Đại Việt Truyền Kỳ
Chương 20: Phân chia nơi ở
Nhìn bóng dáng đám tân sinh đã hoàn toàn đi khỏi, vị trưởng lão khẽ xoay người, chắp tay hỏi:
-Viện trưởng, người đánh giá tân sinh năm nay thế nào?
Nguyễn Phong hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, trầm tư giây lát rồi trả lời:
-Chất lượng năm nay không tệ, đứng đầu có mười bảy sơ giai Linh cấp. Một vài người khác tuy cảnh giới hơi thấp nhưng tư chất khá cao, rất có tiềm năng. À phải rồi, còn có một đứa nhóc không ngờ là trung giai Linh cấp.
-Viện trưởng muốn nói đến Dương Hoàng Yến?
Vừa nghe Nguyễn Phong nhắc đến, từ phía sau một vị trưởng lão bước lên hỏi, sau đó nói thêm:
-Dương Hoàng Yến năm nay 17 tuổi, trung giai Linh cấp. Lúc ta nghe giám khảo báo lại thực sự rất bất ngờ. Về sau cho người ra ngoài do thám mới biết nàng chính là hậu nhân của Dương Ngọc Lương.
-Dương Ngọc Lương!!!
Mới nghe đến cái tên đó, sắc mặt mọi người hơi biến đổi. Ngay cả lão viện trưởng Nguyễn Phong cũng tỏ ra kinh ngạc, than thở:
-Hóa ra là con cháu của tên quái vật đó, thảo nào tuổi còn trẻ mà cảnh giới kinh người như vậy. Thế nhưng tại sao hắn không giữ nàng ta ở nhà mà lại gửi đến Thánh viện?
Vị trưởng lão kia vội giải thích:
-Ngay khi biết việc đó, đích thân ta đã chạy qua Thái Nguyên một chuyến, mới nghe ngóng được một tin tức quan trọng. Dương Ngọc Lương lão quái hơn hai ngàn năm trước đã bế quan, muốn đột phá vào Đế cấp.
-Cái gì?
Lời vừa thốt ra như tiếng sấm động ngang tai, khiến toàn thể đại điện rúng động.
Đế cấp – cảnh giới chí tôn có biết bao người mơ ước, nhưng chạm chân đến cấp bậc đó nào phải chuyện dễ dàng, ngoài việc tu luyện còn cần đại cơ duyên nữa. Có những người dẫu trăm vạn năm vẫn mãi chỉ dừng ở đỉnh Thần cấp, không thể tiến thêm. Hai cảnh giới chỉ cách nhau khoảng cách rất nhỏ nhưng khó khăn muôn trùng.
Linh Chiểu Tinh, hàng triệu năm qua cũng chỉ xuất hiện duy nhất một vị Đế cấp mà thôi.
Ở mỗi hành tinh, số lượng Đế cấp chính là yếu tố quyết định thứ bậc xếp hạng trong Đại Thiên Hà. Ví dụ như Linh Chiểu Tinh vốn chỉ có một Đế cấp nên trong Thái Bình Đại Thiên Hà xếp loại hạng ba. Nếu có thêm hai người nữa sẽ nhảy đến hạng hai, còn hạng nhất yêu cầu cần tồn tại đủ chín vị Đế cấp, cực kỳ khó đáp ứng.
Sự phân chia thứ hạng này đặc biệt quan trọng, bởi vì tùy theo thứ bậc sẽ nhận vô vàn lợi ích từ hành tinh trung tâm Đại Thiên Hà, cũng chính là nơi ở của Đại Đế.
Đợi sự rung động dần lắng xuống, viện trưởng Nguyễn Phong mới lên tiếng phân tích:
-Dương Ngọc Lương dậm chân tại đỉnh Thần cấp đã bao nhiêu vạn năm, có tiến cấp thành công hay không đều rất khó đoán. Còn lão khùng Lý Công Minh nữa, có lẽ sẽ chẳng chịu ngồi yên. Lão ấy đã độc bá trên Linh Chiểu Tinh quá lâu rồi! Thú vị, thú vị đây!!! Haha…
Khẽ bật cười, Nguyễn Phong nói tiếp:
-Được rồi, chuyện đó tạm gác lại, ngươi hãy phái thêm người nghe ngóng động tĩnh, nếu có phát sinh mới hãy báo ngay cho ta. Cũng nên chú ý đến con bé Dương Hoàng Yến, tính khí Dương Ngọc Lương vui giận thất thường, tốt nhất Thánh viện không nên tự mua dây buộc mình.
Dặn dò vài câu xong, viện trưởng Nguyễn Phong hỏi thêm:
-Trong lứa tân sinh còn ai đáng chú ý nữa không?
Lập tức, một nam nhân toàn thân đỏ rực, khuôn mặt dữ tợn, tiến lên nói:
-Viện trưởng còn nhớ người nửa năm trước đột nhiên xuất hiện trong Thánh tế không?
Nguyễn Phong khẽ cau mày suy nghĩ chốc lát, ồ lên:
-À, chút nữa ta đã quên. Chẳng phải các vị trưởng lão đã kiểm tra kỹ càng rồi sao? Hắn ở tuổi đó mà vẫn còn vùng vẫy ở dưới đáy Nhân vực, xem ra khó tiến xa hơn. Ta đã giao cho Lê Châu trưởng lão phụ trách việc này.
Người kia liền xua tay bảo:
-Vậy là người chưa biết, ta nghe nói hắn sở hữu bốn linh mạch, trong đó Hỏa và Thủy đều là hoàn mỹ, Phong linh mạch thượng phẩm và Địa linh mạch hạ phẩm.
Nhãn quang lão viện trưởng chợt lóe lên vài tia sáng, gật gù nói:
-Bốn linh mạch, hai hoàn mỹ? Coi như tư chất cũng thuộc hàng thượng đẳng. Ở Linh Chiểu Tinh hiếm có ai sở hữu nhiều linh mạch như vậy, rất đáng để bồi dưỡng. Lê Châu, người đã truy xét rõ ràng thân phận của hắn chưa?
Nguyễn Phong ngoái đầu về phía các vị trưởng lão, Lê Châu đứng trong số đó, nghe vậy đành bước lên nói:
-Ta đã tra xét khắp mọi nơi trên An Ký Tây nhưng hoàn toàn không có thông tin gì cả, nên nhiều khả năng hắn ở đại lục khác đến. Nghe báo, chính hắn đã thừa nhận bản thân vốn ở An Ký Đông đại lục, vô tình bị vết rách không gian cuốn vào rồi đẩy tới đây. Dĩ nhiên, tất cả chưa hẳn đều là sự thực, nhưng ta nghĩ với tư chất của hắn, ở bất kỳ đâu cũng được hoan nghênh, bồi dưỡng. Mà hiện tại đúng như viện trưởng nói, hắn vẫn vùng vẫy ở mấy cảnh giới đầu Nhân vực, nên ta suy đoán có lẽ hắn vốn sống ở khu vực hẻo lánh, nên chưa thế lực nào phát hiện ra.
Nghe xong, vị nam nhân dữ tợn kia trợn mắt, chẳng kiêng nể chỉ thẳng mặt Lê Châu hỏi:
-Tại sao ngươi biết hắn sở hữu Hỏa linh mạch hoàn mỹ lại không thông báo cho ta biết? Hay muốn độc chiếm, ý đồ vượt mặt Diệm Cảnh Cung của ta?
Người này tên Cao Thăng, từ trước đến nay vẫn thường xuyên đối đầu với Lê Châu. Lão cả giận liền phất tay nói:
-Không phải trước sau gì ngươi cũng biết hay sao?
-Hừ, ta thấy ngươi đang cần thêm một người sở hữu Thủy linh mạch hoàn mỹ để hoàn thành “Mười tám biển trận đồ” (Thập bát hải trận đồ – các bác xem những cụm từ như vậy nên dùng Hán Việt hay để Thuần Việt?) đó thôi, chứ chẳng có tâm địa tốt lành gì!!!
Nghe đối phương ngang nhiên chỉ trích mình ngay trên đại điện, Lê Châu kìm không được, liền to tiếng đáp trả. Hai người vốn tu luyện hai thuộc tính ngũ hành tương khắc, một Thủy, một Hỏa nên thành ra không ai nhịn ai.
Nghe bọn họ công khai tuyên chiến, viện trưởng Nguyễn Phong đập mạnh tay lên thành ghế quát:
-Các ngươi có thôi ngay không? Cả hai đều là trưởng lão của Thánh viện, địa vị lẫn trọng trách không nhẹ, tại sao chỉ vì những vấn đề nhỏ lại cư xử bốc đồng như thế? Có còn đặt viện trưởng như ta vào mắt không hả?
Nguyễn Phong ngồi tại cương vị viện trưởng nhiều năm, bình thường đối đãi với mọi người đều rất ôn hòa, nay bỗng dưng nổi giận đùng đùng khiến Lê Châu và Cao Thăng đành im miệng, không dám làm loạn nữa.
-Ba tháng nữa sẽ đến kỳ thi tuyển chọn tân vương Thánh viện. Các ngươi hãy lo liệu sắp xếp cho tốt đi!
Dứt lời lão viện trưởng phất tay, thoáng cái đã bước khỏi đại điện. Mọi người vội chắp tay hành lễ, rồi lần lượt rời đi.
…
Lúc này, Phạm Văn Long đang hòa lẫn trong dòng người, theo chân Đỗ Quan – Tập Bình về khu vực ký tú xá của Thánh viện.
Qua một đoạn đường, rốt cuộc cũng đến nơi, ngay bên ngoài có dựng tấm bia đá, trên đó hiện lên dòng chữ như rồng bay phượng múa: “Hưng Yên Ký Túc”.
Diện tích bên trong rất rộng, mọc lên nhiều nhà cửa được xây dựng kiên cố, tường lát đá hoa cương, cách nhau đều đặn một khoảng mười trượng.
Hưng Yên ký túc nhà cửa phân bố theo hình cánh cung, đặc biệt ở chính giữa có một tòa rất lớn, xây dựng theo kiến trúc kim tự tháp, càng lên cao càng thu nhỏ.
Đến nơi, Đỗ Quan hắng giọng nói:
-Đây là khu vực dành cho tân sinh năm nay. Tuy nhiên, không được phép tùy tiện lựa chọn, Thánh viện quy định phân bố như sau: Tòa nhà trung tâm gồm năm mươi tầng, chỉ những ai trên Linh cấp mới có tư cách đi vào, tính từ dưới lên trên phân chia theo cảnh giới thấp đến cao. Cách nửa năm sau sẽ được sắp xếp lại thứ tự. Còn những ai trên Nhân vực cấp mười được phép lựa chọn một trong các ngôi nhà xung quanh.
Hắn vừa nói vừa chỉ tay về mỗi nơi cho mọi người cùng rõ.
Đợi đám tân sinh tiếp thu xong, Đỗ Quan mới nói tiếp:
-Các ngươi đừng coi thường những ngôi nhà này, chúng đã được các trưởng lão bày bố linh trận, nhất là tòa trung tâm, mật độ linh khí dày hơn bên ngoài rất nhiều, tu luyện trong đó sẽ cực kỳ hiệu quả.
Một vài tên vô cùng kinh hỉ, hai mắt phát sáng, biểu hiện như muốn phi ngay vào bên trong.
Trong số tân sinh, khoảng hơn trăm người còn đang ở Nhân vực cấp chín, cấp mười nghe vậy lo lắng hỏi:
-Vậy còn chúng ta?
Quét cái nhìn khinh khỉnh về cả bọn, Đỗ Quan cười hắc hắc bảo:
-Chỗ các ngươi ở đằng kia.
Mọi người vội hướng theo tay hắn chỉ, thấy ở phía xa xa hiện lên một dãy nhà, mái tranh vách đất, so với độ hào nhoáng ở đây thật khác xa một trời một vực.
Một vài tên nhịn không được hỏi vặn:
-Tại sao bọn họ được ở đây mà bọn ta phải qua đó? Ta thấy nhà cửa ở đây đến hơn hai ngàn cơ mà!
Tên Tập Bình đứng cạnh Đỗ Quan nãy giờ không mở miệng, bỗng quát lớn:
-Đó là quy định của Thánh viện, ở đây thực lực vi tôn, các ngươi thực lực càng cao càng có nhiều đãi ngộ hơn người. Ở bên ngoài ta không quan tâm các ngươi có thân phận gì, tại Thánh viện ai cũng như ai hết. Không được ý kiến nữa, mau xéo về chỗ ở của các ngươi đi.
Nhiều kẻ vốn bất mãn, định hùa theo nhưng thấy thái độ bất thiện của Tập Bình đành nuốt cục tức xuống bụng.
Phạm Văn Long không ngờ còn có sự phân chia đối đãi như vậy. Xem ra Thánh viện muốn dùng việc này nhằm tạo động lực cho các học viên cố gắng tu luyện. Hắn không phản đối cách làm này, ở đâu cũng vậy, cần có thực lực mới được người ta xem trọng.
Nhìn cả đám thất thểu bước đi, mấy tên tân sinh ở lại kiêu ngạo ngẩng đầu, trong lòng khoan khoái không tả xiết.
Phạm Văn Long và Đức Hùng vốn chưa đủ tiêu chuẩn nên đành lặng lẽ bám theo.
Bỗng tiếng Đỗ Quan vang lên:
-Những ai linh mạch hoàn mỹ, dù dưới cấp mười vẫn có thể ở lại đây.
Trong số hơn trăm người đang di chuyển, có một tên nghe vậy nhảy cẫng lên reo hò, mừng rỡ chạy như bay quay về. Phạm Văn Long cũng dừng chân, thấy vậy Đức Hùng chua xót bảo:
-Ngươi hãy quay về đi, nhớ tu luyện cho tốt.
Nhìn sắc mặt hắn không được tốt, Phạm Văn Long vỗ vai nói:
-Ta vào Thánh viện với ngươi, ngươi đi đâu ta sẽ theo đó. Khu vực này ta trông cũng không vừa mắt lắm.
Nghe hắn nói, Đức Hùng cảm động, nắm chặt tay Phạm Văn Long cười bảo:
-Con bà nó, đúng là người anh em tốt của ta!
Hắn cười khì khì, sóng vai Phạm Văn Long tiến về khu nhà rách nát.
Lẫn trong đám người phía sau, Trần Công Minh nhìn theo bóng dáng Phạm Văn Long, nhếch miệng cười nham hiểm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!