Triệu Hoán Thần Binh - Chương 31: Bão Thần Phong Bạo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Triệu Hoán Thần Binh


Chương 31: Bão Thần Phong Bạo



– Đây là Phi Hỏa Thần Luân của tiền bối Hỏa Luân năm trăm năm trước, thuộc loại Huyền Binh đặc biệt. Bên trong nấu chảy linh làm khí linh. Mặc dù còn chưa mở ra linh trí, nhưng nhận được nó, bồi dưỡng tiểu bối cũng là một lựa chọn không tồi.

– Đây là Trường Hận Kiếm. Năm đó…

Trên hội đấu giá, Huyền Binh vẫn chiếm đa số. Phần lớn đều là Huyền Binh có khí linh, được đánh giá rất cao.

Vu Nhai lấy Huyền Binh Điển ra, lật tới trang trắng, trong lòng phiền muộn. Trang trắng này có phải có chủ nhân hay không?

Người khác xuyên qua, mỗi người đều là bại gia chi tử, một lời nói một gói vàng. Cái gì mà binh khí siêu cấp, pháp bảo gì đó đều có. Trên hội đấu giá, chỗ ngồi cũng là lô ghế cao cấp nhất.

Nhưng mình lại chỉ có thể từ phía ra giương mắt nhìn. Xét về giá của của những Huyền Binh này, ngay cả số lẻ trong số lẻ của nó, mình cũng không có. Cũng không biết một trang này lúc nào mới có khả năng thu thập được binh khí của mình.

Hô…

Gió thổi qua từng đợt, đột nhiên hất trang giấy Huyền Binh Điển lên. Vu Nhai chợt sửng sốt. Hắn đưa tay tới lật. Hóa ra không biết từ lúc nào, Huyền Binh Điển lại có thêm một trang trắng. Nói cách khác hiện tại có hai trang giấy trắng.

Suy nghĩ một chút, Vu Nhai lại trở lại bình thường. Hắn nghĩ, hẳn là do hắn đã đột phá Chưởng Binh Sư.

Chỉ có điều một trang hay hai trang đối với hắn hiện tại cũng không có gì khác nhau. Dù sao hắn cũng không có Huyền Binh nào có thể in vào.

– Tin tưởng lần này có không ít người đến vì món đồ này. Đó là chìa khóa mở ra bảo tàng của Kim Khí Thiên, Địa Binh Sư mạnh nhất trong truyền thuyết. Bề ngoài dường như rất cổ.

Vu Nhai mới thiếp đi một hồi, chợt nghe thấy trên quảng trường truyền tới tiếng của bán đấu giá sư, theo gió thổi tới. Trong mơ hồ hắn có thể nghe được rõ ràng. Trong lòng hắn thoáng động.

Không trách được lần này các đại gia tộc siêu cấp như Độc Cô gia và Quan gia, bất kỳ gia tộc nào giẫm chân một cái đều khiến đại lục chấn động lại phái người tới đây. Hóa ra là vì cái chìa khóa của bảo tàng này. Lẽ nào nữ nhân kia cũng đến vì cái này?

– Đương nhiên, Địa Binh Sư Kim Khí Thiên trong truyền thuyết đã chia chiếc chìa khoá ra làm hai thanh. Còn bản đồ bảo tàng chẳng biết đang ở đâu. Đây chỉ là một chiếc chìa khóa trong đó, cho nên giá sẽ không quá cao. Nhưng dù vậy nó hay là vật phẩm quan trọng nhất trong lần đấu giá này của chúng ta. Giá thấp là 10 vạn kim tệ.

Bán đấu giá sư kêu lên. Mọi người đều hô gia. Mặc dù có nó cũng không chiếm được bảo tàng, nhưng không chừng tới lúc nào đó có thể nhận được một chìa khóa khác và bản đồ bảo tàng. Chí ít nắm ở trong tay, người khác cũng đừng hòng mơ tưởng tới.

Có người nói mặc dù vị Kim Khí Thiên này chỉ là vị Địa Binh Sư, thực lực ở trong Địa Binh Sư cực cao, nhưng không phải là đỉnh cấp của đại lục. Chỉ có điều vận khí hắn rất tốt, đã từng nhận được rất nhiều thứ tốt. Thậm chí Thất Tinh Thần Kích trong truyền thuyết cũng ở ngay trong bảo khố của hắn.

Ngoại trừ thứ này, còn có thứ hắn trộm ra từ trong di tích hoàng cung của đế quốc Ma Pháp cũ. Cụ thể là thứ gì, không một ai biết, nhưng tuyệt đối sẽ không tồi là được. Về phần những cái khác, chắc hẳn còn có Huyền Binh khi hắn còn sống. Tất cả hẳn phải có giá trị cực cao.

– 130 vạn lần một. 130 vạn lần thứ hai. 130 vạn lần thứ ba. Thành giao, mời bằng hữu ở phòng số một sau khi buổi đấu giá kết thúc đến hậu trường để làm thủ tục!

Rất nhanh, bán đấu giá sư đã quyết định. 130 vạn, đây cũng không phải là giá quá cao. doc truyen tai . Không có cách nào, nếu như nguyên bộ sợ rằng mấy nghìn vạn cũng mua không được.

Vũ Nhai lắc đầu. Những cái này cũng không liên quan đến mình. Vu Nhai chỉ đang mong đợi việc sẽ phát sinh.

Đáng tiếc, Vu Nhai cảm thấy tiếc nuối. Hội đấu giá đã bắt đầu tan ra. Không ngờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Lẽ nào nữ nhân kia chuẩn bị chờ đến sau khi đoạt được, rời khỏi đây mới hạ thủ sao? Hay hoặc là kẻ muốn đoạt lấy chính là vị Quan tiểu thư này?

Nếu là như vậy, mình phải nhanh chóng chạy về bộ binh phòng trước. Nếu không lấy tính cách của vị Quan tiểu thư này sợ rằng mình chịu không ít khổ.

– Ma pháp chấn động, không tốt!

Thời điểm Vu Nhai chuẩn bị chạy ra, trong giây lát chợt có một tiếng quát lớn truyền đến. Đó là một giọng nói già dặn, hình như còn mang theo chút tức giận. Cùng lúc đó, một đạo kiếm quang kim sắc phóng lên cao, mang ra khỏi một thanh kiếm lớn cao tới trăm mét.

– Trẻ nhỏ vô tri, không ngờ mưu đoạt đồ của Độc Cô gia ta.

Phía dưới lại truyền tới một giọng nói đầy cao ngạo. Độc Cô gia. Xem ra hẳn là nam tử mặc kim bào hai ngày trước đã tới Vu gia. Thật không ngờ thực lực của hắn lại đáng sợ tới như vậy.

– Khanh khách, Độc Cô gia, ta sợ quá. Bão Thần Phong Bạo, mở!

– Không tốt. Đây là quyển trục ma pháp, do ma pháp sư thiên cấp tạo ra… Bão Thần Phong Bạo. Nhanh lên, nhanh lên. Mọi người nằm xuống.

Giọng nói già dặn kia điên cuồng truyền ra, gần như chấn động toàn bộ Bắc Đấu Thành.

Vu Nhai thiếu chút nữa cũng ngã từ trên cây xuống. Cùng lúc đó, hắn liền thấy một trận gió lốc từ giữa hội đấu giá lao ra. Thanh kiếm lớn kim sắc kia trong nháy mắt đã bị xé thành mảnh nhỏ. Chỉ trong chớp mắt, cơn lốc kia đã lao tới chỗ ngọn núi nhỏ nơi Vu Nhai đang đứng. Một lực lượng cực lớn gần như đánh hắn bay ra ngoài. Quả thực giống như thần tích vậy. Chỉ có điều thật may, hình như có cao thủ xuất hiện, liên thủ khống chế cơn gió lốc này. Chí ít đối với Vu Nhai ở đây đã không có nguy hiểm gì nữa.

– A, đây không phải là Bão Thần Phong Bạo. Đây là cái gì vậy?

Đột nhiên, giọng nói của lão gia hỏa kia đầy khiếp sợ truyền ra. Đồng thời còn có vài tiếng kêu kinh ngạc và kinh sợ vang lên. Hình như bọn họ gặp phải thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi. Không tốt, tặc nhân này muốn rời đi. Hắn tới ngọn núi phía sau. Nhanh, đuổi theo.

– Phát hiện rồi sao? Ha ha, hiện tại đã quá muộn rồi. Ta cần Bão Thần Phong Bạo thì có ích lợi gì? Cùng lắm thì ta giết chết hết đám người của học viện Bắc Đấu mà thôi. Có các ngươi áp chế, ta còn có thể san Bắc Đấu Thành thành đất bằng. Đây là thứ lão sư ta vừa nghiên cứu ra được. Tên của nó gọi là Khiếu Bão Độc Phong Bạo Ba. Đối với bất kỳ người nào cũng có tác dụng. Hiệu quả chính là khiến cho các ngươi tạm thời không thể nhúc nhích, cũng không sẽ tạo thành phá hoại quá lớn. Dù sao chúng ta còn chưa tới thời điểm diễn ra đại quyết chiến. Chúng ta chỉ muốn lấy được thứ chúng ta cần.

Giọng nữ dễ nghe cười nói.

– Các cao thủ siêu cấp xuất hiện ở Bắc Đấu Thành đều đã trúng độc. Tiểu nữ tử kia đi trước một bước.

Âm thanh từ phía xa truyền đến. À không, đối với Vu Nhai mà nói, giọng nói này càng lúc càng gần. Gần đến mức chỉ ở ngay trên đỉnh đầu.

Quả nhiên, một nữ nhân dáng người bốc lửa không biết từ lúc nào đã cưỡi Tiểu Thúy của Quan tiểu thư, đang muốn giang cánh bay cao.

– Đây là Phi Hỏa Thần Luân của tiền bối Hỏa Luân năm trăm năm trước, thuộc loại Huyền Binh đặc biệt. Bên trong nấu chảy linh làm khí linh. Mặc dù còn chưa mở ra linh trí, nhưng nhận được nó, bồi dưỡng tiểu bối cũng là một lựa chọn không tồi.

– Đây là Trường Hận Kiếm. Năm đó…

Trên hội đấu giá, Huyền Binh vẫn chiếm đa số. Phần lớn đều là Huyền Binh có khí linh, được đánh giá rất cao.

Vu Nhai lấy Huyền Binh Điển ra, lật tới trang trắng, trong lòng phiền muộn. Trang trắng này có phải có chủ nhân hay không?

Người khác xuyên qua, mỗi người đều là bại gia chi tử, một lời nói một gói vàng. Cái gì mà binh khí siêu cấp, pháp bảo gì đó đều có. Trên hội đấu giá, chỗ ngồi cũng là lô ghế cao cấp nhất.

Nhưng mình lại chỉ có thể từ phía ra giương mắt nhìn. Xét về giá của của những Huyền Binh này, ngay cả số lẻ trong số lẻ của nó, mình cũng không có. Cũng không biết một trang này lúc nào mới có khả năng thu thập được binh khí của mình.

Hô…

Gió thổi qua từng đợt, đột nhiên hất trang giấy Huyền Binh Điển lên. Vu Nhai chợt sửng sốt. Hắn đưa tay tới lật. Hóa ra không biết từ lúc nào, Huyền Binh Điển lại có thêm một trang trắng. Nói cách khác hiện tại có hai trang giấy trắng.

Suy nghĩ một chút, Vu Nhai lại trở lại bình thường. Hắn nghĩ, hẳn là do hắn đã đột phá Chưởng Binh Sư.

Chỉ có điều một trang hay hai trang đối với hắn hiện tại cũng không có gì khác nhau. Dù sao hắn cũng không có Huyền Binh nào có thể in vào.

– Tin tưởng lần này có không ít người đến vì món đồ này. Đó là chìa khóa mở ra bảo tàng của Kim Khí Thiên, Địa Binh Sư mạnh nhất trong truyền thuyết. Bề ngoài dường như rất cổ.

Vu Nhai mới thiếp đi một hồi, chợt nghe thấy trên quảng trường truyền tới tiếng của bán đấu giá sư, theo gió thổi tới. Trong mơ hồ hắn có thể nghe được rõ ràng. Trong lòng hắn thoáng động.

Không trách được lần này các đại gia tộc siêu cấp như Độc Cô gia và Quan gia, bất kỳ gia tộc nào giẫm chân một cái đều khiến đại lục chấn động lại phái người tới đây. Hóa ra là vì cái chìa khóa của bảo tàng này. Lẽ nào nữ nhân kia cũng đến vì cái này?

– Đương nhiên, Địa Binh Sư Kim Khí Thiên trong truyền thuyết đã chia chiếc chìa khoá ra làm hai thanh. Còn bản đồ bảo tàng chẳng biết đang ở đâu. Đây chỉ là một chiếc chìa khóa trong đó, cho nên giá sẽ không quá cao. Nhưng dù vậy nó hay là vật phẩm quan trọng nhất trong lần đấu giá này của chúng ta. Giá thấp là 10 vạn kim tệ.

Bán đấu giá sư kêu lên. Mọi người đều hô gia. Mặc dù có nó cũng không chiếm được bảo tàng, nhưng không chừng tới lúc nào đó có thể nhận được một chìa khóa khác và bản đồ bảo tàng. Chí ít nắm ở trong tay, người khác cũng đừng hòng mơ tưởng tới.

Có người nói mặc dù vị Kim Khí Thiên này chỉ là vị Địa Binh Sư, thực lực ở trong Địa Binh Sư cực cao, nhưng không phải là đỉnh cấp của đại lục. Chỉ có điều vận khí hắn rất tốt, đã từng nhận được rất nhiều thứ tốt. Thậm chí Thất Tinh Thần Kích trong truyền thuyết cũng ở ngay trong bảo khố của hắn.

Ngoại trừ thứ này, còn có thứ hắn trộm ra từ trong di tích hoàng cung của đế quốc Ma Pháp cũ. Cụ thể là thứ gì, không một ai biết, nhưng tuyệt đối sẽ không tồi là được. Về phần những cái khác, chắc hẳn còn có Huyền Binh khi hắn còn sống. Tất cả hẳn phải có giá trị cực cao.

– 130 vạn lần một. 130 vạn lần thứ hai. 130 vạn lần thứ ba. Thành giao, mời bằng hữu ở phòng số một sau khi buổi đấu giá kết thúc đến hậu trường để làm thủ tục!

Rất nhanh, bán đấu giá sư đã quyết định. 130 vạn, đây cũng không phải là giá quá cao. Không có cách nào, nếu như nguyên bộ sợ rằng mấy nghìn vạn cũng mua không được.

Vũ Nhai lắc đầu. Những cái này cũng không liên quan đến mình. Vu Nhai chỉ đang mong đợi việc sẽ phát sinh.

Đáng tiếc, Vu Nhai cảm thấy tiếc nuối. Hội đấu giá đã bắt đầu tan ra. Không ngờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Lẽ nào nữ nhân kia chuẩn bị chờ đến sau khi đoạt được, rời khỏi đây mới hạ thủ sao? Hay hoặc là kẻ muốn đoạt lấy chính là vị Quan tiểu thư này?

Nếu là như vậy, mình phải nhanh chóng chạy về bộ binh phòng trước. Nếu không lấy tính cách của vị Quan tiểu thư này sợ rằng mình chịu không ít khổ.

– Ma pháp chấn động, không tốt!

Thời điểm Vu Nhai chuẩn bị chạy ra, trong giây lát chợt có một tiếng quát lớn truyền đến. Đó là một giọng nói già dặn, hình như còn mang theo chút tức giận. Cùng lúc đó, một đạo kiếm quang kim sắc phóng lên cao, mang ra khỏi một thanh kiếm lớn cao tới trăm mét.

– Trẻ nhỏ vô tri, không ngờ mưu đoạt đồ của Độc Cô gia ta.

Phía dưới lại truyền tới một giọng nói đầy cao ngạo. Độc Cô gia. Xem ra hẳn là nam tử mặc kim bào hai ngày trước đã tới Vu gia. Thật không ngờ thực lực của hắn lại đáng sợ tới như vậy.

– Khanh khách, Độc Cô gia, ta sợ quá. Bão Thần Phong Bạo, mở!

– Không tốt. Đây là quyển trục ma pháp, do ma pháp sư thiên cấp tạo ra… Bão Thần Phong Bạo. Nhanh lên, nhanh lên. Mọi người nằm xuống.

Giọng nói già dặn kia điên cuồng truyền ra, gần như chấn động toàn bộ Bắc Đấu Thành.

Vu Nhai thiếu chút nữa cũng ngã từ trên cây xuống. Cùng lúc đó, hắn liền thấy một trận gió lốc từ giữa hội đấu giá lao ra. Thanh kiếm lớn kim sắc kia trong nháy mắt đã bị xé thành mảnh nhỏ. Chỉ trong chớp mắt, cơn lốc kia đã lao tới chỗ ngọn núi nhỏ nơi Vu Nhai đang đứng. Một lực lượng cực lớn gần như đánh hắn bay ra ngoài. Quả thực giống như thần tích vậy. Chỉ có điều thật may, hình như có cao thủ xuất hiện, liên thủ khống chế cơn gió lốc này. Chí ít đối với Vu Nhai ở đây đã không có nguy hiểm gì nữa.

– A, đây không phải là Bão Thần Phong Bạo. Đây là cái gì vậy?

Đột nhiên, giọng nói của lão gia hỏa kia đầy khiếp sợ truyền ra. Đồng thời còn có vài tiếng kêu kinh ngạc và kinh sợ vang lên. Hình như bọn họ gặp phải thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi. Không tốt, tặc nhân này muốn rời đi. Hắn tới ngọn núi phía sau. Nhanh, đuổi theo.

– Phát hiện rồi sao? Ha ha, hiện tại đã quá muộn rồi. Ta cần Bão Thần Phong Bạo thì có ích lợi gì? Cùng lắm thì ta giết chết hết đám người của học viện Bắc Đấu mà thôi. Có các ngươi áp chế, ta còn có thể san Bắc Đấu Thành thành đất bằng. Đây là thứ lão sư ta vừa nghiên cứu ra được. Tên của nó gọi là Khiếu Bão Độc Phong Bạo Ba. Đối với bất kỳ người nào cũng có tác dụng. Hiệu quả chính là khiến cho các ngươi tạm thời không thể nhúc nhích, cũng không sẽ tạo thành phá hoại quá lớn. Dù sao chúng ta còn chưa tới thời điểm diễn ra đại quyết chiến. Chúng ta chỉ muốn lấy được thứ chúng ta cần.

Giọng nữ dễ nghe cười nói.

– Các cao thủ siêu cấp xuất hiện ở Bắc Đấu Thành đều đã trúng độc. Tiểu nữ tử kia đi trước một bước.

Âm thanh từ phía xa truyền đến. À không, đối với Vu Nhai mà nói, giọng nói này càng lúc càng gần. Gần đến mức chỉ ở ngay trên đỉnh đầu.

Quả nhiên, một nữ nhân dáng người bốc lửa không biết từ lúc nào đã cưỡi Tiểu Thúy của Quan tiểu thư, đang muốn giang cánh bay cao.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN