Yêu Thương Quay Về
Chương 13
Sân bay Nội Bài.
Suốt quãng đường từ quán café tới sân bay Linh Nhi không ngừng giục người lái taxi:
– Bác tài, làm ơn lái nhanh lên!
– Trong nội thành xe cộ đông đúc thế này có muốn nhanh cũng khó. Cô bé kiên nhẫn một chút.
– Nhanh nữa lên bác! Không kịp mất!
– Cháu sắp lỡ chuyến bay hả? Lần sau nên để ý giờ giấc chứ. Bọn trẻ bây giờ thật là _ người lái xe già lắc đầu lẩm bẩm.
– Cháu phải ra tiễn một người rất quan trọng. Có thể người ấy sẽ không bao giờ quay về Việt Nam nữa. Đây là cơ hội cuối cùng, bác giúp cháu một lần đi ạ!
Bác tài xế như hiểu ra, đạp mạnh chân côn chạy thẳng về hướng sân bay.
Lúc xuống xe, Linh Nhi vội rút ra một sấp tiền chẵn dúi vào tay bác tài, nháy mắt:
– Phòng trường hợp camera ở mấy ngã tư ghi lại cảnh bác vượt đèn, lấn vạch, … vài hôm nữa có giấy phạt gửi tới lại không biết tìm cháu ở đâu. Hì hì. Cảm ơn bác nhiều ạ!
Nhi nói rồi nhanh chóng hoà vào dòng người đông đúc tại sảnh B của sân bay Nội Bài.
Linh Nhi dường như quên mất việc mình đang mang đôi guốc chín phân chót vót mà mải miết chạy về phía màn hình TV để xem thông tin chuyến bay tới London lúc 12h10 của Tony.
Cuống quýt đảo mắt tìm cửa số 4 và bóng dáng thân quen của cậu bạn. Mọi thứ xung quanh Nhi thực sự trở nên xoắn xuýt vào nhau, nhoè nhoẹt như thể đang ngồi trên một chiếc đu quay với vận tốc lớn nhưng lại có cảm giác người và vật bên dưới mới đang chuyển động vậy.
Hoàn toàn chân thực. Giống hệt như những kĩ xảo quay phim của đạo diễn truyền hình đang được thực hiện.
Những tiếng hét, tiếng chửi thề hay chỉ đơn giản là tiếng kêu ngạc nhiên lần lượt cất lên. Và có vẻ như mọi âm thanh huyên náo ấy đều ám chỉ và dồn về phía Linh Nhi. Mặc kệ. Cô bỏ ngoài tai tất cả. Chuyên tâm chạy đi, dáo dác tìm kiếm Tony.
Cửa số 4, sảnh B của sân bay hiện ra trước mắt. Một hàng dài những người xếp hàng chờ lên máy bay. Linh Nhi vội vã bước lên kéo áo từng người để xem mặt dù không hề bắt gặp bóng dáng thân quen nào. Những vị khách đứng tuổi dành cho cô cái nhìn thiếu thiện cảm. Một vài cậu thanh niên thì hứng thú cười rộ lên:
– Ồ! Em xinh thế. Tìm anh hả. Hay là anh không đi nữa nhé. Ở nhà chơi với em được không nào? Ha ha.
Tiếng cười nói ồn ào cả một góc sân bay. Mấy cô tiếp viên chân dài và những vị khách bị làm phiền ban nãy đồng loạt cau mày nhìn Linh Nhi.
Từ khu WC một cậu bé trên tay cầm theo chiếc ipad đời mới cũng tò mò bước nhanh lại xem có chuyện thú vị gì đang diễn ra.
Linh Nhi đột nhiên quay đầu lại. Ánh mắt giao nhau. Một bên ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Một bên tinh nghịch giấu ý cười.
Như một cảnh quay chậm từ nhiều góc độ quen thuộc của những bộ phim tình cảm trên truyền hình, hai người chạy đến ôm chầm lấy nhau. Linh Nhi khẽ đưa tay gạt nước mắt, trách:
– Đồ tồi! Xém chút nữa tôi đã không tìm được cậu rồi.
– Tony biết thế nào Nhi cũng chạy đến nên cố ý lên máy bay muộn nhất đó _ cậu vừa nói vừa nở nụ cười khểnh chói mắt mà Linh Nhi nhớ biết bao.
– Biết Nhi sẽ đến? Tony đã biết trước sao? _ Linh Nhi tròn mắt ngạc nhiên.
– Hì. Tony sớm biết Nhi đã hồi phục trí nhớ rồi. Ngạc nhiên ít thôi và che bớt miệng lại kẻo gió độc chui vào giờ.
– Đáng ghét! Nhi tốn bao công sức cuối cùng lại bị Tony phát hiện. Đúng là không có năng khiếu làm diễn viên mà _ Linh Nhi thở dài chán nản.
– Ngốc! Đối với người khác Nhi đã diễn rất đạt rồi. Chỉ là…Tony hiểu Nhi quá rõ thôi. Hì. Ngày nào cũng ở bên nhau từ sáng tới tối có chuyện gì mà không biết chứ. Không hành động nhỏ nào của Nhi qua nổi mắt Tony đâu _ cậu ngả người về phía sau để nhìn rõ mặt Linh Nhi rồi đưa tay ra dấu hình khẩu súng chĩa về phía cô.
– Xì. Ngạo mạn! _ Linh Nhi mím môi cười cười rồi giật mình như nhớ ra điều gì _ Vậy chẳng phải cậu biết rõ nhưng vẫn giả vờ hùa theo đóng kịch với tôi sao? _ cô tức tối lấy hết sức đấm thình thịch lên vòm ngực Tony.
– Muốn đánh người thì chịu khó về tẩm bổ vào. Yếu mà đòi ra gió. Ha ha _ Tony ưỡn ngực cười sảng khoái mặc cho Linh Nhi đứng giậm chân giữa sân bay đông người.
– Định lừa trẻ con chắc? Chẳng phải nói sẽ không quay về nữa thì tôi sao có cơ hội xử cậu nữa hả?
– Thì nói vậy nhưng nếu Nhi và Phong mời về ăn kẹo mừng Tony cũng đâu nỡ từ chối.
– …
Linh Nhi im lặng nhìn ra bên ngoài tấm kính lớn. Một chiếc phi cơ đang tung mình lên bầu trời xanh ngắt đến nao lòng.
– Nhi à! Chỉ cần kiên nhẫn một chút, bao dung một chút và nhất là nhiệt tình biểu lộ tình yêu của mình thì thứ Nhi nhận lại sẽ lớn lao và bền vững đến không ngờ _ Tony thì thầm rồi khẽ nháy mắt như vừa chia sẻ một bí mật quốc gia vậy.
– Ưm…Tony nè…Minh Minh nó thích Tony lắm đó! _ Linh Nhi ấp úng lảng tránh.
– Nhi biết trong tim Tony có người khác rồi mà. Bây giờ dù cố gắng nhồi nhét cô ấy vào cũng thật không công bằng, phải không? Tony lại mắc bệnh hẹp tim bẩm sinh nữa. Hey _ Tony trề cặp môi hồng ướt át xuống ra chiều đau khổ, khó nghĩ lắm.
– Ha ha lộ bản chất xấu bụng rồi nhé!
Hành khách cuối cùng phía cửa lên máy bay cũng vừa kiểm tra xong và bước vào. Cô tiếp viên xinh đẹp mỉm cười nhìn Tony như nhắc nhở cậu về giờ cất cánh.
Tony để lộ chiếc răng khểnh chói mắt, dang rộng hai tay nhìn Linh Nhi:
– Ôm tạm biệt nhé?
Linh Nhi lập tức sà vào vòng tay ấm áp, vùi mặt vào vòm ngực mềm mại thân quen che dấu những giọt nước mắt không nghe lời. Tony khẽ cười trêu chọc:
– Bẩn quá! Phấn son lem hết ra áo vest mới của người ta rồi. Đền mau!
– Sang đó nhớ ăn uống đầy đủ, buổi đêm nhớ tắt đèn ngủ sớm, đừng thức xem phim ma rồi lại nằm ôm chặt gối không dám nhắm mắt và nhịn đi vệ sinh cả đêm, trời lạnh thì nhớ quàng khăn mặc áo ấm chứ đừng thời trang đánh tan thời tiết rồi lại sụt sịt cả tuần, quan trọng nhất là thỉnh thoảng phải gọi điện về hỏi thăm Nhi, nhớ không! _ Linh Nhi bỏ ngoài tai lời châm chích trẻ con của Tony, chuyên tâm dặn kĩ từng điều nhỏ nhặt.
– Mới ở cùng trong viện hơn một tháng mà đã thuộc lòng thói quen của Tony sao. Chỉ sợ sau này đêm nào cũng có người mất ngủ nằm khóc vì nhớ mình thôi. Hô hô _ Tony tiếp tục trêu đùa lấp đi sự run rẩy cảm động trong giọng nói.
– Thôi đi mau đi! Ở lại thêm chút nữa, Nhi níu kéo không cho đi luôn đó! _ Linh Nhi xoay người Tony lại ra sức đẩy cậu đến trước cô tiếp viên đang mất dần kiên nhẫn.
Đặt nhẹ hai nụ hôn kiểu Mỹ lên má Linh Nhi, Tony thì thầm gấp gáp:
– Tony đã chấp nhận bỏ cuộc nên Nhi phải cố gắng thật nhiều thật nhiều, nghe không? Hạnh phúc không tự tìm đến với ai hết. Đôi khi chúng ta phải dũng cảm tranh giành lấy hạnh phúc của riêng mình, Nhi ạ. Có thể con đường phía trước còn rất dài, không ít thử thách thậm chí là đau khổ lớn hơn đang chờ đợi nhưng chỉ cần Nhi cố gắng gấp đôi người khác thì những gì có thể nhận lại cũng không tồi đâu. Đừng từ bỏ nhé! Tony biết Nhi làm được mà!
Bên ngoài sân bay, một cô gái nhỏ trong chiếc váy màu hồng phấn, mái tóc búi cao cột thêm một chiếc nơ xinh xắn như công chúa bước ra từ truyện cổ thần tiên đang ngước lên trời nheo mắt đón lấy ánh nắng màu vàng ngọt lịm như ai đó vừa lỡ tay làm đổ chiếc bình lớn đựng đầy mật ong. Màu vàng rực rỡ sáng chói như mái tóc mềm mại, nụ cười với chiếc răng duyên làm điêu đứng bao trái tim cô gái của cậu bạn rất thân – Tony Thuỵ Vũ.
Trên chiếc máy bay vừa cất cánh, một cậu bé trong bộ vest lịch lãm thời thượng màu ghi, chiếc ca-vát cùng tông nhưng khác sắc độ đang mỉm cười để lộ chiếc răng khểnh duyên chết người, khẽ thì thầm: “Hạnh phúc nhé, chị dâu !”.
Chiếc phi cơ tới London xuất phát lúc 12h10 vừa cất cánh giờ chỉ còn là một chấm màu đỏ nhỏ xíu đang mất hút dần sau làn mây bồng bềnh, xốp nhẹ như những que kẹo bông lơ lửng giữa bầu trời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!