Đoạn Hồn Tuyệt Cung - Chương 15: Xác Chết Ngập Tô Gia Trang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Đoạn Hồn Tuyệt Cung


Chương 15: Xác Chết Ngập Tô Gia Trang



Nói về Tô Tiểu Bình, sau khi tình cờ gặp Đông Bích, thì hình ảnh của chàng trai tuấn tú Đông Bích đã chiếm trọn trái tim nàng. Nàng phát họa một tương lai, ước vọng tình ái bên cạnh Đông Bích nên nàng nôn nóng trở về gia trang sau khi đến báo tin về tình hình phức tạp của võ lâm, mà cha nàng đã ghi rõ trong thư để gởi đến cho sư thúc nàng.

Mặc dù bên gia đình sư thúc nàng muốn lưu nàng lại một thời gian song nàng nhất quyết trở về với lý do là phải săn sóc phụ thân nàng.

Với lý lẽ hiếu thảo đó, sư thúc nàng đành để nàng về với gia đình. Nhưng ai có biết đâu sở dĩ nàng muốn trở về gia trang gấp là muốn gặp phụ thân để xin phép được đi nhiều nơi hy vọng tìm gặp Đông Bích để thỏa lòng mong nhớ.

Tình yêu đến với cô gái gia phong này cũng rất mãnh liệt. Một thứ tình yêu trong trắng, ấp ủ và bộc cháy trong tâm tư.

Rồi đến một buổi chiều nọ…

Khi trời chiều bảng lảng ánh nắng vàng. Gió đưa hiu hắc miền sơn giả, ánh nắng yếu ớt rải rác trên cành hoa, kẽ lá như đượm vẻ u buồn.

Dưới triền Bạch Mã sơn, một đôi thiếu nữ đang sải ngựa về hướng Tô gia trang, được xây cất một cách hùng vĩ trên miền đồi này.

Đôi tuấn mã ghìm cương dừng lại trước cổng gia trang không ai khác hơn là Tô Tiểu Bình là ái nữ duy nhất của trang chủ Tô Mạc Dung cùng Hồng Yến.

Hai cô gái nhảy nhanh xuống ngựa chạy vào cổng Tô gia trang. Nhưng khi Tô Tiểu Bình lướt qua cổng, bỗng giật mình dừng lại, dưới chân nàng một khung cảnh hãi hùng hiện ra, làm cho nàng kinh hoàng rú lên một tiếng thất thanh.

Trước mặt nàng, hai ba cái xác chết không đầu, nằm vắt vẻo, máu chảy lan tràn trên mặt đát. Đôi mắt tròn xoe, mặt mày xám nhạt, Tô Tiểu Bình trố mắt nhìn vào xác chết. Cứ như bộ y phục của những xác chết này, nàng đã nhận ra được là ba vị đầu mục của Tô gia trang.

Nỗi lo lắng, bi thương làm nàng chết điếng. Nàng như sực nhớ đến việc gì, nàng vội đứng lên, tung cánh cửa chạy bay vào nhà gọi :

– Gia gia ơi! Gia gia…

Tiếng kêu của Tô Tiểu Bình vang động cả gian nhà mà bên trong không một tiếng trả lời.

Hình như nàng cảm thấy có một hiện tượng nguy hiểm cho phụ thân nên nàng đẩy tung cánh cửa phòng, chỗ phụ thân nàng thường nằm. Nhưng gian phòng vẫn vắng tanh, đồ đạc bảo thư đều bị lục lọi tung tóe khắp nơi.

Nàng quay người ra thì cũng gặp Hồng Yến chạy vào. Hai người tiếp tục chạy khắp gia trang, nhưng mọi nơi đều chỉ thấy máu rơi, người chết nằm la liệt. Có thể nói toàn thể Tô gia trang đều bị thảm sát.

Đứng trước cảnh hãi hùng này, dù có gan đồng dạ sắt cũng không thể bình tĩnh được nữa. Nhưng vì quá bi thương và sợ hãi làm cho Tô Tiểu Bình và Hồng Yến sững sờ, không sao khóc được nữa.

Căn nhà bi thảm trở về với vắng lặng như hăm dọa, như khủng bố hai người.

Lúc đó bỗng có tiếng hỏi :

– Tiểu thư? Tiểu thư về đấy sao?

Tô Tiểu Bình quay phắt lại, mắt mở lớn ngạc nhiên :

– Trời! Nhũ mẫu…

Nàng vừa thốt xong liền sà người ôm chầm lấy bà nhũ mẫu giọng nghẹn ngào :

– Nhũ mẫu, phụ thân con đâu. Tại sao gia trang lại lâm vào cảnh thảm sát bi thương này. Ai gây nên?

Bà nhũ mẫu nước mắt chảy dài cất giọng kể lể :

– “Trưa này, gia trang vẫn yên bình bỗng từ đâu, rất đông những nhân vật võ lâm bất thần xâm nhập gia trang chúng ta. Mặc dù những đầu mục đã chận hỏi nhưng bọn chúng bất kể nên cuộc xô xát đẫm máu xảy ra.

Lúc đó nhũ mẫu chạy đi thông báo cho trang chủ và một cuộc báo động toàn gia trang này. Sau đó nhũ mẫu thấy bọn chúng tàn sát khủng khiếp quá nên nhũ mẫu phải chạy ẩn mình vào đống cỏ khô nơi tàu ngựa.

Từ đó nhũ mẫu không còn thấy gì nữa, chỉ nghe tiếng la hét não nề, khủng khiếp chưa từng nghe trong đời nhũ mẫu.

Tiếng la hét ấy vang lên khắp nơi trong gia trang, rồi dần dần im bặt, không còn nghe một tiếng động nào nữa.

Nhũ mẫu lúc ấy mới chui ra và bỗng nghe có tiếng vó ngựa, tưởng bọn chúng trở lại nên phải ẩn trốn nữa. Sau cùng nghe được tiếng của tiểu thư nên nhũ mẫu liền ra đây.”

Tô Tiểu Bình hỏi lại :

– Như vậy, nhũ mẫu có thấy phụ thân của con đâu không?

Bà ta lắc đầu sụt sùi :

– Nhũ mẫu không thấy được Trang chủ, nhưng theo nhũ mẫu dự đoán là Trang chủ đã bị bắt rồi.

– Bị bắt rồi?

Tô Tiểu Bình hơi kinh ngạc rồi hỏi lại lần nữa :

– Nếu bị bắt thì phụ thân của con chưa chắc đã chết?

– Nhũ mẫu cũng mong như vậy.

Lúc này Hồng Yến cũng chen vào :

– Như vậy chúng ta hãy tìm cho ra dấu vết chúng đi.

Tô Tiểu Bình than thở :

– Bây giờ biết đâu mà tìm đây?

Cảnh tượng bây giờ trở nên bi thảm với những người còn lại nơi đây. Đâu đâu cũng đầu rơi máu chảy, chết chưa nhắm mắt, chết uất ức hằn học. Thật là não nề.

Giữa lúc đó, từ xa xa bên ngoài, thỉnh thoảng có một giọng cười lạnh như băng, thoảng theo gió hắt vào.

Giọng cười này làm cho Tô Tiểu Bình bất giác lạnh cả mình, nàng ta bỗng hét lên :

– Quân giết người khốn nạn.

Nhưng giọng hét của nàng vừa thoát ra khỏi cổ đã nất nghẹn. Tiếng cười bên ngoài nổi lên lạnh lùng hơn, và tiếp theo giọng nói trầm trầm vọng vào :

– Tiểu a đầu! Sao ngươi hồ đồ đến thế? Ai là kẻ giết người?

Lời nói vừa dứt thì một lão già, người tròn lẳn, mắt híp gần như không thấy đôi tròng mắt, sà vào cạnh Tô Tiểu Bình. Tiếp theo là một chàng công tử trang phục diêm dúa, ánh mắt dâm tà lả lướt đưa tình. Chàng công tử kia nhìn Tô Tiểu Bình một cách suồng sã, rồi đỡ lời khi lão lùn định lên tiếng.

Hắn bước đến gần bên Tô Tiểu Bình hơn rồi nói :

– Ồ! Tô gia trang này có một giai nhân tuyệt đẹp, tuyệt đẹp.

Rồi hắn nháy mắt cho lão lùn và tiếp lời :

– Cái việc giết người này, bổn công tử đây sẽ điều tra giúp cho.

– Hừ! Quân giả nhân giả nghĩa, cầm dao giết người, giờ lại hèn nhát chối phăng à?

– Không, đời nào có thế.

Rồi hắn đảo mắt nhìn cả gia trang ngập xác chết, quay lại nói với lão lùn :

– Thúc thúc, thế này là chúng ta đã đến chậm một bước rồi.

– Đúng như vậy.

– Thúc thúc có hồ nghi cho bang phái nào không?

