Đoạn Kiếm Thù
Chương 33: Yên Lăng Thanh Bại Lộ Hành Tung
Bệnh Cái lảo đảo người muốn té, còn Thiên Thủ Thần Cái nằm ngang dưới chân lão, không biết gì nữa.
Thanh âm nữ nhân trong xe lạnh lùng cất lên :
– Chỉ có nội lực “Tiểu Thiên Tinh” của Bang chúa là cứu sống được Thiên Thủ Thần Cái mà thôi. Giang Đào! Ngươi cõng y chạy đi nếu chậm thì không kịp đâu.
Bệnh Cái Giang Đào miễn cưỡng chống đỡ cho khỏi té xuống. Thực ra chính lão cũng bị thương rất nặng, nhỡn lực lão đã lờ mờ. Bệnh Cái cúi xuống cắp Thiên Thủ Thần Cái lên, không nói nửa lời cố gắng chạy đi.
Bọn Bệnh Cái đi rồi, lão tàn phế nói :
– Chúng ta không thể chần chờ nữa. Mau mau trở về căn nhà xanh.
Nữ nhân trong xe ừ một tiếng rồi ra lệnh. Thiên Phong đẩy ghế có cả lão tàn phế lên cỗ xe bồng. Mã Ký cũng lượm roi nhảy lên xe ngồi mé hữu để điều động cho ngựa chạy.
Hai tay cao thủ Cái bang đi xa rồi, lão tàn phế lãng quên vụ Triệu Tử Nguyên đã dòm trộm vào nữ nhân trong xe và nữ nhân trong xe cũng không nhắc đến nữa.
Triệu Tử Nguyên mừng thầm thoát nạn. Chàng tính ngầm trong bụng :
– “Bọn người bữa trước nói là muốn trợ lực cho Mạch Thập Tự Thương thì Ương Thần Lão Xú đã gặp vạ đầu tiên, sau đến Phi Phủ Thần Cái. Không hiểu còn những ai nữa?”
Chàng nhớ tới Kim Linh Mạch Thập Tự Thương liền liên tưởng đến màn kịch “Phi kỵ truy sát” mấy bữa trước. Chàng không hiểu vì lẽ gì Mạch Cấn lại muốn giết mình?
Mã Ký ngó thấy Triệu Tử Nguyên, liền quát :
– Tiểu tử! Ngươi ngớ ngẩn đứng đó làm chi vậy? Lên mé tả chỗ ta đây mà ngồi.
Triệu Tử Nguyên theo lời lên xe. Mã Ký vung roi một cái. Hai con ngựa tung vó cất bước kéo xe ra cửa lớn hậu viện rồi mất hút vào trong bụi trần mờ mịt.
Lúc này trên một cây lớn bên cạnh giếng nước, đột nhiên bóng đen thấp thoáng. Một thiếu nữ võ phục mặc áo mầu tía chợt tung mình hạ xuống không một tiếng động.
Thiếu nữ này chính là Yên Lăng Thanh đã bị Triệu Tử Nguyên phát giác ra khi trước. Nàng nhảy xuống đất rồi, bâng khuâng ngó cỗ xe bồng mui xám chạy đi mỗi lúc một xa. Mục quang nàng ngơ ngác như mất vật gì.
Yên Lăng Thanh lẩm bẩm tự nói một mình :
– Mình từ Thái Chiêu bảo tới đây phải khó nhọc mới kiếm ra được nơi trú túc của bọn chúng. Nếu bây giờ mình không tiếp tục theo dõi thì uổng mất một phen tâm huyết. Có điều gia gia biết chuyện này tất mình bị trọng phạt. Thôi chịu vậy! Bây giờ mình không thể nghĩ nhiều được, đành để tới đâu hay đó…
Nàng cất bước đi quanh dãy hành lang phía trước tòa khách sạn. Nàng dắt một con ngựa lông đen đốm trắng ra nhảy lên đi ngay. Tiếng vó ngựa vừa nổi lên, nàng đã ra xa mấy trượng. Con ngựa này chạy rất lẹ. Lát sau trên đường sơn đạo hoang vắng nàng đã ngó thấy cỗ xe bồng ở phía trước cách xa ngoài mười trượng.
Yên Lăng Thanh thả lỏng dây cương cho ngựa bước chậm lại để giữ quãng cách đều đều khiến người trong xe không thể phát giác. Nàng đi được một đoạn đường thì trời sáng tỏ.
Lúc mặt trời mọc, Yên Lăng Thanh ruổi ngựa về phía trước. Cỗ xe bồng cách xa chừng nửa dặm bỗng đi lên cây cầu gỗ. Cây cầu gỗ khá rộng đủ cho bốn ngựa đi sóng hàng. Lúc nàng gần đến cầu, đột nhiên phía sau có tiếng vó ngựa dồn dập. Nàng vội quay đầu nhìn lại, thấy ba con ngựa chạy như bay trong đám bụi mù lướt tới…
Tốc độ của hai bên một nhanh một chậm thành ra tới đầu cầu thì vừa gặp nhau. Nếu không bên nào chịu nhường bước, bốn con tranh nhau qua cầu thì tất có con phải bị hất xuống sông. Trường hợp này xảy ra thì chẳng những chết ngựa, mà cả người cưỡi cũng bị trọng thương.
Đột nhiên cả hai bên chẳng ai bảo ai đều dừng cả lại. Bốn con ngựa hý lên một tiếng vang. Yên Lăng Thanh quát hỏi :
– Ai chạy ngựa mà lại chạy hấp tấp như vậy?
Nàng liếc mắt nhìn ba người kỵ mã đứng ở bên cầu. Ba hán tử này kẻ cao người thấp, đều nai nịt gọn gàng. Cả sáu con mắt đều chăm chú ngó Yên Lăng Thanh. Yên Lăng Thanh tức mình khẽ quát :
– Trời ơi! Các ngươi cứ nhắm mắt mà chạy. Vừa mới sáng sớm đã tung ngựa chạy bừa bãi.
Ba người bị Yên Lăng Thanh phiền trách cũng không động nộ. Hán tử mé hữu nhỏ tuổi hơn đắm đuối nhìn Yên Lăng Thanh. Hai người kia phát giác ra vẻ mặt thanh niên có điều khác lạ, liền đưa mắt ra hiệu cho nhau. Người đi giữa là một hán tử cao lớn hơn cả, ngó Yên Lăng Thanh nói :
– Xin lỗi cô nương! Bọn tại hạ vội quá, trong lúc hốt hoảng không nhìn thấy đầu cầu có người, khiến cô nương phải một phen kinh hãi.
Yên Lăng Thanh thấy đối phương đã xin lỗi, nàng không nổi giận nữa, chỉ hắng dặng một tiếng.
Đại hán ngó thanh niên mé tả nói :
– Tam đệ! Chúng ta tiếp tục đăng trình.
Thanh niên không sao được đành thu mục quang về không nhìn Yên Lăng Thanh nữa. Ba người bắt ngựa lên cầu gia roi cho ngựa chạy.
Ba hán tử qua cầu rồi, Yên Lăng Thanh còn vẳng nghe tiếng thanh niên nói :
– Đây là một nàng khuê nữ xinh đẹp khác thường, so với người trong tranh nàng còn phần hơn.
Đại hán ngắt lời :
– Tam đệ nên ít chuyện này đi, đừng bẻm mép nữa được không?
Yên Lăng Thanh tức giận nói :
– Đúng là bọn mèo mả gà đồng.
Nàng thò tay vào túi móc ra một nắm ám khí. Tay phải nàng vừa giơ lên, một chuỗi tinh quang bắn về phía thanh niên nhanh như chớp. Ba người đã nghe tiếng gió, không kịp nhìn lại, vội tung ngựa nhảy sang bên né tránh.
Thân pháp ba hán tử này rất mau lẹ. Nhưng Yên Lăng Thanh bắn ra loại ám khí nhỏ bé, bao trùm phạm vi rất rộng khiến cho người ta khó mà tránh được.
Bỗng nghe mấy tiếng “roạc roạc” vang lên. Mấy điểm tinh quang bắn rách nách áo thanh niên, chỉ sai một chút là đụng vào da thịt.
Thanh niên sợ toát mồ hôi lạnh ngắt. Gã còn cười khanh khách nói :
– Thủ pháp bắn ám khí của cô nương thật là cao minh! Đến đầu đường kia chúng ta sẽ gặp nhau.
Gã giục ngựa chạy nhanh như bay. Hai hán tử kia theo sát gã. Đại hán đi giữa vừa chạy vừa oán trách thanh niên, nói :
– Tam đệ lại gây chuyện thị phi. Nên nhớ chúng ta ở phái Không Động là một môn phái lớn…
Đột nhiên đại hán mé hữu rậm râu buộc miệng khẽ hô :
– Đại ca! Đại ca hãy coi… trên đường phía trước…
Đại hán đi giữa ngửng đầu nhìn ra chưa nói gì thì thanh niên đã hỏi trước :
– Đó là cỗ xe mui. Cớ sao lại kinh hãi?
Đại hán rậm râu đáp :
– Cỗ xe mui ư? Tam đệ có biết đó là ai không? Hãy nhìn kỹ lại mui xe bằng vải mầu xám…
Thanh niên ấp úng nói :
– Phải chăng… Phải chăng đó là Hương Xuyên…
Gã chưa dứt lời, đại hán đi giữa vội chẹn họng :
– Nhị đệ! Tam đệ! Cho ngựa chạy đi! Chúng ta lại coi xem sao?
Ba con ngựa tăng gia tốc độ lao về phía trước. Chỉ trong nháy mắt ba người đã đuổi kịp cỗ xe mui xám. Đại hán dừng ngựa lại đi sát bên cỗ xe, ngó người dong xe chấp tay dõng dạc lên tiếng :
– Xin chào túc hạ…
Người dong xe là Mã Ký ngó ba hán tử một cái rồi thủng thẳng đáp :
– Trên xe có nữ quyến. Ba vị không nên kinh động, tránh ra xa hay hơn.
Đại hán kia ngẩn người, nhưng thanh niên lại mỉm cười hỏi :
– Tình thực mà nói thì bọn sư huynh đệ tại hạ vì nữ quyến trên xe đó mà tới đây.
Mã Ký xẵng giọng nói :
– Phải chăng đây là giọng hài hước?
Gã vung tiên lên tựa hồ muốn động thủ.
Triệu Tử Nguyên ngồi bên tả Mã Ký, đảo mắt nhìn thanh niên, tự hỏi :
– “Gã này ăn mặc ra kiểu danh môn đại phái mà sao miệng lưỡi lại khinh bạc như vậy?”
Thanh niên vẫn mỉm cười đáp :
– Quí chủ nhân phong lưu tuyệt đại. Người giang hồ ai được coi quí chủ nhân cũng lấy làm vinh hạnh. Chuyến này bọn tại hạ từ Không Động tới đây, ngẫu nhiên tương ngộ. Có lý nào lại bỏ mất cơ hội kết giao?
Mã Ký lạnh lùng nói :
– Té ra các vị ở phái Không Động. Hãy báo danh đi!
Đại hán râu rậm thấy đối phương bất quá là một tên dong xe, lại biết bọn chúng ở phái Không Động mà giọng nói cùng cử động ra chiều ngạo nghễ, chẳng coi chúng vào đâu, hắn chau mày toan lên tiếng phản đối, nhưng đại hán đi giữa ngấm ngầm kéo áo ra hiệu cho hắn không được nóng nảy.
Đại hán đi giữa lại lên tiếng :
– Tại hạ là Lâm Cảnh Mại! Còn đây là tệ sư đệ Chung Bích và Mai Thượng Lâm. Bọn tại hạ phiền tôn giá thông báo quí chủ nhân…
Mã Ký không nhẫn nại được ngắt lời :
– Các vị nhiều lời quá! Có biết nữ chủ nhân của ta là ai không?
Gã thanh niên là Mai Thượng Lâm đáp :
– Hương Xuyên Thánh Nữ, tuy mới qua lại giang hồ, song tại hạ đã được nghe đại danh, vả quí chủ nhân ngồi cỗ xe bồng có chỗ đặc biệt…
Mã Ký trợn mắt gầm lên :
– Cái gì mà thánh nữ, thần nữ? Đừng rắc rối nữa! Biết điều thì cút ngay.
Gã vung tay đánh ra. Quyền phong rít lên “vù vù”.
Mai Thượng Lâm trong lúc hốt hoảng, vung tay đón phát chưởng của Mã Ký.
Hai chưởng đụng nhau như mảnh da thuộc đụng vào đá nghe đánh “bộp” một tiếng.
Mai Thượng Lâm lảo đảo người đi, suýt nữa ngã ngựa.
Đại hán rậm râu là Chung Bích trầm giọng nói :
– Dù quí chủ nhân chẳng muốn cho người chiêm ngưỡng, các hạ cũng không nên động võ.
Mã Ký hắng dặng một tiếng rồi quay lại nhìn tấm rèm xe cúi đầu nói :
– Bọn người này vô cớ đến lăng líu. Hiển nhiên có ý muốn mạo phạm chủ nhân. Xin chủ nhân ra lệnh để thuộc hạ giết quách chúng đi cho rồi.
Lão tàn phế ngồi trong xe trầm giọng nói :
– Mã Ký! Ngươi càng ngày càng lớn mật. Sao không biết dùng lời tử tế bảo họ đi đi? Mới một câu không hợp đã động thủ, động cước ư? Ngươi còn gây ra tai vạ thì dù Nhị chủ nhân có dung tha, lão phu cũng phải trừng trị…
Mã Ký run người không dám kháng cự.
Thanh âm nữ nhân lại cất lên :
– Hay lắm! Mã Ký! Ngươi vén rèm lên. Những cao nhân phái Không Động đã cao hứng thì ta không để họ thất vọng.
Mã Ký ấp úng nói :
– Nhưng mà… nhưng mà…
Nữ nhân ngắt lời :
– Sao? Ngươi không muốn nghe lời ta chăng?
Mai Thượng Lâm lộ vẻ cao hứng lại giục giã không ngớt :
– Quí chủ nhân đã khẳng khái nhận lời. Cảm phiền túc hạ vén rèm xe để bọn tại hạ được chiêm ngưỡng cho thỏa lòng ước vọng bấy lâu nay.
Mã Ký tức giận trợn mắt nhìn gã, hắn thò tay vén một góc rèm.
Bỗng nghe thanh âm trong trẻo cất lên :
– Ba vị muốn chiêm ngưỡng dong nhan Thánh Nữ ư? Xin mời ra gần cỗ xe phía sau này.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía phát ra thanh âm thì thấy ở phía sau cách chừng một trượng cũng có một cỗ xe bồng mui xám, không biết đến đây từ hồi nào?
Triệu Tử Nguyên nhìn kỹ lại cỗ xe kia thấy nó lớn hơn cỗ xe thường chừng năm, sáu thước. Bốn mặt đều che rèm bằng vải màu xám, giống hệt cỗ xe chàng đang ngồi.
Bọn Lâm Cảnh Mại phái Không Động kinh ngạc đến ngẩn người ra, chân tay luống cuống. Lúc thì ngơ ngác nhìn cỗ xe trước mặt, lúc lại hoang mang ngó cỗ xe phía sau.
Triệu Tử Nguyên nghĩ thầm trong bụng :
– “Cỗ xe kia xuất hiện cực kỳ đột ngột, tựa hồ tự trên trời rơi xuống. Khả nghi hơn nữa là cả hai cỗ xe chế tạo giống hệt nhau, do tay một người thợ chứ không phải chuyện ngẫu nhiên.”
Chàng lại chú ý nhìn kỹ thấy gã dong xe ngồi phía trước, mình mặc áo đen, tay cầm roi ngựa.
Dong mạo cũng hao hao giống Mã Ký.
Trong cỗ xe kia thanh âm trong trẻo lại cất lên :
– Ba vị còn ngần ngừ gì nữa? Nếu muốn chiêm ngưỡng nữ chủ nhân thì lại đây. Bằng không chúng ta phải lên đường.
Bọn Lâm Cảnh Mại ba người đều ngơ ngác không biết làm thế nào? Đại hán rậm râu là Chung Bích hạ thấp giọng xuống nói :
– Chúng ta cứ lại coi cũng chẳng mất mát gì…
Lâm Cảnh Mại gật đầu rồi ba người tung ngựa đi vòng lại.
Người dong xe trầm giọng nói :
– Hương Xuyên Thánh Nữ ngồi ở bên trong. Xin ba vị cúi đầu xuống và phải nhìn thẳng. Nếu trong ba vị có một người ra chiều bất kính thì hậu quả khó mà lường được.
Mai Thượng Lâm đáp :
– Cái đó bọn tại hạ biết rồi. Xin vén rèm lên cho.
Người dong xe khẽ vén một góc rèm. Ba hán tử nghiêm chỉnh cúi đầu cưỡi ngựa thủng thẳng đi qua phía trước cỗ xe.
Ba người lướt qua rồi. Lâm Cảnh Mại ngồi trên mình ngựa khom lưng xá dài nói :
– Thánh Nữ là một bậc cân quắc kỳ nhân. Bữa nay bọn tại hạ được chiêm ngưỡng phương dung thật là vinh hạnh! Xin có lời tạ ơn.
Ba người liền vụt ngựa đi ngay.
Lúc qua cỗ xe của Mã Ký, Triệu Tử Nguyên chợt cảm thấy trong lòng xúc động. Chàng tung mình xuống xe, ngăn chặn Mai Thượng Lâm lại khẽ hỏi :
– Xin các hạ cho hay có nhìn rõ người đó không?
Gã thanh niên Mai Thượng Lâm ngần ngừ một chút rồi đáp :
– Ồ! Lúc ngựa đi qua, tại hạ không tiện ngửng đầu lên sợ mình bị hiểu lầm là có điều bất kính với thánh nữ. Hơn nữa ánh sáng trong xe lại lờ mờ nên chỉ thấp thoáng ngó thấy gương mặt thanh cao thoát tục, chứ không nhìn được rõ. Ấn tượng thật là hồ đồ.
Gã dứt lời vọt ngựa theo hai gã Lâm, Chung.
Triệu Tử Nguyên không hỏi rõ được, trong lòng thất vọng.
Mã Ký vung roi ngựa. Cỗ xe bồng chuyển bánh.
Triệu Tử Nguyên lại nhảy lên ngồi bên Mã Ký.
Mã Ký cất giọng lạnh lùng hỏi :
– Tiểu tử! Ngươi cùng gã họ Mai châu đầu ghé tai thì thầm. Phải chăng…
Đột nhiên nữ nhân trong xe cất tiếng ngắt lời :
– Mã Ký! Ngươi hãy giục ngựa rượt theo cỗ xe kia.
Nguyên cỗ xe sau vừa rồi đã vọt lên trước.
Mã Ký hai tay giựt dây cương. Con ngựa hý lên một tiếng tung vó chạy kéo cỗ xe lao đi như bay.
Hai chiếc xe bồng một trước một sau rong ruổi trên đường lớn, cát bụi tung bay mờ mịt.
Đi chừng một giờ cỗ xe phía trước chuyển vào mé tả rẽ sang đường khác.
Mã Ký lớn tiếng la :
– Hỏng bét! Cỗ xe kia rẽ vào ngõ khác mất rồi!
Lão tàn phế cất tiếng giục :
– Rượt cho mau!
Mã Ký bắt ngựa đi vào đường rẽ. Con đường nầy ngoằn ngoèo đi về phía tây. Càng đi càng thấy thê lương hiu quạnh.
Mới đi được mấy chục trượng thì lại đến chỗ đường rẽ mấy ngả. Mã Ký do dự một chút, rồi cho ngựa chạy về phía tây, nhưng cỗ xe bồng đã mất hút.
Mã Ký dừng ngựa lại nói :
– Nơi này có nhiều đường rẽ, thuộc hạ không biết đuổi theo đường nào.
Nữ nhân trong xe tức giận nói :
– Thật là đồ vô dụng.
Mã Ký lộ vẻ bẽn lẽn không dám nói gì nữa.
Đột nhiên nữ nhân trong xe lớn tiếng :
– Mã Ký! Ngươi dám dùng ngụy kế ư?
Mã Ký kinh ngạc ấp ứng đáp :
– Thuộc hạ… không hiểu ý chủ nhân… nói thế nào?
Nữ nhân trong xe lên giọng nghiêm khắc hơn trước :
– Trong căn nhà xanh có hơn năm chục cỗ xe ngựa mà cỗ này lớn hơn một chút và bọc vải xám, mới chế xong chưa lâu. Bữa nay ra đi ngươi lại lựa đúng nó thật khéo quá! Cỗ xe bồng Thánh Nữ ngồi kia cũng giống hệt cỗ xe này. Hừ hừ! Ngươi thú thực nguyên do đi, còn chờ gì nữa?
Mã Ký ấp úng đáp :
– Cái đó không liên quan gì… đến thuộc hạ… Đây hoàn toàn do ý kiến của đại chủ nhân…
Nữ nhân cùng lão tàn phế ở trong xe đồng thanh la lên :
– Ủa! Đây là ý kiến của Đại chủ nhân ư?
Mã Ký đáp :
– Từ kích thước cỗ xe, vải bọc mầu xám đều do Đại chủ nhân quyết định dặn thợ làm. Đại chủ nhân lại đặc biệt chỉ định thuộc hạ đánh xe. Lúc Nhị chủ nhân ra cửa, thuộc hạ phải mời lên cỗ xe này…
Nữ nhân hỏi :
– Vạn lão! Lão có đoán ra được vụ này thế nào không?
Lão tàn phế trầm giọng đáp :
– Nếu Mã Ký không nói dối thì còn châm chước được. Có điều Đại chủ nhân không nói rõ cho Nhị chủ nhân hay mới thật là kỳ!
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Hương Xuyên Thánh Nữ xuất hiện trên chốn giang hồ chưa đầy một năm mà oai danh đã lừng lẫy khắp nơi, người võ lâm đều kính sợ…
Lão chưa dứt lời bỗng nghe Mã Ký buột miệng nói :
– Tam chủ nhân! Phía sau có một người kỵ mã đi cách xa chừng hơn chục trượng, dường như có ý theo dõi hành tung bọn ta.
Lão tàn phế lạnh lùng đáp :
– Ta đã biết rồi. Người đó theo dõi từ khách sạn ở trấn Bạch Lệ đến đây. Ngươi thử dừng xe lại chờ thị vọt ngựa tới nơi…
Triệu Tử Nguyên động tâm, tự nhủ :
– “Người truy tung từ trấn Bạch Lệ phải chăng là Yên Lăng Thanh. Nàng đã xuất hiện ở khách sạn…”
Chàng đảo mắt nhìn lại đằng xa thì thấy chấm đen lay động mỗi lúc một gần.
Chẳng phải Yên Lăng Thanh thì còn ai vào đấy?
Yên Lăng Thanh thấy cỗ xe bồng phía trước đột nhiên dừng lại thì biết hành tung mình đã bị bại lộ. Nàng liền đánh bạo giục ngựa tiến lên.
Triệu Tử Nguyên lên tiếng hỏi trước :
– Yên cô nương vẫn bình yên chứ?
Yên Lăng Thanh liếc mắt nhìn chàng, nhưng chỉ khịt mũi một cái chứ không hỏi han gì.
Triệu Tử Nguyên cụt hứng bẽn lẽn ngồi xuống.
Yên Lăng Thanh hỏi Mã Ký :
– Lệnh chủ nhân có ở trong xe không?
Lão tàn phế ở trong xe bật lên tràng cười khanh khách nói :
– Yên đại tiểu thư đã biết rõ sao còn giả vờ hỏi? Đại tiểu thư chạy ngựa đường xa vất vả quá rồi! Có muốn lên xe tránh nắng không?
Yên Lăng Thanh đáp :
– Đa tạ lão tiền bối. Chẳng giấu gì lão tiền bối, tiểu nữ đến đây là có việc muốn thương lượng…
Lão tàn phế đáp :
– Ha ha! Yên đại tiểu thư theo dõi hành tung, ngựa không dừng vó thì dĩ nhiên phải có việc. Đại tiểu thư thử nói cho nghe nào!
Yên Lăng Thanh liếc mắt nhìn Triệu Tử Nguyên muốn nói lại thôi.
Lão tàn phế liền hỏi :
– Để lão phu đỡ lời. Phải chăng đại tiểu thư vì thằng nhỏ họ Triệu mà tới đây?
Yên Lăng Thanh ngần ngừ một chút rồi đáp :
– Tiền bối minh xét cho. Tiểu nữ chuyến này đến đây là vâng lệnh của gia phụ, yêu cầu tiền bối buông tha Triệu Tử Nguyên…
Triệu Tử Nguyên chấn động tâm thần tự hỏi :
– “Sao Yên Lăng Thanh lại nói ra câu này? Phụ thân nàng yêu câu lão tàn phế buông tha mình là có dụng ý gì? Nếu lão tàn phế chấp thuận lời yêu cầu của nàng thành ra mình uổng phí một phen tâm huyết, mình định theo lão tàn phế về căn nhà xanh ở Thủy Bạc để thám thính mà không được.”
Chàng nghĩ tới đây liền hy vọng lão tàn phế cự tuyệt lời yêu cầu của nàng.
Lão tàn phế đáp :
– Không được! Lệnh tôn đã đưa thằng nhỏ họ Triệu cho lão phu làm nô bộc.
Hôm ấy nếu lão phu không năn nỉ cho gã thì lệnh tôn đã lấy máu gã để tôi kiếm rồi.
Yên Lăng Thanh ấp úng nói :
– Tiền bối thiếu gì nô bộc mà nhất định phải lấy gã thiếu niên đó?
Lão tàn phế đáp :
– Gã họ Triệu có chỗ đặc biệt, sao lại bì với người khác được?
Yên Lăng Thanh nói :
– Chỉ vì… Chỉ vì Triệu Tử Nguyên có chỗ quan hệ trọng đại với gia phụ, nên gia phụ mới yêu cầu tiền bối tha cho gã về bảo.
Lão tàn phế ngạc nhiên hỏi :
– Quan hệ trọng đại thế nào? Tiểu thư thử nói cho ta nghe.
Yên Lăng Thanh phóng ngựa đi sát bên cỗ xe nói thầm mấy câu. Triệu Tử Nguyên vì ngồi ở đầu xe mà thanh âm của Yên Lăng Thanh lại trầm trầm nên không nghe rõ được câu nào.
Lại nghe thanh âm lão tàn phế nói khẽ một hồi.
Sau cùng Yên Lăng Thanh ngồi ngay người lên lớn tiếng :
– Thế là tiền bối ưng thuận rồi nhé?
Lão tàn phế chưa kịp trả lời, dường như còn nghĩ ngợi chưa quyết định được, bỗng người đàn bà thần bí lên tiếng :
– Vụ này quả nhiên không phải tầm thường. Theo ý ta thì nên ưng thuận lời yêu cầu của Yên Định Viễn.
Triệu Tử Nguyên trong lòng nóng nảy vội nói :
– Tiểu tử đã được lão gia thu làm nô bộc, không muốn xa rời nữa.
Yên Lăng Thanh giận mặt xám lại quát hỏi :
– Gã tiểu tặc kia! Ai cho ngươi xen vào? Tha ngươi hay không chẳng phải tự ngươi định đoạt!
Triệu Tử Nguyên như đụng đầu vào đinh. Tuy lòng chàng không muốn xa rời lão tàn phế để có dịp vào thám thính căn nhà xanh ở Thủy Bạc, nhưng chàng không tiện nói nhiều.
Lão tàn phế đi đến quyết định :
– Thôi được! Lão phu đành để gã họ Triệu cho lệnh tôn mượn một tháng.
Khi hết kỳ hạn này, lệnh tôn sẽ gởi gã đến chỗ lão phu.
Triệu Tử Nguyên than thầm :
– “Hỏng rồi!”
Chàng không nhịn được lại nói :
– Tiểu nhân là con người còn sống hẳn hoi chứ chẳng phải đồ vật mà để người ta bảo nhau cho mượn qua mượn lại…
Lão tàn phế nói :
– Yên đại tiểu thư nói rất đúng. Thằng lỏi kia! Ngươi không đủ lực lượng để quyết định vận mạng cho mình được. Nói một cách khác thì số phận ngươi đã chua sẵn cho người khác an bài. Ngươi nên yên lặng là hơn.
Lão nói tới đây, rèm xe lay động. Gã nô bộc Thiên Phong thò vào mình lão móc ra ba viên thuốc mầu lục đưa cho Yên Lăng Thanh.
Thiên Phong nói :
– Ba viên thuốc này để trừ chất độc Mã Lan. Lão gia dặn đưa cho cô nương.
Cứ mười ngày cô nương lại cho gã uống một viên. Uống hết ba viên là đủ ba mươi ngày, cô sẽ đưa gã đến bến Thiểm Nam. Bọn tại hạ sẽ có thuyền đón để đem gã về căn nhà xanh ở Thủy Bạc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!