Yêu Thương Quay Về - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Yêu Thương Quay Về


Chương 26


Ngày thứ ba.

Linh Nhi tức tối xông vào quán PS. Đám bạn Duy Phong vừa nhìn thấy cô đã cười hề hề: “Chào chị dâu”, “Chào em dâu”. Cô ném cho lũ con trai náo loạn đó một cái nhìn sắc bén, tất cả lập tức im bặt.

Linh Nhi giật lấy chiếc tay cầm từ Duy Phong, hỏi trống không:

– Sao hôm nay nghỉ học?

– Em cũng đang trốn học còn gì. Anh nhớ không nhầm thì bây giờ mới là tiết ba.

– Em…là đi tìm anh _ Linh Nhi cắn cắn môi dưới.

– Anh có phải trẻ con không biết đường về đâu. Em tìm làm gì. Mau trả tay cầm cho anh rồi về lớp đi.

– Không trả _ Linh Nhi nhanh chóng giấu tay cầm ra sau lưng _ Nói cho em biết, tại sao anh không đi học mà suốt ngày la cà ở mấy chỗ này.

– Em là mẹ anh à! Anh làm gì cũng phải báo cáo cho em sao? Phiền phức. Tránh ra đi _ Duy Phong quát lên.

– Em không phải mẹ, chỉ là người yêu của anh thôi. Anh đã hứa sẽ thực hiện tốt vai trò người yêu với em mà. Mới qua vài ngày đã quên rồi sao? Thì ra lời hứa của anh cũng chỉ đến vậy.

Duy Phong nghe đến đây bỗng nhăn mày khó chịu, đứng bật dậy.

– Bây giờ anh vào lớp là được chứ gì. Nhưng em nên nhớ, em quản anh được vài ngày chứ không quản anh được cả đời.

– Đi theo em! _ Nhi thả tay cầm xuống ghế salon rồi đi thẳng ra cửa.

Linh Nhi kéo Duy Phong vào thư viện. Anh bày ra bộ mặt chán nản hỏi:

– Đến đây làm gì? Không phải muốn anh về lớp học sao?

– Về lớp? Anh có học không? Hay lại nằm ườn trên bàn ngủ gục? Anh có nhớ ngày mai mình phải kiểm tra môn toán hình và ngoại ngữ không hả?

– Sao em còn rõ lịch kiểm tra hơn cả anh vậy?

– Em mà không cất công hỏi han thì anh định cứ mang cái đầu rỗng tuếch vào phòng thi sao?

– Tiếng Anh “random” là được, toán thì kêu bọn xung quanh nhắc.

– Anh học hành kiểu này từ lúc nào? _ Linh Nhi ôm đầu thở dài.

– Thế em vẫn tưởng anh chăm chỉ học nên mới đúp lớp à? _ Duy Phong cười nhạt.

– Em không tin anh muốn học mà không được. Trước đây anh học toán rất giỏi, nắm cấu trúc tiếng anh cũng rất nhanh nữa. Chỉ cần cố gắng một chút, em không tin bài kiểm tra ngày mai của anh sẽ dưới điểm bảy _ Linh Nhi vừa bày sách vở, hộp bút lên bàn vừa khẳng định chắc chắn.

– Em đừng ảo tưởng nữa. Anh không còn là Duy Phong của ngày trước. Trong đầu anh bây giờ không hề tồn tại chút hứng thú nào với kiến thức. Việc có mặt hàng ngày ở trường đã là một cực hình với anh rồi. Đừng nói là học, ngay đến ngủ trên lớp anh cũng thấy không thoải mái.

– Chúng ta thử cá cược nhé!

– Lần này lại muốn chơi trò gì nữa đây _ Duy Phong miễn cưỡng trả lời.

– Nếu em có thể khiến anh đạt điểm bảy trở lên vào hai bài kiểm tra ngày mai, thì anh phải hứa sẽ học hành tử tế. Ít nhất điểm trung bình các môn phải đạt 6,5 đủ điều kiện học sinh tiên tiến. Được không?

– Tại sao anh phải cá với em. Anh nói rồi, anh không hứng thú với chuyện học _ Duy Phong bắt đầu gục mặt xuống bàn ngủ _ Nhưng chỗ này đúng là yên tĩnh thật. Có thể ngủ thoải mái hơn ở trên lớp.

– Anh cứ từ từ suy nghĩ đi. Học là cho bản thân anh thôi. Bây giờ vất vả, chịu khó học một chút còn hơn là sau này phải cực khổ vì không có nổi một tấm bằng tốt nghiệp phổ thông. Đối với đàn ông thì sự nghiệp rất quan trọng. Nó phản ánh xem anh có năng lực hay không. Gia đình anh tuy rất khá giả nhưng ai có thể đảm bảo sau này số tiền đó sẽ không bị anh tiêu sạch. Hơn nữa, anh cũng không muốn sống dựa vào gia thế của mình mà. Em biết Âu Dương Duy Phong không phải kẻ hèn kém như vậy. Anh đã lãng phí rất nhiều thời gian nhưng vẫn chưa phải quá muộn. Chỉ cần quyết tâm và nỗ lực thì bất cứ khi nào anh cũng có cơ hội sửa đổi. Nếu ngay cả một chút cố gắng trong việc học cũng không có thì về sau anh chỉ làm được một kẻ ăn bám thôi.

Linh Nhi nói xong thì để mặc anh ngủ. Cô yên lặng chuyên tâm làm mấy bài tập tiếng Anh lớp 11. Chương trình học ngoại ngữ của Việt Nam cũng không có gì đặc biệt, tất cả chỉ xoay quanh thời của động từ, bị động, câu trực tiếp gián tiếp .v.v.. chỉ có từ vựng là càng lên cao càng khó.

Linh Nhi không gặp chút khó khăn nào, nhanh chóng hoàn thành bài ôn tập trong sách bài tập và giáo khoa. Nhưng toán thì có vẻ khó nhằn hơn. Môn hình học không gian chủ yếu phải có óc tưởng tưởng tốt, nhìn hình nhanh. Nhưng Linh Nhi đến vẽ hình còn chật vật nói gì tới giải toán.

Bên cạnh cô, Duy Phong vẫn giữ nguyên tư thế cũ không hề nhúch nhích. Những lời Linh Nhi nói anh đều nghe rõ. Chính anh cũng cảm thấy cô nói không sai chỉ có điều anh hiện giờ hoàn toàn không có mơ ước, cũng không muốn nghĩ xem tương lai sẽ ra sao. Hơn ai hết anh biết rõ, đàn ông không có hoài bão thật hèn mọn. Nhưng nếu ai đó hỏi ước mơ của anh là gì anh sẽ không ngần ngại mà trả lời đó là khiến cho người mình yêu được hạnh phúc. Có lẽ trong mắt người khác ước mơ này thật tầm thường, thậm chí là nực cười. Nhưng Duy Phong anh đã gây ra cho Linh Nhi quá nhiều đau khổ, anh không nhẫn tâm tiếp tục nhìn cô bị tổn thương thêm nữa.

Lần này, anh đồng ý làm người yêu bảy ngày cũng coi như là bù đắp chút gì cho cô. Anh biết mình có yêu cô, đối xử tốt với cô trong vòng bảy năm cũng không sánh bằng những gì Linh Nhi đã hi sinh, chịu đựng suốt thời gian qua. Anh chỉ trách bản thân không thể dành cả đời ở bên chăm sóc cho cô gái bé nhỏ nhưng vô cùng cố chấp này. Duy Phong quyết định dùng những giờ phút ngắn ngủi đổi lấy niềm vui chóng vánh cho cô để rồi sau đó anh sẽ buông tay cho cô đi tìm hạnh phúc của riêng mình.

Duy Phong dụi mắt, vươn vai một cái giả vờ như vừa trải qua giấc ngủ ngon lành. Anh liếc nhìn Linh Nhi vẫn đang chiến đấu với môn hình không gian. Một cơn gió lạc đường kéo khoé miệng anh nhếch lên thành nụ cười nhỏ. Duy Phong rút chiếc bút chì và thước kẻ trong tay Nhi, dịu dàng nói:

– Để anh vẽ cho.

Cô bất chợt ngẩn ra. Ban nãy, vì quá chăm chú vẽ hình Linh Nhi đã không hề nhận ra sự tỉnh giấc của Duy Phong.

Lời nói nhẹ nhàng, động tác linh hoạt của anh hoàn toàn khuấy động tâm chí Linh Nhi. Cô men theo dòng hồi tưởng trở về quãng thời gian trước đây.

