Chồng Trước Tổng Tài Anh Cút Đi - Hạ Nhiễm Tuyết
Q1: Chương 2: Đừng nói nữa, có được không?
“Sở Hạo, anh đã về.” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói ngọt ngào vui vẻ, tựa hồ toàn bộ phiền muộn ban nãy không cánh mà bay. Nhưng khi ánh mắt nhìn vào người đàn ông trước mặt lại lộ ra một chút ưu thương.
“Ừ.” Giang Sở Hạo nhẹ nhàng gật đầu một cái, anh khom lưng, Bạch Tiểu Thiển đã đem đôi dép để trước mặt anh, anh rất muốn nói cái gì đó nhưng sau cùng cũng là bước ra ngoài.
“Tiểu Thiển,anh…” Giang Sở Hạo rất muốn nói cái gì đó, vào đúng lúc này Bạch Tiểu Thiển ngẩng đầu nhìn anh, cắt ngang lời của anh: “Làm sao vậy? Anh đói bụng? Ban nãy ở phòng bếp em đã nấu món mà anh thích nhất, chỉ chờ anh trở về ăn thôi.” Cô chớp chớp đôi mắt của mình, khuôn mặt lộ ra sự ôn nhu dịu dàng, đôi môi khẽ cười yếu ớt, rất đẹp, rất thanh khiết.
Giang Sở Hạo môi khẽ mở, lại trầm mặt, rốt cuộc cũng chỉ khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, anh đói rồi.” Anh cười nhạt, một tia ánh sáng nhạt phản phất trên mặt anh, trên khuôn mặt càng lộ thêm vài phần tuấn mỹ, nhưng trên mặt cũng lộ ra một chút ưu phiền, giấu không được, bỏ đi cũng không xong, đôi mày rậm cũng khẽ nhíu lại.
Anh nhìn Bạch Tiểu Thiển đã đi đến phòng bếp, bàn tay bên hông dùng sức nắm chặt. Đôi chân mang dép, bước tới tựa hồ có chút cứng ngắc.
Trong bếp, Bạch Tiểu Thiển dựa người vào tường, cô gắt gao cắn chặt ngón tay của mình, khuôn mặt nhợt nhạt lộ dưới ánh đèn lại càng tái nhợt hơn. Cô nhắm hai mắt lại, nước mắt lớn như hạt đậu từ mắt cô chảy xuống.
“Sở Hạo, ông xã, đừng nói nữa được không, xin anh đừng nói, thật sự không cần nói…” Môi cô không ngừng run rẩy, thân mình co lại như vừa trai qua một trận mưa gió, đau một cách bất thường.
Và khi cô một lần nữa bước ra khỏi bếp, ánh mắt cô phiếm hồng, nhưng mặt cô vẫn còn nở nụ cười.
Cô tự mình đem từng món ăn mà chính cô làm đem ra ngoài, cô là một người vợ tốt, một người vợ cực kì tốt, dịu dàng, hiền lành, chưa bao giờ có những tâm tư xấu, cả trái tim cô đều đặt ở trên người chồng của cô, cô yêu chồng hơn là yêu chính bản thân mình.
“Sở Hạo, đây là những món em làm hôm nay, đều là những món anh thích ăn.” Cô mỉm cười đưa đôi đũa trong tay cho anh, Giảng Sở Hạo nhận lấy, nhưng không hiểu vì sao anh cảm thấy tay mình lạnh ngắt.
“Sở Hảo, em có đan cho anh một chiếc khăn choàng, rất nhanh sẽ xong.” Cô cười tít cả mắt, trông thật đáng yêu, Giang Sở Hạo không tự chủ được đưa tay đặt trên cô, anh cười cười: “Ừ…”
Bữa cơm này, không biết có mấy ai có thể nuốt trôi,… Bạch Tiểu Thiển cố gắng nuốt xuống từng miếng cơm trong chén, cô cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống cũng bị cô nuốt vào trong bụng.
Đột nhiên, có một loạt các âm thanh vang lên…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!