– Theo ta, chỉ có cao thủ tuyệt cung mới đi trước ta một bước. Thật tức chết đi được.

Nghe bọn người lạ mặt mới đến đối đáp với nhau, Tô Tiểu Bình tức giận hét lên :

– Quân cẩu trệ, thì ra chúng bây cũng định giết hại toàn thể Tô gia trang của ta à!

Lão lùn cười giả lã :

– Ồ! Tiểu thư sao nóng tánh thế.

Tô Tiểu Bình vẫn chưa nguôi giận, nàng tiếp :

– Với lũ chúng bây, nói thế cũng chưa là nặng lắm đâu. Ta hỏi tại sao chúng bây lại muốn sát hại Tô gia trang? Theo chỗ ta biết thì gia trang cây đâu có gieo thù kết oán với bọn mi.

Lão lùn cũng cố nén nhưng vẫn không dằn được tức giận trước lời mắng chửi của nàng. Tên công tử đứng bên cạnh lão lùn biết rằng thúc thúc mình sắp nổi giận, vì muốn lấy lòng người đẹp nên chàng ta vội nói :

– Cô nương! Cô đừng chọc giận thúc thúc ta mà mang họa đấy. Chúng ta đến đây với mục đích là cứu viện cho Tô gia trang mà thôi.

Hồng Yến nãy giờ đứng yên lặng, bỗng cười gằn nói :

– Ai mà tin được miệng lằn lưỡi mối của chúng bây.

– Hừ! Bàng Ngọc, chớ nhiều lời với bọn a đầu đó làm gì, hãy hành động đi thôi.

Chàng công tử tên là Bàng Ngọc bây giờ mới để lộ mặt thật, hắn nói :

– Thúc thúc! Tại tiểu điệt muốn nâng niu, vuốt ve nàng một tý đó thôi. Nhưng giờ tiểu điệt xin tuân mạng thúc thúc vậy.

Tô Tiểu Bình nghe Bàng Ngọc nói vậy, nàng tức giận mặt bừng bừng sát khí :

– Tiểu tặc, đừng nói giọng ngông cuồng, hãy tiếp chiêu của bản cô nương đây.

Vừa nói nàng vừa vung tay định tung chưởng tấn công Bàng Ngọc nhưng chưởng phong chưa kịp tung ra thì đôi mắt của nàng đã hoa lên và đứng bất động trong thế đang tấn công.

Bàng Ngọc vừa chớp thân người điểm nhanh huyệt đạo của Tô Tiểu Bình đến nỗi Hồng Yến đứng ngay bên cạnh mà không rõ y đã ra tay bằng cách nào. Thấy tiểu chủ bị nạn, nàng hét tung chiêu vào Bàng Ngọc.

– Cẩu trệ! Dám xúc phạm đến tiểu thư của ta, thì phải chết.

Tiếng chết vừa dứt thì chưởng phong của nàng đã quét đến Bàng Ngọc. Trong một thoáng bất ngờ nên Bàng Ngọc thân ảnh lùi lại một trượng để tránh.

Hồng Yến rượt theo định tấn công tiếp nhưng lão lùn đã cười khì.

– Tiểu a đầu. Tại ngươi muốn chết thì đừng oán trách gì ta nhé!

Lời nói vừa dứt thì Hồng Yến đã vút lên và lăn lộn dưới đất một lúc thì tắt thở.

Tô Tiểu Bình tuy bị điểm huyệt nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, nàng chỉ thấy lão lùn vừa hoa tay lên là Hồng Yến đã thảm tử ngay, lòng căm hận dâng lên mắt, làm đôi mắt nàng đỏ ngầu và mở lớn ra thiếu điều rách khóe mắt, Bàng Ngọc trông thấy vậy vội nói :

– Tô tiểu thư à, sá gì một con a hoàn mà nàng lại lộ vẻ tức giận đến thế. Về đến Huyết Hoa động ta sẽ cho nàng nhiều đứa ngoan ngoãn hơn.

Vừa nói Bàng Ngọc vừa vuốt má Tô Tiểu Bình. Trong cơn thất thế, nàng chỉ còn biết ngoảnh mặt nhìn sang một bên mà không thốt được lời nào.

Bàng Ngọc thấy vậy thì phì cười tiếp :

– Phụ thân ta là Động chủ Huyết Hoa động với đại danh là Huyết Chưởng Bàng Liêu Đồ. Người khó tánh lắm đó. Làm dâu mà ương ngạnh như nàng thì khó sống lắm.

