Cầu Sinh
Xâm nhập
“Johnny, yêu cầu của tên Cật Bình hơi quá đáng, tại sao ngươi thoải mái đáp ứng như thế!”
Bên trong một căn phòng đóng kín, một tên nam tử nghiêm nghị chất vấn người đàn ông quyền lực bậc nhất liên bang. Đáp lại câu hỏi của hắn chỉ là một hơi thở dài của lão giả tuổi ngũ tuần.
“Chiến Thiên, vấn đề lớn nhất bây giờ là tìm cách để nhân loại có chỗ đặt chân, chuyện tranh chấp nói sau đi. Chỉ cần ổn định, món nợ này sẽ từ từ hoàn trả!”
“Nhưng nếu bọn hắn nghiên cứu ra thứ đồ vật vô dụng thì sao?”
Được gọi là Chiến Thiên nam tử cau mày, tiếp tục chất vấn.
Không phải hắn không tin tưởng, mà sự thực đối tượng nghiên cứu lần này quá mức vĩ đại, vượt xa khỏi tầm hiểu biết của nhân loại hiện nay.
“Nếu đã vô dụng, thì chính bọn hắn tự cầu phúc đi thôi!”
Ánh mắt của Johnny thâm trầm, giọng nói không mang theo chút tình cảm, nhưng Chiến Thiên biết lão lần này đã động chân nộ.
Bị người đàm phán điều kiện khó khăn, phải nhún nhường lợi ích khắp nơi, cơn thịnh nộ của bậc chúa tể lão đã châm ngòi âm ỉ, chỉ cần có dịp bộc phát sẽ cuốn phăng hết thảy.
.
Một ngày này.
Đạo sắc lệnh bắt buộc màu đỏ tươi đã được chính quyền liên bang tối cao ban bố ra, nội dung bên trong nó khiến nhiều người hả hê, cũng khiến nhiều kẻ giận dữ cực độ.
“Tuyển chọn nhân loại dưới mười tám tuổi tham gia đội tiên phong xâm nhập, khám phá bí ẩn hành tinh mới!”
“Tinh anh đã ngã xuống rất nhiều, nhiệm vụ lần này sẽ tận dụng những kẻ vô công rồi nghề, không học tập, không có bất kỳ đóng góp trên đại lục chiến hạm Noah!”
“Bắt buộc, không có trường hợp ngoại lệ! Trốn lệnh triệu tập, trục xuất!”
Trục xuất, nghe thật sự đơn giản.
Tuy nhiên, ý nghĩa thực sự của nó chính là bị vứt bỏ ra khỏi màng chắn năng lượng bảo vệ của Noah, để mặc hắn tự sinh tự diệt trong vũ trụ.
Cho dù có thể không bị vấn đề dưỡng khí mà chết sớm, hắn cũng sẽ phải đối mặt với vô số yêu ma quỷ quái ẩn nấp trong tinh không hắc ám.
Trục xuất, ý nghĩa chính là chết.
Thường thì, những đạo lệnh như thế này đối tượng nhắm đến là bọn lưu manh cắc ké hay những đứa trẻ mồ côi ăn xin bên trong những tiểu bang nghèo khó, vô công rồi nghề, sâu mọt nhân loại. Chứ những kẻ sinh ra trong gia đình bình thường, đa phần từ bé đều đã theo một lớp học tự chọn, hay chăng là được cha mẹ định hướng sẵn một con đường tương lai sẵn sàng phát triển.
Lần này, thế mà hiếm có ngoại lệ.
Dương Minh nhìn lấy sắc lệnh chói mắt, hoang mang ngẩn người trước màn hình điện tử trôi nổi, sững sờ hồi lâu.
Đột nhiên hắn chạy ra khỏi phòng, lao lên tầng trên , ầm ầm đập cửa.
“Cha, cha! Chuyện gì đang xảy ra!”
Cánh cửa kim loại tách ra hai bên, một thân ảnh cúi đầu từ bên trong bước ra, nhìn lấy hắn, trầm tư hồi lâu không nói gì.
“Cha, con không muốn đi. Cha nói xem, việc này là sao! Cha phải bảo vệ con! ”
Dương Minh cố gắng nhìn lấy ánh mắt của cha hắn, tuy nhiên lúc này đôi mắt đó đang nhắm nghiền, những nếp nhăn nơi khóe mắt run rẩy kịch liệt.
Hồi lâu, nam tử mở ra hai mắt, trấn tĩnh nhìn đứa con trai đối diện.
“Minh, đi đi.”
“Con cứ xem như là một cuộc dạo chơi, hơn nữa nếu thực hiện nhiệm vụ thăm dò hoàn hảo, con đường tương lai của con sẽ rộng mở!”
“Làm đàn ông con trai, sợ gì chứ!”
Sợ chứ sao không sợ! Nhiệm vụ gì tụ tập toàn bọn vô công rồi nghề, nói rõ chính là muốn tìm pháo hôi.
Bờ vai Dương Minh run rẩy, cánh tay thon gầy nắm lấy tay áo cha hắn, giọng điệu như muốn khóc.
“Cha, con là con trai của cha mà! Cha không thể bảo vệ con sao?”
Tên nam tử cứng người, đang không biết nói gì, đột nhiên vợ hắn lao tới, nước mắt như mưa ôm lấy Dương Minh.
“Con trai ngoan, cha con đã cố gắng nói trước lãnh đạo, nhưng không có tác dụng!”
“Lần này.. huhu.. Chính phủ làm rất căng.. Đối địch của cha con lợi dụng chèn ép..”
“Nếu cha con ra sức bảo vệ con.. Huhu.. Tiền đồ của cha con và em trai con .. sẽ bị liên lụy…”
Dương Minh sững sờ, nội tâm cực độ không cam lòng.
Thì ra là như vậy, cha vì bảo toàn địa vị, cùng muốn bao bọc em trai, mà cam tâm vứt bỏ hắn.
Cha muốn đẩy hắn vào chỗ chết!
Hắn buông ống tay áo tên nam tử trước mắt ra, ánh mắt không có tiêu cự, vô hồn lùi về phía sau.
Đứng im bất động một hồi lâu, hắn cúi đầu, ngăn không cho những giọt nước mắt tuôn ra, hoang mang bước về căn phòng riêng của mình.
Nhìn bộ dáng của hắn, nước mắt mỹ phụ càng không ngừng được, tuôn chảy như thác. Nam tử hai nắm đấm nắm chặt, từng đợt gân xanh nổi lên, trên mặt hằn những tia máu cực kỳ đáng sợ.
Hồi lâu, hắn ôm ấp lấy người vợ xinh đẹp của mình, cẩn thận bế về phòng.
.
Vô số chiếc phi thuyền như đàn ong rời tổ, di chuyển hơn nửa vòng hành tinh to lớn vĩ đại, đáp xuống một chiếc chiến hạm có một lá cờ đỏ nổi bật in đầy những ngôi sao.
Một tên đầu hói hơn nửa, tóc dài hai bên, diện trên người một bộ đồ màu trắng quy cách, nghiêm túc nhìn lấy dải phi thuyền xếp trước mặt.
Qua một lúc, hắn gật đầu với người bên cạnh, nói vào trong chiếc đồng hồ đeo nơi tay.
“Tốt tốt!”
“Lần này, kẻ nào thành công mở ra tầng lá chắn năng lượng, sẽ là công thần nhân loại.”
“Lui một bước, chỉ cần thu nhập đủ thông tin, truyền về mẫu hạm, các ngươi vẫn sẽ có vô số điểm công lao, tiêu xài cả đời không hết!”
“Xuất phát!”
Nương theo lời nói sau cùng của hắn, từng chiếc phi thuyền nối đuôi nhau, như không muốn sống bay ra vũ trụ mênh mông, tiến đến gần lá chắn năng lượng khủng bố.
Trong đó, có cả Dương Minh.
Lúc này đây, trông hắn không có một chút chán chường, lo sợ như lúc trước, mà đầy mặt đều là thong dong điềm đạm, thậm chí có chút hào hứng.
Tựa hồ như lần xâm nhập, lần làm tốt thí này, chỉ là một cuộc dạo chơi nhẹ nhàng trong công viên, mà hắn có thể an toàn trở ra.
Nhìn từng chiếc phi thuyền phía trước biến mất bên trong màn sáng, rồi im lìm như đá chìm vào biển cả, không dâng lên một tia gợn sóng, nội tâm hắn mới hơi có chút dao động.
Tuy nhiên, nhìn lại những thứ đồ vật cao cấp cha hắn kín đáo cung cấp, Dương Minh nở một nụ cười tự tin.
“Ta đến đây!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!