Huyết Thù Sát Lệnh
Chương 16: Tiên Hạc Thần Kỳ
Đêm chia tay, Hà Thế Tiêu bày ra một bữa tiệc nho nhỏ để tiễn đưa Thù Thiếu Phong và Hoài Nhu Thục.
Thù Thiếu Phong tâm tư ray rứt giữa hai người con gái nên đã uống khá nhiều rượu và say khướt gục đầu xuống bàn chẳng biết gì nữa.
Như đoán được tâm trạng chàng, Hoài Nhu Thục lặng lẽ bước ra ngoài.
Hà Dĩ Băng thấu hiểu lòng Nhu Thục, khẽ cất bước đuổi theo.
Hoài Nhu Thục dừng lại ở cuối sân khi biết có người theo sau mình.
Hà Dĩ Băng đến bên cạnh hỏi :
– Xưa kia Thiếu Phong đâu có như vậy phải không?
Hoài Nhu Thục xoay người đáp nhỏ :
– Đúng vậy!
Hà Dĩ Băng buồn bã :
– Cũng tại em, nếu không có sự hiện diện của em, Thiếu Phong đâu có bị liên lụy…
Hoài Nhu Thục khẽ thở dài :
– Không việc gì đến em…
Hà Dĩ Băng ngắt lời :
– Còn nhớ lúc xưa kia ông nội em có nói. Việc gì trên đời cũng được sắp sẵn hết. Cái gì của mình là của mình, nếu không phải của mình miễn cưỡng tranh giành sẽ nhận lấy phần khổ về mình. Nhu Thục! Chị không thể bỏ đi được, Thiếu Phong nói đúng đó mình cứ kéo dài như vậy ba người đều sẽ đau khổ.
– Nếu như vậy, thà một người đau khổ còn tốt hơn.
– Để em là người đau khổ cho.
– Không được!
– Em là người tàn tật, không xứng với Thiếu Phong. Còn chị, chị mới xứng đôi vừa lứa với ảnh.
Hoài Nhu Thục lắc đầu :
– Nhưng còn em, sở dĩ em bị như vậy là vì Thiếu Phong…
– Là em tự nguyện đi theo. Mấy hôm nay em có mong muốn gì đâu.
– Em tự lừa dối mình mà thôi!
Hà Dĩ Băng khẽ cau mày :
– Không có! Chị nói chị không thích Thiếu Phong mới là tự lừa dối mình.
– Nhưng em cần người chăm sóc cho em mà!
Hà Dĩ Băng lắc đầu, chậm rãi nói :
– Chị là người cần hơn em! Ít ra em còn có ông nội của em, hai ông cháu sẽ trở lại cuộc sống bình thường như xưa.
– Dĩ Băng! Nếu em nghĩ vì phụ thù của Thiếu Phong, em hãy để cho chị đi. Chị chúc phúc hai người!
Dứt lời Hoài Nhu Thục bay xẹt đi tựa làn khỏi mỏng, thoáng mắt mất hút vào bóng đêm chập chùng…
Hà Dĩ Băng thảng thốt trong giây lát, vội quay người chạy như bay vào nhà.
Nàng đến bên Thù Thiếu Phong, hai tay lắc mạnh vai chàng gọi lớn :
– Phong huynh, Nhu Thục đã bỏ đi rồi!
Thù Thiếu Phong trong cơn say bỗng giật mình đứng dậy :
– Nhu Thục đã bỏ đi?
Hà Dĩ Băng gật đầu nói nhanh :
– Chị ấy vừa mới đi, anh hãy đuổi theo chị ấy gấp…
Nàng vừa nói đến đây đã thấy Thù Thiếu Phong lao người ra cửa như cơn lốc…
Thù Thiếu Phong băng người đi như gió cuốn, vừa chạy chàng vừa lớn tiếng gọi :
– Nhu Thục… Nhu Thục…
Nhưng chỉ có tiếng dội lại của rừng già nào thấy âm hưởng của Hoài Nhu Thục.
Thù Thiếu Phong trong lòng buồn bã, lầm lũi đi sâu vào rừng.
Thù Thiếu Phong càng đi càng đổ xuống thấp, mây trắng dật dờ trôi dạt bên trên…
Đêm tối chấm dứt bằng những tia nắng rực rỡ muôn sắc phóng đến từ một chân trời xanh thẳm.
Thù Thiếu Phong bước đi trong ánh nắng ban mai vàng ánh, lấp lánh bên đường là những hạt sương còn đọng lại trên lá cỏ như những hạt kim cương óng ánh.
Thù Thiếu Phong bỗng cảm thấy bụng đói cồn cào, thời gian như chiếc lá rụng sầu muộn, lê thê, chàng đi đến gần giờ ngọ, tay chân rã rời như không thể bước tiếp được nữa.
Chàng đang lo âu, bỗng thấy thấp thoáng một mái nhà tranh nép mình dưới gốc cổ thụ, chàng liền tiến dần đến nhà tranh nọ.
Có tiếng lách cách từ trong nhà vọng ra, tiếp theo sau là tiếng của một lão ông :
– Bà ơi, cơm nước đã xong chưa?
Giọng bà vợ đáp lại :
– Xong rồi! Ông xuống mà ăn kẻo nguội lạnh mất ngon, còn có rượu cho ông nhắm lai rai nữa nè!
Thù Thiếu Phong đứng bên ngoài thầm nghĩ, đây chắc là gia đình tiều phu nơi miền sơn cước, chàng thở nhẹ đưa tay lên gõ vào cánh cửa :
– Có ai trong nhà không?
Có tiếng bước chân và giọng nói của bà vợ hỏi :
– Ai đó?
Thù Thiếu Phong giọng nhẹ nhàng đáp :
– Thưa lão bà, tôi là kẻ ở xa lỡ bước, xin giúp cho tôi bát nước lã.
Tiếng then cài chuyển động, cánh cửa hé mở với gương mặt cú vọ của mụ già lộ ra, cùng mấy cái răng hô vàng khè xếch ra ngoài trông phát mọc ốc, ớn lạnh.
Nhưng Thù Thiếu Phong kịp thời trấn an, vội cung tay lễ phép :
– Thưa lão bà, tiểu sinh lỡ đường…
Hai mắt đảo liên hồi, mụ già nhìn Thù Thiếu Phong từ đầu đến chân, bật tràng cười như tiếng cú rúc giữa đêm khuya.
Thù Thiếu Phong muốn phát khiếp, giá như trước đây chàng chưa từng vào sinh ra tử, chỉ với bản mặt của mụ cũng đủ làm cho chàng chết giấc.
Nhưng rồi mụ cũng mở rộng đôi cánh cửa, giọng trở nên hòa dịu :
– Mời công tử vào trong!
Trong dạ hoài nghi, song Thù Thiếu Phong cũng theo sau bước vào nhà. Chàng quan sát chung quanh căn nhà tranh đơn sơ, giữa nhà đặt một chiếc bàn cây cùng bốn chiếc ghế nằm ở hai bên, bên trái là một chiếc giường tre ọp ẹp, bên phải là cửa nhỏ thông vào nhà bếp.
Chàng nhủ thầm căn nhà này có cái gì quái lạ…
Mụ già lên tiếng :
– Mời công tử ngồi!
Thù Thiếu Phong lại một lần nữa vòng tay cảm tạ, đoạn ngồi xuống ghế.
Mụ già vừa đi xuống bếp thì lão ông bước tiếp lên liền.
Thù Thiếu Phong cung tay kính cẩn :
– Kính chào lão tiền bối!
Lão ông mỉm cười, gương mặt lão có vẻ ít ghê rợn hơn mụ vợ, khiến Thù Thiếu Phong bớt lo lắng phiền não.
Lão giục :
– Luôn tiện có khách, bà mau đem thức ăn lên đãi khách. Mấy con sâu rượu đang bò lên tới cổ họng tôi rồi đây.
Thù Thiếu Phong vội nói :
– Tiểu sinh chỉ ghé xin bát nước, nếu vậy đã làm phiền lão tiền bối cùng lão bà quá!
Lão già giơ tay khoát lia lịa :
– Không có chi! Không có chi! Chúng tôi ở đây cô quạnh quanh năm suốt tháng, mấy khi có ai đến đây. Công tử bất ngờ ghé qua thật là hân hạnh cho già này lắm. Tửu mà có bạn mới túy lúy được, phải không công tử? À, công tử cho biết quí danh được chăng?
– Tiểu sinh Thù Thiếu Phong.
Lão già thầm giật mình, song cố nén không cho lộ ra bên ngoài mặt, ôn tồn nói :
– Thù công tử, già đây họ Lỗ tên Trì Hóa. Vợ chồng già ở chốn này đã trên bốn chục năm, chuyên nghề đốn củi.
Thù Thiếu Phong cố ý nhìn kỹ lão, tuổi không quá tám mươi, ngoài cái lớp áo cũ kỹ bạc màu vì sương gió, thân thể lão không có vẻ gì là yếu đuối già nua cả, mà còn dáng vạm vỡ nữa là đằng khác.
Chàng hỏi :
– Thưa lão tiền bối, gia đình tiền bối ngoài vợ chồng ra còn có…
Lỗ Trì Hóa vẻ mặt buồn buồn đáp :
– Chỉ có vợ chồng lão thôi, ở với nhau đã bốn chục năm rồi mà chẳng có mụn con nào cả. Chắc Trời Phật trừng phạt vì kiếp trước mình ăn ở bất nhân thì phải.
Nghe lão nói, Thù Thiếu Phong cảm thấy tâm tư mình xao động cho số phận hẩm hiu của vợ chồng lão.
Cùng lúc ấy, mụ già bưng lên một đĩa thịt gà luộc, cùng hũ rượu đặt trước mặt hai người :
– Công tử cùng chồng già dùng tạm bữa…
– Thực làm phiền lão bà quá đỗi, tiểu sinh thật sự…
Mụ cắt lời :
– Đói no một bữa đáng kể chi mà công tử đoái hoài tới, giúp nhau trong lúc khốn khó mới gọi là tình thân.
Thù Thiếu Phong càng sững sờ hơn, không ngờ ngoài bộ mặt gớm ghiếc ấy trong lòng thật quảng đại vô biên. Chàng tự nghĩ đừng thấy mặt mà bắt bình dong, họ thật tử tế với ta quá. Ban nãy ta có ý nghĩ không tốt về họ, thật là thất lễ!
Lỗ Trì Hóa phụ họa lời vợ :
– Đời sống được bao năm, chết đi sẽ đem theo được những gì. Kiếp này vợ chồng lão vô phước, song kiếp lai sinh không đến nỗi cơ cực như vậy!
Mụ vợ lại mời đon đả :
– Công tử hãy dùng đi!
Rồi quay sang chồng, mụ tiếp :
– Ông nói gì toàn những chuyện không đâu, hãy cầm đũa lên cho công tử đây ăn nữa chứ!
Dứt lời, mụ quày quả đi xuống nhà bếp với nụ cười đắc ý.
Thù Thiếu Phong nói với theo :
– Lão bà cùng ăn với…
Lỗ Trì Hóa chặn lời chàng :
– Vợ già từ khi lấy già đến nay luôn luôn ăn sau, dường như bà muốn già này ăn đủ trước còn bà thì… còn gì ăn nấy.
Thù Thiếu Phong lòng rất cảm kích đôi vợ chồng già này, không ngờ họ hạnh phúc và lo lắng cho nhau đến thế là cùng.
Lỗ Trì Hóa gắp nguyên đùi gà bỏ vào chén Thù Thiếu Phong, và cho mình chiếc phao câu, rồi rót rượu ra hai chung nhỏ nâng ly :
– Mời công tử!
Thù Thiếu Phong không thể chối từ…
(Mất hai trang 20, 21 quyển ba)
… Thiên giáo chủ luyện Lang Ma thần công.
Mụ vợ tình tứ đặt bàn tay lên vai chồng, âu yếm nói :
– Phu quân, xong chuyện phải thưởng cho em cái gì đấy nhé!
Lỗ Trì Hóa bật cười ha hả :
– Em yên tâm, khi Bảo chủ luyện thành Lang Ma thần công, Bảo chủ không quên công lao của em đâu.
– Chắc anh cũng được cất nhắc lên Phó bảo chủ chứ?
– Đó là lẽ đương nhiên.
Mụ vợ liền đưa tay lên xoa xoa mặt mình, thoáng mắt gương mặt mụ đã biến thành một phu nhân mỹ miều trạc ngoài tứ tuần, song sắc diện toát lên vẻ sương băng giá lạnh :
– Đây là bước thứ nhất trong kế hoạch chiếm đoạt ngôi vị Bảo chủ Thái Dương bảo.
Lỗ Trì Hóa gật đầu :
– Không sai! Ước muốn của anh còn cao hơn thế nữa, là thống lãnh Liên bảo.
Vợ Lỗ Trì Hóa mỉm cười, giọng tình tứ :
– Phu quân, mười ba bảo hiện nay do Lâm Kiếm Hùng lãnh đạo, đấy là một lực lượng tối cao vô thượng, anh nhắm có thể tiêu diệt được y chăng?
Lỗ Trì Hóa khẽ nhăn mày nghĩ ngợi giây lát, đoạn thốt :
– Họ Lâm kia tuy đang nắm giữ chức Liên bảo Bảo chủ, song trong mắt mười ba bảo có đến sáu Bảo chủ không phục y, bọn họ muốn lật đổ y nhưng vì võ công của y quá cao siêu nên họ nhẫn nhục chờ ngày quật công đấy thôi.
– Còn lại bảy bảo kia anh đã xem xét thái độ của họ như thế nào chưa?
Nghe vợ hỏi thế, Lỗ Trì Hóa trầm tư một lát mới nói :
– Riêng Thái Dương bảo chúng ta không đề cập đến làm gì vì chức vị Bảo chủ thuộc về anh chỉ là thời gian. Trong sáu bảo còn lại có ba bảo thuộc trung dung là: Thiên Hoa bảo, Nhân Trí bảo và Thái Quân bảo. Còn Kim Cương bảo, Kiếm bảo cùng Đông Môn bảo thì một lòng một dạ với Lâm Kiếm Hùng.
Vợ Lỗ Trì Hóa tiếp lời chồng :
– Nhưng mười lăm tháng giêng tới đây sẽ có đại hội bầu lại chức Liên bảo Bảo chủ…
Lỗ Trì Hóa ngắt ngang lời vợ :
– Bầu là một việc, còn chuyện đắc cử là chuyện khác. Em cũng biết, Lâm Kiếm Hùng rất giàu có, y muốn mua chuộc ai đâu có khó khăn lắm. Nhưng xin an tâm, khi anh nắm giữ được chức Thái Dương bảo chủ, anh sẽ đề nghị với các bảo là tổ chức một cuộc tỉ thí, ai thắng trận người đó mới nắm giữ chức Liên bảo Bảo chủ.
– Nhưng võ công của Lâm Kiếm Hùng danh trấn giang hồ, anh làm sao địch nổi lại y?
Lỗ Trì Hóa bật cười khanh khách :
– Vô độc bất trượng phu!
Vợ Lỗ Trì Hóa như đoán được ý chồng, trỗi lên một tràng cười phụ họa.
Cả hai cười như điên như dại, đoạn Lỗ Trì Hóa cúi xuống xốc Thù Thiếu Phong lên vai, và vẫy tay ra hiệu vợ lên đường.
Họ ra khỏi căn nhà tranh nọ, nhắm hướng Thái Dương bảo tiến tới…
Vợ chồng Lỗ Trì Hóa đi được hai giờ đường, bỗng nghe tràng cười khanh khách trong khu rừng bên mé tả vọng ra.
Lỗ Trì Hóa dừng bước quát hỏi :
– Cao nhân phương nào xin lộ diện, nếu là phường tiểu nhân hãy mau cút xéo gấp, chớ ngông cuồng cản lối lão phu.
Lão vừa nói dứt, một bóng trắng từ trong cụm rừng nọ lao vút ra như đường đạn bắn. Chớp mắt, bóng trắng ấy đã đứng trước mặt vợ chồng Lỗ Trì Hóa.
Khi nhìn ra đối phương là Tiên Hạc Thần Kỳ, Lỗ Trì Hóa buông giọng khinh miệt :
– Tưởng là ai té ra là Tiên Hạc Thần Kỳ. Người cả một đời tụng kinh gõ mõ, nay cũng muốn xuất đạo mua danh chuốc lợi à?
Tiên Hạc Thần Kỳ trước lời lẽ miệt thị của đối phương không tỏ ra giận dữ, chắp tay trước ngực niệm một tràng Phật hiệu :
– A di đà Phật! Bần tăng chỉ vì muốn cứu người, hà tất thí chủ phải nặng lời như thế.
Lỗ Trì Hóa nạt to :
– Lão già thối, mi không lo tu tâm tích đức, để khi chết được nhập niết bàn, chứ mộng ảo lo chuyện trần gian? Mi muốn cứu Thù Thiếu Phong ư? Đừng nằm mơ!
Tiên Hạc Thần Kỳ mỉm cười :
– Bần tăng vì lời phó thác của bạn hữu, mong thí chủ giúp cho.
Lỗ Trì Hóa bật cười khắc khắc :
– Hà Đại Bàng này há để mi cướp đoạt tay trên dễ dàng như thế sao?
Kẹp với tiếng quát, lão tống mạnh ra một chưởng, kình phong ào ào thoát ra từ lòng bàn tay hữu lão như gió cuốn mưa sa.
Cùng thời gian, vợ của Lỗ Trì Hóa (Hà Đại Bàng) cũng bồi tiếp một chỉ trợ công.
Tiên Hạc Thần Kỳ phất động tăng bào, thân hình ông đã như vầng mây trắng mất biến…
Hà Đại Bàng chẳng ngờ đối phương khinh công cao diệu như thế, vì lâu nay lão chỉ biết Tiên Hạc Thần Kỳ ẩn tích mai danh tại Phiêu Diêu cốc, sau khi Chưởng môn nhân Thiếu Lâm là Trúc Chân thiền sư đuổi ông ra khỏi sư môn với lý do đã hiện diện trong buổi lễ khai giáo của Kim Xà phái, kẻ thù không đội trời chung với Thiếu Lâm tự.
Lúc ấy Tiên Hạc Thần Kỳ tuổi độ bốn mươi, câu chuyện nọ đã xảy ra hơn năm mươi năm về trước, Hà Đại Bàng biết được cũng do lời đồn đại của võ lâm giang hồ.
Hà Đại Bàng cùng vợ sửng sốt khi thấy đối phương biến mất, khi kịp định tĩnh tinh thần đã bị Tiên Hạc Thần Kỳ điểm huyệt đứng yên tại trận.
Tiên Hạc Thần Kỳ gỡ tay Hà Đại Bàng ra, ôm lấy Thù Thiếu Phong trầm giọng thốt :
– Nhị vị thí chủ bỏ lỗi cho bần tăng, sau hai giờ nhị vị có thể đi lại bình thường, nhưng chớ manh động bá chủ thiên hạ vì đóa kỳ hoa võ lâm đã nở!
Dứt lời, ông rùn vai đi vào cụm rừng nhanh như biến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!