Bán Đời
Bán Đời - Phần 25 - 1
Tôi dường như phát điên khi chẳng thể thấy con của mình …cái tát đó như làm tôi nghẹn lại…
Đạt: Cô đang điên đấy
-Tôi từng bị điên mà,anh quên à,tôi từng điên …
-Ý tôi là cô bình tĩnh lại
-Làm ơn trả lại sự tự do cho tôi,trả con cho tôi,anh muốn ngủ với tôi bao lần cũng được,chỉ cần anh gọi tôi nhất định sẽ đến thế nhưng làm ơn trả cho tôi sự tự do…
Đạt thay đổi sắc mặt khi thấy Tâm nói vậy,anh ta nắm chặt tay
Đạt: Có nghĩa là cô không muốn nhìn thấy tôi
-Phải …tôi chẳng thích anh hay có chút cảm xúc gì với anh cả,tôi có thể đáp ứng tình dục cho anh nhưng thật sự tôi chẳng thích anh,ngủ với anh mà tôi chẳng có chút cảm giác nào cả…đó là sự thật…
Đạt quay đi bước ra khỏi sảnh sân bay…để mưa ướt đầu ,anh ta lên xe gương mặt như sẽ giết chết bất cứ kẻ nào làm anh ta khó chịu lúc này…
Tôi bên ngoài chạy theo bên ngoài dưới cơn mưa đập cửa kính xe
Tôi: Tôi xin lỗi ,anh đừng trách tôi mà ảnh hưởng đến con tôi nhé,tôi lúc nãy k kiềm chế được cảm xúc,anh cho tôi xin lỗi,có thể cho tôi biết khi nào con tôi về k???
Đạt nhấn ga phóng thẳng đi ,tôi đuổi theo nhưng không kịp “ Làm ơn trả con lại cho tôi đi mà”…
Đạt vòng xe xuống dưới rồi phanh lại,giữa cơn mưa người khóc trên tầng,kẻ như mất hồn bên dưới…Đạt nắm chặt vô lăng nghĩ đến câu Tâm nói “ Ngủ với anh mà tôi chẳng có cảm giác gì cả” …Anh ta cắn răng nhấc máy gọi
Đức: Ờ sao rồi thấy cô ấy chưa?
-Trả con cho cô ta,từ nay về sau tao không muốn thấy cô ta nữa…
Đức: Ơ sao vậy,Đạt…
Vợ Đức đứng cạnh lo lắng
Vợ Đ: Chuyện gì mà anh lo vậy
Đuc: Đạt nó đang giận dữ lắm,k hiểu cô gái đó lại làm gì rồi
Vợ Đức: Em thấy dường như cô gái ấy có chỗ đứng trong lòng anh Đạt rồi
-Nó vừa bảo nó từ nay về sau không muốn gặp lại cô ấy nữa…nó đã nói vậy thì k thể đùa được
-Em k hiểu sao cô ấy ngu ngốc hay sao lại k thích ở cạnh người giàu có như anh Đ…
-Vậy nên cảm xúc Đạt dành cho Tâm cũng k giống những cô gái khác,anh tin là vậy…
Đạt trở về nhà trong mệt mỏi…anh ta mở rượu ra uống hết ly này đến ly khác…
Mẹ Đ: Lên phòng đi con,sao vậy,áp lực công việc quá hay sao
-Sao mẹ lại để con sống trong gia đình này,con không cần giàu có,con muốn được là kẻ bình thường ,chỉ cần bình thường thôi có được không mẹ,mẹ con mình buông hết đi mẹ
-Con nếu buông cũng được,vậy thì ngày con buông tập đoàn này,ngày đó sẽ là ngày dỗ của mẹ…
-Mẹ đừng ép con có được không,con mệt mỏi lắm rồi…
-Vì nhiều người con ạ,nếu con k làm thì cái cơ ngơi này sẽ thối nát lắm…
Đạt cười rồi lảo đảo quay đi” mẹ chi quan tâm cơ ngơi,mẹ chưa một lần hỏi cảm giác của con”…
Quay lên phòng Đạt nằm ngửa ra giường nhìn lên trần,anh ta lấy tay che đi ánh đèn đang rọi vào mắt…Như ý lại mở cửa vào …cô ta bê trà lên…
Như ý: Mẹ a nói a say rồi,uống giải rượu cho đỡ đau đầu…
Thấy Đạt ngủ say không trả lời…Như Ý lại gần giường Đạt,cô ta kê đầu nằm lên ngực Đạt cho tay vào trong áo Đạt …
Như ý: Đã bao lâu rồi chúng ta không được thế này nhỉ,em thấy anh ngày càng xa cách …ngày càng rời xa em…nhưng em biết lòng anh chỉ có em thôi…em xin lỗi vì đã khiến anh buồn trong thời gian qua…chúng ta về bên nhau đi được không…
Đạt vẫn nằm im Như ý hôn khắp ngực…rồi lên cổ Đạt…Tay Như Ý cởi khoá quần của Đạt…Đạt bỗng nói
Đ: Em nghĩ anh đã say,sẽ động vào em vậy thì anh nói cho em biết anh có thể ngủ với bất cứ ai trừ em ( Đạt hất tay Như Ý ra khỏi người Đạt) …
Câu nói đó khiến Như Ý khá sững sờ…
Như Ý: Anh nói sao,anh nói vậy là thế nào
-Anh đang mệt,em ra ngoài đi,từ nay k dc phép vào khi anh chưa cho phép
-anh đang làm tổn thương em đấy,tổn thương người anh yêu anh có thấy vui ( Như Ý quay đi khóc nức nở rồi đóng sầm cửa)
Đạt ôm đầu “ Người anh yêu” ( trong đầu nghĩ đến Tâm)…không …không thể…
Tôi trở về thấy cô giúp việc chuẩn bị sẵn đồ ngồi chờ tôi ở dưới nhà…
Giúp việc: Cậu Đức có dặn là nếu cô về thì thu sếp đồ cho cô,mai con của cô và cô sẽ được đoàn tụ…
-Anh ta cho cháu đi sao ạ
-Cô cũng có thể ở lại
-Không,cháu đi,cháu phải đi khỏi đây,đây là cơ hội của cháu,k có cơ hội lần 2
-Cô nghĩ cậu Đạt sẽ gặp cô hay sao ,cậu ấy đã nói từ nay không gặp lại cô nữa thì nhất định sẽ k gặp nữa
-Anh ta nói vậy sao ạ
-Đúng vậy,đây là số tiền mà cậu ấy dặn,cô có thể k cầm nhưng còn thằng cu con,nó mới ốm dậy biết đâu trở trời lại ốm còn có cái mà lo
-cháu và anh ta đã hết nợ,cháu không cầm gì nữa,cầm sẽ thêm nợ,cháu có tiền anh ta cho ngày trc rồi…sẽ dùng số tiền ý để nuôi con…gửi lời cám ơn anh ta hộ cháu…
Tôi lên phòng nhìn ảnh anh ta để trong phòng,bức ảnh ngồi trên ghế tay cầm ly rượu,,lúc này có nói gì hay nghĩ gì về nhau có lẽ cũng là điều không nên…
Hôm sau tôi dậy sớm đã thấy con trai ở dưới nhà…cô K ôm thằng bé
Cô K: Tâm đấy à
Tôi bật khóc khi thấy cô và thằng bé…
Cô K: Ra bế con đi
Tôi chạy ra ôm chầm lấy con ,thằng bé hơn 2 tuổi mà gầy gò vậy mà bây giờ mới hơn 4 tháng đã thay đổi,tròn trĩnh hơn…
Cô K: Người tài trợ giàu có lắm,cho ở hẳn 1 nhà riêng chăm thằng bé ,cô không phải làm gì cả…là người tốt lắm…
Tôi thật sự trong lòng lúc này muốn cảm ơn anh ta ngàn lần…tôi trước khi ra đi quay lại nhìn ngôi nhà lần nữa…sẽ chôn vùi mọi thứ,sẽ không còn quen ai tên Đạt,người đàn ông giàu có…
Hôm sau Đạt xuống dưới thấy Thịnh đang ngồi cạnh Như Ý tay trong tay …
Thịnh: Anh về thăm nhà có dc k em,tiện thăm vợ anh định hỏi xem em chăm vợ anh có tốt không ( cười đểu)
Đạt không trả lời nhấp ly trà trên bàn rồi choàng áo quay đi
Mẹ Đ: Nay lạnh rồi đấy mặc ấm vào con nhé
Đ: Mẹ cũng vậy
Thịnh: Mẹ con tình sâu thật đấy
Đạt: Nếu đến chơi thì cứ chơi,còn tình sâu hay đậm không đến lượt mày nói tới…
Đạt ra ngoài vệ sỹ cúi đầu mở cửa xe…
Như ý thấy Đạt không phản ứng gì liền đẩy Thịnh ra,Thịnh tóm tay
Thịnh: Làm tí chứ nhỉ
Như ý: Em mệt
Thịnh: mệt nhưng mày là vợ tao ,hay mấy hôm ngủ với nó nên mệt
Như ý: A nghĩ tôi là loại người gì
-Chỉ có chúa mới biết được cô là loại gì,khéo đến chúa cũng phải chịu thua cô…là loại đàn bà sống gió chiều nào che chiều ấy,thấy bảo luật sư nói cô muốn ly hôn với tôi à,trừ khi tôi chết…
Đạt tới công ty dưới sảnh thấy đám đàn ông xôn xao
Đạt: Có sự kiện gì à
Đức: À nay mời diễn viên và người mẫu đến để quảng bá cho dự án xe hơi của chúng ta…
Từ xa Thanh Vân,cô người hoa hậu khi còn ở Nha Trang nhìn thấy Đạt,cô ta nắm chặt tay…
Nhân viên: Hoa hậu thanh Vân mời qua bên này
Thanh Vân: À tôi qua luôn đây,sau khi chủ tịch cũ mất vậy trong hai người con trai thì ai là chủ tịch vậy…
Nhân Viên: Dạ chủ tịch Đạt ạ
Thanh Vân mỉm cười nhìn theo Đạt khi Đạt bước vào chiếc thang máy trong suốt đang đi lên…
Thanh Vân: Làm chủ tịch rồi cơ đấy…anh nhất định sẽ gặp lại tôi…
Tôi và cô K thuê một căn nhà nhỏ trong ngõ gần trường tôi học,khi tắm cho con tôi thấy thật hạnh phúc khi nắm bàn tay bé nhỏ của thằng bé…
Cô K: Cô tính xin đi giúp việc,ở quê chồng cô cũng mất ,cũng chả con cái gì,cô chăm thằng cu bi như con cháu mình,cháu cứ cho cô ở lại đây…
-Cháu phải mời cô ở lại mới đúng,cô cứ ở nhà chăm thằng bé giúp cháu ,cháu sẽ đi làm ,giờ nó còn nhỏ lại ốm yếu mà cho đi học thì k nỡ…
-Uk vậy tạm thời cô ở nhà chăm nó cứng cáp lên cô cũng đi làm còn đỡ đần cháu…coi mày như con từ khi mày làm dâu nhà ý,khổ thân…
-Còn cháu coi cô như mẹ của mình vậy…
Cô mỉm cười nụ cười hiền hậu,nấu cơm ăn bên con và cô đã từ lâu rồi tôi mới có thể có một bữa ăn đơn giản và ấm áp đến vậy…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!