Sói Tới Rồi!
Chương 70-2
Ngày hôm sau, câu đầu tiên mà Chu Mỹ Bảo nói với Trình Điệp Qua là “Trình Điệp Qua, bây giờ Nặc Đinh Sơn mới đảm nhiệm làm tiếp viên ở KTV”.
Trình Điệp Qua bơ như không nghe thấy, ánh mắt chăm chú trên bản thiết kế ở trên màn hình máy tính.
“Là nhân viên tiếp hát cấp B”
Ánh mắt vẫn dán trên màn hình máy tính, từ mũi của Trình Điệp Qua phát ra một tiếng “Ừm” nhàn nhạt để bày tỏ mình đã nghe thấy lời của cô ấy.
Chu Mỹ Bảo cất cao giọng: “Biết cái gì là tiếp hát cấp B không? Chính là ở giữa A và C, tiếp hát cấp A chính là tiếp hát thuần khiết, cấp C chính là đàm phán được giá tiền rồi là có thể cùng qua đêm, còn cấp B là có thể cho đụng chạm thân thể một chút”.
Rốt cục ánh mắt của Trình Điệp Qua đã rời khỏi màn hình máy tính, lưng ngả ra phía sau chiếc ghế làm việc, anh cứ như vậy khoanh tay nhìn cô ấy, âm thanh cực kỳ nhạt: “Vậy thì sao? Cô muốn nói cái gì?”
“Không tò mò người nói vì anh mới tới Bắc Kinh vì sao gần tới được rồi lại không có bất kỳ động tĩnh gì sao? Không tò mò vì sao cô lại tìm công việc như vậy sao?”
“Không tò mò!” Anh trả lời dứt khoát lưu loát.
Điên mất thôi, Chu Mỹ Bảo đã bị hai người này làm cho phát điên rồi, cô ấy tiến lên một bước, chống tay lên mặt bàn làm việc: “Chuyện không may xảy ra với Nặc Đinh Sơn đã làm cho tôi không nhìn nổi nữa rồi”.
Chu Mỹ Bảo cũng không biết nên dùng lời nào để hình dung Nặc Đinh Sơn nữa. Vận xui quấn người? Lần đầu bị đuổi ra khỏi khách sạn Nặc Đinh Sơn đã bị ngất xỉu ở quảng trường, lần thứ hai Nặc Đinh Sơn bị đuổi ra khỏi khách sạn đã đụng phải một nhóm cố tình gây sự. Nhóm người này vừa nhìn thấy Nặc Đinh Sơn mới tới không có chỗ dựa đã tuyên bố nếu như không có bồi thường hợp lý thì đòi báo cảnh sát, họ đòi Nặc Đinh Sơn bồi thường tổn thất mười ngàn nhân dân tệ.
“Tôi cũng là tối qua mới biết còn có nhóm cố tình gây sự như vậy, mấy người này cầm mấy trăm món đồ bị hỏng nói cái gì mà có ý nghĩa đặc biệt. Sau đó đòi Nặc Đinh Sơn bồi thường trên mười ngàn, thật là làm tôi tức chết mà”. Nói xong Chu Mỹ Bảo nhìn Trình Điệp Qua, cô ấy không đợi được bất kỳ phản ứng nào của anh.
“Nặc Đinh Sơn là cầm hộ chiếu trao đổi du lịch để tới Bắc Kinh, nếu như chuyện này thật sự báo cảnh sát thì có lẽ cô ấy sẽ phải đối mặt với tình trạng cưỡng chế rời đi. Như vậy có nghĩa là cô ấy không thể ở lại Bắc Kinh, cho nên trong thời gian ngắn nhất cô ấy phải kiếm được mười ngàn nhân dân tệ”.
Gương mặt kia cách cô ấy rất gần không có bất kỳ chấn động nào, mắt ẩn sau tròng kính sau khi được chiếu lên sáng tạo thành bóng lóa làm cho không cách nào đọc được bất kỳ tâm tình gì trong đáy mắt của Trình Điệp Qua.
“Biết buổi tối Nặc Đinh Sơn đã ở chỗ nào không? Nhờ anh ban tặng hiện tại mỗi ngày cô ấy cũng chỉ có thể ở trong phòng của KTV, càng gay hơn là cuối tuần phòng của KTV đều kinh doanh hai mươi tư giờ, gặp phải tình huống như vậy thì cô ấy sẽ không có chỗ nào để ngủ”. Giọng Chu Mỹ Bảo ngừng lại một chút: “Nặc Đinh Sơn đã từng nói qua với tôi cô ấy đã tạm ứng dũng khí của cả đời mới tới nơi này”.
“Đừng bị cô ta lừa”. Trình Điệp Qua bỏ mắt kính xuống, nhìn lại cô: “Trên đời này không người nào hiểu rõ Nặc Đinh Sơi biết lừa người thế nào hơn tôi đâu”.
“Không, tôi không có cảm giác nào là mình bị lừa cả. Khi tôi nghe thấy như vậy thì tôi tin rằng đúng là cô ấy đã tạm ứng dũng khí của cả đời rồi mới tới đây”.
“Không nghĩ tới là học tỷ cũng có một mặt tình cảm như vậy đấy”. Giọng anh nhàn nhạt nói: “Nhưng tôi hy vọng đây là hành vi mà thỉnh thoảng học tỷ mới mắc phải, sự đa cảm là điều tối kỵ ở nơi làm việc. Nếu như cô muốn lúc về hưu được ở trong căn nhà lớn, du lịch vòng quanh thế giới thì hãy thu hồi lại những thứ vô dụng đó lại đi”.
“Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn đã từng là bạn gái trước của anh, cho dù mục đích tới đây của cô ấy là gì, cho dù kết quả như thế nào thì cũng là đã từng yêu, lúc cô ấy gặp khó khăn ra tay giúp đỡ là một loại tôn trọng đối với phần tình yêu đã qua này”.
“Đi ra ngoài!” Thanh âm nhàn nhạt có chút buồn bực, lại như giận dỗi.
“Cho dù không muốn giúp cô ấy, nhưng ít nhất cũng đừng gây cản trở trong cuộc sống của cô ấy, ở đây cô ấy không có quên biết người nào”.
“Trần Mỹ Bảo!” Trình Điệp Qua gạt tay một cái, mắt kính đặt bên cạnh tay của anh đã bị gạt ra xa mấy chục centimet.
“Phần công việc của khách sạn kia tôi chỉ đóng vai trò là người đề cử, là Nặc Đinh Sơn dựa vào năng lực của cô ấy để nhận được công việc đó”.
Trình Điệp Qua cầm điện thoại lên, đặt ống nghe lên tai, anh cứ như vậy nhìn cô, nói từng câu từng chữ: “Thư ký Chu có việc cần nghỉ một tháng, sắp xếp cho tôi một người khác thay thế công việc của cô ấy”.
Đặt ống nghe trở lại, anh nói với cô ấy thế này: Chu Mỹ Bảo kỳ nghỉ của cô bắt đầu kể từ giờ phút này.
Dường như Nặc Đinh Sơn đã trở về quãng thời gian làm việc tại công ty PR trước đây của cô. Phòng bao sặc sỡ, âm nhạc đồi trụy, mùi thuốc lá, mùi rượu gần như tràn ngập không gian khép kín.
Từ ngày đầu tiên tiếp nhận công việc này Nặc Đinh Sơn đã trang điểm cho mình trở nên thật già dặn, trên mặt mang một nụ cười quyến rũ, những trò vặt vãnh này của cô đã đạt được hiệu quả không tệ. Những khách tới hát đều lần lượt lướt ánh mắt qua cô rồi nhìn vào trên người những cô nàng trang điểm cho dung mạo trẻ trung.
Nhưng, lúc này dường như Nặc Đinh Sơn đã gặp phải vị khách khó chịu. Đó là một người đàn ông trung niên có tương mạo cao vừa phải, vị khách này vừa tới đã chỉ định Nặc Đinh Sơn hát cùng. Cho dù cô đã sử dụng kỹ xảo khắp người vẫn không thoát khỏi bàn tay của ông ta. Tay của ông ta khoát lên vai cô rồi trượt tới bên hông, trong phòng bao còn có cả một đám người, vị khách này dưới sự kích động của bạn ông ta môi liên tiếp áp sát mặt của cô. Mặt của Nặc Đinh Sơn xoay qua một bên kéo dãn khoảng cách với vị khách đó, tiện thể né tránh tay của ông ta.
Theo động tác từ chối của Nặc Đinh Sơn, người đàn ông trung niên đã ngừng hát, Micrô bị ông ta ném xuống đất phát ra tiếng vang chói tai.
Phát ra đồng thời với micro còn có ly rượu hắt lên mặt của Nặc Đinh Sơn, chất lỏng của Rượu vẫn chưa hoàn toàn chảy xuống hết mặt cô, thì một tờ tiền mệnh giá một trăm rơi trên mặt cô nhanh chóng lướt xuống. Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói với cô: “Nhặt micro lên”.
Nặc Đinh sơn đứng không nhúc nhích.
“Nhặt micro lên thì số tiền kia thuộc về cô”.
Âm nhạc tiết tấu nhanh vẫn đang lặp lại rộn rã, ánh mắt của mấy chục người trong phòng bao đều rơi trên mặt cô, Nặc Đinh Sơn bặm môi, cúi người.
Lúc tay sắp chạm tới chiếc micro kia thì bị một nguồn sưc mạnh kéo ra, đôi giày da màu xanh đậm đã giẫm lên chiếc micro, chiếc micro bị chấn động lại lần nữa phát ra âm thanh chói tai.
Nặc Đinh Sơn vẫn duy trì tư thế như vừa nãy không dám ngẩng đầu lên, bởi vì cô biết chủ nhân của cánh tay kéo cô lại kia là ai. Vào giờ phút cô nhếch nhác như vậy, ly rươu kia nhất định đã làm trôi lớp trang điểm trên mặt của cô, một bên lông mi giả cô mua được từ chợ đêm vì xấp tiền đã vứt lên mặt cô kia cũng đã bị rơi ra.
Nặc Đinh Sơn cứ cúi đầu như vậy mặc cho Trình Điệp Qua dắt cô tới phía sau cửa phòng bao, quản lý phòng bao cùng đi vào với Trình Điệp Qua đã mở cửa ra cho họ.
Có bước chân đuổi theo phía sau, quay đầu lại, một quyền móc trái nện xuống mặt người đàn ông trung niên kia. Một tấm danh thiếp nhẹ nhàng rơi trên mặt người đàn ông trung niên đang bị bất ngờ vì bị đánh vào mặt không kịp chuẩn bị, rồi lướt xuống dưới chân ông ta.
“Phía trên có số điện thoại liên lạc với luật sư của tôi, hoan nghên ông tới tìm tôi, luật sư của tôi nói với tôi rằng gần đây không có chuyện gì để làm”. Trình Điệp Qua bỏ lại một câu như vậy rồi lôi Nặc Đinh Sơn ra khỏi phòng bao riêng.
Hai bên hành lang của KTV thỉnh thoảng truyền tới tần suất âm thanh cao thấp không giống nhau, Nặc Đinh Sơn lảo đảo bước theo phía sau Trình Điệp Qua. Chân mang giày cao gót khiến cho cô luôn không theo kịp bước chân của Trình Điệp Qua, nhưng cô không dám kêu anh đi chậm lại cứ chỉ sợ cô nói một câu thôi Trình Điệp Qua sẽ buông tay của cô ra. Giày bị rớt lại một chiếc cũng không dám đi nhặt, nhịp chân một cao một thấp làm cho cô càng không theo kịp anh. Nặc Đinh Sơn dứt khoát hất văng chiếc giày còn lại, mang tất da đen đi trên thảm trải sàn của hành lang.
Cuối cùng đã tới cuối hành lang, đẩy cửa kính lớn ra chính là bãi đậu xe. Một chiếc xe cảnh sát đậu bên cạnh bãi đậu xe, nhìn thấy xe cảnh sát Nặc Đinh Sơn theo bản năng cúi đầu xuống, trong ánh sáng còn sót lại Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy có người bị áp lên xe cảnh sát. Xoay mặt, cô nhìn thấy rõ ràng hai người bị áp lên xe cảnh sát kia là ai, thời gian này hai người đó gần như đều tới cắm điểm ở KTV, họ tới là để lấy tiền của cô. Mỗi ngày tiền cô kiếm được ở đây đều rơi vào túi của hai người đó.
Xe cảnh sát hú còi rời đi, Nặc Đinh Sơn bị Trình Điệp Qua nhét vào trong xe.
Sau khi nhét cô vào ghế sau xe, đóng cửa, khởi động xe, chiếc xe cách KTV càng lúc càng xa.
Trong ghế sau xe Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy ba lô của cô, đem ba lô đặt trên đầu gối sít sao ôm chặt lấy, ánh mắt tham lan nhìn sau gáy Trình Điệp Qua rồi lại nhanh chóng rời đi khi Trình Điệp Qua nhìn cô qua kính xe.
Trong suốt thời gian lái xe mấy tiếng đồng hồ Trình Điệp Qua từ đầu tới cuối đều không nói một lời, cuối cùng Trình Điệp Qua đã lái xe tới sân bay. Mở cửa xe ra, anh nói với cô một câu “Đi xuống”.
Nặc Đinh Sơn không nhúc nhích, Trình Điệp Qua đưa tay về phía cô.
Một tay cầm ba lô của cô, một tay trói chặt cổ tay của cô bước vào sân bay. Ở Trước màn hình điện tử chiếu thời gian chuyến bay, Trình Điệp Qua vung tay, hất Nặc Đinh Sơn ra.
“Chọn một cái đi, càng nhanh càng tốt, lập tức rời khỏi Bắc Kinh, dĩ nhiên tôi sẽ mua vé máy bay cho cô”. Trình Điệp Qua chỉ vào màn hình điện tử.
Cân bằng người mình lại, đi tới bên tay trái của Trình Điệp Qua, ba lô của cô còn đang ở trên tay Trình Điệp Qua. Nặc Đinh Sơn biết chỉ cần Trình Điệp Qua không cho cô thì cô thế nào cũng không lấy lại được ba lô của mình, tay vô vọng chạm tới dây đeo của ba lô, thấp giọng: “Trả túi lại cho em”.
“Cần bao nhiêu?”
“Cái gì?” Nặc Đinh Sơn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sau khi chạm tới ánh mắt mang theo sự trào phúng của Trình Điệp Qua Nặc Đinh Sơn đã nhanh chóng hiểu ra ý tứ trong lời nói của Trình Điệp Qua.
Một số thiết bị của sân bay chiếu lên gương mặt được trang điển dày của cô, mặt giống như bức tường quét vôi trắng, trên chân không mang giày, đầu tóc lộn xộn. Dáng vẻ của cô đã làm cho không ít hành khách phải dừng chân lại, cô nghĩ người bình thường chắc đều cho là tình hình bây giờ vô cùng xấu hổ, nhưng cô là Nặc Đinh sơn. Rất nhiều thời điểm của Nặc Đinh Sơn, vì người ta cô rõ ràng đã phải rất gay go, dần dần cô đều miễn dịch được, nhưng người trước mắt này không giống với cô, thuộc về anh là thơ ca và lời ca tụng.
Nặc Đinh Sơn cúi đầu tiến gần về phía Trình Điệp Qua hơn một chút.
“Trình Điệp Qua, đây là nơi công cộng, em và anh không giống nhau”. Cô thấp giọng nói với Trình Điệp Qua: “Trả túi lại cho em đi, hộ chiếu của em vẫn còn năm mươi tám ngày mới tới thời hạn”.
Trình Điệp Qua vẫn không trả lại ba lô cho cô.
“Chờ hộ chiếu của em hết hạn rồi, em tự nhiên sẽ đi”. Nặc Đinh Sơn lại thấp giọng nói.
Nếu như vào lúc đó em phát hiện anh đã không giống như em nữa tự nhiên em sẽ đi, dĩ nhiên phải đi.
“Nhưng làm sao đây? Tôi không tin lời cô nói”. Trình Điệp Qua nói ra như vậy.
“Trả túi cho em”. Nặc Đinh Sơn kéo kéo dây túi, tiếc rằng sức lực không bằng Trình Điệp Qua. Mắt thấy người vây xem càng lúc càng nhiều, thậm chí còn có người đã cầm điện thoại lên.
Nặc Đinh Sơn nghiến răng bỏ suy nghĩ lấy lại túi, đẩy đám người đang vây xem kia ra. Nặc Đinh Sơn bước nhanh về phía cửa thoát hiểm của sân bay, người vừa vượt qua cửa đã bị kéo lại lần nữa.
Trình Điệp Qua kéo tay cô lại đi vào phía trong sân bay, trong lúc giãy dụa thì “Soạt” một tiếng, chiếc áo khoác sặc sỡ mua được ở vỉa hè trị giá ba mươi sáu nhân dân tệ kia bị Trình Điệp Qua kéo rách một ống tay áo, ống tay áo bị rách ra tuột xuống khủy tay cô, nửa cánh tay để trần lộ ra trong gió đêm.
Trình Điệp Qua ngẩn ra, anh biết Nặc Đinh Sơn xuất hiện lần nữa trước mặt anh rất gầy, nhưng khiến anh không thể tưởng tượng được chính là cô lại có thể gầy đến mức kinh khủng như vậy.
Nửa cánh tay để trần lộ ra cứ như là người mười tám tuổi suy dinh dưỡng vậy, nhìn giống như gập lại sẽ có thể bẻ thành hai khúc vậy. Giống như con thú bị thương đang liều mạng che lại vết sẹo khó coi trên người nó, cô đang liều mạng lôi kéo ống tay áo ở khủy tay, muốn kéo lên phía trên.
Bước chân bị chi phối theo bản năng, đi tới phía trước, chờ tới khi Trình Điệp Qua ý thức được thì đã phát hiện áo khoác của mình đã khoác lên trên người cô, cô được anh che trong lồng ngực của anh.
Người ôm trong lòng cả người đều là xương, dường như xương in hằn lên rất rõ. Cho dù lúc ở Notting Hill cũng gầy nhưng khi đó trong cảm nhận của anh dường như là sức lực vô tận tràn trề, ở Manchester lại càng mềm mại không xương, mà không giống như bây giờ…
Anh không dám dùng sức quá lớn để ôm cô, anh luôn cảm thấy một khi dùng lực quá lớn thì xương của cô sẽ rớt ra.
“Tới thời hạn hộ chiếu thì cô sẽ rời đi?” Trình Điệp Qua nghe được giọng của mình âm u khàn khàn hỏi ra.
Chiếc xe cách sân bay càng lúc càng xa, không giống với lúc tới chính là bây giờ Nặc Đinh Sơn ngồi ở chỗ kế bên tài xế, trên người cô mặc áo khoác của Trình Điệp Qua, còn giống với lúc tới chính là từ đầu tới cuối Trình Điệp Qua đều không nói chuyện.
Chiếc xe dừng ở một khu thương mại, Sau khi dặn dò với cô một câu “Cô ở đây chờ tôi” Trình Điệp Qua đã mở cửa xe ra, sau mấy chục phút anh mang tới hai đôi giày nữ.
Tiếp sau đó Nặc Đinh Sơn theo Trình Điệp Qua tới một tiệm bán quần áo, những thứ quần áo lộn xộn lúc trước mặc ở trên người Nặc Đinh Sơn đã được thay thế bởi chiếc đầm màu nhạt.
Gần tới thời gian rạng sáng Nặc Đinh Sơn được Trình Điệp Qua mang tới khách sạn mà lần trước cô tới ở. Đây là khách sạn có thiết kế câu lạc bộ không nhiều sạn ở Bắc Kinh, chủ đề của nhà hàng còn có phòng chơi game cỡ lớn của khách sạn sáu sao, trong mắt rất nhiều người nó là khách sạn Round Hill của Bắc Kinh.
Nặc Đinh Sơn được mang tới một căn phòng trong đó, chỉ chốc lát quản lý khách sạn và quản lý bộ phận nhân sự đã xuất hiện trong phòng.
“Phục hồi lại công việc lúc trước của cô ấy”. Trình Điệp Qua chỉ về phía cô nói với quản lý khách sạn: “Người này nợ tôi rất nhiều tiền, vì vậy tiền lương mỗi tháng của cô ấy chỉ có thể phát một nửa cho cô ấy thôi”.
“Vâng, anh Trình”.
Nặc Đinh Sơn đi theo phía sau quản lý khách sạn và quản lý bộ phận nhân sự, lúc đi tới cửa Trình Điệp Qua đã gọi cô lại.
Chờ sau khi hai người kia rời đi Nặc Đinh Sơn nghe được Trình Điệp Qua nói với cô từ phía sau.
“Nặc Đinh Sơn, tôi phải nhắc nhở cô một chút là ngoại trừ thời gian làm việc được chỉ định riêng ra thì cô không được tùy ý xuất hiện trong phòng của đối tượng phục vụ của cô, tôi nói như vậy cô nên hiểu là chỉ cái gì chứ?”
“Còn nữa, cô phải nhớ kỹ lời cô đã nói, sau năm mươi tám ngày tới thời hạn hộ chiếu của cô, là tới lúc cô phải rời khỏi Bắc Kinh”.
Nặc Đinh Sơn mở cửa phòng ra.
Quản lý bộ phận nhân sự dẫn cô tới ký túc xá nhân viên cô ở lúc trước, chỗ này là tầng thấp nhất, Trình Điệp Qua ở tầng bốn mươi hai.
Khoảng cách giữa họ là bốn mươi hai tầng lầu.
MM
Hết chương 70!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!