, con trai lớn rồi mà cứ giữ khư khư . – Mẹ tôi tắt bếp , bắt đầu dọn bàn ăn.
– Tôi sợ nó hại con người ta ấy, còn nó, vứt đi đâu cũng xong – Cô Trúc tuy là mắng nhưng vẫn ko che được ánh mắt tự hào về con trai.
Và 2 đứa tôi cũng vậy, rất tự hào về anh huy. Bố mất từ lúc Trúc Vũ còn bé xíu, anh Huy lúc ấy đang học cấp 2. Cô Trúc cũng đi làm suốt , vậy mà mình anh giữ em nhỏ, ko dưới sự kềm cặp thúc giục của ai vẫn học hành rất xuất sắc. Tốt nghiệp đại học luật , thì anh đã được 1 văn phòng luật sư có tiếng mời vào, chỉ 2 năm , bây giờ anh đã leo lên chức phó trưởng phòng . Cộng thêm với ngoại hình khá chững chạc và nam tính , gái theo anh ko phải ít. Nhưng anh cũng rất cưng 2 đứa tôi. Cũng vì thế mà chúng tôi được đút lót bao nhiêu là thứ. Có lúc nhận, có lúc từ chối nhưng xong rồi cũng thôi, ko giúp gì. Chưa bao giờ thấy anh mang chị nào về nhà, như thế ko cón nghĩa là anh ko qua lại với ai . Chỉ qua đường , nhưng tuyệt đối ko vượt quá giới hạn bao giờ.
Tôi với Vũ còn chưa kịp gọi điện thì đã nghe tiếng còi xe . Lập tức, lao ra chấn trước cửa.
– Ai cho anh còi điếc tai ở đây hả .
– Chuông cửa có mà anh ko bấm còn còi cái gì .
Hai đứa tôi khoanh tay , mặt hình sự.
Anh Huy nhanh chóng giơ hai cái túi bự lên :
– Đây , kem , vị hạnh nhân , dâu . Giờ thì anh vào được chưa hả ?
2 đứa hớn hở , mỗi đứa dẹp một cánh cửa sang cho anh vào nhà rồi ôm lấy túi kem. Đã nhận đồ người ta thì phải làm cho tốt , đó là nguyên tắc, giúp anh treo áo rồi ngồi vào bàn ăn.
– Lớn rồi mà còn để người lớn chờ nữa . – Cô Trúc ko tha.
– Và cả trẻ nhỏ chờ nữa – 2 đứa phụ họa.
– Con xin lỗi hai người, kẹt xe quá . – quay qua – anh xin lỗi trẻ nhỏ, tại mua kem chờ lâu quá. – chữ kem được nhấn mạnh .
– Ko sao đâu, cháu có phải người tùy tiện đâu . – Mẹ tôi rất hay bênh anh Huy .
– Vâng, ko sao hết . – 2 đứa gật gật.
– Mọi người ăn cật lực vào nhé.
– Vâng ạ.
– Mà sao dạo này cô thấy con gầy hơn phải ko nhỉ ?
– Chắc là do anh ấy chơi bời nhiều đó – Tôi lẻo mép.
– Công ty con dạo này hơi nhiều việc cô ạ – rồi liếc tôi – anh mà chơi gì.
– Công ty gì mà sáng sớm còn ko kịp ăn sáng, tối muộn mới về – Cô trúc tỉ mỉ lựa xương cá rồi cho vào bát anh Huy.
– Có một công ty mới lập nhờ bọn cháu tư vấn luật pháp nên hơi bận.
– Ăn thêm đi , con trai ham việc vậy mà bà còn trách gì nữa ?
– Tôi thì muốn có cháu , mà nó cứ long bông như thế. Chán.
– Mẹ à, con mới đi làm mà – Anh Huy nhăn mặt rồi chĩa mũi sang hai đứa tôi – anh mua kem ko phải để ăn trưa nhé.
Ngay lập tức, cô Trúc và mẹ tôi la lên :
– Trời ơi, 2 cái đứa này.
– Ăn uống kiển đó hả, bỏ kem ra ngay .
Hai đứa tôi ấm ức tạm dẹp bỏ kem sang một bên, thi nhau đá vào chân anh Huy.
Xong bữa, 2 mẹ lôi nhau vào phòng thử đồ mới mua, còn 2 đứa rửa bát dọn bếp. Anh Huy thì đứng dựa tủ lạnh, nghe điện thoại .
– Ừ, anh biết rồi, ừ, thế nhé, ừ , Bye em.
Anh vừa cúp máy, tôi chặn ngay :
– Anh đúng là đồ lông bông.
– Ê này, từ đó mẹ anh dung , em dám hả.
– Dùng từ đồ đểu mới đúng – Trúc Vũ phối hợp.
– Hai cụ còn nhỏ mà phán cái gì ?
– Ai bảo bọn em nhỏ, em cũng có bạn trai rồi chứ mắc.
– Được rồi, được rồi , thì 2 người nhớn mà ko hiểu chuyện.
– Anh đừng tưởng làm luật sư lý lẽ giỏi mà ngụy biện với bọn em nhá.
– Yêu đương nhắng nhít.
Anh Huy ho nhẹ :
– Nhắng nhít ? Anh làm cái gì đâu ?
– Yêu đương ko nghiêm túc.
– Chị nào cũng chỉ được 1 thời gian .
– Muốn anh cô nào cũng phải lấy sao ?
Hai đứa hung hồn định gật đầu thì a Huy giơ tay lên :
– Bình tĩnh , nghe anh này, từ lúc cấp 1 tới đại học, anh chỉ lo lao vào cày bài vở, tốt nghiệp xong cũng cày việc túi bụi, lấy vợ liền thì sao anh chịu được . Gia đình khác độc thân nhiều lắm.
– Xem như anh đúng, còn mấy cô bạn gái kia là như thế nào ?
– Chưa lấy vợ, chưa gặp được người anh yêu thương , mấy cô kia xem như … giải trí.
– Hừ, làm hại con gái nhà lành .
– Đừng có nhầm, anh của tụi em ko đến nỗi hư hỏng như thế đâu, những cô kia cũng toàn là chơi bời, cũng ko phải chỉ có mình anh.
– Vậy cái chị sinh viên hay làm cơm cho anh cũng chơi hả ?
– Thế các em đã thấy anh qua lại với chị ấy bao giờ chưa ?
– Ừ, được lắm, vậy mới ngoan , chứ em căm thù bọn con trai đểu.
– ừ, em cũng cực kì kinh tởm những người như vậy.
– Mạnh Vũ đểu đấy . – Anh Huy nháy mắt.
Trúc Vũ vừa nghe thấy vậy liền chồm đến, cố bôi tay đầy xà phòng vào người anh Huy, anh nhanh chân chạy núp sau người tôi. Ko những ko bảo vệ che chở anh, tôi còn hùa theo, chùi tay vào áo anh. Anh Huy hét lên rồi cũng nhúng tay vào bồn, đuổi theo trả thù. Vậy là cái bếp lại thành bãi chiến trường. Khoảng một lúc lâu sau, dưới sự nghiêm trị của hai mẹ, tôi với Trúc Vũ đã dọn xong mọi thứ tinh tươm, còn anh Huy xem đá bóng ở phòng khách.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!