Khi đó, hai người còn học lớp 9. Có lẽ vì năm cuối cấp rất quan trọng, còn có kì thi vào trường phổ thông đang chờ phía trước nên dạo gần đây Duy Phong đi học khá đều đặn. Anh đã bỏ thói quen chơi bời tụ tập mà thường xuyên đi học đúng giờ. Trong lớp học cũng rất tập trung nghe giảng. Đầu óc Duy Phong vốn thông minh, nhanh nhạy nên chỉ cần chú ý một chút liền dễ dàng tiếp thu. Anh đặc biệt học giỏi toán. Môn đại số hầu như luôn đứng đầu lớp, hình học tuy không khá bằng nhưng lại vẽ hình rất đẹp nên rất được lòng cô giáo.

Linh Nhi còn vui mừng hơn khi thấy Duy Phong đã thay đổi thái độ với mình. Anh dường như rũ bỏ hết vẻ ngoài lạnh nhạt, tính cách đùa cợt nhả nhớt trước mặt cô.

Đối với Linh Nhi mà nói khoảng thời gian ôn thi cuối cấp chính là kí ức tươi đẹp nhất. Mặc dù anh chỉ cư xử với cô bằng tư cách bạn bè nhưng Linh Nhi vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp, hạnh phúc.

Lúc đó, cô rất trẻ con, hiếu thắng luôn tìm mọi cách để thu hút sự quan tâm, chú ý của Duy Phong. Linh Nhi cũng hay ghen tị với Hạc Băng, mỗi lần thấy Duy Phong cười đùa vui vẻ với đứa con gái đó cô đều cảm thấy khó chịu trong lòng nhưng ngoài mặt lại không có ý xen vào cuộc nói chuyện, hay đúng hơn là màn “thăng hoa” của hai người.

Duy Phong rất thích hát. Và hát cũng rất hay. Giọng anh nhẹ nhàng, trầm ấm khi hát tình ca sâu lắng. Cao vút, mỏng nhẹ khi phiêu theo những nốt cao cùng Hạc Băng.

Linh Nhi thường không thích nghe Phong hát giọng giả thanh. Dù cô phải thừa nhận anh sử dụng kĩ thuật falsetto[1] thành thục không kém gì những ca sĩ chuyên nghiệp.

Hát giọng giả thanh thực ra không khó, cái khó là làm sao để duy trì được phong độ cho toàn bài và giữ cho âm thanh không bị phô, léo nhéo khó nghe. Đa số mọi người chỉ hát falsetto cho một vài câu để tăng âm sắc cho bài nhạc nhưng Duy Phong lại có xu hướng sử dụng giọng giả thanh tràn lan khiến cho chất giọng của anh mất đi độ dày, chắc và truyền cảm vốn có. Hạc Băng thì ngược lại cô ta sẵn sàng ngồi hàng giờ để ca ngợi, cổ vũ, giúp anh luyện hát giọng giả. Hai người họ cũng nhờ đó mà tìm được tiếng nói chung. Còn Linh Nhi khi ấy chỉ có thể trầm mặc ngồi bên nghe họ luyện thanh.

Duy Phong cũng không vì thế mà quên mất sự tồn tại của Nhi. Anh vẫn luôn dành cho cô sự quan tâm ở mức bạn bè. Ví dụ có hôm tiết trời đột ngột chuyển mùa, từng cơn gió đông bắc buốt lạnh tràn về mà không báo trước làm Linh Nhi cả buổi ngồi co ro trong góc tường. Bàn tay nhỏ nhắn siết chặt quanh người, áo khoác mỏng kéo phéc-mơ-tuya cao tận cổ mà vẫn không ngăn nổi cái lạnh thấu tim gan. Duy Phong thấy thế, không nói gì bèn cởi áo phủ lên vai cô dù trên người anh cũng đang tồn tại những cái run nhất định.

Lần khác cô vừa mở miệng kêu đau đầu, Duy Phong đã sốt sắng bắt cô lên phòng Y tế. Linh Nhi không chịu, anh lập tức sai Quang Bách đi xin cao dán và thuốc uống cho cô.

Có lần vì chuyện đứa em họ thất tình muốn cắt cổ tay tự tử mà Linh Nhi đã lo lắng, sợ hãi đến phát khóc. Mặc cho đám bạn xung quanh có an ủi thế nào Linh Nhi cũng không chịu hé răng nói ra nguyên nhân. Nhật Trung không hiểu chuyện lại luôn miệng nói này nói nọ, cố ý ép Nhi phải mở miệng. Cô càng tức giận khóc to, cậu ta lại càng dai dẳng bám theo truy hỏi. Lúc ấy, Duy Phong đang chơi bóng đá ngoài sân, tình cờ nghe được bọn con gái buôn chuyện bèn vội vã chạy vào lớp. Hành động đầu tiên của Phong khi nhìn thấy Linh Nhi đang co ro ngồi khóc ở góc lớp là chạy đến làm như không có chuyện gì, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, bắt đầu kể những câu chuyện cười vui vẻ không đầu cuối. Khiến Nhi dường như quên mất bản thân vừa khóc lóc tức tưởi vì điều gì.

Duy Phong không giống những người khác. Mỗi lần Linh Nhi gặp chuyện không hay anh đều không tò mò hỏi han, đả động đến nguyên do. Mà chỉ đơn giản nói chuyện, kiên nhẫn giải quyết khúc mắc trong lòng Linh Nhi trước. Sau đó mới âm thầm đi dọn dẹp chiến trường cho cô. Anh chưa từng cố gắng phô trương thanh thế, năng lực với Nhi. Ngược lại chỉ luôn cố gắng làm chỗ dựa tinh thần vững chắc, để cô tự nguyện dựa vào, tự nguyện giãi bày tâm sự.

Sự việc của đứa em họ lần đó cũng nhờ có Duy Phong mà được giải quyết êm thấm tốt đẹp. Linh Nhi tỏ ý cảm ơn nhưng anh lại chỉ bình thản nói:

– Về sau có chuyện cứ đến tìm anh. Đừng ngốc nghếch trốn vào một chỗ khóc lóc như vậy. Vừa không giải quyết được gì vừa khiến cho người khác vì em mà lo lắng. Em đến trường để học chứ không phải để khóc. Biết chưa?

Tất cả chỉ là những hành động rất đỗi bình thường nhưng cũng đủ xua tan nỗi mệt mỏi, khó chịu trong cô. Linh Nhi đã thầm nghĩ, không nhất thiết phải nói lời yêu thương, cả ngày kè kè bên người mình yêu mới là hạnh phúc. Có khi hạnh phúc thật bình dị và nhỏ bé và đơn giản như vậy thôi.

Hồi đó, Linh Nhi không giỏi toán hình. Một hôm trong giờ kiểm tra, cô ngồi vật lộn nửa tiết cũng chưa vẽ hình xong. Cứ liên tục tẩy xoá, vẽ rồi lại tẩy, lại vẽ, mãi cũng chưa đặt bút làm câu đầu tiên.

Duy Phong cười khổ, chìa tay trước mặt Nhi:

– Đưa bài đây. Anh vẽ cho.

– Nhưng anh còn chưa làm xong mà.

– Đề anh dễ, làm nhanh thôi. Em thử ngồi cạnh một người tẩy tẩy, vẽ vẽ làm rung bàn ầm ầm xem có làm được bài không.

– Em…

Duy Phong không chờ cô nói tiếp, với lấy tờ giấy kiểm tra cúi đầu kẻ hình. Hình vẽ trong mắt Linh Nhi rắc rối là thế. Anh lại hoàn thành sau hai phút ngắn ngủi. Sau đó còn viết lên giấy nháp hướng chứng minh cơ bản cho cô.

– Nhi Nhi, tính khoảng cách từ điểm S đến mặt phẳng thế nào? _ giọng nói trầm thấp của Duy Phong kéo Linh Nhi trở về với thực tại.

– A! Để em xem nào. Trước tiên, phải chứng minh SA vuông góc với hai đường thuộc mặt phẳng rồi suy ra nó vuông góc với mặt phẳng đó. Chứng minh xong thì áp dụng công thức để tính là được.

Linh Nhi vừa tỉ mỉ hướng dẫn cách giải bài tập cho Duy Phong vừa cặm cụi làm nốt đề tiếng Anh. Ba tiếng sau hai người đã giải quyết xong toàn bộ đống bài tập trong sách giáo khoa hình học. Cô tươi cười nói với Phong:

– Anh thấy không? Em nói đúng mà. Chỉ cần anh chú ý một chút thì mấy bài tập này có nhằm nhò gì.

– Một chút của em là thế này sao _ Duy Phong đưa tay ra sau gáy nắn bóp, vặn vẹo sống lưng đã sớm mỏi nhừ _ Biết thế anh đã không trốn học.

– Trong từ điển của em không có từ “biết thế” _ Linh Nhi le lưỡi _ Anh nhanh hệ thống lại lí thuyết của chương này cho em rồi còn làm bài trong sách bài tập và chuyển sang học ngoại ngữ nữa.

– Cái gì?! Không phải đã làm hết bài tập rồi sao? _ Duy Phong bất mãn nói.

– Mới thế mà đã thoả mãn sao. Anh không viết lại lí thuyết sao dám đảm bảo mai sẽ nhớ để áp dụng vào bài. Học toán hình quan trọng nhất là phương pháp. Nếu không nắm vững phương pháp, gặp dạng bài khác nhau anh nhất định không giải được. Hơn nữa mấy bài tập trong sách giáo khoa chỉ là cơ bản nên sẽ không kiểm tra vào. Sách bài tập mới cần thiết. Anh mau làm đi! Nói cho anh biết hôm nay mà không học xong thì đừng hòng về nhà.

– Nhi à, năm nay em thi ngành gì cũng được nhưng tuyệt đối đừng có ý định vào sư phạm.

Linh Nhi bị khuôn mặt nghiêm túc của anh chọc cười đến lăn lộn khiến vô số ánh mắt thiếu thiện cảm xung quanh đều dổ dồn lên người cô. Duy Phong đưa ngón trỏ lên miệng suỵt một cái, lắc đầu nói:

– Là em làm ảnh hưởng đến tinh thần học tập của mọi người bao gồm cả anh.

– Đừng viện cớ trốn tránh. Mau làm bài cho em!

Hai người học một mạch đến tận giờ đóng cửa thư viện. Ngoài đường, ánh đèn cao áp vàng cam đã được thắp lên. Hà Nội trở mình trong nhịp sống sôi động của đám thanh niên thích tụ tập về khuya.

Duy Phong chở Linh Nhi đi ăn nhẹ rồi đưa cô về nhà. Anh đỗ xe ở đầu phố rẽ vào nhà cô. Linh Nhi biết anh muốn tránh mặt bố mẹ mình cũng không muốn chất vấn. Cô leo lên xe, mỉm cười dặn anh đi về cẩn thận.

Anh đột nhiên nắm lấy cổ tay Nhi, nhẹ nhàng gỡ một chiếc lá vương trên tóc cô. Đôi mắt nâu sẫm như hút cạn mọi sự tỉnh táo của cô. Anh từ từ ghé sát mặt Linh Nhi. Hơi thở nóng ấm quyện lẫn mùi BVLGARY BLACK nồng đậm. Gò má Linh Nhi thoáng chốc ửng đỏ. Mi mắt nhanh chóng hạ thấp. Khuôn mặt hơi hướng lên, chờ đợi. Duy Phong nở nụ cười nửa miệng cố hữu, đặt khẽ một nụ hôn lên trán Nhi.

Cô mở mắt, có chút thất vọng nhìn anh. Duy Phong bật cười:

– Sao thế? Còn chưa thoả mãn?

Duy Phong tiếp tục phủ những nụ hôn dịu dàng ấm nóng lên mắt, lên mũi rồi trượt dần xuống khoé môi Linh Nhi. Hơi thở cô trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết. Anh tiếp tục dùng đầu lưỡi mơn man làn môi đỏ mọng thơm mùi dâu tây của Nhi khiếp trái tim cô lại được dịp nhảy nhót điên cuồng. Linh Nhi nảy ra ý định trêu đùa anh, cô cắn chặt răng nhất quyết không mở miệng. Đôi mắt Duy Phong ánh lên một tia ranh mãnh, anh luồn tay vào eo cô cù nhẹ khiến Linh Nhi bật cười khanh khách. Duy Phong không để lỡ cơ hội tiến sâu vào miệng cô. Nụ hôn ngọt ngào dây dưa không dứt.

Bóng dáng hai người quấn quít dưới ánh trăng bàng bạc kì ảo tạo nên một bức tranh thật lãng mạn.

[1] Falsetto: còn gọi là giọng giả thanh, một kỹ thuật thanh nhạc thông dụng cho phép các giọng nam (kể cả nữ) đạt đến những nốt nằm ngoài âm vực thông thường của họ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN