Story Of Devil
Chương 1- Chap 1 (2)
Mukashi mukashi aru tokotoni
Eiga o kiwameta ou kokuno
Yami noyo ni kunrinsuruwa
Aoki kami o shita kyuuketsuki
Shiroku utsukushiku nodo motome
Koyoi yami ni o dorimashou
Akuku uruwashiki chini uete
Shurudoki kiba wadazo nerau
Testubun tarina hunatta ki wa
Soko no kanojo o nampashimasu
Binta de hari taorareta ki wa
Sugosugo kaerimasu
Yami no ou yuuga nimau
Azayaka nachi o motome
Mawari no chisana kawakorina
Aoi ki hitomi no yum emiruna
Taiyou no niau hime kimede
Egao gasuteki taiu uwasu
Kyoi pme ni kaka rimashou ka
Tsuki noyauriu sono gozugata
Masashiku senijin toyobubeki
Kinki nokoi ni namida otsu
Kami yodoko made S nandesu
Tostuzen kinketsu memai gashi
Kyou wa akiramete kaerimasu
Roji mi mitsuketa karigami ni wa
Henshitsuta ni chuui
(Giọng hát này…?)
Ngay sau khi tôi cố gắng lắng nghe thật cẩn thận bài hát này, tất cả mọi thứ lại tối đen lại. Sau khi nhìn thấy tương lai tôi luôn thấy chóng mặt hoặc đau đầu.
Đã biết chuyện này rồi sẽ đến, tôi ngồi xuống bên gốc cây gần nhất và hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh và suy nghĩ về những gì tôi nhìn thấy. Nó càng ngày càng rõ rệt, lâu đài đó, người đàn ông đó và bài hát đó. Tôi thấy thật khó hiểu, những thứ đó thì có liên quan gì đến tôi cơ chứ?
Tôi mở mắt ra và thấy bóng tối bao phủ hầu hết xung quanh tôi.
Tôi nhìn quanh và cố gắng để tìm đường ra khỏi nơi này.
(Cái gì kia?)
Cái gì đó màu đen di chuyển trước mắt tôi. Tôi tiến về phía nó với trí tò mò ngày một lớn.
Tôi nhận ra thứ màu đen đó là một khối u lớn được hình thành bởi cái gì đó. Có nhiều chấm đỏ quanh nó.
Cassandra: “Dơi?”
Hình như những chấm đỏ đó nhìn thấy tôi.
Cassandra: “!!!”
Ngay sau khi tôi nhận ra những chấm đỏ đó là mắt của những con dơi, tôi bắt đầu bỏ chạy.
Tôi chạy, chạy cho cuộc sống của mình.
Sau khi chắc chắn rằng những con dơi không chạy theo tôi nữa, tôi liền ngừng chạy. Tôi thở dốc và vịn vào một cái cây gần đó.
Cuối cùng, tôi ngước mắt lên, hơi thở lại một lần nữa bị lấy đi bởi khung cảnh trước mắt tôi. Đó là một lâu đài cổ. Tôi cảm thấy hơi choáng, vì tôi đã ‘nhìn thấy’ nó nhiều lần trước đây… trong mơ.
( Bài hát đó đến từ đây? Mình có nên đi tìm hiểu không?)
Tôi ngước , mắt lên nhìn tòa lâu đài.
Giữ chặt chiếc dây chuyền mẹ để lại cho tôi để lấy lại can đảm, tôi cầm lấy tay nắm cửa và… vặn nó.
Cửa mở ra, tôi thấy một khung cảnh tuyệt vời khác xa bên ngoài của nó.
Cassandra: “Có ai không?”- Tôi gọi to nhưng không có ai trả lời. Sự im lặng bao phủ toàn bộ lâu đài và không có dấu hiệu của con người ở dây.
(Không có ai…?)
Nhưng nơi này vẫn còn có vẻ tốt và mới. Hành lang và các tay vịn thậm chí còn rất mới và sạch sẽ.
(Có lẽ mình sẽ tìm được một người nào đó trong phòng khác.)
Nắm lấy tia hy vọng nhỏ nhoi, tôi quyết định đi tìm kiếm xung quanh lâu đài mà không để ý rằng có một giọng nói sau lưng tôi.
???: “Một cô gái loài người, huh? Tôi mong cô ta không mang đến rắc rối.”
???: “Bình tĩnh Ruper. Cô ta sẽ thú vị lắm.”
Và tôi không còn nghe thấy gì nữa.
* * *
Mặc dù đã tìm kiếm mọi nơi trong lâu đài, nhưng tôi vẫn không gặp một ai. Tôi sợ hãi đi một mình trong lâu đài rộng lớn này. Hy vọng gặp một người sống trong lâu đài này của tôi bắt đầu mờ dần một cách nhanh chóng, Bất giác tôi thấy nhớ nhà, nhớ mọi người và nhớ Villager quá, không biết cô bạn thân của toi có lo cho toi không? Tôi thấy mình thật tệ hại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!