Thế Giới Ngầm - Q.2 - Chương 9: Phong Ba Bão Táp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Thế Giới Ngầm


Q.2 - Chương 9: Phong Ba Bão Táp



Ông Phương gật đầu:

– Rất có thể là như vậy, phải xem xét thật kỹ đoạn video này nhiều lần nữa.

Một cảnh sát hỏi:

– Nhưng mà thưa sếp, bọn chúng khắc biểu tượng lên súng, chúng không sợ khi gây án sẽ bị lộ hay sao?

Ông Phương lắc đầu:

– Không, đó chính là điểm đặc biệt của bang Hắc Báo. Vì muốn phá tan băng đảng này, tôi đã điều tra từ lâu và thu thập được khá nhiều điều. Trong băng Hắc Báo có một nhóm gọi là chuyên biệt. Nhóm chỉ có khoảng mươi người, nhưng kỹ năng ẩn mình lẫn võ thuật của chúng rất lợi hại, đánh nhanh rút gọn, hầu như không để lại dấu vết, khó mà điều tra ra chúng thật sự là ai. Vì vậy, hình đầu con báo đen là dùng để hăm dọa kẻ khác; hơn nữa là dễ dàng phát hiện nội gián vì súng đó được chế tạo theo cách đặc biệt, rồi do đích thân ông chủ bọn chúng cấp cho. Tên nào trong nhóm cũng đều phải có.

Anh cảnh sát kia lại hỏi:

– Thế lỡ có kẻ cướp được súng thì sao ạ?

– Cướp súng là điều gần như không thể xảy ra, chưa một ai biết danh tính thật sự của những tên trong nhóm này do chúng luôn bịt kín mặt và dù đối mặt trực tiếp với chúng cũng khó cướp được.

– Thật đáng sợ.

Ông Phương thở dài:

– Nãy giờ tôi quan sát cách thức hung thủ ra tay thì chắn chắc hơn bảy mươi phần trăm là thành viên nhóm chuyên biệt của Hắc Báo. Có lẽ sẽ khó điều tra đây, từ đầu tới cuối hung thủ đều không để lộ mắt dưới camera, vô cùng chuyên nghiệp, nói không chừng hắn ta là trưởng nhóm.

Nghe ông Phương nói vậy, ai nấy đều trầm tư, vẻ mặt đăm chiêu. Một lúc sau, ông Phương lại lên tiếng:

– Thôi được rồi, chúng ta đừng đứng đây làm gì nữa, bắt tay vào việc thôi.

Ông ra lệnh cho hai cảnh sát:

– Hai đồng chí điều động thêm người tăng cường theo dõi những đối tượng trong danh sách tôi đưa lúc trước.

– Rõ thưa sếp!

– Tốt, giải tán.

Ông rời khỏi phòng nghiệp vụ và đi tới phòng họp chung, ở đấy có một cô gái đang ngồi. Thấy ông, cô đứng dậy chào, sau đó thì hỏi:

– Dạ sao rồi chú.

Ông lắc đầu:

– Chưa có manh mối chắc chắn.

– Chú cho cháu tham gia với ạ.

Ông Phương ngạc nhiên:

– Sao cơ, cháu muốn tham gia à? Không được đâu, cháu bận rộn thế, không tham gia được đâu.

Cô gái bật cười:

– Dạ cháu nghỉ phép rồi, cháu đang rảnh rỗi nên muốn kiếm việc làm ạ, vả lại cháu cũng muốn biết tên hung thủ đó là ai.

– Nhưng mà…

– Chú đồng ý đi mà.

– Hầy, có cháu tham gia càng hay. Giờ chú nhờ cháu theo dõi một người, hắn ta khá là giỏi đấy, chú nghi ngờ hắn có liên quan đến vụ này.

– Vâng ạ, thế hắn là ai ạ?

– Đi theo chú, chú lấy hồ sơ của hắn cho chú xem.

– Vâng ạ!

Cô gái đi theo ông, lần này ông quyết tâm phá cho bằng được các băng đảng trong thành phố.

Về phần Việt, chưa cần biết ý đồ để lộ khẩu súng ra trước camera là gì nhưng rõ ràng, hành động đó của anh đã khiến thế giới ngầm dậy sóng, đặc biệt là băng Hắc Báo. Ông chủ của băng rất tức giận khi xem đoạn video được đính kèm tin tức về vụ đội nhập. Hắn lập tức triệu tập nhóm chuyên biệt phải có mặt ngay, nếu trễ một giây thì sẽ chết. Thành viên trong nhóm nghe rằng ông chủ đang tức giận thì sợ đến tái xanh mặt mũi, khi tập trung đầy đủ, ông chủ của bọn chúng đập bàn quát hỏi:

– Thằng nào đã làm mất súng, khai mau.

Tên trưởng nhóm trả lời giọng run run:

– Dạ em không biết.

Phong, tức ông chủ băng Hắc Báo nghe thế thì đập bàn, miệng quát lớn:

– Mày làm trưởng nhóm kiểu gì, cả việc ai mất súng cũng không biết thì chức đó dẹp đi được rồi.

– Dạ em… em thật sự không biết vì hiện tại không ai mất súng, mọi người đều mang theo.

– Dạ đúng ạ!

Cả nhóm lấy các khẩu súng ra trước mặt Phong, quả nhiên đầy đủ. Phong lẩm bẩm:

– Nếu thế thì kỳ lạ quá, nếu đã đủ súng, vậy thì khẩu súng kia ở đâu ra.

Một tên kêu “a” như sực nhớ lại điều gì đấy. Hắn vội vàng lên tiếng:

– Anh Phong, em bỗng nhớ ra một chuyện. Chắc anh vẫn chưa quên lần anh kêu bọn em đi phục kích đám người Hưng, Sơn.

– Ừ, thì sao nào?

– Dạ, tối hôm đó, khi Hưng, Sơn sắp xong đời thì có kẻ thọc gậy bánh xe cứu chúng, không những thế, hắn còn hại chết một thành viên, một đứa thì bị bắt. Bọn em lấy lại một khẩu, cái kia bị mất.

Phong gật gù:

– À phải rồi.

Bỗng nhiên ông ta trợn trừng hai mắt, miệng rít lên:

– Không phải anh bảo bọn mày đi điều tra, xử lý thằng đó rồi ư, sao để đến bây giờ xảy ra chuyện này.

– Dạ… dạ… em…

Phong cắt ngang:

– Huỳnh, đây là trách nhiệm của mày, mày trả lời đi.

Huỳnh bị nhắc đến thì run như cầy sấy, miệng lắp bắp:

– Dạ… dạ… chuyện này… chuyện này… vẫn… chưa có… thông… thông tin… gì ạ.

– Cái gì! Anh lệnh ày đi xử lý từ mấy tháng trước, đến giờ vẫn không có kết quả, suốt thời gian qua mày làm cái quái gì hả?

– Dạ… em đã điều tra rất nhiều lần, nhưng chuyện này không có một chút manh mối nào nên không rõ khẩu súng đó đang ở đâu.

Phong nghiến răng kèn kẹt:

– Một lũ vô dụng, hừ, khốn kiếp, bây giờ chắc chắn bọn cớm đang xuất hiện khắp nơi.

Hắn trầm ngâm hồi lâu rồi ra lệnh:

– Huỳnh, mày tới các vũ trường ra lệng ngừng bán các loại thuốc lại ngay lập tức. Nhóm chuyên biệt thì ra ngoài tiếp tuc điều tra kẻ lấy cắp súng. Riêng thằng Sinh…

Hắn chỉ vào tên đội trưởng nói:

– Mày ở lại tao có việc muốn giao mày đi làm.

– Vâng ạ.

Đám tay chân từ từ rời khỏi, khi trong phòng chỉ còn Phong và Sinh, Phong mới giao việc:

– Mày tìm cách lẻn vào chỗ thằng Văn tét để tra hỏi tên áo đen đó là ai. Anh biết việc này rất nguy hiểm nhưng chỉ có mày đủ khả năng làm. Mày hiểu chưa?

– Vâng ạ, em sẽ làm ngay.

– Ấy, tao chưa nói hết đâu. Nếu mày không thu được tin gì thì ghé qua nhà của Chung ruồi, theo anh thấy thì hắn có liên quan khá lớn.

Sinh ngạc nhiên:

– Ơ, vì sao thế ạ?

– Mày không cần biết nguyên nhân, chỉ cần nhớ việc anh giao, hiểu chưa?

– Văng ạ.

– Tốt, mày đi làm đi.

– Vâng ạ, chào anh em đi.

– Ừ.

Giờ chỉ còn một mình mình trong phòng, Phong nghĩ tới một người có thể giúp hắn xoa dịu bớt vụ lùm xùm này. Hắn bèn gọi cho ông ta:

– Alo, chào anh!

– À, chào anh Phong, anh gọi cho tôi phải chăng có việc quan trọng?

– Tôi không nói chắc anh cũng đoán ra được, anh có cách nào giúp tôi không?

– À tôi biết việc đó rồi, chỉ là chưa nắm rõ chi tiết.

– Chính tôi cũng rất bất ngờ trước việc này, cái vụ đó thật sự phía tôi hoàn toàn không liên quan gì, anh liên lạc với bạn anh xem tình hình thế nào rồi giúp tôi với.

– Được rồi, tôi và anh dù sao đã là bạn lâu năm, tôi sẽ cố gắng trong khả năng của mình.

– Vâng, tôi cám ơn anh trước.

– Không có chi.

Cuộc gọi kết thúc, đã có lời đảm bảo của người kia, chí ít có thể kéo dài thêm thời gian, Phong cảm thấy nhẹ bớt phần nào. Vừa lúc bình tĩnh một chút thì hắn bất ngờ nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ: “Tôi có thứ anh cần, nếu muốn thì bây giờ đến gặp tôi ở chân cầu Linh.” Thấy vậy, Phong nhíu mày khó hiểu, kẻ nào to gan dám nhắn cho hắn cái tin đầu chẳng ra đầu, đuôi chẳng đuôi; chỉ là nội dung thì khá đặc biệt, hắn suy tính có nên đi hay không, có thể đây là một cái bẫy, nhưng mà… biết đâu là điều tốt. Rồi hắn nghĩ bụng: “Hừ! Ở thành phố này, ngoài tên Hưng ra thì có ai có đủ khả năng đấu với ta được cơ chứ, đi.”

Bởi vậy, hắn quyết định tới đó xem thử. Hắn gọi thêm hai ba đứa đàn em đi cùng để cảnh giới cho hắn, phòng bị vẫn hơn. Ấy thế mà khi hắn đến chỗ hẹn dưới chân cầu, nhìn quanh quất khắp nơi hồi lâu vẫn không thấy ai đáng nghi, cho rằng mình bị lừa nên trong lòng hắn bực tức. Bỗng nhiên một giọng nói vang lên sau lưng hắn:

– Xin chào, tôi không ngờ anh lại đến đấy.

Phong giật mình xoay người lại sau. Ông ta cảm thấy có chút sợ hãi, vì trước giờ chưa có ai đi đến sau lưng ông ta mà ông ta không hề hay biết gì cả. Kẻ nào đáng sợ như vậy? Khi

Khi Phong thấy người đó thì vô cùng ngạc nhiên. Ông không thể tin vào mắt mình, đối phương nhỏ tuổi hơn ông nhưng ánh mắt sắc lạnh, mang theo áp lực rất lớn, cái nhìn như muốn xoáy sâu vào trí óc ông vậy. Hắn nhếch mép cười khẩy:

– Này, sao anh im lặng vậy chứ, vẫn không tin tôi là người hẹn ông ra đây à? Nếu cần thì tôi sẽ nguyên văn tin nhắn cũng như số điện thoại.

Phong gằn giọng:

– Hừ! Mày một mình tới đây gặp tao, lại còn khiêu khích tao như vậy, không sợ chết mất xác à?

Người kia vẩn giữ điệu cười mỉa mai, đối đáp lại Phong một cách bình tĩnh:

– Nếu sợ chết thì tôi dám đến đây sao? Hơn nữa, anh liệu đủ khả năng giết tôi không?

– Mày… Giỏi lắm! Rốt cuộc mày có thứ gì mà dám trả treo với tao.

– Trước đó tôi đã nói rồi, thứ anh muốn nhất.

– Mày có biết thứ tao muốn nhất là gì không?

– Tất nhiên là tôi biết, nhưng vấn đề là anh có dám bất chấp giá cả để đạt được thứ mình muốn hay không?

Người nọ đang nói với vẻ rất tự tin rằng Phong sẽ đồng ý thoả thuận. Hắn ta là ai, âm mưu của hắn xem chừng rất thâm độc, võ công lại ghê gớm, phải chăng là Việt. Có thể lắm chứ, bởi lẽ buổi chiều đi học ở trường, khuôn mặt của anh trông khá tươi tỉnh, hớn hở. Đến tối, dù không phải là ngày làm việc của anh nhưng anh vẫn đến vũ trường. Anh đến để đưa thông tin về cảnh sát Phương cho Hưng, Sơn. Sau khi đọc xong, Sơn hỏi ngay:

– Chỉ có chừng này thôi à? Thế này thì chả đáng gì, anh cũng biết. Chú mày có giấu diếm chút nào không đấy.

Việt trả lời:

– Dạ hoàn toàn không, tên Chung chỉ đưa em chừng đó, em đưa nguyên cho hai anh chứ không hề thêm bớt gì cả.

– Thế giá mày phải trả là bao nhiêu?

– Dạ vài trăm, không đáng kể ạ.

Bỗng Sơn nhìn chằm chằm vào anh, hỏi:

– Chứ không phải hắn ta ra điều kiện với mày đi hãm hại tên “Văn tét” hả?

Việt giật mình nghĩ bụng: “Thật không ngờ ông ta lại đoán được.” Dẫu vậy, anh vẫn giữ sự bình tĩnh để đáp lời Sơn:

– Dạ không, em nhớ thì hắn giúp thôi. Hà hà, anh cứ đùa em, em đâu có gan làm và cũng không đủ khả năng làm.

Sơn vỗ vai Việt cười lớn:

– Ha ha ha, anh chỉ giỡn chú thôi, vừa nãy anh muốn thử thần kinh chú vững không đấy mà.

Việt thở hắt ra một hơi:

– Ra là vậy, anh làm em sợ hết cả hồn.

– Ha ha ha, à này, nếu mày chỉ thu được chừng này thông tin thì khỏi cần điều tra nữa, dừng lại ở đây đi, cẩn thận với ông ta là được.

– Ơ dạ dạ.

Hưng hỏi:

– Hôm nay không phải ngày việc của mày nhưng mày lại tới, chắc còn việc gì nữa phải không?

– Dạ em đến để đưa nó thôi, xong rồi thì em xin phép về ạ.

– Khoan đã, mày ở lại đã, anh có mấy việc muốn hỏi.

– Dạ việc gì thế ạ?

– Mày là sinh viên năm nhất đúng không? Mày học ngành gì thế?

– Dạ em học ngành QTKD ạ.

– QTKD à? Hay lắm, vừa hợp.

– Anh nói thế là sao ạ?

Việt đứng ngẩn mặt ra, anh không hiểu ý trong câu nói của Hưng. Hưng đứng dậy, vỗ vai anh và nói:

– Đừng hỏi nhiều, cứ đi theo anh thì sẽ biết. Mày ra ngoài, tập trung các anh em lại, anh tuyên bố một việc.

– Dạ vâng ạ.

Việt vâng lệnh chạy đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN