Tổng Tài Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc
Chương 4: Khanh Khanh Còn Sống.
Một loại quen thuộc, có cả bi thương, đau đớn ngay tim, làm sắt mặt cô càng tái nhợt.
“Em không sao.” che đi vẻ khác thường của mình, cô mỉm cười thoát khỏi tay anh.
Trong lòng chợt trống rỗng, tâm anh lạnh đi.
Cô còn giận sao?
Giận anh khi xưa bỏ rơi cô. Anh muốn giải thích, nhưng…con ngươi liếc qua kẻ béo út kia. Anh lại gần giơ chân lên đạp ngay cánh tay vừa động vào cô.
Aaaaaa
Khi nghe tiếng xương vỡ vụn, khuôn mặt anh như cũ vô cảm. Nhìn ông ta lăn lộn la hét như chọc tiết heo liền cười lạnh.
Vợ của Thượng Mộc Trần anh mà cũng dám động! Gan ông ta càng ngày càng to rồi.
Tao nhã dẫm vài cái nữa, anh thu chân lại, chán ghét nhìn đôi giày dính máu thịt vụn của mình.
Dơ bẩn.
Ông ta tuy đau đớn, nhưng không dám mắng anh, chỉ cố chịu đựng cơn đau từ tay mang lại, mà hèn mọn nịnh nọt anh:“Thượng tổng, tôi thật không biết đó là người của ngài, ngài sẽ không chấp nhặt tôi chứ.?”
Anh không nói gì, chỉ là ánh mắt càng thêm lạnh băng thấu xương. Anh quay đầu nhìn cô, nhưng..
“Khanh Khanh?” anh hốt hoảng tìm kiếm bóng dáng của cô, nhưng không thấy.
Lẽ nào là ảo giác? Ở đây không hề có Khanh Khanh mà anh yêu.
Anh thất vọng định rời đi, lúc này chân anh dẫm phải vật gì đó, cau mày, anh cúi xuống nhặt lên.
Khi nhìn rõ cái lắc chân kim cương tinh xảo không có gì đặc biệt, anh cũng không vứt đi mà quan sát, ngay lúc anh lật qua mặt trái của hình trái tim có đính vài viên kim cương lấp lánh. Vài chữ không có gì đặc biệt nhưng làm cho tâm anh nổi sóng to lớn đập vào mi mắt.
Dung Tuyết Khanh.
Anh vui sướng nhìn kĩ ba chữ này, quả nhiên cô còn sống, cái tên tuy khác họ kia nhưng anh chắc rằng là cô.
Tuy vui trong lòng, nhưng khuôn mặt vẫn không thay đổi khiến cho người dưới đất càng thêm sợ hãi.
Ông ta không rõ, cô gái khi nãy là ai, có quan hệ đặc biệt nào với Thượng tổng không. Nhưng nhìn thái độ của anh, ông ta phỏng đoán đó là một cô tình nhân hoặc nhân vật nào đó mà ông không biết.
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt ông ta liền nổi lên hoảng thần, hối hận vạn lần khi đụng đâu chọc nấy cô gái không nên chọc.
Nhưng hối hận kịp sao, mọi chuyện đã đến nước này ông chỉ có thể bỏ xuống kiêu ngạo mà cầu xin anh.
“Thượng tổng, chuyện này..” nghĩ kĩ ông ta lại cười ghê tỡm lấy lòng anh.
Thượng Mộc Trần chán ghét liếc mắt, trầm giọng không rõ vui buồn ra lệnh:“Cút”
“Vâng vâng..tôi cút ngay” như đươc đại xá, ông ta chạy trối chết, không quan tâm đến cánh tay còn đau của mình.
Anh thu hồi ánh mắt, nắm chặt cái lắc chân nữ trong tay, âm thầm thề phải tìm cô cho bằng được. Bắt cô về lại bên cạnh mình, yên tâm vui vẻ sống dưới đôi cánh vững vàng của anh.
Sau khi thoát khỏi chỗ kia, cô không lập tức tìm anh trai mình, mà đi ngược lại hướng thẳng đến nơi tối tăm nhất ngoài quán bar. Nơi này cũng coi như chỗ giao chuyển bí mật hắc đạo.
Cô tìm một nơi vắng người ngồi khuỵ xuống, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt có chút tái nhợt. Đầu không hiểu sao đau đớn khó chịu, như một cái búa gõ trúng đầu cô vậy. Còn vài hình ảnh mờ ảo kia,nó làm cô sợ hãi co rút người lại.
Người đàn ông kia là ai? Sao lại quen thuộc như vậy? Còn có hình ảnh trong đầu cô, rốt cuộc là chuyện gì?
Hình như, cô tựa như đã quên thứ gì quan trọng, mà thứ quan trọng kia. Có liên quan đến cuộc đời cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!