Đại Thần Kiếm Khách
Chương 19: Cuộc sống mới
Mục Thiên náp ngắn ngáp dài nghe buổi thuyết trình dài đằng đẵng của lão niên Chính Hiệu. Ở trên khán đài, lão niên Chính Hiệu dương mắt nhìn thành quả của mình, lớp lớp thiếu niên khuôn mặt rạng rỡ sáng ngời ngời quên mất cả cái nắng chói chang gay gắt trên đầu mình. Lão niên đảo mắt qua hai bên, nở nụ cười hài lòng, sau đó cất tiếng nói lớn:
” Các học viên! Tân Tinh Bảng đúng là nguyện vọng lớn! Nhưng trước hết hãy dành một vị trí cao trong kỳ Thiếu Niên Tranh Tài sáu tháng nữa đi nào!”
Các học viên hứng khởi hô vang:
” VÂNG!”
Tân Tinh Bảng, điểm đến đầu tiên cho vị trí cường giả, tấn nhập vào Tân Tinh Bảng chứng tỏ sức mạnh và địa vị của mình trong đế quốc này. Tân Tinh Bảng có năm mươi vị trí, chứng tỏ cho năm mươi thứ hạng. Tuy nhiên Tân Tinh Bảng lại chỉ dành cho các Võ Giả độ tuổi thanh thiếu niên, giới hạn của Tân Tinh Bảng là không thể vượt qua mười tám tuổi. Và đương nhiên Thiếu Niên Tranh Tài cũng chính là một cách để tấn Tân Tinh Bảng. Thiếu Niên Tranh Tài, kỳ tỉ võ giữa các bang phái, kỳ tỉ võ mỗi năm lại được tổ chức một lần, chỉ cần có được vị trí cao trong kỳ tỷ võ này thì ước mơ tấn Tân Tinh Bảng sẽ không còn xa vời.
Lão niên gia cùng ba người phất tay, ngự kiếm phi hành bay đi mất, chỉ còn vang vọng tiếng nói giữa không trung:
” Haha! Ta chờ tên của các ngươi sẽ có ở Tân Tinh Bảng! Còn bây giờ, giải tán! Ngày mai các đạo sư sẽ phân lớp cho các ngươi! Haha!”
Mục Thiên tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, lúc mở mắt thì trên sân chỉ còn loáng thoáng vài người. Mục Thiên vươn vai, chậm chạp đứng lên, cất bước đi. Bỗng một tiếng nói lại vang vọng bên tai:
” Mục Thiên! Ngươi có biết ngủ trong giờ thuyết trình của Chính Hiệu đại sư là sẽ bị xử phạt như thế nào không?”
Mục Thiên xoay người, cái giọng đó thì lầm vào đâu được, chẳng phải là bà chằn Thanh Hà thì chẳng lẽ còn ai khác. Mục Thiên ngơ người, ngay lập tức bị Thanh Hà véo tai lôi đi:
” Ta thay đại sư xử lí ngươi!”
” Ấy! Ấy! Đau!” Mục Thiên kêu lên âm ỉ khiến Thanh Tuyết và Thanh Lâm ở bên cười khúc khích.
Mục Thiên bị Thanh Hà kéo lê giữa đường, đi ngang qua đâu là y như rằng tiếng cười rộn vang cả xóm. Mục Thiên chẳng mong chờ gì, thầm than:
” Địa ngục! Phải chăng đây là địa ngục!”
Phải chờ một lúc, Thanh Hà mới chịu buông ra, Mục Thiên liền ôm chiếc tai đỏ chói, kêu van không ngớt. Thanh Hà nghiêm nghị:
” Mục Thiên! Ta phạt ngươi xuống núi mua bánh bao nóng về đây!”
Mục Thiên ngừng kêu van, nhìn Thanh Hà, nói:
” Cái gì? Đi mua bánh bao á? Cô là ai mà đòi ra lệnh cho….!”
Chẳng kịp nói thêm gì nữa, Mục Thiên ngay lập tức cảm nhận thấy một bên eo mình bị vật gì đó đụng trúng và sau đó là đầu óc quay cuồng, khi Mục Thiên nhận ra thì đã quá muộn, y đang lăn từ đỉnh núi xuống..trên những bậc thang
Thanh Hà phủi phủi bàn tay, kéo Thanh Tuyết và Thanh Lâm bỏ đi:
” Nói nhiều!”
Mục Thiên chóng mặt tột độ, nhưng rồi cũng quen dần, y cũng chẳng muốn thoát khỏi tư thế này một chút nào, thà bị như vậy còn hơn bị lão bà kia véo tai. Thi thoảng lại có vài học viên đi qua, thấy Mục Thiên liền thắc mắc:
” Gì vậy? Kiểu mới à? Nhanh đấy!”
Mục Thiên như một quả cầu lăn đều, chẳng mấy chốc đã xuống được núi. Mục Thiên xoay người đứng dậy, vạn vật quay cuồng, Mục Thiên cố lấn bước đi vào thị trấn. Thị trấn gần với Trường Tâm Kiếm Phái đúng là rất nhộn nhịp, nhưng lại rất ít người của học viện đơn giản vì lên xuống tông môn, nghĩ đã thấy ghe rồi còn gì tâm trạng mà đi mua sắm. Chỉ những học viên lâu năm mới thường xuyên lui tới chứ còn mong được nhìn thấy tân học viên ở đây thì có mà mò kim đáy bể. Mục Thiên lân la khắp phố phường, vất va vất vưởng một lát rồi mới đi kiếm đồ cho lão bà. Mục Thiên chẳng có một tí hứng thú, sau khi mua bánh bao xong còn u sầu hơn, Mục Thiên ngẩng đầu lên trời, thầm than trong lòng:
” Bảo ta đi mua lại còn bắt ta trả tiền! Lão bà thối tha!”
” Ắt xì!” Thanh Hà ngồi trong hậu viên với Thanh Lâm và Thanh Tuyết thì bỗng dưng…
” Không biết tên nào rảnh hơi đi nói xấu sau lưng ta à! Ta biết ta lột da a!” Thanh Hà xén tay áo lên, vẻ mặt trở nên vô cùng đáng sợ.
” Mà sao tên đó đi lâu vậy cà!”
Mục Thiên mua xong bánh bao cũng chẳng nán lại thị trấn lâu hơn, liền ôm đống bánh bao lên núi, ngước mắt nhìn ba nghìn bậc thàn mà không koir choáng ngợp. Mục Thiên từ từ bước lên. Càng lên cao thì y mới chú ý, khung cảnh nơi đây cũng rất hữu tình a. Quên đi sự mệt nhọc, vất vả Mục Thiên lại không ngừng bước. Chẳng mấy chốc đã nửa chiều, cuối cùng Mục Thiên cũng đã thấy đích đến. Thanh Hà, Thanh Lâm và Thanh Tuyết cũng đã chờ sẵn, thấy Mục Thiên liền chạy ngay lại, tưởng làm gì ai ngờ chỉ lấy đùm bánh bao rồi chạy biệt tăm chẳng lấy một lời cảm ơn. Khiến Mục Thiên chôn chân tại chỗ, rốt cuộc thì ba chị em nhà nayfconf có tình người không vậy. Cảm giác mệt mỏi lúc nãy vừa tan biên đã trở lại, lết thân thể trở về gian phòng, đặt lưng lên giường. Nghĩ tới Thanh Hà ư, Mục Thiên càng tức, nhưng nghĩ tới đùm bánh, bụng hắn lại phản ứng, hai ngày nay y đã không ăn gì rồi, bụng vẫn cứ phản ứng liên tục, tuy nhiên cơn buồn ngủ chợt vút qua, khiến y thiếp đi lúc nào không hay. Ngày mai, cuộc sống mới sẽ bắt đầu với Mục Thiên, sẽ không còn là Mục Thiên của Mục Gia, sẽ không còn là Thiên ca yêu quý của Mục Linh muội muôi, từ ngày mai y sẽ trở thành một con người khác, lãnh khốc vô tình, ước ao báo thù hay sẽ quên đi mọi thứ, bắt đầu với một thân phận mới! Câu trả lời chưa có ai dám khẳng định!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!