Lão lùn nãy giờ đứng yên mỉm cười nhìn cháu tán tỉnh Tô Tiểu Bình giờ mới lên tiếng :

– Thằng súc sanh này tuyệt thật. Trước mặt thúc thúc nó mà nó lại để lộ chân tướng si tình ra mà không sợ bị quở phạt thì thật là đáng khen thay.

Bàng Ngọc nói :

– Thúc thúc lại phá tiểu điệt nữa rồi.

Lão lùn lắc đầu :

– Thôi, chúng ta trở về động phủ đi.

Nói đoạn lão quay ra ngoài cổng gia trang hú lên mấy tiếng lanh lảnh rồi ra hiệu cho Bàng Ngọc ẳm Tiểu Bình phóng đi. Trước khi dời gia trang, lão không quên tặng cho bà nhũ mẫu của Tiểu Bình một sát chưởng.

Cũng từ trong cổng Tô gia trang, một số đồng bọn lao ra rồi vùn vụt phóng theo Bàng Ngọc.

Bọn này mải miết chạy đi khi ngoài trời đã phủ tối tứ bề.

Cho đến trước một ngôi miếu hoang phế thật lớn, có nhiều gian nối tiếp nhau thì Bàng Ngọc đề nghị với lão lùn :

– Thúc thúc à! Chúng ta vào nơi miếu hoang này nghỉ đi.

Lão lùn cười khì gật đầu :

– Tùy ngươi! Nghỉ nơi này cũng được.

Rồi lão nhìn về phía Tây chợt nói :

– Hơn nữa trời sắp mưa đến nơi rồi, nơi phương Tây mây đen ngùn ngụt kéo về đây.

Chỉ trong chốc lát thì có gió thổi cuốn mạnh, bốc lá rừng khô bay lên tứ tung.

Cả bọn ùn vào trong hoang miếu. Trong miếu này, phòng lớn nhất là tại sảnh đường. Nơi này cũng có nhiều chiếc bục bằng đá phủ đầy bụi cát. Lão lùn cùng đồng bọn thu dọn để tìm chỗ tránh mưa.

Trong khi đó, Bàng Ngọc vác Tô Tiểu Bình vào tuốt gian phòng phía trong lục đục dọn quét một chiếc bệ đá khá lớn rồi để nàng nằm xuống nơi này.

Bàng Ngọc sau khi đặt Tô Tiểu Bình nằm xuống liền đi ra ngoài sảnh miếu căn dặn :

– Thúc thúc hãy ở ngoài này với mọi người! Để tiểu điệt ở gian trong canh giữ người đẹp đấy nhé!

Lão lùn cười đồng lõa :

– Thằng súc sanh này quá quắt lắm.

Lão nói xong rồi phá lên cười hăng hắc…

Căn dặn xong, Bàng Ngọc quay vào. Hắn liền đưa tay giải khai huyệt đạo cho Tô Tiểu Bình.

Tuy bị điểm huyệt, song Tô Tiểu Bình vẫn còn nghe thấy mọi diễn biến, giờ đây được giải khai huyệt đạo nên nàng chưa vội cử động làm như còn bị nguy khốn.

Nàng tập trung mọi công lực vào đôi tay chờ đợi. Rồi trong khi Bàng Ngọc sơ ý vì cử chỉ dâm tà thì đột nhiên nàng tung song chưởng tấn công bất ngờ vào hắn.

Dù cho võ công cao siêu, nhưng trong lúc bất ngờ, Bàng Ngọc đành lãnh trọn song chưởng. Tuy công lực của Tô Tiểu Bình yếu kém nhưng cũng đẩy lui hắn ngã vào góc phòng.

Trong khi đó, nàng phóng người lao ra ngoài sảnh miếu rồi chạy vụt ra khỏi tòa miếu hoang.

Lợi dụng trong lúc bất ngờ nên Tô Tiểu Bình thoát chạy được một khúc đường không xa, nhưng lúc đó Bàng Ngọc và lão lùn cũng như đồng bọn, hắn lao vun vút đuổi theo.

Bàng Ngọc chạy lại chụp lấy nàng, tức giận quát :

– Nàng chạy đi đâu cho khỏi.

Tay hắn chộp vào vai Tô Tiểu Bình nhưng trong lúc nguy hiểm nàng liền né ngươi nên Bàng Ngọc chỉ chụp trúng vào lớp áo liền bị xé toạt một miếng, để lộ lớp da trắng nuốt và nửa phần gò bồng đảo phập phồng theo nhịp thở.

Bàng Ngọc đăm đăm nhìn xoắn lấy Tô Tiểu Bình và đôi mắt hắn đỏ rần rồi như con thú dữ, hắn nhào tới ôm chầm lấy Tô Tiểu Bình chực xé toang lớp y phục của nàng.

Ngay lúc đó, một tiếng hét xé không gian :

– Hãy dừng tay tên súc sinh!

Tiếng hét chưa dứt, một luồng kình lực to như núi từ mé rừng đẩy ào ạt tới.

Bàng Ngọc thất kinh buông Tô Tiểu Bình, đồng thời dựng ngay song chưởng phản kích!

Bùng!

Một tiếng nổ như thiên cang địa chấn, chưởng phong cuốn cây lá tung bay.

Vừa lúc đó, hai bóng người đã sà vào trận địa.

Lão lùn bước lên hai bước nhìn hai người mới đến, cất lên một chuỗi cười dài rồi nói :

– Hừ! Tưởng ai xa lạ, té ra lão ma men Túy Hồ lão tử và lão Thần Ảnh Vương Thạch Công.

Túy Hồ lão tử đưa bầu tu một hơi rồi đáp :

– Lão lùn Bàng Tiết Đạo vắn mặt đã mấy mươi năm giờ đây không ngờ ngươi chỉ là phường ác thú.

Lão lùn Bàng Tiết Đạo bước xấn lên ba bước, nhìn Túy Hồ lão tử rồi phá lên cười rũ rượi, bằng giọng the thé quỷ quái, lão hét :

– Lão phu toan tìm ngươi, không ngờ ngươi dẫn xác đến đây, thật là cơ trời run rủi.

– Bàng Tiết Đạo, ngươi muốn tìm ta để làm gì?

– Hay nhỉ! Ta cần gặp ngươi để kết toán nhiều món nợ ân cừu.

– Hừ! Ngươi muốn gì bây giờ?

– Muốn đòi ngươi một chưởng ngày trước!

Túy Hồ lão tử ngước mặt cười ngất :

– Được… được lắm, ta sẵn sàng, nhưng… tên tiểu tử kia, chắc là cùng bọn với ngươi tại sao lại có hành động tồi bại đến thế.

Bàng Ngọc từ lúc đụng một chưởng bất ngờ, trong lòng hắn đã căm giận thầm, nên nghe nói vậy liền đáp :

– Đây là chuyện riêng của ta, lão không được quyền mà xía vào!

– Nhưng ta muốn tiểu tử thả ngay cô bé!

– Không thì sao?

– Nếu thế ngươi chớ trách chúng ta khai sát giới đấy nhé!

– Hừ, các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh cứ đưa ra thi thố, ra sẽ tùy thời tiếp ứng các ngươi.

– Tiểu tử, chớ điên cuồng, hãy tiếp chiêu.

Túy Hồ lão tử vừa nói dứt, thân hình chếch về phía trước, vung mạnh hai đạo kình phong tấn công Bàng Ngọc như sấm.

Ngay lúc đó, lão lùn Bàng Tiết Đạo nhảy vào chắp ngan Bàng Ngọc, đồng thời vung song chưởng chống đỡ hai đạo kình phong của Túy Hồ lão tử.

Bình! Bình!…

Hai tiếng nổ vang lên chấn động cả son khuê thủy động. Áp khí ép mạnh vào nhau khiến cả hai thân hình đều chấn động.

Bàng Tiết Đạo hét lên :

– Túy Hồ lão tử, chúng ta hãy tranh đấu với nhau.

Nói xong, lão sử dụng song chưởng đẩy ra liên tiếp ba chiêu, chưởng phong hai bên gặp nhau, nổ vang kinh khiếp, hai người một lần nữa đều bị bắn xa hơn năm bước, máu rỉ ra hai khóe miệng.

Thấy đã ba lần đụng chưởng mà không thắng nổi đối phương, mà cứ đà này sẽ bất lợi cho Bàng Tiết Đạo, nên Bàng Ngọc liền hô :

– Tất cả hãy động thủ!

Vì hắn nghĩ rằng lấy sức đông đàn áp thế nào cũng gây thắng lợi nên không kể đến luật lệ giang hồ.

Tiếng lệnh vừa ban ra, tức thì, tất cả gồm mười tên đồng bọn rút binh khí vung ra tung sát chiêu.

Vương bất lão, từ nãy giờ cứ cười hì hì thì đột nhiên bị hơn mười tên cùng loạt tấn công từ bốn phía, nào chưởng, nào gươm, chớp loáng trùng trùng, điệp điệp nhưng chỉ nghe Vương bất lão cười, nói liếng thoắng :

– Ê! Ta đây này, đánh ở đâu nơi đó?

Toán người đinh ninh rằng lão khó thoát ra vùng gươm này, nào ngờ vút một cai, thân người lão chớp lên thoát ra ngoài vòng vây.

Thấy vậy Bàng Ngọc giăng tay nói :

– Để lão này cho ta! Các ngươi đến tiếp tay với thúc thúc đi!

Cả bọn được lệnh đổ dồn tiếp tay với Bàng Tiết Đạo tấn công Túy Hồ lão tử.

Phía đằng này, Bàng Ngọc chỉ Vương bất lão quát :

– Lão già Thần Ảnh này quả danh bất hư truyền. Nhưng hôm nay gặp ta đừng hòng tác yêu, tác quái.

– Ngươi là tên súc sinh lớn lối!

– Ha! Ha!… Bàng Ngọc này sẽ cho lão biết tay.

Nói xong hắn lùi lại hai bước vận chưởng rồi đột nhiên quay lên một vòng, tức thì chưởng phong màu Hồng cuồn cuộn tuôn ra phủ trùm lấy Vương bất lão.

Vương bất lão vừa thấy chưởng ảnh liền sử dụng tuyệt kỹ Cửu thức bộ hình tránh ra ngoài vùng chưởng phong và miệng la lên :

– Huyết Hoa chưởng. Thế thì thằng súc sanh này là cẩu tử của Bành Liêu Đồ.

– Hừ! Ngươi đừng hỗn láo, hãy đỡ chưởng.

Một lần nữa, vùng hồng khí lại tuôn ra tấn công vào Vương bất lão. Cũng như lần trước, lần này Vương bất lão cũng chỉ thi triển tuyệt kỹ khinh công đệ nhất giang hồ để lẩn tránh một cách tuyệt đẹp.

Hai mươi hiệp trôi qua, Vương bất lão cũng chỉ tránh né một cách tài tình, đã chọc giận tính háo thắng của Bàng Ngọc, làm hắn ta vô tình bị tổn hao chân lực rất nhiều.

Bàng Ngọc tuy có được chưởng pháp mà võ lâm đều khiếp oai, song công lực chưa đạt được đến bật thượng thừa, nên không khai diễn được toàn bộ sự lợi hại cũng như oai lực của nó. Hơn nữa, Bàng Ngọc gặp phải một địch thủ, mà khinh công đạt đến thượng thừa và kinh nghiệm giao đấu đã là nguyên nhân thắng bại.

Với chủ định từ đầu, Vương bất lão quyết định thi triển khinh công để làm giảm công lực cũng như sự nhanh nhẹn của đối thủ và chờ đợi một cơ hội.

Và trong một sự sơ hở của Bàng Ngọc, Vương bất lão liền sử dụng Cửu thức bộ hình rồi theo thế Diêu Tử Phiêu Thân thu hồi chân phải về thành thế nghiêng về phía trước với Điệu Hàn Kê Bộ và liền đó sử dụng Thần Ảnh Phi Thiên toàn thân nhảy lên để cho đối phương lỡ bộ thì lập tức hạ thân người xuống, chân trái vừa chấm đất, chân phải tức khắc quơ một vòng rồi liền đổi thế Sư Tử Đại Trương Khẩu, tả quyền chặt ngang một cái vào huyệt Khí Hải đồng thời tay hữu tung ngay một chưởng vào Khấu Hạp huyệt theo thế xuất chưởng Xuyên chưởng với tám thành công lực.

Bùng!

Một tiếng vang dữ dội, thân hình Bành Ngọc bắn ra xa gần một trượng, ngồi phịch xuống đất, miệng ói ra một búng máu tươi.

Vừa khi đó thì phía sau lưng Vương bất lão có tiếng gió xoáy đến. Biết có địch đánh lén, Vương bất lão liền bước theo Cửu thức bộ hình, đồng thời theo thế Hận Địa Vô Hoàn xoay ngược thân người rồi nhanh như chớp giật dùng ngọn Quật Tử cước, đá ngược vào địch nhân.

Chỉ nghe một tiếng bịch rồi một tiếng hét lên đau đớn, một xác người bị bay bổng ra xa gần ba trượng.

Vương bất lão hạ xong tên đánh lén trong một ngọn cước Đảo Nghịch Lân và lúc quay lại thì không còn thấy Bàng Ngọc đâu nữa.

Lão lại đưa mắt nhìn về phía Túy Hồ lão tử đang giao đấu cùng Bàng Tiết Đạo một cách kịch liệt.

Ầm…

Túy Hồ lão tử bị bắn ra có cả trượng ngồi phịch xuống đất.

Trong khi đó, Bàng Tiết Đạo cũng bắn ra cả trượng, máu miệng ói ra đỏ ối!

Vương bất lão thấy vậy vội vàng chạy lại đỡ Túy Hồ lão tử và trợ công để cho Túy Hồ lão tử hành động chữa thương.

Cũng trong lúc này, bọn Huyết Hoa động vội vàng chạy lại xốc lấy Bàng Tiết Đạo phóng người vào rừng đêm mất dạng.

Bầu trời bây giờ lại nổi chớp đổ mưa.

Cơn mưa trút nhanh xuống như thác lủ.

Vương bất lão liền dìu Túy Hồ lão tử vào miếu hoang để trú mưa.

Đến lúc này lão chợt nhớ tới nàng con gái lúc nãy liền đưa mắt tìm kiếm, nhưng đã thấy nàng chạy đến để phụ đưa Túy Hồ lão tử vào trong sảnh miếu.

Vương bất lão đặt Túy Hồ lão tử ngồi lên tảng đá rồi quay sang hỏi cô gái :

– Cô nương quý danh là gì? Tại sao bị bọn này bắt vậy?

Nàng này tức là Tô Tiểu Bình cất giọng buồn buồn :

– Tiểu nữ tên là Tô Tiểu Bình ở Tô gia trang, chẳng may…

Nàng chưa nói hết thì Vương bất lão đã chận lời :

– Nói vậy cô nương đây là ái nữ của Trang chủ Tô Mặc Dung.

– Dạ, thưa đúng như vậy.

– Nhưng vì cớ gì cô nương lại bị bắt.

Nàng ứa lệ đáp :

– Vì gia trang bị thảm sát.

– Sao?

– Dạ, có lẽ bị bọn Tuyệt cung tàn sát.

– Còn Trang chủ đâu?

– Dạ, thật ra lúc đó không có tiểu nữ tại gia nên không rõ phụ thân tiểu nữ ra thế nào, nhưng theo nhũ mẫu của tiểu nữ thì có lẽ phụ thân tiểu nữ đã bị bắt rồi.

– Nhưng họ bắt Trang chủ để làm gì?

– Điều này tiểu nữ vẫn còn đang thắc mắc.

– Thế bà nhũ mẫu đâu, cô nương không hỏi cho rành rẽ.

– Nhũ mẫu cũng đã chết rồi!

– Ủa! Ai giết?

– Lão lùn khi nãy hạ sát bà cùng với một người em kết nghĩa của tiểu nữ.

Vương bất lão rít lên :

– Hừ! Quân cẩu trệ.

Lão ngừng nói cho hả hơi giận rồi hỏi :

– Bây giờ cô nương định đi đâu?

Tô Tiểu Bình ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :

– Tiểu nữ sẽ về cho thúc thúc tiểu nữ là Tô Phương Diệp hay và nhờ người truy cứu cho ra tin tức phụ thân của tiểu nữ.

– Vấn đề truy cứu Trang chủ Vương bất lão này xin giúp một tay, trong khi ta luôn dịp đi tìm tiểu đệ của ta.

Tô Tiểu Bình thuận lời hỏi :

– Thế tiểu đệ của tiền bối là ai?

– Đông Bích.

– Đông Bích?

Nghe Tô Tiểu Bình nói, Vương bất lão hỏi lại :

– Cô nương có quen với tiểu đệ ta à?

Tô Tiểu Bình ấp úng trả lời :

– Vì có một lần chàng cứu tiểu nữ thoát khỏi bọn Hoàng Giáp động phủ nên tiểu nữ có quen với chàng ta.

Vương bất lão liền cười khì dễ dãi :

– Nếu vậy chúng ta đều quen cả.

Rồi lão lại đùa :

– Mà cũng may mắn thấy trời sắp mưa, hai ta tìm chỗ trốn mưa nên tình cờ lại gặp cô nương giữa lúc nguy khốn nếu không… nếu không có bề gì thì tiểu đệ ta lại trách móc ta cho xem.

Tô Tiểu Bình bẻn lẻn :

– Tiền bối lại đùa tiểu nữ rồi đó.

Nàng nói xong quay mặt đi về phía vách nơi sảnh miếu.

Vương bất lão vội chữa lời :

– Ơ… Ơ… cô nương… ta đùa đấy, thế mà cô nương cũng giận nữa à?

Tô Tiểu Bình lắc đầu :

– Không! Không bao giờ tiểu nữ dám giận.

– Chớ sao cô nương lại khóc đó.

– Vì tiểu nữ chạnh nghĩ đến thân phận tiểu nữ bây giờ lại lênh đênh và cũng chưa biết phụ thân nơi đâu và ra sao rồi?

Nghe nàng nói, Vương bất lão cũng buồn theo :

– Ừ! Đáng buồn thật. Hay đợi cho lão ma men này tĩnh dưỡng xong chúng ta cùng đi tìm phụ thân cô nương.

Nàng lắc đầu :

– Không! Tiểu nữ xin vạn lần đa tạ lòng tốt của nhị vị tiền bối, song việc này phải chính tiểu nữ lo lấy.

– Nhưng…

– Tiểu nữ tuy bất tài, song cũng có cách.

– Cách nào?

– Rồi tiền bối sẽ biết.

Vương bất lão gật đầu :

– Thôi được, tùy cô nương, song chúng ta cũng vẫn tìm Trang chủ như đã nói.

Vừa lúc ấy Túy Hồ lão tử, sau khi tĩnh tọa tự chữa thương cũng đã đứng lên nói với Vương bất lão :

– Chưởng lực của lão lùn cũng kinh khiếp.

Rồi lão quay qua phía Tô Tiểu Bình hỏi :

– Cô nương đây là…

Lão chưa nói dứt thì Vương bất lão tiếp vào :

– Lúc nãy giờ Giang huynh tĩnh thần chữa thương nên không hiểu sự việc. Đây là Tô Tiểu Bình, ái nữ của trang chủ Tô Mặc Dung…

Rồi lão liền kể mọi việc về Tô gia trang cho Túy Hồ lão tử nghe rồi tiếp :

– Giang huynh có biết Tuyệt cung là bang phái nào không?

Túy Hồ lão tử suy nghĩ rồi lắc đầu đáp :

– Chưa nghe nói đến. Song mấy lúc gần đây, trên giang hồ bao nhiêu chuyện phức tạp liên tiếp xảy ra. Và như vậy, cứ suy ra, Tuyệt cung chắc phải là một lực lượng ghê gớm lắm, với những mưu đồ ghê gớm. Hơn thế nữa cũng trong những ngày gần đây, đã có những nhân vật và cao thủ võ lâm âm thầm mất tích một cách kỳ lạ. Thật khó mà phán đoán!

Tô Tiểu Bình đột nhiên hỏi Túy Hồ lão tử :

– Gần đây có những sự mất tích của những nhân vật võ lâm?

– Vâng, đúng như vậy.

Nàng nhìn xa xôi mơ hồ :

– Thế thì phụ thân ta, cũng có lẽ..

– Cô nương nói gì thế?

– Dạ không… tiểu nữ nghĩ đến phụ thân.

Rồi chợt nàng nói :

– Trời cũng ngớt mua rồi. Tiểu nữ xin phép nhị vị tiền bối để lui bước trước.

– Cô nương không để chúng tôi đưa đi.

Nàng lắc đầu :

– Xin đa tạ. Tiểu nữ phải về ngay gia trang của thúc thúc tiểu nữ.

Rồi nàng ôm quyền chào lần nữa, bằng người ra khỏi hoang miếu lần vào phía rừng trước mặt.

Vương bất lão nói :

– Bây giờ huynh đã bình phục hẳn rồi chứ?

Túy Hồ lão tử gật đầu :

– Cũng nhờ viên thần dược Phục Nguyên đơn nên chóng hồi phục.

– Đệ muốn bàn với huynh một việc?

– Xin huynh cứ nói!

Vương bất lão hơi suy nghĩ rồi nói :

– Chúng ta nên chia ra để tìm Đông Bích.

Túy Hồ lão tử đăm chiêu :

– Thời gian gần đây có xuất hiện một chàng thanh niên mang danh là Bạch y thư sinh cũng đã làm chấn động giang hồ.

– Huynh muốn đề cập đến việc Câu Hồn điện bị hủy diệt đó phải không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN